Chương 18: Hợp tác
Trong một phòng khách sạn lịch sự ở lầu hai, bình thường chỉ dùng để chiêu đãi khách quý, hôm nay lại mở cửa tiếp đãi một cái tiệc khác.
Lư Khai Bình nâng ly: "Đến đến đến, chúc mừng chúng ta chọn diễn viên thành công, trước tiên cạn một ly!"
Những người khác cũng đứng lên, nâng ly, Giản Yên ngồi bên người La Tinh, nghe cô nhỏ giọng nói: "Không muốn uống cũng đừng uống, nghe ông ta khoác lác là được rồi."
Giản Yên mím môi, nở nụ cười: "Được."
Nàng vẫn nhàn nhạt nhấp môi một ngụm bia, không quá nhiều cồn, vẫn là có thể uống một chút ít. Giản Yên sau khi ngồi xuống, Lư Khai Bình lại đưa ly về hướng Kỷ Vân Hân: "Giới thiệu chút a, bộ phim này cổ đông lớn, Kỷ tổng."
Cố đạo diễn cùng mọi người hưởng ứng vỗ tay. Hai cái bàn khác mấy nghệ sĩ cũng dồn dập nhỏ giọng nói, Giản Yên ngồi bàn chủ tiệc, phát hiện xung quanh luôn có ánh mắt tìm về phía mình, thậm chí tình cờ còn có thể nghe được những người kia bàn luận to nhỏ, đề tài đơn giản quay quanh Kỷ Vân Hân cùng La Tinh. Hai người này đều đáng để mắt, vừa ngồi xuống, liền nhấc lên làn sóng dữ dội a. Giản Yên vừa vặn đang miên man suy nghĩ, Tô Tử Kỳ đưa cho nàng một ánh mắt. Nàng chớp mắt hỏi lại: "Cái gì?"
Tô Tử Kỳ bưng ly, nhìn về phía Kỷ Vân Hân, ra hiệu nàng chúc rượu, nhân vật này cuối cùng vẫn liên quan Giản Yên, không tránh được mọi chuyện giải quyết dứt khoát. Vì lẽ đó dù chỉ là xã giao lễ phép, nàng đều muốn chúc rượu biểu đạt cám ơn. Giản Yên nhìn Kỷ Vân Hân mặt căng thẳng, trong lòng có chút cảm giác khó chịu. Trước đây, là lão bà, ăn bữa cơm đều là nửa năm mấy tháng một lần, hiện tại ly hôn, đúng là thường xuyên có thể gặp được, còn ngồi chung, cùng nhau ăn cơm, đây mẹ đều là chuyện gì?
Giản Yên đối với thái độ ân cần chờ đợi của Tô Tử Kỳ, vẫn là đứng lên, giơ ly hướng về Kỷ Vân Hân nói: "Kỷ tổng, tôi kính ngài một ly."
Một câu nói, để bầu không khí náo nhiệt hiện tại do Lư Khai Bình tạo ra lập tức choáng váng, những người khác cũng liên tiếp im lặng, không tiếp tục nói nữa, trong phòng không ai nói một câu. Giản Yên vạt áo bị La Tinh kéo xuống, nàng cúi đầu, nhìn thấy La Tinh lắc đầu một cái, Giản Yên cắn môi giơ ly, đầu ngón tay trắng bệch, nhưng không biết mình sai ở đâu.
Kỷ Vân Hân mắt hướng đến, cùng ánh mắt Giản Yên đối nhau, thần sắc bình tĩnh, không có mở miệng. Giản Yên vẫn giữ tư thế giơ ly, bầu không khí nhất thời rất lúng túng. Ngay lúc Lư Khai Bình chuẩn bị đứng dậy giải vây thì Kỷ Vân Hân phát lên tiếng nói: "Được."
Cô bưng ly đứng lên, cùng Giản Yên đụng vào nhau, tiếng vang lanh lảnh trên bàn cơm phát ra, những người khác đồng thời thở ra một hơi, Giản Yên tâm trạng cũng nhẹ thả xuống. Nhấp nhẹ một chút bia, ngồi xuống. La ba ngày liền lôi nhẹ tay áo nhỏ của Giản Yên, thấp giọng: "Lần sau đừng kính rượu Kỷ tổng."
"Trong giới đều biết cô ấy không uống rượu, cũng không thích người khác kính rượu."
Trong giới đều biết sự tình, bản thân mình lão bà nhưng lại không biết, Giản Yên nghiêng mặt nhìn Kỷ Vân Hân, gật đầu: "Em biết rồi."
Hai người xì xào bàn tán, Lư Khai Bình ánh mắt xoay chuyển, rơi vào trên người La Tinh, bưng ly hỏi: "Nghe nói La biên kịch cùng Giản tiểu thư trước đây nhận thức?"
La Tinh không nghĩ tới ông ta đề cập đến chính mình, lập tức lườm một cái, Lư Khai Bình nhún vai. Ý tứ tôi bên này đang muốn tìm cái đề tài, La Tinh chỉ buồn cười nói: "Đúng vậy, trước rất khéo cùng Yên Yên ở chung trong một đoàn du lịch."
"Đoàn du lịch? " Cố đạo diễn liền nói: "Vậy thì thật đúng dịp, giải thích rõ ràng rất có duyên phận a."
La Tinh cười híp mắt: "Cũng chẳng biết nói sao. Mọi người không biết, ban đầu tôi đi tiếp cận cô ấy rất khó khăn, cũng thật căng thẳng, cũng may Yên Yên rất gần gũi, bình dị."
Trên bàn cơm mọi người đều cười, Giản Yên cũng khen tặng nói: "Vẫn là La biên kịch hiền hoà."
"Ai nha, đừng nâng tôi lên như vậy." La Tinh vờ tức giận đáp trả: "Tôi thấy thật mất mặt a."
Giản Yên bị trêu chọc cười tươi. Từng điều nhỏ nhặt về nàng dần hiện ra, một mặt dung nhan xinh đẹp, tính cách dịu dàng, quả tim La Tinh khẽ nhúc nhích, cũng không ngăn được nở nụ cười tươi. Dáng vẻ này của hai người đều được Kỷ Vân Hân thu hết vào đáy mắt, nhìn chén rượu trước mặt, liền ngửa đầu nhấp một ít, rượu có chút sặc, nuốt xuống, cau mày, nhìn chằm chằm ly rượu. Còn có nhìn cái tay kia cầm ly rượu, nhíu mày càng sâu.
Một bữa cơm ăn xong cũng tính là vui vẻ đi. Từ lúc mới bắt đầu đoan chính ngồi ăn cơm, đến sau đi khắp bàn chúc rượu, Kỷ Vân Hân vẫn ngồi đó một mặt lạnh, không ai đến chúc rượu. Bản thân cô cũng không có ý tứ muốn di chuyển nửa bước chân. Đối diện La Tinh cùng Giản Yên tán gẫu vui vẻ, Lư Khai Bình thỉnh thoảng tiếp lời: "Nói như vậy các cô trước đây chưa từng gặp qua?"
"Đương nhiên chưa từng gặp qua, chúng tôi mới quen không lâu, cũng là du lịch mới nhận thức."
Du lịch nhận thức?
Kỷ Vân Hân ăn món ăn, nhai kỹ nuốt chậm, Giản Yên lại mở miệng: "Tôi ngày đó thật sự không nghĩ tới cô ấy chính là La biên kịch, còn tưởng rằng cô ấy cùng tôi đùa giỡn."
Dù sao đại danh đỉnh như La ba ngày, lại tự giới thiệu, thật sự không quen, nghe đến khó mà tin nổi.
La Tinh liền nói: "Thiệt thòi tôi tối nọ bồi em tới nửa đêm, làm sao, đều cho rằng tôi trêu chọc em a?"
Cho tới nửa đêm?
Kỷ Vân Hân nắm chặt chiếc đũa, vẻ mặt không gợn sóng, La Tinh lại nói: "Đúng rồi, khi đó em hái hoa kia làm được gì rồi."
Lư Khai Bình tiếp lời: "Hoa gì?"
" Một bên vách núi có đóa hoa, tôi ngày đó không cho phép cô ấy đi tới, cô ấy lại nhất quyết phải đi tới, nói đóa hoa kia rất đẹp."
"Quá nguy hiểm đi."
"Chính là, tâm trạng tôi đều phải treo ngược."
Giản Yên nghe được hai người đối thoại, theo bản năng nhìn về phía Kỷ Vân Hân. Bất thình lình đối mặt với đôi mắt phượng mày cung ấy, Kỷ Vân Hân không biết khi nào đang bình tĩnh ở đó nhìn nàng, Giản Yên đưa mắt, nhẹ như mây gió nói: "Ném."
"Không phải chứ? Mang về liền ném?" La Tinh trợn to mắt: "Tôi còn tưởng rằng em yêu thích đây."
Giản Yên nói vòng qua cái đề tài này, cùng La Tinh nói đến bộ phim mới. Ngồi đối diện Kỷ Vân Hân đã ăn xong món ăn, để đũa xuống, đối với Lư Khai Bình nói: "Lư tổng, tôi đi trước."
"Kỷ tổng, sao lại đi rồi? Đợi lát nữa mọi người đều đi hát nếu không vội ở lại xem?"
Lư Khai Bình vội vàng đứng dậy đi tới bên người Kỷ Vân Hân. Tuy thân hình cao 1m80 đứng trước mặt Kỷ Vân Hân vẫn là lép vế. Chính là, Kỷ Vân Hân trời sinh khí thế ép người, đôi mắt long lanh, lông mày sắc lạnh, giọng nói xa cách: "Không cần, mọi người đi là được rồi."
Lư Khai Bình thấy thế, không thể làm gì khác hơn gật đầu, hướng về phía La Tinh nói: " Cô tiếp chuyện mọi người, tôi đưa Kỷ tổng xuống lầu."
Kỷ Vân Hân từ chối: "Chính tôi xuống là tốt rồi."
"Cái kia sao được." Lư Khai Bình vội vã: "Tôi đưa ngài."
Kỷ Vân Hân lần này không có cự tuyệt nữa, chỉ là đứng dậy, liếc nhìn đối diện, ánh mắt dừng lại vài giây mới dời đi, giẫm giày cao gót chuẩn bị đi tới cửa. Trong phòng khách mọi người lập tức chào hỏi, Giản Yên ngồi ở đó, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Sau khi ăn cơm trưa xong, mọi người tiếp tục đi hát. Giản Yên cũng theo bọn họ dẫn đường đi, trên đường Tô Tử Kỳ liền nói: "Chị thật không biết quy củ Kỷ tổng kia. Cũng đã hai, ba năm không có lại trong giới lăn lộn, sau này sẽ nhiều chú ý hơn."
Giản Yên biết cô có lòng tốt vì đó liền gật đầu: "Không có chuyện gì, Tô tỷ chớ để trong lòng."
"Cũng còn tốt." Tô Tử Kỳ thở dài một hơi: "Cũng còn tốt Kỷ tổng nể tình, bằng không quá mất mặt."
Giản Yên không hề phát một tiếng động, trầm mặc.
Đến KTV địa phương, nàng liền bị La Tinh kéo đến một cái phòng nhỏ khác. Đồng thời cùng Cố đạo diễn, còn có hai ba người đoàn phim , vừa vẫn đi theo bên người Cố đạo diễn, hẳn là phó đạo diễn. Lư Khai Bình không có ở cùng, La Tinh liền nói: "Để ông ấy đi bồi những người khác, chúng ta liền ở đây."
Phòng mọi thứ cũng không tệ lắm, không giống bên ngoài ăn chơi trác táng, cách âm hiệu quả tốt, cũng không có tiếng nói nhao nhao ồn ào.
Giản Yên sau khi tiến vào phòng, La Tinh liền đưa cho nàng một cái microphone, nàng chỉ cười lắc đầu: "Trước tiên cho Cố đạo diễn đi."
"Có quan hệ gì, này đều là người quen, thả lỏng chơi." La Tinh cười vui nói: "Nếu không hai ta song ca một bài thế nào ?"
Giản Yên từ chối không được, không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận microphone: "Được rồi."
Tô Tử Kỳ đập bả vai nàng: "Chị ra ngoài tìm Lư tổng hỏi chút chuyện."
Giản Yên gật đầu: "Được."
Tô Tử Kỳ không ở đây, phía sau Cố đạo diễn cùng hai phó đạo diễn vẫn luôn ồn ào, cho các nàng hát một bài tình ca nhỏ, Giản Yên vội vàng bị đưa lên mục như thế, bất đắc dĩ nhìn La Tinh, cười nói: "Thật sự phải hát?"
Không nhăn nhó, về khoản hát hò nàng còn chưa từng biết sợ ai.
"Đó là đương nhiên." La Tinh tâm tình rất tốt, vừa ở trên bàn cơm uống một chút rượu trắng, giờ khắc này sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt tại dưới ánh đèn lờ mờ, đặc biệt toả sáng, mở miệng nói: "Tôi tới đi."
Giản Yên cười nói: "Được."
La Tinh cười, nắm chặt tay nàng, hướng về bàn trà khác , hai người vừa đi vừa hát. Giản Yên chất giọng trong trẻo, từng nhịp bắt chuẩn từng nốt, nhã chữ lại rõ ràng, từ trong loa truyền ra, nghe tới vô cùng hưởng thụ. Cố đạo diễn vẫn là lần đầu tiên được nghe Giản Yên hát, không khỏi mở rộng tầm mắt.
Dưới ánh đèn tăm tối, người kia dáng người nổi bật, giơ microphone như đang trong một buổi biểu diễn, vẻ mặt hưởng thụ cùng thả lỏng. Ông gật gù, đối với Giản Yên càng ngày càng thêm thoả mãn.
Đem hai người so sánh mà nói, La Tinh ngược lại bại trận hoàn toàn, bản song ca tình ca chung này, bị cô hát ra lung ta lung tung. Hát xong liền ôm microphone cười vui vẻ, Giản Yên chỉ bình tĩnh đứng bên cạnh. La Tinh cười đã rồi, liền mở miệng: "Bồi tôi ra ngoài tâm sự?"
Giản Yên gật đầu, hai người đem microphone giao cho phó đạo diễn cùng Cố đạo diễn, liền ra ngoài. Tại KTV lầu ba phòng khách, giờ khắc này hai người đứng ở cửa thang gác, La Tinh hỏi: "Tới đó nói?"
Giản Yên: "Được."
Hai người một đạo hướng về phía trên đi lên, đi tới tầng cao nhất, một cơn gió thổi tới, thân hình Giản Yên lung lay, phía sau La Tinh luôn đỡ lấy bả vai nàng, ân cần hỏi thăm: "Không có sao chứ?"
Giản Yên lắc đầu: "Không có chuyện gì."
Gió quá lớn, thổi đến mức mái tóc nàng múa bay lung tung, nhìn đến La Tinh cắt tóc ngắn đột nhiên thật hâm mộ. La Tinh đứng bên cạnh người nàng, một cái tay nhét ở túi áo, do dự vẫn là lấy ra hộp thuốc lá, dò hỏi: "Yên Yên, em sẽ chú ý chuyện tôi hút điếu thuốc sao?"
Giản Yên lắc đầu: "Không ngại."
Nàng biết La Tinh thích hút thuốc, trước các nàng tán gẫu, La Tinh không nhịn được sẽ lấy ra một điếu hút.
Giữa ngón tay dài, nhỏ, trắng nõn kẹp theo một điếu thuốc màu trắng, đốm sáng tàn thuốc nho nhỏ, La Tinh ngồi trên một cái bậc thềm, Giản Yên nghe cô thong thả cất lời: "Biết tại sao tôi không thích ở trên sân khấu sao?"
Cô nói xong mạnh mẽ hút một hơi thuốc, chậm rãi thở ra, trước mặt khói thuốc lượn lờ, Giản Yên không rõ: "Tại sao?"
La Tinh lôi nàng ngồi bên cạnh mình: "Bởi vì tôi là bị vứt bỏ."
Cô vừa hút thuốc, nói chuyện còn có sương khói, không khó ngửi, ngược lại mùi thuốc lá có mùi thơm của hoa. Giản Yên không có bài xích, nàng kinh ngạc ngồi xuống, chờ La Tinh nói tiếp: "Vì lẽ đó tôi rất không thích văng tiếng nhiều nơi, tôi biết bọn họ sẽ tìm đến mình."
Giản Yên muốn an ủi cũng không biết mở lời từ đâu, La Tinh vứt tàn thuốc xuống, nhìn nàng xoắn xuýt khuôn mặt nhỏ liền nở nụ cười: "Nghiêm túc như vậy làm gì?"
"Chị có khỏe không? "
La Tinh nhìn nàng tỏ thái độ chân thật nghiêm túc, trêu chọc cười, cười đến cả híp hai mắt lại, có ánh nước trong mắt chuyển động theo: "Em sẽ không phải thật sự tin chứ? Yên Yên, em làm sao như thế dễ dàng tin tưởng người khác như vậy? A ha ha ha ha ha ha!"
"Tôi rất tốt, nếu như em đáp ứng tôi một chuyện, tôi liền tốt hơn rất nhiều."
Giản Yên dừng lại: "Chuyện gì?"
"Lần đầu tiên tôi xuất hiện trên chương trình, tôi muốn mời em hợp tác thôi?"
"Chương trình gì?"
La Tinh chớp mắt: "Tuần trăng mật ba mươi ngày."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com