Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19A: Xoạc Xoạc Xoạc!!!

Thìn và Thụy Kha sau khi mẹ gọi điện lên thì quyết định về quê luôn, hôm nay là sáng 30 Tết. Ấy thế nhưng sự đời ai oán trớ trêu thay, tối qua chắc hẳn ai ai cũng còn nhớ, một đống quần áo của cả hai người đã được "viu" gọn gàng ở góc phòng. Thế nên Thụy Kha trần truồng thoát khỏi cái ôm của Thìn mà xuống giường đánh răng trước. Nhưng khi bước đi, Thụy Kha mới thấy mình thật là xấu hổ, không để đâu hết ngượng. Dáng đi tập tễnh, hai đùi phải khép vào nhau trong khi hai chân vẫn phải bước đi, dáng đi của một con vịt, tất cả đều là hậu quả của của cuộc làm tình đêm qua, giờ mới thấu.

Thấy Thụy Kha khó nhọc bước đi, Thìn vẫn nằm trên giường, chống một tay lên đầu cười tủm tỉm:

- Thụy Kha, em sao vậy?

Biết mình bị trêu, lại đang trần truồng, Thụy Kha đỏ mặt quay cái đít bự trắng tỉnh trắng tinh về phía Thìn:

- Lại còn nói nữa à, tại ai? Em bắt đền. Đau như này chửa chắc đã lái xe được.

Thìn vuốt cằm kiểu vuốt râu nhưng làm gì có râu đâu mà vuốt. Cậu ta đang tự hào về bản thân mình lắm, chẳng gì cũng làm cho chủ tịch xinh đẹp của một công ty lớn phải thay đổi dáng đi vì mình.

Thụy Kha nhìn thấy điệu bộ ấy thì càng thấy "phát ghét lên được", rồi nàng khó nhọc bước vào nhà vệ sinh. Dòng nước ấm xả vào bướm một lúc mới làm tan đi những lớp dâm thủy đã bết lại với nhau ở đám lông trên mu và hai mép bướm. Dòng nước ấm cũng làm bướm Thụy Kha giãn ra một tí, cô tủm tỉm trong nhà vệ sinh và nghĩ : "chết tiệt thật".

Sau khi nhanh chóng gấp quần áo bỏ vào trong vali, ăn sáng qua loa tại nhà, Thụy Kha và Thìn xuất phát lên đường về Quảng Bình lúc 8 giờ sáng. Người lái xe không ai khác là Thìn, cậu cảm giác mình có thể lái được, vả lại cậu cũng không muốn để một cô gái đang đau ê ẩm ở háng, đi còn không thẳng hàng được phải lái xe.

Xe đi qua Ninh Bình trượt vào Thanh Hóa. Xe vượt Thanh Hóa vào Nghệ An. Xe băng qua Nghệ An về Hà Tĩnh. Bỏ lại Hà Tĩnh xe đến Quảng Bình. Từ đường quốc lộ rẽ trái vào nhà Thìn còn khoảng 5 chục cây số nữa.

Trời chạng vạng tối, thấy Thụy Kha đang ngon giấc trên đùi mình Thìn không nỡ đánh thức, nhưng anh muốn Thụy Kha cảm nhận thấy mùi của quê hương mình nên gọi dậy. Thìn luồn tay vào cái áo phao lông vũ của Thụy Kha nhéo đầu tí gọi Thụy Kha:

- Em dậy đi, sắp về đến nhà rồi.

Thụy Kha mơ màng mở mắt, một khung cảnh hoàn toàn khác hiện ra trước mắt Thụy Kha. Thìn mở cửa kính ở hai bên. Mùi quê hương tràn vào. Thụy Kha khịt mũi rồi hơi hơi nhăn mặt:

- Khịt khịt khịt, anh ơi, mùi gì vậy?

Thìn đã quá quen thuộc với mùi này rồi, anh gọi đó là mùi quê:

- Mùi cá khô đấy em. Quê anh ngoài cá và muối ra chẳng có thứ gì nhiều cả. Mỗi lần đánh cá về bán không hết thì người dân thường chọn những loại cá thích hợp để phơi khô, chờ dịp sau bán. Lúc đầu em ngửi thấy khó chịu, nhưng quen dần sẽ thấy mùi này rất ngon.

Thụy Kha không dám chê ra miệng nhưng đúng là chưa ngửi quen thấy khó chịu thật. Cô thả tầm mắt mình xa xa:

- "Ở xa kia là gì vậy anh?", Thụy Kha chỉ tay về phía một vùng bằng phẳng.

- Đó là cánh đồng muối đấy em. Giờ không phải là vụ muối nên em không nhìn thấy mầu trắng trải dài khắp một dải ven biển. Vụ này cũng sản xuất muối nhưng năng xuất không bằng một phần vụ hè.

Thụy Kha thò hẳn đầu mình ra ngoài cửa kính xe, cô muốn tóc mình tung bay trong gió:

- Hình như sắp đến biển, em thấy gió biển hay sao ấy.

Thìn chỉ về phía rặng phi lao:

- Em nhìn thấy rặng phi lao ở xa kia không? Biển ở đó đấy. Em thấy gió biển khác không, một lúc nữa em sẽ da mặt mình nhờn nhờn, vì gió biển có chứa muối.

Thụy Kha nhìn thấy một rặng dài phi lao không có điểm dừng như mọc ven theo biển cả dài và rộng mênh mông:

- Em thấy rồi. Rặng phi lao là để chắn sóng, chắn gió, chắn bão và tránh biển xâm lấn vào đất liền phải không anh?

- Ừ, hồi còn ở nhà, buổi trưa nào anh cũng ra rặng phi lao chơi đấy, ở đó có nhiều trò chơi lắm.

- Thích anh nhỉ?

Rồi xe tiến lại phía rặng phi lao chắn sóng, lấp ló sau rặng phi lao ấy là biển cả mênh mông, Thụy Kha phấn kích hét lên trong xe oto:

- Ôi, anh ơi, em nhìn thấy biển rồi. Biển đẹp quá.

Sau rặng phi lao đang xào xạc ấy là biển cả mênh mông xanh biếc, sóng vỗ chập trùng. Xe đi men theo rặng phi lao, trên một con đường rải đá răm, thấp thoáng ở xa kia là lúp xúp những ngôi nhà nhà nhỏ mọc lên thành một làng ven biển. Phía bên kia rặng phi lao là những bờ cát trắng phau, trời cũng sâm sẩm tối nên thủy triều lên làm bờ cát ấy bị thu hẹp đi rất nhiều nhưng vẫn còn cách rặng phi lao chừng độ dăm chục mét.

Nhìn thấy làng mình, Thìn bồn chồn đến lạ. Nơi đây anh đã lớn lên, từng hàng cây đụm cát đều đã là một phần tuổi thơ. Thìn chỉ về phía trước ô tô:

- Thụy Kha ơi, sắp về đến nhà rồi. Em nhìn thấy mấy ngôi nhà phía trước không?

Tự nhiên nghe Thìn nói thế, Thụy Kha thấy mình hồi hộp vô chừng. Người nhà anh cô biết cả, gặp cũng nhiều lần rồi. Nhưng đó là gặp trên Hà Nội, nay cô về tận đây, nói một cách văn hoa chính là "lần đầu về quê chồng", cô hồi hộp cũng phải thôi.

Chiều 30 Tết, trên đường vắng lặng bóng người, thứ nhất là người dân ở đây vốn đã thưa thớt, thứ nữa là giờ này họ đang quây quần bên mâm cơm tất niên.

Vẫn trên con đường có rặng phi lao ấy, Thìn đỗ xe trước cổng được dựng bằng những cây gỗ phi lao, cánh cổng cũng được đan bằng gỗ làm cho có chứ không phải mục đích chống trộm.

Thụy Kha nhìn vào bên trong, cách cổng độ chừng dăm chục mét là một ngôi nhà cấp 4 xây bằng gạch, mái lợp tôn mầu xanh dương. Có một lối đi nhỏ được rải bằng đá dăm hút vào ngôi nhà, trước ngôi nhà có một khoảng sân nhỏ được lát xi măng, ở sân đó có một cây tre tươi cao chừng độ dăm sáu mét gì đấy. Thấy lạ, vừa mở cốp xe, lấy đồ, Thụy Kha hỏi Thìn:

- Anh ơi, cây tre ở trước sân sao trồng trơ trọi có 1 cây vậy?

Thìn giải thích:

- Không phải là trồng đâu em, là cây nêu đấy. Cây nêu được chôn trước sân vào ngày Ông Công Ông Táo 23 tháng Chạp đến hết tháng Giêng mới nhổ đi. Là tục lệ quê anh, có ý nghĩa để xua đi những rủi ro và để lấy may mắn trong cả năm. Cũng có ý nghĩa là sự giao hòa giữa trời và đất, âm dương hòa hợp. Quê anh còn nhiều phong tục lắm, để anh giải thích cho em từ từ.

- Vâng.

Ngoài khoảng sân và lối đi bằng đá răm, những chỗ khác đều là cát và cát. Những cơn gió biển tinh nghịch thỉnh thoảng còn làm cát bay lên bụi mù, ai không khéo và không quen rất dễ bị dính cát vào mắt.

Vì ngõ nhỏ nên Thìn đỗ xe ở cổng, cậu không nhìn thấy người thân nào của mình ở sân cả, cửa vẫn mở. Hai người, mỗi người kéo một chiếc va li trên con đường đá răm ấy vào trong sân.

Thụy Kha lon ton đi trước, Thìn lót tót theo sau. Bước chân vào sân, đập vào mắt Thụy Kha là một nồi bánh trưng rất to, lửa đượm ngùn ngụt ở góc sân. Thụy Kha định mạnh dạn đi vào hẳn cửa chính, nhưng cô dừng lại bởi tiếng nói bên trong vọng ra. Là tiếng của bố Thìn, ông đang là gia chủ của bữa cỗ Tết niên theo truyền thống quê hương:

- Kìa bà nó, đừng có khóc chứ. Các con các cháu nó cười cho bây giờ. Bữa cơm Tết niên này vắng thằng Thìn nhưng vẫn còn vợ chồng con Hợi, vợ chồng thằng Dần và các cháu nữa. Bà vui lên cho con cháu nó đỡ buồn.

Nghe vậy, Thụy Kha và cả Thìn nữa đoán là cả nhà đang quây quần bên mâm cơm Tất niên, nhưng không khí có vẻ đượm buồn khi không có tiếng nói cười của không khí ngày Tết.

Mẹ Thìn vẫn sụt xịt trả lời:

- Thôi, tôi xin lỗi ông, mẹ xin lỗi các con, bà xin lỗi các cháu. Nhưng cứ nghĩ đến thằng Thìn và cái Kha đang một mình trong viện mà tôi nuốt không đặng.

Bố Thìn thêm vào:

- Thì có ai nói gì đâu mà bà xin lỗi. Tôi chỉ nói là mình thương thì thương trong bụng để cho con cháu nó ăn Tết. Rồi hết ba ngày Tết tôi và bà lên thăm con cũng được mà.

Tiếng một cô bé, là con chị Hợi:

- Bà ngoại ơi, khi nào bà lên Hà Nội bà cho con theo với nhé. Tết con được nghỉ học, cho con lên thăm cậu Thìn.

- "Con cũng muốn đi thăm chú", cậu bé con anh Dần.

- "Con nữa, con nữa, con nhớ cậu lắm. Con cũng muốn gặp mợ Kha, nghe mẹ con bảo mợ đẹp lắm", cô con gái út của chị Hợi.

Bà thấy các cháu đang nhao nhao muốn đi Hà Nội. Bà nói:

- Ừ, để bà xem thế nào đã rồi cho các cháu đi.

Nhưng nghĩ đến thế bà lại càng nhớ con tợn. Bà chợt nức lên:

- Nhưng ông ơi, tôi thấy nóng ruột lắm ông ạ, mấy hôm nay rồi. Hay là mai tôi lên Hà Nội trước, rồi ông và các cháu lên sau. Sáng nay tôi gọi cho cái Kha, nó nói bình thường nhưng tôi vẫn lo lắm. Nó trên đó một mình với thằng Thìn. Tôi lên chả giúp gì được đâu nhưng cũng là cho nó đỡ buồn đỡ tủi. Tết nhất người ta sum họp gia đình, nó thì lủi thủi một mình trong viện với thằng Thìn.

Thấy mẹ đòi mai lên Hà Nội luôn thì anh Dần xen vào:

- Nhưng mai mùng 1 không có xe đâu mẹ ơi.

Bà nghĩ một hồi rồi nói:

- Thì mai mày chở mẹ ra đường quốc lộ, ở đấy thiếu gì xe. Nếu không bắt được xe khách mẹ nhờ xe nào cũng được.

Dần thương em, thương mẹ lắm:

- Vâng, để sáng mai con chở mẹ đi.

Chỉ có thể nghe được đến đấy thôi, không thể nghe thêm được nữa, Thìn và cả Thụy Kha nước mắt lưng tròng, cổ họng đau đau vì kìm nén tiếng khóc thành tiếng. Thụy Kha bước vào trước, ra đến trước cửa, cô đánh rơi cái tay cầm va li.

"Bịch".

Cả nhà ở bên trong nhìn ra, thấy Thụy Kha xuất hiện như ở trên giời rơi xuống, cả nhà quá đỗi kinh ngạc.

Mẹ Thìn không tin vào mắt mình, bà ôm ngực mà mãi mới nói ra miệng được: "Ối, Thụy Kha, con tôi".

Bố Thìn cũng vậy, ông bàng hoàng: "là cái Kha?"

Vợ chồng anh Dần, vợ chồng chị Hợi và 3 đứa cháu cũng kinh ngạc không nói lên lời.

Thụy Kha rưng rưng nước mắt, cô lần đầu tiên về đây nhưng có cảm giác đây chính là nơi chôn rau cắt rốn của mình, có cảm giác những con người ngồi trong kia là những người thân ruột thịt của mình. Nhìn ánh mắt họ kìa, ánh mắt ấm áp giữa mùa đông lạnh giá, họ nhìn cô như nhìn đứa con đi xa trở về:

- Bố! Mẹ! Anh Chị! Con về rồi.

Chưa để mọi người kịp định hình chuyện gì đang diễn ra, Thìn cũng bước đến sát bên Thụy Kha, lọt vào tầm mắt của mọi người:

- Bố mẹ anh chị ơi, con về rồi.

(Cu Zũng tôi tự thấy mình văn chương kém cỏi, ngòi bút không đủ mạnh để lột tả hết giờ phút này tại một ngôi nhà nhỏ ven biển của tỉnh Quảng Bình. Giấy phút ấy là sự vỡ òa trong sung sướng sau bao nhiêu khổ cực, đau thương, lo toan vất vả. Giây phút được đón người con trai, người em út trong gia đình trở về một cách bất ngờ, người con ấy trở về từ cõi chết)

Cả nhà sau phút ngỡ ngàng thì ùa ra ngoài sân như đàn ong vỡ tổ.

- "Con ơi là con", tiếng của bố và mẹ Thìn như đồng thanh.

- "Cậu Thìn ơi. Hu hu hu hu", là tiếng chị Hợi hô lên rồi lao ra ngoài ôm ghì lấy thằng em trai. Chị Hợi ôm em trai một cái rồi dành cái ôm chặt nhất, lâu nhất và đượm nhất cho Thụy Kha.

Anh Dần thì không sấn sổ nhưng anh đi nhanh lắm, anh ra vỗ vai thằng em giai một cái rồi quay mặt đi chỗ khác, giấu không cho người khác biết là mình đang khóc.

- "A cậu Thìn, A chú Thìn về", hai đứa con chị Hợi và 1 đứa con anh Dần nhìn thấy cậu, thấy chú thì reo lên rồi chạy xổ vào leo lên người chú.

Chị vợ anh Dần và chồng chị Hợi cũng mừng không kém.

Thấy mẹ chậm rãi đi ra, vừa đi bà vừa khóc, Thụy Kha nhanh hơn Thìn lại gần ôm lấy mẹ:

- Mẹ ơi. Anh Thìn khỏe rồi ạ.

Bà vẫn ôm Thụy Kha nhưng nhìn sâu vào đôi mắt con trai, bà vuốt vuốt cái đầu của nó:

- Út của mẹ. Út của mẹ.

Bố Thìn thì đi ra đến sân nhìn con cho rõ thì lại chạy vào trong nhà, ông đứng trước bàn thờ và thắp 3 nén hương. Cắm vào lư hương rồi ông quay ra gọi đàn con cháu:

- Cả nhà, vào đây thắp hương tạ ơn các cụ nào.

Thụy Kha giờ mới để ý ban thờ, người dân nơi đây quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho giời nhưng vào ngày Tết cũng cố gắng sắm sửa cho tươm tất. Trên ban thờ bầy mâm ngũ quả, một mâm cơm mặn, hai câu đối đỏ hai bên treo cạnh hai cây mía.

Thấy con cháu tề tựu trước ban thờ, ông khấn ra miệng:

- Tín chủ con là Nguyễn Văn Tuất cùng vợ và các con cháu thành tâm kính lậy gia tiên ông bà cùng chư vị thánh thần. Chúng con đội ơn ông bà tổ tiên cùng chư vị thánh thần đã phù hộ độ trì cho cháu Nguyễn Văn Thìn tai qua nạn khỏi, biến hung thành cát. Hôm nay là chiều 30 Tết, gia đình chúng con sửa soạn lễ mọn kính dâng ông bà tổ tiên cùng chư vị thánh thần, phù hộ cho gia đình chúng con trong ấm ngoài êm, các con cháu mạnh khỏe, học tập và công tác tốt, điều lành mang đến, điều dữ mang đi. Con thành tâm kính lậy.

Bố Thìn cúi lậy, con cháu thành tâm kính lậy theo. Và Thụy Kha cũng thế.

Bữa cơm Tất niên giờ mới thực sự bắt đầu. Thụy Kha ngồi cạnh mẹ còn Thìn thì ngồi giữa anh Dần và ông anh rể chồng chị Hợi.

Bố nâng li rượu lên chúc cả nhà:

- Các con, không còn điều gì vui hơn hôm nay Út đã khỏe lại, gia đình chúng ta lại được đón Kha về chơi. Có thể nói niềm vui nhân lên gấp bội. Bữa cơm Tất niên này là truyền thống từ bao đời nay, để khép lại năm cũ, đón năm mới sang. Nào con cháu, chúng ta nâng li.

Cả nhà cùng nâng li, vừa cụng xong thì Thụy Kha ở phía đối diện lên tiếng:

- Bố mẹ, anh Thìn không được uống rượu đâu.

Và cả nhà nhìn thấy ánh mắt của Thụy Kha đang nhìn về Thìn giống ánh mắt của quản giáo nhìn tù nhân. Cả nhà cười phá lên vui vẻ, anh Dần đổ thêm dầu vào lửa:

- Chết chú em rồi nhớ, chửa chi đã bị quản thúc rồi.

Tết giờ mới thực sự về trong ngôi nhà.

---

Ăn cơm xong, chị Hợi và vợ anh Dần dành phần việc rửa bát, Thụy Kha cũng đòi làm cùng nhưng mọi người không cho. Mẹ Thìn thì kéo áo Thụy Kha lại bảo:

- Con, hôm nay để các chị làm đi. Vào đây mẹ bảo.

Thế là Thụy Kha đành đi theo mẹ vào trong buồng của bà. Vào đến nơi, hai mẹ con ngồi trên chiếc giường, mẹ Thụy Kha hỏi:

- Con kể lại cho mẹ nghe xem nào, Út nó tỉnh từ bao giờ?

Và thế là Thụy Kha kể lại cho mẹ nghe giây phút mà cô được chứng kiến điều thần kì xảy ra, rồi cô cũng kể là anh Thìn cố tình giấu mọi người chuyện mình đã tỉnh để mọi người khỏi phải lên Hà Nội ngay. Nghe Thụy Kha kể, mẹ Thìn rưng rưng, bà vuốt tóc "con dâu":

- Thụy Kha, con vất vả quá. Thằng Thìn mà đối xử không tốt với con thì cứ nói với mẹ.

Thụy Kha cầm lấy tay "mẹ chồng", cô gục đầu vào vai mẹ mà ỏn ẻn:

- Mẹ, con không sao mà. Anh Thìn tỉnh lại là con mừng lắm rồi.

Rồi hai mẹ con còn tíu tít vài chuyện nữa mới dừng, cuối cùng bà bảo Thụy Kha:

- Con này, con về đây bố mẹ và các anh chị quý lắm. Con tùy gia nhập tục nhé. Ở quê ta có một tục lệ thường làm vào đêm 30 là tắm tất niên.

Thụy Kha trố mắt nhìn mẹ Thìn:

- Tắm tất niên ạ? Là như thế nào hả mẹ.

Mẹ từ từ giảng giải:

- Tắm tất niên mang ý nghĩa gội rửa những gì bụi bặm xui xẻo của năm trước và để bước vào một năm mới với mong muốn sức khoẻ bản thân luôn khoẻ mạnh, sạch sẽ, mới mẻ. Mẹ đã chuẩn bị lá thơm rồi, để mẹ bảo thằng Thìn lấy nước nóng ở trên nồi bánh trưng vào cho con. Con chuẩn bị quần áo đi.

- Vâng ạ.

Thụy Kha mang quần áo vào trong phòng tắm, một phòng cũng kiên cố và kín đáo ở phía góc trái căn nhà cấp 4. Thụy Kha nhìn thấy một chậu nhôm rất to, bên trong có rất nhiều loại lá khô khác nhau mà cô chỉ nhìn thấy lần đầu. Đang định tụt quần áo thì bên ngoài có tiếng gọi:

- Thụy Kha, mở cửa cho anh.

Thụy Kha mở cửa phòng tắm thì nhìn thấy Thìn khệ nệ bưng vào một xô nước nóng, nhìn thấy Thụy Kha, Thìn háy mắt:

- Chưa cởi đồ à?

Thụy Kha mắc cỡ quá cơ:

- Đáng ghét.

Nước nóng được đổ vào chậu nhôm, một mùi thơm nồng nàn dễ chịu do lá khô hòa với nước nóng, Thụy Kha thơm nhẹ vào má Thìn:

- Ra ngoài cho em tắm. Cấm nhìn.

Thìn trêu lại:

- Anh cũng phải tắm tất niên mà, mẹ bảo thế.

- "Thật á?", Thụy Kha đâu có ngại được tắm cùng anh.

- Ừ, không tin thì hỏi mẹ xem.

Thụy Kha ngẫm nghĩ một hồi:

- Nhưng không được, em ngại lắm, ở đây còn nhiều người. Tí anh tắm sau đi. Rồi lên trên kia em cho tắm cùng.

Nói xong Thụy Kha đẩy đẩy Thìn ra khỏi phòng tắm.

Thế rồi 1 tiếng đồng hồ sau là thời gian mà vùng đất ven biển này nhường cho Thụy Kha tắm. Đó là tục tắm tất niên.

---

Giao thừa!

Thời khắc chuyển giao năm cũ sang năm mới, anh chị Thìn đã về nhà mình. Nhà giờ chỉ còn bố mẹ Thìn và đôi bạn trẻ. Cách giao thừa độ dăm phút, Thụy Kha được giao một nhiệm vụ đi ra cổng hái một cành phi lao còn xanh tươi rồi xách một xô nước đã chuẩn bị sẵn vào trong nhà. Cô được giải thích rằng cô sẽ là người xông nhà đầu năm. Cầm cành lộc và xô nước vào, Thụy Kha chúc bố mẹ:

- "Con chúc bố mẹ sức khỏe dồi dào, sang năm được mùa muối ạ"

Rồi Thụy Kha quay sang Thìn, thái độ khác hẳn, cô lí nhí: "Em chúc anh mạnh khỏe để luôn luôn ở bên cạnh em".

Cả nhà vỗ tay, và Thụy Kha cũng nhận lại từ bố mẹ lời chúc Tết. Riêng Thìn thì nháy mắt chửa chúc gì. Cô có chút bối rối vì cái nháy mắt ấy.

Khoảng hơn 1 giờ sáng thì mọi người đi ngủ, theo sắp xếp của mẹ Thìn thì Thụy Kha ngủ trong buồng phía bên trái cùng với bà còn Thìn và bố ngủ trong buồng phía bên phải. Thụy Kha trằn trọc không ngủ được, cũng là bởi cả năm nay, cô chưa khi nào đón giấc ngủ mà vắng hơi Thìn, lúc trong viện thì cô cũng thường nói chuyện với anh đến khi mệt quá thì gục luôn tại giường bệnh mà ngủ. Rồi đêm hôm qua, là đêm mà có lẽ cô nhớ nhất trong cuộc đời, cô và anh chính thức trở thành người yêu rồi cả hai như hòa nhập làm một. Bện hơi rồi lạ nhà làm cô khó ngủ cũng phải thôi.

Bỗng Thụy Kha thấy điện thoại mình có tin nhắn, đèn của điện thoại sáng lên trong đêm, mở điện thoại thì thấy là "Chồng Yêu vừa nhắn tin cho bạn", Thụy Kha tủm tỉm cười một mình rồi gạt sang phải để đọc tin nhắn:

"Em xin mẹ đi vệ sinh đi, anh chờ ở sân. ABCXYZ".

Thụy Kha xuýt phì cười vì cái ám hiệu "ABCXYZ" của Thìn, cô biết tỏng đó là cái gì, lại nghĩ đến bướm mình, vẫn còn đang ê ẩm vì trận Derby tối hôm qua. Nhưng bắt được sóng của người thương, cô thò tay xuống háng mình vỗ nhè nhẹ mà an ủi đứa em gái: "Thôi cố lên em".

Thụy Kha quay sang thấy mẹ Thìn đang rất yên lặng, cô đoán là bà ngủ rồi nên nhẹ nhàng như một con mèo, cô lật cái chăn bông sang một bên rồi rón rén thò một chân xuống giường. Trong không gian im ắng này, một cái thở mạnh cũng như một tiếng nói to, thế nên tiếng mẹ Thìn vang lên lúc này không khác gì tiếng sấm:

- Thụy Kha, con đi đâu đấy?

Thụy Kha giật hết cả mình, cô một tay bịt vào vú bên trái để trái tim khỏi nhảy ra khỏi lồng ngực, cũng may anh Thìn đã bày cho kế sách ứng phó:

- Con đi vệ sinh mẹ ạ. Mẹ ngủ trước đi nhé.

Mẹ Thìn vẫn không có bất kỳ một cựa quậy nào, nhưng miệng bà hấp háy:

- Nhanh rồi vào con, ngoài trời lạnh lắm đấy, mặc thêm cái áo khoác vào.

"Bà là bà biết thừa tụi thanh niên chúng mày, sáng đèn ở điện thoại là bà biết chúng mày là tí ta tí tởn, tí máu tỉ mẻ rồi. Lại còn bày đặt giả vở đi vệ sinh, vừa nãy trước khi vào đây ngủ chả đi rồi hay sao? Bà chả lạ. Biết là ngoài trời lạnh lắm, nghĩ mà ra ngoài trời này kể cũng tội mà thôi cũng kệ. Bảo cái Kha mặc cái khoác vào cho ấm là được", mẹ Thìn nghĩ như vậy rồi ngủ tiếp, mặc cho đôi trẻ tưởng lừa được bà già.

Ngoài trời thì tối om, Thụy Kha co ro ra đến sân thì gặp Thìn chờ ở đó từ bao giờ. Cô ôm chầm lấy anh cho khỏi lạnh chứ chẳng báu bở gì:

- Anh, muộn rồi còn gọi em ra đây làm gì, lạnh lắm.

Thìn thấy Thụy Kha đang run bần bật thì vòng tay ôm chặt lấy cô:

- Ra biển đi, biển đêm đẹp lắm.

Thụy Kha thấy được ra biển thì có chút chí khí, cô thì thầm:

- Vâng, đẹp lắm hả.

Thế rồi hai đứa vừa ôm dịt lấy nhau men theo lối đi bằng đá răm, ra đến cổng, băng qua đường là đến hàng cây phi lao.

Gió thổi phần phật làm tóc Thụy Kha tung bay, cũng may cô nghe lời mẹ mà mặc cái áo phao vào không thì sun hết cả ti chứ chả đùa. Lúc này cô mới thấy cái áo phao mẹ bảo mặc có giá trị biết nhường nào. Cô tựa vào gốc cây phi lao hướng mặt ra biển, Thìn đứng ốp vào cô, ôm cô thật chặt để chắn gió, anh thủ thỉ:

- Thụy Kha, anh yêu em.

Thế rồi một nụ hôn nồng nàn, một nụ hôn thật chặt, thật ướt át được Thìn trao trọn vào đôi môi mọng đỏ của Thụy Kha.

- "Ưm ưm ưm, ghét cái mặt, gọi người ta ra đây ngắm biển mà như thế này à?", dứt nụ hôn, Thụy Kha mở miệng ra lấy hơi rồi nói.

Thìn hôn xuống cổ của Thụy Kha:

- Biển có đẹp nhưng không đẹp bằng em.

Thụy Kha được kích thích ở nơi cổ đã bắt đầu có cảm giác nóng nực trong người:

- "Chỉ giỏi nịnh người ta thôi. Ư ư ư ư, làm gì em đấy?", Thụy Kha thấy Thìn kéo khóa chiếc áo phao của mình xuống.

Bên trong chiếc áo phao, Thụy Kha còn mặc một chiếc áo len mỏng nữa, cô không mặc áo lót lúc đi ngủ nên đôi vú vồng lên nần nẫn. Thìn đặt hai bàn tay mình lên đôi vú qua áo len, anh chưa luồn hẳn vào bên trong vì tay mình còn lạnh. Thìn bóp vú, cảm giác như sờ vào hai quả bưởi thắp hương ngày Tết, nó to lắm, ấm lắm, êm lắm:

- Anh không biết nịnh đâu. Thụy Kha rất đẹp. Anh sẽ không làm Thụy Kha khổ vì anh đâu. Tin anh đi nhé.

Trước nay Thụy Kha chửa bao giờ được nghe những lời nói sến sẩm kiểu như vừa rồi của Thìn, với cô, anh là người khá là nghiêm túc trong công việc, cũng khá chuẩn chỉ trong lời ăn tiếng nói. Được khen cô sướng lắm, được bóp vú cô còn sướng hơn, người nóng thật rồi, giờ có trần truồng đón gió biển cô cũng chẳng ngại nữa:

- Anh, em tin anh. Chỉ cần anh yêu em và đừng bao giờ bỏ rơi em là được. Em chỉ cần có vậy thôi. Anh là mối tình đầu của em, đừng bao giờ hết yêu em nhé, không em sẽ khổ lắm đấy.

Thấy tay đã ấm, Thìn đưa tay xuống vạt áo len rồi luồn lên trên, toàn bộ đôi vú trần của Thụy Kha đã được đôi bàn tay Thìn bao bọc, nắn bóp. Thìn sướng:

- Uh, tin anh đi.

Hết chuyên mục tâm sự, Thìn tốc hẳn áo len lên trên vú, sau đó Thìn cúi xuống thè lưỡi liếm hết vú bên này đến bên khác của Thụy Kha:

- Ui, em thích, nữa đi anh. Vú em đẹp không anh?

Thìn đang nhằn nhằn một bên đầu ti của Thụy Kha, nghe hỏi thì nhả ra trả lời:

- To như quả bưởi, căng như quả bòng. Đẹp lắm. Chụt chụt chụt

Thụy Kha nghe Thìn ví von mà cười sặc sụa, cô cầm đầu Thìn dịt mạnh vào vú mình rồi lắc lắc cái ngực để cho vú cô được mơn chớn, được ma sát vào khuôn mặt anh.

Ngoài kia, biển tối om, chỉ còn xa xa vài ánh đèn thuyền câu mực của các ngư dân. Đêm 30, rạng mùng 1 mà họ vẫn phải làm việc.

Bú vú chán chê, Thìn kéo áo len của Thụy Kha xuống cho khỏi lạnh. Ấy thế nhưng không phải là đi về, cậu cầm cái cạp quần gió và quần lót của Thụy Kha rồi tụt xuống đến quá bướm một chút rồi để đấy. Toàn bộ háng Thụy Kha phơi ra bên ngoài, gió lạnh làm Thụy Kha rùng mình một cái, suýt nữa thì són đái. Người ta nói, tối như đêm 30 quả không sai, Thìn không nhìn thấy rõ lồn Thụy Kha, chỉ thấy mờ mờ một đám lông đen mà thôi.

Biết ý định của anh khi bất ngờ tụt quần mình xuống, Thụy Kha nhíu bướm một cái rồi can:

- Ui anh ơi, anh định làm gì, em vẫn còn ê lắm, tại anh hôm qua cứ như trâu húc mả ấy, ai mà chịu được.

Nhưng Thìn đã tụt quần ra rồi, khuôn mặt lại đang nằm ngay trên mu sao dừng lại được đây:

- Để anh đền.

Thế là một lần nữa, Thìn lại liếm lồn Thụy Kha, liếm thật kỹ từ trên hàng lông mu xuống bên dưới, cái quần vẫn còn ở trên đùi làm háng Thụy Kha không mở rộng được, không liếm sâu vào bên trong được. Thìn đành kéo quần xuống thêm một chút nữa, tháo hẳn một ống quần ra bên ngoài, hai chân Thụy Kha được tự do, vì Thìn đang ngồi nên cô tự động đặt một bàn chân lên vai anh.

Mâm cơm đã bày sẵn, Thìn quỳ xuống bên dưới háng Thụy Kha rồi ngẩng mặt lên liếm lồn, miệng lồn rộng mở, lỗ lồn tênh hênh, nước lồn đã rỉ ra ướt đẫm cả đôi môi Thìn:

- "Ui ui ui, liếm lồn người ta. Iiiiiiii, liếm nhẹ thôi anh, không em ra mất", Thụy Kha cầm đầu Thìn làm điểm tựa rồi hòa nhịp với anh bằng động tác hẩy hẩy mông đít của mình làm cái lồn trượt lên trượt xuống trên khuôn mặt Thìn.

Thìn thè lưỡi hẩy nhẹ lên cái mụn ruồi to bằng hạt đỗ ở khuốc lô đít Thụy Kha, cái này hôm qua cậu phát hiện ra, nó là một điểm rất đặc biệt ở vùng nhậy cảm của cô. Sau đó cậu tập trung lưỡi mình ở cửa lồn, một ngón tay không quên vẩy vẩy vào cái hột le. Còn bàn tay kia dành riêng có cái mông đít.

- "Aaaaa, ư ư ư ư, người ta sướng. Liếm lồn em đi. Em thích anh liếm lồn em", trong cơn sướng, Thụy Kha bắt đầu nói bậy nói bạ cho sướng mồm.

Biết là ở đây không thể chơi lâu được, Thìn liếm lồn độ 5 phút thì đứng lên, cậu vuốt mặt một cái, cái tay ướt đẫm làm cậu phải vẩy một cái mới hết nước:

- Nhiều nước quá.

- Tại ai?

Sau đó lại là một nụ hôn nồng nàn nữa. Mùi lồn quả là có tác dụng, khi đứng lên ngang bằng với Thụy Kha, buồi Thìn cứng cáp đội quần chiếc quần chọc vào bụng cô, Thụy Kha cảm nhận rõ, cô tủm tỉm nhưng có chút sợ hãi vì lồn mình vẫn chưa hoàn toàn hồi phục:

- Khiếp, mới thế mà đã cứng rồi.

Thìn đặt hai tay lên vai Thụy Kha rồi ấn cô ngồi xuống. Thụy Kha biết mình phải làm gì, cô cũng không kém cạnh khi kéo cạp quần của Thìn một phát xuống tận gót chân, buồi Thìn cô chả lạ, nó to bao nhiêu, nó dài thế nào, gân guốc ra sao, lông bao nhiêu cái cô nắm rõ trong lòng bàn tay.

Buồi Thìn chỉa thẳng về phía khuôn mặt cô, Thụy Kha lập tức há to miệng rồi đưa sâu vào trong cổ họng mình. Buồi chạm họng nhưng miệng cô cô mới chỉ đi quá nửa dương vật. Thụy Kha thành thạo mút mát rất chuyên nghiệp, đầu cô sục lên sục xuống, lưỡi cô bên trong cũng quấn lấy thân buồi, một tay còn mân mê hai hòn giái.

Nhưng chinh sự chuyên nghiệp đó làm Thìn có chút bất ngờ, cậu có chút bất ngờ vì Thụy Kha quá thành thạo trong chuyện này, cái buồn vẩn vơ khi nghĩ rằng trong quá khứ Thụy Kha đã từng làm chuyện này rất nhiều lần với người đàn ông khác rồi, không phải là lần đầu của cô ấy. Vẫn biết ai cũng có quá khứ, mình cũng vậy, với Trâm Anh có trò gì là chưa từng làm đâu, và cô ấy cũng thế. Vẫn biết là phải gác lại và quên đi quá khứ, nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng nỗi buồn không phải muốn đến là đến, muốn đi là đi.

Thụy Kha mút được độ vài phút thì đứng thẳng lên, vừa rồi cô cũng tinh ý, bú mút như vậy nhưng không thấy phản ứng sướng khoái của Thìn, cô đoán biết trong đầu anh đang nghĩ gì.

Thụy Kha đứng dậy, cô hôn nhẹ vào má anh rồi kể chuyện:

- Anh buồn à? Hi hi hi hi, cái đồ ngốc này. Có biết là cả năm anh nằm trong viện, cứ mỗi tuần là em phải làm như thế này để anh xuất tinh không?

Nói xong Thụy Kha nũng nịu thọc tay vào trong áo Thìn để chạm vào da thịt anh, mông đít cô chổng ra biển. Thìn lơ mơ không hiểu:

- Là sao em?

Thụy Kha dịt lấy người anh tìm hơi ấm:

- Là y lệnh của bác sĩ, đáng ra chuyện này do các điều dưỡng phải làm, nhưng em không cho, em tự làm hết, em phải giữ của chứ. Hi hi hi hi. Mỗi tuần em đều sóc, bú cho anh đến khi xuất tinh mới thôi. Cái đồ ngốc, lại tưởng em hư đốn chứ gì?

Thìn đã hiểu sự chuyên nghiệp của Thụy Kha vừa rồi là do đâu, anh chợt thấy mình thật nhỏ mọn, thật "đàn bà". Giả sử nếu cô ấy đã từng làm với người khác trước khi gặp mình thì cũng có làm sao, đó là quá khứ mà. Cô ấy có thắc mắc gì về kỹ năng giường chiếu của mình là do đâu đâu? Cô ấy biết mình và Trâm Anh từng có thời gian vài năm yêu đương nhưng đã bao giờ hỏi mình vào Trâm Anh đã làm những gì đâu? Thìn ơi là Thìn, vẫn còn xanh lắm.

Đã hiểu ra, Thìn một lần nữa lại thấy sự hy sinh thầm lặng, không đòi hỏi, không nề hà bất cứ chuyện gì vì mình của Thụy Kha. Anh nghẹn ngào ôm chặt lấy Thụy Kha, cái ôm làm cho Thụy Kha tưởng như nghẹt thở:

- Thụy Kha, anh xin lỗi.

- "Yêu em đi", nhưng Thụy Kha không muốn nói thêm về chuyện này, cô hiểu anh, hiểu những diễn biến tâm lý vừa rồi của anh. Cũng bởi anh yêu mình nên mới có trạng thái "ghen" vừa rồi.

Thôi nhé, hết chuyên mục tâm sự đi.

Thìn với tay xuống, cậu bám vào đùi non Thụy Kha rồi nâng lên, dí háng mình vào háng Thụy Kha. Hai người hiểu ý nhau như Dwight Yorke và Any Cole. Thìn nâng háng, Thụy Kha cầm buồi chỉnh vào cửa lồn mình. Bướm vẫn còn hơi đau, nhưng vừa rồi được bú liếm làm nước ra lênh lánh, lại có cơn nứng lồn trong người, giờ có đau chứ chảy máu cô cũng phải chơi cho bằng được.

Thìn nảy mông ấn phịch một cái làm thân buồi chạy tuột vào bên trong lồn Thụy Kha:

- Sướng lồn em rồi. Anh ơi, nay nhẹ thôi nhé, em vẫn còn hơi đau đau đấy.

Chuyện Thụy Kha bị đau lồn Thìn biết từ sáng rồi, anh nhẹ nhàng thụt ra thụt vào lồn Thụy Kha một cách từ tốn:

- Anh biết rồi, anh sẽ nhẹ nhàng.

- Vâng, nhẹ nhưng đều là em thích. Đấy, đúng rồi, chỗ đó đấy.

Thìn bám tay vào mông đít của Thụy Kha để lấy điểm tựa, đít Thụy Kha man mát, đẫy đà trong tay Thìn.

- Ư ư ư, em sướng rồi, mạnh hơn tí nữa đi anh.

Được lệnh, Thìn tăng lực hơn một chút, những cái dập cũng chất lượng hơn. Thụy Kha gặp hẳn một chân vào hông Thìn để lồn mình được sát rịt vào anh hơn chút nữa. Vừa địt thỉnh thoảng hai người còn hôn nhau.

Giữa trời đêm, giữa biển đêm, dưới gốc cây phi lao rì rào. Thìn liên tục địt Thụy Kha. Khi thì đứng, khi thì Thụy Kha tay bám vào gốc cây rồi chổng mông ra cho Thìn nhét buồi vào từ đằng sau. Rồi cuối cùng là Thìn dải cái áo khoác của mình xuống nền cát, đặt Thụy Kha nằm ngửa ra, ở bên trên, Thìn địt như vũ bão vào lồn.

Cuối cùng, cả hai cực khoái trong sung sướng, Thìn xuất những dòng tinh trùng đặc sệt vào sâu trong lồn Thụy Kha. Còn Thụy Kha thì sao? lúc Thìn xuất tinh cũng là lúc cô đạt cực khoái, nước lồn cô như lũ tràn về, bắn thành tia như đái ra nền cát. Nếu hai người đang làm tình trên giường có lẽ sẽ ôm dịt lấy nhau mà ngủ cho tới sáng. Nhưng đây lại là thiên nhiên, thế nên sau khi xong việc, hai người nhanh chóng mặc đồ đi vào nhà. Kết thúc nụ hôn cuối của cuộc làm tình này, Thụy Kha nũng nịu:

- Anh, cõng em vào nhà, em không đi được.

Thìn cũng chẳng ngại, cậu hơi cúi người xuống để Thụy Kha leo lên lưng, cái áo phao chưa được cài khóa làm đôi vú của Thụy Kha chịn vào lưng Thìn. Vừa đi, Thụy Kha vừa nói:

- Chắc phải một thời gian nữa em mới quen được của anh. Khiếp, ăn gì mà to thế, làm em mỗi lần yêu anh là đi cà nhắc không à.

- Đau thì thôi vậy.

- Còn lâu nhé. Anh là của em, em không ăn thì để cho ai đây.

---

Sáng mùng một, nhà Thìn hôm nay đón rất nhiều khách, bà con họ hàng, làng xóm biết tin Thìn về từ tối hôm qua nên hôm nay họ sang hỏi thăm, chúc mừng rất đông. Vừa là chúc Tết gia đình nhưng cũng là để chúc mừng cho gia đình ông bà Tuất hết hồi cam lai. Họ cũng muốn đến xem mặt "cô con dâu" tương lai của gia đình.

Trong số những người đến thăm, có một cô gái da ngăm đen, dáng người phốp pháp, bẽn lẽn ngồi tít đằng xa mà nhìn mọi người. Hôm nay Nụ vừa buồn vừa vui, vui vì anh Thìn khỏe mạnh trở lại, nhưng cũng buồn vì anh về đây còn dẫn theo một chị, thấy mọi người kháo nhau là chị ấy rất xinh đẹp, nay thấy tận mắt thì như nhìn thấy cô hoa hậu trên ti vi. Chị ấy lại là người chăm sóc cho anh Thìn suốt bao ngày tháng ở bệnh viện. Tự thấy mình có thích anh Thìn đến mấy cũng không có cơ hội nào. Thế nên Nụ buồn.

Thụy Kha có lại gần hỏi thăm:

- Em là Nụ phải không?

Nụ hai tay vê vê gấu áo của mình, cô ngạc nhiên vì chị "người yêu anh Thìn" lại biết tên mình:

- Vâng, sao chị biết em?

Tên Nụ là do Thụy Kha nghe lỏm được từ cuộc nói chuyện của Thìn và mẹ hồi Tết năm ngoái, lúc anh chưa nằm viện. Rồi mấy lần mẹ Thìn lên Hà Nội cô cũng có hỏi thăm:

- Chị nghe anh Thìn kể. Em năm nay bao nhiêu tuổi?

- Em 19 rồi ạ.

Thụy Kha thấy Nụ nước da ngăm ngăm do lao động vất vả ở vùng nắng gió, nhưng khuôn mặt có nét đầy đặn, xinh xắn dễ nhìn, lại ăn nói nhỏ nhẹ lễ phép. Thụy Kha bước đầu có cảm tình:

- Ở nhà em làm gì?

Nụ thấy chị hỏi mình nhiều, cũng có chút ngài ngại nhưng nghe giọng nói dễ thương của chị nên cũng bớt ngại và có nhiều thiện cảm:

- Năm ngoái em học xong cấp III thì ở nhà phụ bố mẹ làm công việc ở đồng muối, rồi thỉnh thoáng ra chợ bán cá phụ chị Hợi.

Thụy Kha trước khi về đây cũng có dự tính đối với Nụ, cô là muốn mang Nụ lên trên Hà Nội. Trước là để hỗ trợ phần nào cho cuộc sống ở quê đỡ vất vả, thứ nữa là cũng có dự tính để Nụ thay cô trông nom bé Cún, hay đúng hơn là làm giúp việc cho Mai Ngọc, có người của mình ở bên cô cũng yên tâm phần nào. Rồi tương lai lâu dài sẽ là cho Nụ đi học thêm cái gì đó thích hợp, sau vào công ty Hưng Thịnh làm việc. Nghe mẹ kể thì Nụ rất tháo vát, lại hiền lành ngoãn ngoãn lễ phép. Nhưng mọi thứ là cô chưa quyết định, vẫn phải chờ mình trực tiếp gặp mặt, nói chuyện, đánh giá rồi mới tính tiếp.

- Nụ này, chị có ý này. Em có muốn lên Hà Nội với chị và anh Thìn không?

Nụ bất ngờ, nói thật là ở vùng quê này, 10 thanh niên mới lớn như cô thì có đến 9,9 người muốn thoát li lên thành phố lập nghiệp, chỉ là ai có điều kiện mà đi hay không thôi. Cũng không là chê quê hương mình đâu, nhưng quả thực sống ở quê khổ cực vô cùng, làm lụng quanh năm ngày tháng không có đến 1 ngày nghỉ, mà lại toàn là những công việc nặng nhọc. Ấy thế nhưng miếng ăn còn có khi đói khi no, cũng bởi vùng đất này thiên nhiên ban tặng đẹp thì đẹp thật đấy nhưng hết cơn bão này đến cơn lũ kia làm cuộc sống của người dân khổ càng thêm khổ.

Nghe chị Thụy Kha nói vậy, Nụ mở lòng:

- Em cũng muốn đi nhưng em còn lo bố mẹ ở nhà vất vả, nhà em còn một đứa em trai vẫn đang tuổi đi học.

Biết ý của Nụ là muốn đi rồi, đó là điều quan trọng nhất, những chuyện còn lại đều có cách giải quyết:

- Lên Hà Nội với anh chị, trước mắt là em phụ giúp chị làm những công việc nội trợ gia đình, sau lâu dài khi đã quen thì chị sẽ tạo điều kiện cho em học nâng cao thêm. Khi đó em càng có điều kiện giúp đỡ bố mẹ, giúp em trai học tập. Để chị bảo mẹ anh Thìn sang nói chuyện với bố mẹ em.

Thấy chị nói có lý, Nụ gật đầu:

- Vâng, em lên trên đó, có gì không biết chị dậy em. Em tuy học hành không được cao nhưng cũng hiểu chuyện, biết lắng nghe và học hỏi người khác. Chị cưu mang em, em biết ơn lắm.

Thụy Kha gật gù, người nói được câu vừa rồi chứng tỏ là có hiểu biết, có tương lai:

- Tốt, em nghĩ được vậy là tốt rồi. Nhưng chị nhắc em này, không phải là chị cưu mang em, vì em không cần phải vậy. Em ở đây vẫn có thể sống tốt được. Chỉ là chị tạo điều kiện bước đầu cho em tìm một cuộc sống mới thôi. Em lên trên Hà Nội kiếm tiền, kiếm miếng ăn và lo cho tương lai bằng chính sức lao động của mình chứ không phải là chị cho không em. Vì vậy em hãy tự tin lên, đừng bao giờ mặc cảm, biết chưa.

- Vâng, em cảm ơn chị.

Và ngay buổi trưa hôm mùng 1, mẹ Thìn và Thụy Kha đã sang nhà Nụ để nói chuyện với bố mẹ Nụ. Ông bà Tuất vốn trước nay đã là người có uy tín trong làng xóm, lại còn có cô gái xinh đẹp là Thụy Kha tận tình giải thích về những công việc tương lai. Bố mẹ Nụ đồng ý để con gái xa nhà lên Hà Nội bắt đầu tìm kiếm cuộc sống mới.

---

Đêm mùng một, cũng như đêm hôm qua. Vừa vào đi ngủ được một lát thì Thụy Kha thấy Thìn nhắn tin: "Em bảo mẹ đi vệ sinh đi, anh chờ ngoài sân, abcxyz".

Thụy Kha đọc tin nhắn thì tủm tỉm. Đêm qua, lúc địt nhau với anh ngoài rặng phi lao về, mẹ vẫn thức đợi, bà nói chõn một câu:

- Vệ sinh lâu thế?

Thụy Kha không để đâu hết ngượng, cô chỉ cười hì hì rồi chui vào trong chăn, đến thở mạnh còn không dám.

Đọc tin nhắn xong, lại nghĩ về cái bướm mình vẫn còn đang ê ẩm sau trận siêu kinh điển tối hôm qua, cô nhắn tin lại cho Thìn: "Mẹ mày đây, cái Kha nó ngủ rồi, vừa nãy đái rồi không cần nữa".

Thìn ta ở ngoài sân đang co ro, tưởng Thụy Kha lại lò dò ra giống hôm qua. Nhưng cậu chỉ nhận được cái tin nhắn, có chút bất ngờ vì người nhắn tin lại là mẹ mình, cậu nghĩ: "Ủa, mẹ mình biết nhắn tin hồi nào vậy ta", đành cắp giái vào lại cái buồng bên trái ngủ với bố.

---

Thế rồi, ngày Tết qua đi. Đến mùng 5 Tết thì Thìn và Thụy Kha lên đường về Hà Nội, cũng bởi ngày mai là ngày công ty bắt đầu làm việc lại rồi. Trên chuyến xe trở về đó có thêm Nụ ngồi hàng ghế sau. Chuyện của Nụ sau khi Thụy Kha quyết định mới nói cho Thìn, cô nói là trước sau gì cũng phải tìm người làm giúp việc nhà, Nụ là người thích hợp nhất, rồi tương lai lâu dài là cho Nụ đi học thêm rồi về công ty làm việc. Thìn cho là hợp lý nên không có ý kiến gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #bao#sếp