Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17B: Hạnh phúc vỡ òa!

Giữa buổi sáng hôm sau, Thụy Kha trở lại Việt Nam, cô vừa đưa giáo sư Robert đi gặp bác sĩ Thông để trao đổi về bệnh tình của bệnh nhân, mặc kệ hai người nói chuyện với nhau, Thụy Kha chạy ào về phòng bệnh nơi Thìn đang điều trị, cô chạy bộ từ tầng 1 lên tận tầng 5 vì chờ thang máy lâu quá. Từ ngày biết anh đến giờ, cô chưa bao giờ xa anh quá 24 giờ đồng hồ, nay xa anh những tận 7 ngày mà cô cảm giác như phải 1 tuần. Chả cần gõ cửa vì đây là phòng mình, Thụy Kha ào vào như một cơn gió, gặp điều dưỡng Liên đang làm những công việc chuyên môn, Thụy Kha hỏi ngay:

- Chị Liên, anh Thìn nhà em sao rồi?

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì chạy bộ, hơi thở hổn hển của Thụy Kha, điều dưỡng Liên cười hiền hòa:

- Xem kìa, mới đi có 1 tuần mà cứ là như là vài tháng không bằng. Thìn vẫn ổn, mọi thứ vẫn bình thường.

Có điều dưỡng ở đây nên Thụy Kha không dám làm gì quá trớn, cô chỉ lại gần mà cầm lấy tay anh bóp bóp cho đỡ nhớ thôi:

- Vâng, em đi có một tuần mà nhớ anh ấy lắm ạ.

Thụy Kha bẽn lẽn như thú tội. Nhưng chính hành động này lại làm cho chị Liên cảm nhận rất rõ tình yêu của đôi trai gái, chị rất tôn trọng Thụy Kha, không chỉ bởi cô là một khách hàng VIP của VIP, mà chính là ở cách ăn nói, cách đối nhân xử thế của Thụy Kha với tất cả mọi người, từ bác sĩ, điều dưỡng, y tá đến cả những lao công, bảo vệ ở bệnh viện cô đều hết sức chừng mực, tôn trọng. Không có thái độ kênh kiệu, cao sang quyền quý, cậy mình có tiền mà coi thường người khác. Một lần nữa điều dưỡng Liên nghiệm ra một kết luận mà cô đã đọc ở đâu đó. Giầu có 2 loại, giầu có chỉ là giầu từ thắt lưng trở lên, giầu sang là giầu từ gót chân lên tới tận đỉnh đầu. Ở trong cái bệnh viện này, đa số đều là người có tiền đến khám và điều trị, nhưng để giầu mà sang như Thụy Kha thì thực sự không phải là nhiều.

- Em có mời được giáo sư bên Mĩ về không?

- Có ạ, giáo sư đang nói chuyện với bác sĩ Thông.

- Tốt rồi, chị hy vọng Thìn sẽ sớm tỉnh lại.

- Vâng, em cảm ơn ạ.

Khoảng gần 1 giờ đồng hồ sau thì giáo sư Robert cùng với bác sĩ Thông (cũng là một giáo sư của ngành y Việt Nam) đến thăm khám cho Thìn, sau đó anh được các y tá chuyển đi xét nghiệm, chụp chiếu chuyên khoa gì đó mãi đến trưa các điều dưỡng mới đẩy cáng về phòng.

Lúc chỉ có hai người với nhau, Thụy Kha lại làm công việc quen thuộc của mình.

- Em đi một tuần anh có nhớ em không? Chắc là chẳng nhớ gì đâu nhỉ. Em thì nhớ anh lắm. Về Mĩ một tuần mà em chỉ gặp bố mẹ được chưa đầy 1 tiếng đồng hồ, chủ yếu em ở NewYork. Cũng may em đã mời được giáo sư về đây. Em tin tưởng rằng anh sẽ sớm tỉnh lại mà nói chuyện với em thôi.

..............................

- Em nhớ giọng nói của anh lắm, em nhớ tiếng đàn của anh, em nhớ giọng hát của anh, em nhớ mùi vị những món ăn của anh nấu. Em thèm được ngủ ở bên cạnh ghế lái trên oto, chỉ có anh lái xe em mới yên tâm mà ngủ được. Anh tỉnh lại đi, chúng mình sẽ lại cùng nhau lên Hà Giang một lần nữa, anh Hòa báo là còn mấy điểm trường ở sát vùng biên cần chúng ta hỗ trợ xây dựng trường mới.

............................

- Mai Ngọc chăm sóc anh có tốt không? Em ngày nào cũng điện về để hỏi thăm tình hình của anh, để nhìn thấy mặt anh đấy. Em tin tưởng là cô ấy sẽ chăm sóc anh tốt. Đợt sinh nhật anh, cô ấy tặng anh vé xem phim là có ý thích anh thì phải, nhưng chắc chưa đến mức yêu đâu anh nhỉ. Em không thích ai yêu anh, chỉ mình em được yêu anh thôi. Và anh cũng chỉ được yêu mình em thôi nhé.

...........................

- Mai em đi học đàn ghi ta lại, học được có 1 buổi lại phải đi Mĩ 1 tuần. Em muốn học đàn để đánh cho anh nghe, biết đâu vì anh thích tiếng đàn của em mà tỉnh lại phải không? Hihihihiii, nhưng khi anh tỉnh lại em sẽ không đi học đàn nữa, anh sẽ dạy cho em chứ? Rồi em trả lương thầy dậy đàn, trả luôn cả thầy dậy nấu ăn, huấn luyện viên GYM, huấn luyện viên bơi. Em trả bằng cả cuộc đời em.

............................

Buổi chiều, giáo sư Robert và bác sĩ Thông đến thăm Thìn và mang thêm một số thiết bị chuyên khoa mới vào trong phòng. Họ gắn lên hai thái dương, giữa đỉnh đầu, giữa ngực Thìn một thiết bị điện từ gì đó mà Thụy Kha không biết là cái gì. Chỉ biết rằng khi cái máy được bật lên thì các miếng gắn đó rung rung lên rất nhẹ, rung giống miếng dán SOS mà Thìn vẫn đeo ở gốc dương vật.

Thụy Kha quan sát rồi hỏi bác sĩ Robert, hai người nói tiếng Anh nhưng tôi dịch luôn ra tiếng Việt cho tiện:

- Giáo sư, những miếng gắn vào người anh Thìn có tác dụng gì vậy?

Vị giáo sư nổi tiếng thế giới, ông có mái tóc ngắn bạc phơ, trán hói bóng loáng:

- Cái này là các thiết bị điện từ, có tác động kích thích hệ thống thần kinh đang bị tổn thương. Tôi đã trao đổi với giáo sư Thông và cả hai thống nhất sẽ áp dụng thêm phương pháp điều trị này. Tôi hi vọng là có tác dụng, tất nhiên là không thể ngay lập tức được. Điều trị bệnh nhân như Thìn đòi hỏi phải kiên nhẫn, từng bước một mới có kết quả.

Thụy Kha đã hiểu tác dụng, cô đang cân nhắc không biết có nên nói cho giáo sư biết về chuyện miếng dán SOS không, cuối cùng sau một hồi đắn đo, cô quyết định kể về miếng dán SOS, kể rất chi tiết không sai một chút nào theo hiểu biết của cô.

Thụy Kha kể xong thì giáo sư nói:

- Cô có thể cho tôi xem miếng dán ấy được không?

Thụy Kha đưa cho giáo sư xem, khi miếng dán bằng đồng xu ấy ở trên tay giáo sư thì Thụy Kha bấm vào nút SOS trên chiếc vòng tay của mình, đồng xu rung lên, cường độ rung có mạnh hơn một chút so với thiết bị mà giáo sư vừa gắn vào người Thìn.

Giáo sư giải thích:

- Cậu ta đặt vào vị trí đó là rất khoa học đấy. Vị trí đấy là nơi tập trung rất nhiều dây thần kinh, cách đặt lại luôn luôn làm cho miếng dán dính với da. Vì vậy trong bất kỳ trường hợp nào cũng ngay lập tức phát hiện tín hiệu rung.

Thụy Kha gật gù, lúc đầu cô cứ tưởng anh Thìn biến thái gắn vào chỗ nhạy cảm để thủ dâm giống như phụ nữ các cô có trứng rung, nhưng nghe giáo sư giảng giải vậy cô đã hiểu, Thụy Kha mỉm cười:

- Vâng thưa giáo sư, cháu đã hiểu rồi ạ. Thế bây giờ cháu có thể gắn vào vị trí mà trước kia anh ấy hay đặt không?

Giáo sư suy nghĩ rất nhanh rồi gật đầu:

- Được, cũng rất tốt. Tôi nghĩ đây là một trong những nghiệp vụ của cậu ấy, có thể miếng rung sẽ tác động vào những trạng thái mà khoa học gọi là "phản xạ có điều kiện", cháu cứ thử làm xem. Có tác dụng hay không thì chưa biết nhưng chắc chắn là không có hại gì đâu.

- Vâng ạ, cháu sẽ làm như vậy.

Sau đó giáo sư Robert và bác sĩ Thông còn trao đổi thêm những vấn đề chuyên môn nữa rồi rời đi. Thụy Kha đã sắp xếp để giáo sư ở một khách sạn 5* gần bệnh viện, theo lịch thì giáo sư sẽ ở lại Việt Nam hỗ trợ điều trị cho Thìn khoảng 1 tuần rồi mới trở về Mĩ. Chắc chắn rất nhiều phương pháp điều trị tiên tiến trên thế giới sẽ được giáo sư chuyển giao và hướng dẫn. Việc này có lẽ bác sĩ Thông là cảm kích nhất, ngoài việc điều trị cho Thìn thì đó còn là những kiến thức y khoa quan trọng để áp dụng cho những bệnh nhân sau. Chưa kể việc giáo sư Robert trực tiếp về bệnh viện hỗ trợ cũng làm cho uy tín của bệnh viện nâng lên trông thấy.

---

- Anh à, vậy là hôm nay anh ngủ được tròn một tháng rồi đấy. Anh còn nhớ không? Mọi ngày anh đều là người đi ngủ sau em và dậy trước em. Em biết là mỗi lần em tắt đèn đi ngủ, lúc đó anh mới yên tâm về phòng mình, em còn thức là anh còn thức cùng em. Lần nào cũng thế, em dậy xuống nhà là anh đã quần áo chỉnh tề ở bên dưới rồi. Nhưng lần này anh ngủ lâu ghê, đàn ông gì mà ngủ liên tục một tháng trời vậy hả anh?

- Ngày nào em cũng bấm đồng xu SOS vài lần, không biết anh có nhận ra không? Đồng xu này đã cứu em hai lần rồi, một lần bị rắn cắn ở Hà Giang, em bấm một cái và chưa đầy một phút sau anh đã ở trước mặt em. Em sẽ nhớ mãi cái hành động anh hút máu ở chân em, có lẽ em nhận ra mình thực sự yêu anh từ giây phút ấy. Rồi lần thứ 2 là lúc anh lao vào đẩy em ra và thay em lĩnh viên đạn oan nghiệt đó, giờ nghĩ lại giây phút sinh tử ấy em vẫn giật mình thon thót, vẫn run bần bật anh ạ. Miếng rung này đã cứu em 2 lần, em mong rằng cũng chính miếng rung này sẽ làm anh tỉnh lại. Em sẽ vẫn tiếp tục làm.

- Anh ơi, chuyện công ty vẫn rất tốt anh ạ. Em đang lên ý tưởng để mở một trường đào tạo vệ sĩ, ngôi trường này sẽ lấy tên anh và do chính anh đứng tên làm hiệu trưởng. Em muốn trường sẽ đào tạo ra được những vệ sĩ chuyên nghiệp, can trường, dũng cảm giống như anh, để những vệ sĩ đó sẽ tỏa đi khắp bốn phương trời bảo vệ lẽ phải, bảo vệ cái thiện chống lại cái ác. Nhưng riêng anh chỉ bảo vệ mình em thôi.

---

- Vậy là anh lại ngủ thêm một tháng nữa rồi. Trời đã sang tháng 3 âm, những cơn gió lạnh đã bắt đầu giảm bớt để nhường chỗ cho mùa hè sắp về. Anh như một con mèo lười, suốt ngày ngủ. Bác sĩ đã tháo băng bó ở đầu anh ra rồi, giờ anh trọc lốc, xấu òm. Em đếm có tất cả 45 mũi khâu ở trên đầu anh. Cộng với 24 mũi khâu ở lưng, vì em mà anh nhận đủ 69 mũi khâu trên người rồi đấy. Anh thiệt là bậy bạ hết sức, từ số điện thoại đến số mũi khâu đều là cái con số nhạy cảm này, nhưng em thích.

- Em tập đàn được 1 tháng rồi đấy anh ạ. Anh nhìn tay em này, giờ các ngón tay của em chai ra vì bấm gam rồi, em bắt đền anh đấy. À mà anh ơi, em không hiểu sao lúc em vào học cái lớp đàn ấy thì lớp đông phết, giờ chỉ còn mình em, hay là họ tự ti vì em đánh đàn hay quá anh nhỉ? Em nghe cũng bình thường mà. Em dự kiến khoảng 3 tháng nữa, em học hòm hòm rồi sẽ mang đàn về đây đánh cho anh nghe. Rồi em sẽ tự hát những bài hát mà em thích nữa. Anh nghe không hay là phải tỉnh dậy góp ý cho em luôn đấy.

- Bố mẹ anh và anh Dần chị Hợi hôm nay về rồi. Họ thương anh lắm, muốn ở đây với anh lâu nhưng còn công việc ở nhà, em nghe mẹ nói là sắp bắt đầu vào vụ muối rồi, anh Dần cũng phải đi biển. Em thương mọi người vất vả nhưng không biết làm thế nào anh ạ. Có lẽ đến khi nào em chính thức làm vợ anh. Hi hi hi hi, thì lúc đó em giúp mọi người mới nhận. Mẹ đưa cho em 20 triệu mà em khóc anh ạ, em nói là không cần vì em có đủ điều kiện để chăm sóc anh tốt, nhưng mẹ cứ dúi vào em, bắt em phải nhận. Mẹ nói là của bố mẹ, các anh chị và bà con cô bác họ hàng góp vào hỗ trợ em chăm anh. Mẹ về rồi em mới dám mở bọc tiền ra. Tiền 5.000 có, tiền 10.000 có, tiền 50.000 có, có cả đồng 100.000, 200.000 và 500.000 nghìn nữa. Em thương mọi người lắm vì có đồng tiền em ngửi thấy mùi cá, có đồng tiền em sờ vào còn thấy những hạt muối li ti bám vào, có đồng tiền em thấy còn nhàu nát không biết là do nước hay do mồ hôi nữa. Hix, hix. Anh sớm mà tỉnh lại đi nhé, em thì không sao nhưng người thân của anh thì họ vất vả và lo lắng cho anh lắm đấy.

- À, có chuyện này em kể cho anh. Dạo gần đây em thấy Mai Ngọc có điều gì khang khác thì phải. Công việc trên công ty thì vẫn làm rất tốt, nhưng mỗi lần gặp em cô ấy có điều gì đó như kiểu tránh mặt, sợ sệt gì đó mà em chưa lý giải nổi, trước giờ không có chuyện đó. Em vẫn coi Mai Ngọc như em gái mình mà chỉ dậy cô ấy, rồi còn giao việc điều hành công ty cho cô ấy. Em linh tính có chuyện gì đó mà hiện giờ chưa biết là chuyện gì anh ạ. Để mai mốt em hỏi cho ra lẽ mới được. Còn Ánh Tuyết thì hình như sắp làm đám cưới rồi thì phải, chắc là lấy cái cậu gì tên là Quang, chắc anh không biết mặt, em cũng mới biết vì hồi Tết cậu ấy ở đây hỗ trợ em chăm anh. Nhìn hai đứa mà em thấy buồn cười, hai người đó như là tương phản nhau. Nhưng nghĩ kỹ lại chúng nó lấy nhau có lẽ là hợp vì là sự bổ xung bù trừ cho nhau, cái thiếu của người này được người kia khỏa lấp. Thôi kể cũng mừng. Anh mau tỉnh dậy đi, em cũng muốn làm đám cưới giống tụi nó. Hihihihihi,

---

- Tháng 4 mùa hoa loa kèn rồi đấy anh biết không? Đây là loại hoa mà em thích nhất, em đi ngoài đường thấy người ta bán rất nhiều nhưng không dám mua về đây vì bác sĩ không cho phép. Đã hơn ba tháng rồi mà sao anh chưa ngủ dậy vậy, hoặc ít ra anh cũng cho em biết dấu hiệu gì đó là anh sắp tỉnh đi, cho em một chút niềm tin nào đó là anh sẽ tỉnh đi anh. Em nhớ anh lắm, anh ở ngay đây nhưng em vẫn nhớ anh, nhớ giọng nói của anh, nhớ ánh mắt của anh. Và em nhớ cả nụ hôn mà anh đã trao cho em nữa, hôm đó chỉ là đóng kịch thôi nhưng em tin chắc rằng mình không diễn phải không anh. Lúc đó em hôn anh một cách thực sự, em cũng cảm nhận thấy sự ngọt ngào ở đôi môi của anh. Anh không diễn đâu đúng không?

- Bác sĩ nói anh vẫn không có tiến triển gì mới, em buồn lắm anh ơi. Nhưng em vẫn không giảm niềm tin đâu anh yên tâm. Dù có phải sống với anh như thế này 1 năm, 10 năm hay thậm chí cả đời, Thụy Kha này cũng sẽ không bao giờ rời xa anh. Em biết, em là một cô gái cá tính, em khó yêu lắm, đến 30 tuổi người ta chồng con đề huề rồi còn em chưa từng yêu ai. Nhưng một khi em đã yêu là sẽ cuồng nhiệt với tình yêu của mình, em sẵn sàng chống lại cả thế giới để bảo vệ tình yêu đó. Để được yêu. Chính anh đã dạy em thế nào là Tự Do và em đã biết thế nào là Hạnh Phúc. Tự do là được làm những gì mình thích, còn hạnh phúc là thích những gì mình làm. Và em đang có cả Tự do và Hạnh phúc, cảm ơn anh!

- À, để em mang đàn ra đánh thử cho anh nghe nhé, nhưng em nói trước, em đánh không hay đâu, mới học mà.

"Tửng tửng ............................. toong toong toong ................... teeng teeng teeng tèng .................... tục tục tục túc túc ................. ngoech ngoech ngoech .............. ooc ooc ooc oocc ooc ......................"

---

Lúc này, một cuộc tranh cãi nổ ra bên ngoài hành lang phòng tổng thống giữa hai chị lao công. Chị lao công A:

- Này, cậu có nghe thấy tiếng gì không?

Chị lao công B đang dẩu tai lên nghe tiếng từ bên trong phòng tổng thống vọng ra, chị gật gù:

- Có, nghe như tiếng ma chơi.

Chị lao công A cãi:

- Không, là tiếng người ta lấy đũa gõ vào đít nồi.

- Không đúng lắm, giống tiếng kéo thép ở lò rèn quê tớ.

- Chưa hẳn, tiếng ........... đánh rắm ............... hihiii.

Cứ thế hai chị lao công mãi cãi nhau đến quên cả làm việc. Còn Zũng tôi thì vừa mới biết lý do tại sao lớp học đàn chỉ có một mình Thụy Kha.

---

Thụy Kha vừa kết thúc bản nhạc, vẫn ôm đàn trong lòng rồi quay ra nhìn Thìn:

- Em đánh đàn có hay không anh? đây là bản Romance rất nổi tiếng.

Nói đến đây, Thụy Kha nhìn vào khuôn mặt Thìn thì cô kinh hãi phát hiện ra, hai bên thái dương của Thìn có hiện tượng co giật, lần đầu tiên cô thấy một biểu hiện như vậy kể từ lúc anh nằm trong này. Rất nhanh chóng cô bấm vào nút mầu đỏ trên đầu giường.

- Bác sĩ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Chỉ độ 3 phút sau thì bác sĩ Thông cùng vài người nữa hộc tốc phi vào. Thụy Kha kể lại biểu hiện của Thìn cho bác sĩ nghe. Đặt ống nghe vào tim Thìn đo nhịp tim, bác sĩ Thông nói:

- Nhịp tim của cậu ấy có nhanh hơn bình thường một chút, đây là phản ứng rất quan trọng. Cháu làm gì mà cậu ấy giật thái dương?

- Cháu đánh đàn ghi ta cho anh ấy nghe. Anh ấy đánh đàn ghi ta giỏi lắm ạ.

- Tốt, cháu thử đánh lại bác nghe xem nào.

Và rồi Thụy Kha lại ôm đàn, cô chơi lại bản Romance vừa rồi:

"Tửng tửng ............................. toong toong toong ................... teeng teeng teeng tèng .................... tục tục tục túc túc ................. ngoech ngoech ngoech .............. ooc ooc ooc oocc ooc ......................"

Bác sĩ Thông thấy ruột gan phèo phổi mình hình như đảo lộn lung tung khắp khoang bụng, bác vẫy tay ra hiệu:

- Thôi, dừng lại. Bác hiểu rồi. Giờ bác về phòng đây, sáng mai sẽ cho Thìn đi chụp não. Cháu cứ tiếp tục đi. Tốt đấy.

Nói xong nhanh như một cơn gió, bác sĩ Thông và vài người khác nữa lập tức rời khỏi phòng. Vừa ra đến cửa bác sĩ thở phào một cái, bác có cảm giác mình vừa từ dưới địa ngục chui lên khỏi mặt đất.

---

Tiếng đàn của Thụy Kha giờ đã trở thành một huyền thoại được toàn bộ các y bác sĩ và nhân viên bệnh viện truyền tai nhau. Thậm chí có một vài bệnh nhân cùng tầng kiên quyết yêu cầu bệnh viện cho chuyển đi tầng khác, nếu không được đáp ứng thì đổi luôn bệnh viện. Tiếng đàn ai oán như hờn như dỗi, tiếng đàn đong đưa như đánh như đấm, tiếng đàn vang vọng như từ cõi âm ti địa phủ vọng về trần thế, tiếng đàn mông lung như người ta cầm cái dùi đục vào tai. Nếu đây là thời chiến, tiếng đàn của Thụy Kha có thể mang ra chiến trường làm nhụt ý chí quân thù mà buông súng đầu hàng. Tiếng đàn Thụy Kha có một sức mạnh kinh thiên động địa, có khả năng giải tán đám đông hơn bất cứ biện pháp nghiệp vụ nào. Tiếng đàn Thụy Kha nếu ở trong rừng có khả năng làm chim muông thú dữ chạy sang một khu rừng khác. Nếu Thụy Kha đánh đàn dưới hồ nước có thể làm cho cá nhảy bờ mà không cần câu.

Ấy thế nhưng, tiếng đàn của Thụy Kha lại làm cho Thìn có những biểu hiện hết sức tích cực, bằng chứng là tần xuất Thìn co giật thái dương đã nhiều hơn, nhịp tim cũng thay đổi thất thường, đó chính là những biểu hiện của trạng thái Thìn đang tự đấu tranh với chính bản thân mình để tỉnh giấc. Bác sĩ Thông dạo này ít gặp Thụy Kha hẳn, hay đúng hơn là bác sĩ sợ, mỗi lần canh me Thụy Kha đi ra ngoài bác mới dám đến khám cho bệnh nhân, với những biểu hiện như vậy, bác tin là Thìn sớm tỉnh lại thôi. Chỉ cần một cú hích nào đó mang tính quyết định là Thìn sẽ tỉnh lại.

---

Một buổi trưa tháng 5, thời tiết bên ngoài nắng chói chang oi ả, Thụy Kha đang bóp chân cho Thìn sau một đoạn nhạc mà cô mới học được thì có tiếng bấm chuông cửa phòng bệnh. Thụy Kha ra mở cửa thì thấy Mai Ngọc, cô mặc một chiếc váy rộng thùng thình, không đúng với phong cách ăn mặc thường thấy của cô khi giờ đây là ngày làm việc. Thụy Kha thắc mắc vì mình không gọi Mai Ngọc đến.

- Ơ Mai Ngọc, sao lại đến giờ này. Ở công ty có chuyện gì à?

Mai Ngọc tránh ánh mắt nhìn thẳng vào chủ tịch, chuyện cô đến đây là cô đã phải lấy dũng khí cả tháng nay rồi. Cô lí nhí:

- Thưa chủ tịch, công ty không có chuyện gì. Em đến .... đây là ......... có chuyện riêng cần gặp chủ tịch ạ.

Thụy Kha cũng định bụng gặp Mai Ngọc vì những sự thay đổi gần đây của cô ấy, nhưng dạo này chưa có dịp vì kết quả điều trị của anh Thìn là rất khả quan và có triển vọng nên đành tạm gác lại, thấy Mai Ngọc đến, Thụy Kha cũng tiện thể mà hỏi luôn:

- Vào đi, vào trong nói chuyện.

Thấy Thụy Kha chỉ hướng tay về phía phòng khách, Mai Ngọc chần chừ chưa muốn đi, cô hít một hơi thật sâu rồi cúi gằm mặt xuống khẽ khọt:

- Chủ tịch có thể cho em thăm anh Thìn một chút có được không?

Thụy Kha thấy chuyện này là hết sức bình thường, cô nói nhanh:

- Được chứ, vào đi em.

Dẫn Mai Ngọc vào phòng anh Thìn, vừa đi Thụy Kha vừa nói với giọng hết sức vui mừng:

- Anh Thìn dạo này có biểu hiện rất tích cực em ạ. Chị tin là anh ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi.

Mai Ngọc kể từ ngày vào thay Thụy Kha trông anh Thìn đến nay đã gần 4 tháng rồi chưa từng trở lại. Đứng bên cạnh giường nhìn anh, thấy Thụy Kha đang làm cái gì đó ở đằng sau lưng, Mai Ngọc trộm tay đưa lên xoa bụng mình, hai hàng mi hơi ướt, cô đã cố gắng kiềm chế không được có biểu hiện gì kẻo chủ tịch nghi ngờ nhưng không được. Mai Ngọc cố gắng nhìn anh Thìn thật sâu để ghi nhớ khuôn mặt anh trong tâm khảm của mình.

Không dám chạm vào tay anh, Mai Ngọc từ từ đi sang bên phòng khách và ngồi xuống ghế salong, Thụy Kha rót một nước lọc đặt trước mặt Mai Ngọc. Nhìn tư thế ngồi thẳng lưng của Mai Ngọc, nhìn cái bụng lùm lùm ra mặc dù cái váy rộng nhưng vẫn không thể che nổi, Thụy Kha có chút lo lắng chuyện chẳng lành:

- Em tìm chị không phải chuyện công ty thì là chuyện gì?

Mai Ngọc vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Thụy Kha, hớp một ngụm nước nhỏ xíu rồi cô lấy trong túi mình ra một tờ giấy A4 rồi đặt sang bên phía chủ tịch.

Thụy Kha giở tờ giấy A4 ra rồi đọc tiêu đề được viết bằng chữ in hoa: "ĐƠN XIN TỪ NHIỆM".

Không đọc tiếp, Thụy Kha gấp lại tờ giấy đó rồi nhìn thẳng vào mắt Mai Ngọc, cô trở lại thành một chủ tịch quyền uy:

- Mai Ngọc, nói cho tôi biết là vì lý do gì?

Nhưng Mai Ngọc ấp úng cúi mặt xuống nhìn li nước:

- Em ...... em ..... thưa chủ tịch.............. lý do em viết trong đơn.

Nhưng Thụy Kha ngắt lời luôn:

- Tôi muốn nghe trực tiếp từ em nói, lý do cá nhân là lý do gì?

Nhưng Mai Ngọc vẫn im như một pho tượng làm Thụy Kha phải nói tiếp:

- Em có bầu rồi phải không?

Vẫn chỉ là sự im lặng, chính Thụy Kha đang run chứ không phải Mai Ngọc, là phụ nữ cô linh cảm thấy điều này không bình thường, Thụy Kha gắt:

- Chuyện có bầu thì là bình thường, sao phải xin nghỉ?

Mai Ngọc thấy chủ tịch gắt thì run bắn người, cô đành phải lí nhí:

- Em .... Em ..... em ...........

- Bao nhiêu tuần rồi?

Mãi Mai Ngọc mới dám nói nhỏ:

- 15 tuần rồi ạ.

Thụy Kha sững người, cái cô sợ nhất chính là con số 15. Trước khi hỏi Mai Ngọc cô đã nhẩm tính thời gian cô đi Mĩ đến nay vừa tròn 15 tuần.

Thụy Kha run bắn người, cốc nước trên tay cô đang rung rung làm vài giọt nước văng ra ngoài. Nuốt nước bọt, Thụy Kha dằn lòng mình hỏi một câu mà làm trái tim cô tan nát, cô đang cực kỳ đau khổ:

- Nói cho tôi biết, bố đứa bé là ai?

Mai Ngọc lén nhìn lên chủ tịch, thấy khuôn mặt chủ tịch lạnh băng nhưng ánh mắt vô cùng đau khổ đang nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt ấy làm Mai Ngọc khụy ngã vì tội lỗi mà cô đã gây ra cho người đàn chị, cho người ân nhân mà cô ngày đêm tôn thờ kính trọng. Cô ấp úng:

- Em xin lỗi ............ em không thể nói được ........... Em xin lỗi chủ tịch, em sẽ rời Hà Nội, em sẽ ............... không bao giờ gặp lại hai người nữa.

Nói xong Mai Ngọc đứng dậy thật nhanh rồi chạy ra cửa. Nhưng vừa ra đến cửa thì nghe một tiếng: "Choang" làm cô giật thót người đứng sững lại khi chưa kịp thò tay vào nắm cửa. Là tiếng vỡ của chiếc li thủy tinh trên tay Thụy Kha, kèm với đó là tiếng gọi thất thanh của chủ tịch:

- Mai Ngọc, em đứng lại đó cho tôi.

Vừa rồi, Mai Ngọc đã nói "không bao giờ gặp lại hai người", điều đó làm Thụy Kha khẳng định rằng Mai Ngọc đang trốn tránh cô và anh Thìn, rằng đứa con trong bụng của Mai Ngọc là của anh Thìn.

Thụy Kha thấy Mai Ngọc đứng lại, một lúc sau cô mới nói tiếp với giọng nhỏ hơn:

- Mai Ngọc, em quay lại đây, muốn đi thì cũng quay lại đây nói chuyện xong rồi đi. Đi từ từ thôi.

Thụy Kha nén giận, nén đau mà nhìn cái bụng của Mai Ngọc, cô ấy đang từ từ sợ sệt quay lại ghế ngồi của mình.

Thấy Mai Ngọc đã ngồi rồi, Thụy Kha mới lên tiếng:

- Tôi nói để em biết, anh Thìn đang trong kia, bệnh tật như thế, tôi được gia đình anh ấy giao phó chăm sóc. Vì vậy tôi tự thấy tất cả những chuyện liên quan đến anh ấy tôi phải có trách nhiệm can thiệp và thay anh ấy quyết định trong thời gian này. Giờ em hãy nói ra hết đi, đừng có sợ. Trời chưa sập xuống đâu, dám làm thì phải dám chịu.

Thấy chủ tịch có phần mềm giọng đi, Mai Ngọc bớt sợ, cô ấp úng:

- Em xin ...... lỗi chủ tịch, lỗi tại em, hôm đó ................. em đã không kiềm chế được bản thân. Em đã làm việc có lỗi với chủ tịch, với anh Thìn .............. Em xin tự chịu trách nhiệm ...................... Em sẽ sống để bụng chết mang theo, em sẽ ngay lập tức ............. rời khỏi Hà Nội, vĩnh viễn không bao giờ quay trở lại đây nữa.

Thụy Kha dâng trào niềm đau xót, người cô yêu giờ đã có con với người khác, tất nhiên đó hoàn toàn không phải lỗi của anh, anh nằm kia có biết cái gì đâu cơ chứ, người ta có xẻo chim thì cũng phải chịu. Và người mang thai lại là đứa mà cô tin tưởng và yêu quý như em gái. Nhưng dù sao mọi chuyện đã rồi, Thụy Kha im lặng một lúc, cô úp mặt vào hai bàn tay mình mà đắn đo suy nghĩ:

- Sao em không phá cái thai ấy đi lúc nó còn nhỏ?

Nghe câu ấy, Mai Ngọc hoảng sợ, cô đang lo chủ tịch ép mình làm cái chuyện thất đức kia, Mai Ngọc khóc ròng, cô trượt mông xuống khỏi ghế soopha qùy sụp xuống:

- Hu hu hu, chủ tịch ơi, em lạy chủ tịch, chủ tịch đừng bắt em làm thế. Em xin chủ tịch.

Nhưng Thụy Kha cắt ngang, cô dồn Mai Ngọc:

- Tại sao không phá?

Nhưng ai đã từng làm mẹ thì sẽ hiểu, kể cả có yếu thế đến đâu, kể cả có phải hy sinh tính mạng mình, người mẹ cũng sẵn sàng làm tất cả mọi thứ để bảo vệ con mình, Mai Ngọc là vậy, ngày nhìn thấy 2 vạch mầu hồng trên chiếc que thử thai, cô cũng có ý muốn phá bỏ đứa con trong bụng mình nhưng ngay lập tức dập tắt ý nghĩ đó, cô muốn đứa bé này được sinh ra, được lớn lên, mặc dù cô sẽ phải đối mặt với vô vàn khó khăn. Đứa bé có tội gì đâu cơ chứ.

Mai Ngọc vẫn còn quỳ:

- Hu hu hu, Em xin chủ tịch, chủ tịch có trách, có phạt, có làm gì em cũng xin chịu không oán nửa lời. Nhưng em xin chủ tịch cho con em được sống, nó làm gì có tội gì đâu. Mẹ con em cả đời này sẽ không làm phiền chủ tịch.

Nhưng là Mai Ngọc chưa hiểu Thụy Kha là ai?

Thụy Kha đứng dậy đi sang phía đối diện xốc nách nâng Mai Ngọc ngồi lại lên ghế, sau đó cô trở lại ghế của mình rồi nghiêm nghị:

- Mai Ngọc, trong hàng loạt cái sai của em chỉ có một cái đúng. Đấy chính là em can đảm giữ đứa bé này lại. Nếu em mà phá thai thì chắc là em không có cơ hội được nói chuyện với tôi đâu.

Tôi không ngại ngùng gì mà nói với em, tôi yêu anh Thìn, tôi rất yêu anh ấy và tôi cũng muốn mang trong người giọt máu của anh. Tôi ngày đêm ở bên cạnh anh, tôi thừa đủ cơ hội và điều kiện để làm giống như em, để thỏa mãn khao khát nhục dục của mình. Tôi tự tin nếu mình có con với anh Thìn thì tôi thừa điều kiện để nuôi và dạy con anh ấy nên người. Nhưng tôi không làm vậy? tôi chưa bao giờ để con tim đánh gục lí trí của mình. Em biết tại sao không?

Thụy Kha dừng lại một lúc để Mai Ngọc thẩm thấu lời mình vừa nói. Câu hỏi của Thụy Kha làm Mai Ngọc lắc đầu, Thụy Kha nói tiếp:

- Vì tôi không thể làm như vậy trong khi anh ấy đang sống như một cái xác. Tôi không thể biết được là anh ấy có đồng ý hay không? Tình yêu và tình dục đều phải xuất phát từ hai phía. Không được cưỡng cầu.

Mai Ngọc khóc to hơn, chỉ vì một phút yếu lòng, chỉ vì một phút nhục dục mà cô đánh mất tất cả, nghe chủ tịch nói vậy, cô càng thấy mình hèn mọn, nhỏ bé. Chủ tịch đúng là trước nay làm gì đều tính toán cẩn thận tỉ mỉ, chủ tịch càng không bao giờ làm bất cứ cái gì chỉ vì những suy nghĩ nhất thời. Mai Ngọc tự thấy mình giờ còn không xứng đáng được làm em của chủ tịch. Cô nói:

- Em hiểu rồi, em biết tội của em rồi. Là em nông cạn, là em ngu ngốc. Chủ tịch ơi, giờ em phải làm sao ạ. Em chẳng biết mình sẽ phải làm gì nữa.

Thụy Kha vẫn nhìn Mai Ngọc:

- Mai Ngọc, em nhìn chị đây. Em trả lời cho chị. Em có yêu anh Thìn không?

Mai Ngọc nhận lệnh nhìn lên mắt chủ tịch, cô gật đầu nhưng nói:

- Nhưng em biết người anh Thìn yêu là chủ tịch, không phải em.

Chuyện này thì không cần phải Mai Ngọc nói, Thụy Kha cũng biết rồi, cô nói tiếp:

- Vậy giờ như thế này đi. Trong lúc anh Thìn còn chưa tỉnh lại, tôi sẽ thay anh ấy chăm sóc cho em, rồi khi đứa bé được sinh ra tôi cũng sẽ thay anh ấy làm cha đứa bé. Mọi chuyện như thế nào chúng ta cũng phải đợi đến khi anh ấy tỉnh lại, anh ấy sẽ quyết định. Nhưng em cũng cần phải chuẩn bị tinh thần, rằng có thể anh ấy vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.

- Vâng, em cảm ơn chủ tịch, em thấy mình không xứng đáng với chủ tịch.

Thụy Kha buồn lắm, rất buồn là đằng khác nhưng cô đành phải nói:

- Thôi, em đừng lo lắng gì nữa ảnh hưởng đến đứa bé. Mọi chuyện chị nghĩ cũng là do duyên số cả thôi. Chị cũng đã từng nghĩ đến chuyện phải bảo quản tinh trùng của anh Thìn phòng trường hợp xấu xảy ra. Nhưng nay có lẽ không cần phải làm chuyện đó nữa rồi. Âu mọi điều cũng là sắp đặt của trời phật cả.

- Hix hix hix.

- Giờ em tiếp tục về công ty làm việc như bình thường, cũng cần chuẩn bị tâm lý mà đối mặt với một số vấn đề, như với gia đình bố mẹ em, rồi với xã hội nữa. Chị sẽ ở bên cạnh em. Cứ yên tâm. Giờ em về đi. Đến giờ chị phải chuyển thế nằm cho anh rồi.

Nói rồi Thụy Kha cầm tờ giấy xin nghỉ việc của Mai Ngọc xé vụn ra. Mai Ngọc đứng dậy xin phép ra về. Cô nhẹ lòng hơn đi rất nhiều, cô như trút bỏ gánh nặng ngàn cân trên đôi vai mình. Cái cô sợ nhất chính là chủ tịch, còn các vấn đề khác như chủ tịch vừa mới nói có là gì so với đứa con đang ở trong bụng cô cơ chứ.

---

- Anh ơi, anh có con rồi đấy, em chưa biết là con trai hay con gái. Em rất buồn khi người sinh con cho anh không phải là em. Em cũng ghen lắm, tức lắm vì điều ngọt ngào nhất của người vợ dành cho chồng đã bị người khác cướp đi trước rồi. Nhưng em không vì thế mà nghĩ quẩn làm điều xấu, em sẽ thay anh chăm sóc đứa bé ấy, sẽ coi nó như con của em. Em không nghĩ mình cao thượng đâu, tâm em không muốn làm hại ai, nhất là đó lại chính là đứa con của anh. Em chỉ nghĩ điều đó là điều mình nên làm thôi.

- Anh cố gắng mà tỉnh dậy trước khi đứa bé chào đời nhé. Em đang suy nghĩ không biết có nên nói cho bố mẹ anh không? Em sợ rằng việc này sẽ là cú sốc đối với mọi người, trong lúc này không nên để họ chịu thêm một sự việc nào nữa. Có lẽ chuyện này để sau rồi tính, nếu anh tỉnh dậy thì chính anh mới là người quyết định.

- Nhưng anh ơi em cũng sợ anh ạ. Em sợ khi anh tỉnh dậy, biết mình có con với Mai Ngọc anh sẽ bỏ rơi em để làm tròn phận sự của mình. Em sợ lắm, không biết lúc ấy em sẽ phải làm gì. Nhưng dù anh có quyết định như thế nào em cũng vẫn yêu anh, chỉ cần anh hạnh phúc là em hạnh phúc rồi. Anh dùng cả tính mạng mình cứu em thì em chịu khổ một chút có là gì.

- Em nói chuyện một mình mỏi mồm quá, hay là em đàn cho anh nghe nhé.

Vừa nói xong thì Thụy Kha thấy trán Thìn giật giật một cái không biết là mừng hay sợ. Cô cười hí hí hí : "Anh thích nghe tiếng đàn của em hả?"

---

Tháng 6 mùa hoa sen nở rộ, tháng 7 mùa hoa hướng dương, tháng 8 qua đi nhường chỗ cho tháng 9 của mùi hoa sữa nồng nàn khắp mọi con phố của Hà Nội.

- Em báo cho anh một tin mừng, anh có con gái rồi nhé. Mai Ngọc vừa sinh mẹ tròn con vuông ở khoa Sản tại bệnh viện này, bé nặng 3 cân rưỡi anh ạ. Em là người đón bé từ tay bác sĩ, nhìn bé cưng lắm, không biết em có nhìn lầm không nhưng em thấy giống giống em. Em tạm gọi tên bé là Cún, chưa đặt tên chính thức, nếu sau Tết này mà anh chưa tỉnh là em sẽ đặt tên cho bé đấy. Mai mốt em sẽ đưa bé về đây để cha con gặp nhau.

- Đợt này em bận nhiều việc anh ạ, vì phải làm thay Mai Ngọc đang ở cữ. Nhưng việc có bận đến mấy em cũng cố gắng sắp xếp để chập tối là về với anh. Anh ơi trời bắt đầu trở lạnh rồi đấy. Mùa đông năm ngoái có nhiều sự việc xảy ra quá anh nhỉ, em hy vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn thôi.

---

- Tháng Chạp rồi anh kìa, ngoài kia người ta đang rậm rịch không khí Tết lắm. Em nhớ Tết năm ngoái anh đưa em đi chơi ở phố cổ, Hàng Ngang, Hàng Đào, Hàng Chiếu, Hòa Mã lúc đó đẹp anh nhỉ, em còn mua một đống ô mai nữa. Chắc là Tết này anh chẳng đưa em đi được đâu, anh cứ ngủ thế này thì đưa đi làm sao được.

- Anh ơi, anh ngủ sắp tròn 1 năm rồi. Con gấu bắc cực ngủ tránh đông cũng chỉ ngủ có 6 tháng thôi, anh của em ngủ được 1 năm, hơn cả con gấu. Em lại nhớ anh rồi này. Khi nào anh tỉnh nhớ hát cho em nghe nhạc Trịnh nữa nhé. Anh mà cứ cầm đàn rồi hát thì anh tán ai cũng đổ rạp hết anh ạ, và em cũng ngất ngây khi được nghe anh hát. Em còn nhớ như in bài Diễm Xưa anh hát hôm ở quán nhạc Trịnh, lúc chúng mình đi ăn lẩu ếch về đấy. Lúc đó em bất ngờ lắm, chắc chẳng ai có thể nghĩ được một người làm nghề vệ sĩ như anh lại đàn hay hát giỏi đến như vậy. Anh hát rất sâu lắng đi vào lòng người.

- Bé Cún được ba tháng rồi đấy anh ạ, trộm vía bé ngoan lắm, hay ăn chóng lớn giờ đã biết lật rồi. Ông bà ngoại của bé cũng rất quý bé, em đã thuê một người giúp việc để hỗ trợ Mai Ngọc chăm sóc bé, tiền thuê em lấy từ tiền lương vệ sĩ của anh, vì anh là bố của bé anh phải có trách nhiệm. Em cũng nhờ mẹ em gửi những loại sữa tốt nhất từ bên Mĩ về cho bé uống. Mai Ngọc chắc qua Tết là đi làm lại anh ạ. Ánh Tuyết thì đã cưới chồng rồi, hôm cưới em không đi được nhưng nghe mọi người kể lại vui lắm, Ánh Tuyết bắt nạt chồng thôi rồi. Khác em nhiều lắm, em chiều chồng nhất thế gian luôn.

---

- Năm nay mọi người nghỉ Tết sớm hơn mọi năm anh ạ. 25 Tết là em cho toàn bộ công ty nghỉ Tết rồi, sớm hơn so với lịch nhà nước 1 ngày. Em nghĩ rằng họ làm việc cật lực cả năm, đến Tết được nghỉ sớm hơn 1 ngày cũng là có thời gian để lo cho gia đình có cái Tết đầm ấm hơn.

- Sáng nay mẹ con Mai Ngọc được em cho xe riêng của công ty đưa về tận Quảng Ninh rồi. Mai Ngọc cứ khóc mãi muốn ăn Tết ở trên này cùng em nhưng em không đồng ý. Người lớn thì vậy còn con trẻ nữa, bé Cún cần phải về quê ăn Tết với ông bà ngoại. Với lại Mai Ngọc năm ngoái đã ăn Tết trong viện với em rồi, năm nay lại thế nữa thì không được. Em cũng thương thương Mai Ngọc anh ạ, trách thì trách nhiều nhưng cũng có thay đổi được gì đâu, cô ấy cũng biết lỗi của mình mà mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp của em. Em biết là cô ấy muốn vào đây thăm anh lắm, nhưng thỉnh thoảng em mới cho, em không muốn để cô ấy phát triển tình cảm với anh trong giai đoạn này, không phải vì em ích kỷ đâu, là vì còn chưa biết ý anh thế nào, nếu anh không chấp nhận cô ấy thì chỉ làm cô ấy thêm đau khổ mà thôi. Em có phần hơn cô ấy là luôn luôn được ở bên cạnh anh, điều đó làm em mừng lắm.

- Sáng nay em đã gửi quà Tết về cho bố mẹ và anh Dần chị Hợi rồi anh ạ. Em mua cho mẹ một tấm vải nhung để mẹ may gì thì may, em mua cho bố một cái áo bông. Chị Hợi em mua biếu một bộ dầu gội và dầu xả. Anh Dần thì em mua cho anh ấy đôi găng tay dành cho người đi biển, lần trước lên đây anh ấy có hỏi em chỗ mua nhưng em không biết, mãi mới nhờ người mua được ở tận Hải Phòng. Em còn chưa mua cho mình được cái gì đây này, bắt đền anh đấy. Năm nay chỉ có mình em đón Tết cùng anh.

- Em đánh đàn cho anh nghe nhé. Nghe hay thì anh giật giật trán cho em mừng.

Thụy Kha lại lôi cây đàn Martin của Thìn ra, cô kê cái ghế tựa ra gần cửa sổ để nhìn cho rõ phím đàn. Thụy Kha ngồi quay lưng lại với giường bệnh của Thìn, cây đàn đã yên vị trong lòng Thụy Kha và những âm thanh réo rắt lắt léo bắt đầu vang lên đánh động cả một vùng bệnh viện. Đánh được một nửa bản nhạc mới mà cô vừa học được tuần trước thì Thụy Kha vô tình để chiếc vòng bạc giả mà cô đeo ở tay trái chạm vào mặt dưới của cần đàn, nút SOS vô tình được khởi động. Một âm thanh vô cùng quen thuộc vang lên từ phía sau lưng cô gái đánh đàn:

- Thụy Kha, bấm sai gam C rồi.

Tiếng đàn ngưng lại. Nước mắt của cô gái đánh đàn rơi lã chã xuống bầu đàn, tim cô gái ấy như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #bao#sếp