Chương 4: Sự cố ở Bắc Ninh
Trên chiếc Audi Q5 có Thìn đang lái xe, có chủ tịch Thụy Kha và cô thư ký Mai Ngọc xinh đẹp đang ngồi hàng ghế sau. Theo sắp xếp của Mai Ngọc thì anh Cung kế toán trưởng đi xe do phòng hành chính điều động. Cũng phải thôi, xe của chủ tịch không phải ai muốn đi cùng là đi được.
Khi xe đang trên cầu Thanh Trì thì Mai Ngọc nhận được email báo cáo đầy đủ sự việc, cô báo cáo lại với chủ tịch như sau:
- Chủ tịch, em vừa nhận được báo cáo đầy đủ của anh Chung, Trưởng Ban Quản lý dự án Bắc Ninh của chúng ta.
Thụy Kha từ nãy đến giờ vẫn chăm chú nhìn vào Ipad của mình, thấy Mai Ngọc nói vậy thì cô tắt Ipad:
- Trình bày tóm tắt lại xem nào.
- Thưa chủ tịch, sau khi khởi công dự án khu đô thị tại Bắc Ninh, chúng ta kí hợp đồng san nền với Doanh nghiệp tư nhân Thiên Lý, một doanh nghiệp chuyên về san nền tại địa phương. Trong thời gian hai bên thực hiện hợp đồng mọi chuyện đều diễn ra hết sức bình thường, Thiên Lý hoàn thành theo đúng tiến độ, chúng ta thanh toán tiền cũng đúng hợp đồng dựa trên các khoản tạm ứng theo khối lượng.
Thìn đang lái xe nhưng cũng dỏng tai lên nghe, cậu cũng chẳng muốn nghe làm gì cho mệt đầu, bởi đó không phải là việc của mình, nhưng chẳng lẽ lại đút bông vào tai, thành ra mọi chuyện Mai Ngọc báo cáo chủ tịch vô tình cũng được Thìn nạp thông tin vào đầu.
Mai Ngọc tiếp:
- Đến chiều ngày hôm qua thì mọi công việc trong hợp đồng đã hoàn thành, chúng ta đã hoàn thiện phần cốt nền để chuẩn bị cho lễ đặt móng diễn ra vào ba ngày tới. Tuy nhiên sự việc nảy sinh từ đây khi hai bên đối chiếu khối lượng để quyết toán. Chênh lệch giữa số liệu của ta và của Thiên Lý là hơn 5 tỷ đồng.
Thụy Kha lên tiếng:
- Tổng giá trị hợp đồng ban đầu là bao nhiêu?
- Dự toán ban đầu giá trị hợp đồng là gần 100 tỷ.
- Chênh lệch 5%, quá nhiều. Nguyên nhân chênh lệch là gì?
Mai Ngọc giở bảng tính Exel được đính kèm email ra:
- Thưa chủ tịch, chính là số liệu của hai bên không khớp giữa số lượng xe cát và số lượng xe đất.
- Tổng số lượng xe?
- Cái này trùng khớp nhau.
Thụy Kha gật gật gù gù như đã hiểu vấn đề phát sinh từ đâu. Cô hỏi Mai Ngọc để củng cố suy nghĩ của mình:
- Quy trình làm việc ở hiện trường giữa hai bên như thế nào?
- Thưa chủ tịch, từ cốt nền -2 trở xuống là đổ đất, từ cốt nền -2 00 là đổ cát. Chúng ta đổ nền ở nhiều vị trí khác nhau nên cùng lúc xe cát và xe đất cùng vào. Trong 1 ca làm việc, hai bên đều cử cán bộ ghi chi tiết số lượng xe cát và xe đất từ bên ngoài di chuyển vào bên trong.
Thụy Kha có chút thắc mắc ở đây:
- Mỗi ca có xác nhận cụ thể bao nhiêu xe đất, bao nhiêu xe cát không?
Mai Ngọc suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Cái này không ạ, chỉ đến khi quyết toán khối lượng mới biết là hai bên lệch nhau.
- Sổ chi tiết của chúng ta giờ ai đang giữ?
- Thưa chủ tịch. Ban Quản lý đang lưu giữ. Nhưng bên Thiên lý nói chúng ta đã làm lại sổ này để làm giảm số lượng xe cát, tăng số lượng xe đất.
Thụy Kha đã hiểu vấn đề:
- Em có kết luận sự việc này như thế nào?
- Em thấy họ cố tình làm như vậy, cũng bởi họ nắm được điểm yếu của chúng ta. Chúng ta là doanh nghiệp nơi khác về đấy, lại chuẩn bị làm lễ đặt móng. Mục đích của họ vẫn là kiếm thêm một khoản tiền lớn.
- Chúng ta còn phải thanh toán cho họ bao nhiêu tiền?
- Thưa chủ tịch, nếu không tính khoản 5 tỷ chênh kia, chúng ta phải thanh toán cho họ khoảng 20 tỷ cho đợt nghiệm thu cuối. Nếu hôm qua hai bên cân đối được số liệu thì sáng nay tiền đã về tài khoản họ.
- Dừng việc thanh toán này lại ngay.
- Em đã cho dừng rồi ạ.
Thụy Kha suy nghĩ một hồi, cô tự có đối sách của mình. Thụy Kha ra lệnh:
- Bằng mọi giá, chúng ta phải giải quyết vấn đề Thiên Lý trong ba ngày tới, lễ đặt móng không được thay đổi bởi chúng ta đã mời lãnh đạo địa phương, các cổ đông chiến lược của công ty, chạy truyền thông được 1 tháng rồi. Việc lùi ngày đặt móng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của công ty đối với lãnh đạo địa phương, với các cổ đông chiến lược và đặc biệt là ảnh hưởng tới niềm tin của khách hàng dành cho chúng ta. Sau lễ đặt móng là bắt đầu giai đoạn truyền thông bán hàng rồi.
Mai Ngọc đáp nhưng cô còn quá nhiều điều lo lắng:
- Vâng thưa chủ tịch, nhưng em vẫn lo chúng ta không thể giải quyết vấn đề Thiên Lý nhanh như vậy, anh Chung có nói là họ rất hung hãn, tất cả các phương tiện của họ đang tập trung lối vào dự án, người Ban quản lý của chúng ta cũng bị chặn bên ngoài.
- Em điện cho anh Chung, nói anh ta bình tĩnh hòa hoãn, chỉ khoảng 1 tiếng nữa chúng ta xuống tới nơi. Tôi muốn gặp lãnh đạo cao nhất của Thiên Lý.
- "Vâng", Mai Ngọc nói xong thì điện xuống cho anh Chung, một người đàn ông dạn dày kinh nghiệm quản lý các công trình xây dựng.
Nghe chủ tịch nói vậy thì Mai Ngọc cũng yên tâm phần nào, cô hoàn toàn tin tưởng vị chủ tịch trẻ tuổi nhưng xử lý công việc không "trẻ" một tý nào, không phải đây là lần đầu, mà nhiều lần rồi, chủ tịch thường là người giải những bài toán hóc búa nhất, là người vững lái nhất đưa con tầu Hưng Thịnh vượt quá bão tố hết lần này đến lần khác. Thảnh thơi trong suy nghĩ, Mai Ngọc ngọc thỉnh thoảng lại liếc lên gương chiếu hậu, cô muốn trộm nhìn anh vệ sĩ đeo kính đen đang lái xe kia, và hình như cô buồn đái thì phải, định bảo anh Thìn tạt vào lề đường đái một cái nhưng nghĩ thế nào lại thôi, đái ở đường thú thì thú thật nhưng ngại nhất là sợ anh Thìn nhìn thấy bướm, lại còn đang đèn đỏ nữa chứ. Thế nên Mai Ngọc đành nhịn đái suốt quãng đường còn lại.
---
Xuống đến dự án tại Bắc Ninh, qua kính xe, Thụy Kha nhìn thấy mấy chục chiếc oto ben, loại chuyên dùng để chở vật liệu xây dựng, khoảng chục cái máy xúc, máy ủi, xe lu các loại đang đỗ thành hàng dọc chắn toàn bộ mặt tiền của dự án, các lái xe và công nhân của Thiên Lý đang đứng lô nhô bên ngoài.
Thìn đỗ xe cạnh xe của phòng hành chính, cái xe mà kế toán trưởng Cung đi, cách đám người kia khoảng 100 m. Thụy Kha nhìn thấy người của mình, đi đầu là anh Chung, trưởng ban quản lý dự án và khoảng chục nhân viên khác nữa. Nhìn khuôn mặt họ lúc này thật thảm thương, để xảy ra cơ sự này cũng một phần lỗi từ họ, lại để đích thân chủ tịch phải xuống giải quyết, họ đang lo lắng cho miếng cơm, cho công việc của mình không biết có giữ được không sau sự việc ngày hôm nay.
Nhưng trái với suy nghĩ rằng chủ tịch sẽ mắng như tát nước vào mặt, anh Chung và mọi người thấy Thụy Kha không có ý giận gì cả, cô bước xuống xe đi tới gặp mọi người, Mai Ngọc, Thìn và anh Cung theo sau.
Nhìn thấy quân mình, Thụy Kha an ủi:
- Mọi người đừng lo lắng gì cả, tôi xuống đây cùng mọi người giải quyết sự việc. Có ai bị làm sao không?
Ban quản lý dự án Bắc Ninh là một ban chuyên trách của công ty, phụ trách quản lý và phát triển dự án ở Bắc Ninh. Nhân sự của ban trong giai đoạn này chỉ khoảng chục người, nhưng khi dự án vào giai đoạn thi công rốt ráo và bán hàng thì sẽ phải tăng thêm gấp ba gấp bốn lần nữa. Ở đây không có nhiều người biết mặt chủ tịch, may ra chỉ có anh Chung là gặp chủ tịch vài ba lần, cũng chưa lần nào nói chuyện trực tiếp.
Anh Chung thay mặt mọi người nói:
- Thưa chủ tịch, chúng tôi không bị làm sao, chỉ lo là không thể làm lễ đặt móng đúng lịch, lại để chủ tịch lo lắng phải xuống tận đây. Chúng tôi thấy thật là có lỗi. Mong chủ tịch ....
Chưa để anh Chung nói hết thì Thụy Kha ngắt lời:
- Không ai bị làm sao là tốt rồi. Chúng ta giải quyết sự việc xong rồi nói. Anh đã liên hệ được với lãnh đạo Thiên Lý chưa? Tôi cần gặp trực tiếp bên đó.
- Tôi đã liên lạc được rồi nhưng anh ta không chịu ra đây gặp chủ tịch.
Thụy Kha nói nhanh:
- Vậy chúng ta đến trụ sở của Thiên Lý.
Anh Chung mừng như bắt được vàng, đúng là giám đốc Thiên Lý có yêu cầu này nhưng anh Chung thật là không dám nói thẳng với chủ tịch. May quá chủ tịch lại chủ động:
- Sao chủ tịch biết anh ta đòi gặp mình ở trụ sở của Thiên Lý?
Thụy Kha phán đoán nhanh tình huống này, nếu là mình thì mình cũng sẽ làm như vậy, yêu cầu đối phương đến hang của mình, tạo áp lực dễ hơn, nhưng Thụy Kha rất ít nói cho cấp dưới biết dòng suy nghĩ của mình, cô chỉ nói kết quả mà thôi. Ngày trước cô còn đắn đo chuyện đến tận trụ sở của đối tác ở một tỉnh lẻ để giải quyết khúc mắc, nhưng nay đã khác, có anh chàng vệ sĩ cùng đi khiến Thụy Kha yên tâm hơn rất nhiều, cô tin trong mọi tình huống mình sẽ an toàn. Giờ có bảo cô vào hang chuột cô cũng không ngại chứ nói chi đến cái hang hùm là trụ sở doanh nghiệp Thiên Lý. Thụy Kha ra lệnh như để tránh câu hỏi của anh Chung:
- Giờ anh Chung, anh Cung và Mai Ngọc đi cùng tôi đến trụ sở bên đó. Mang theo toàn bộ hồ sơ về Thiên Lý, đặc biệt là sổ ghi chi tiết ghi số lượng. Các anh chị em còn lại của Ban Quản lý cứ tìm một nơi nào đó ngồi nghỉ, không cần đứng ở đây rất dễ xảy ra va chạm. Khoảng 1 tiếng sau mọi người tiếp tục trở lại làm việc bình thường.
- "Vâng thưa chủ tịch", anh Chung đáp lời chủ tịch rồi truyền đạt lại ý kiến cho những người còn lại, anh còn đang mơ hồ vì chủ tịch rất tự tin là 1 tiếng sau sự việc sẽ được giải quyết.
Mai Ngọc định hỏi là vừa rồi chủ tịch không có nhắc đến anh Thìn đi cùng, nhưng nghĩ đến sáng nay chủ tịch đã nói, đố mà bảo anh ta rời khỏi chủ tịch nửa bước nên đành thôi, cô lại nghĩ đến mình đang buồn đái cứng cả bụng nhưng đang ở giữa đường thế này biết kiếm chỗ nào đái đây. Đành có một ước mơ nhỏ là đến Thiên Lý đái vậy, dáng đi của cô cũng có chút không bình thường.
Thìn lái xe Audi chở Thụy Kha và Mai Ngọc. Xe phòng hành chính chở anh Chung và anh Cung.
---
Tại trụ sở làm việc của Công ty Thiên Lý ở trong trung tâm thành phố Bắc Ninh.
Đã được thông báo từ trước, cả đoàn người vào sảnh tầng 1 chuẩn bị lên tầng 2 thì Thìn lại gần chủ tịch nói nhỏ vào tai:
- Thưa chủ tịch, nhà vệ sinh ở kia.
Thụy Kha cũng đang hơi hơi buồn đái. Nhưng đi cùng còn có một cơ số người đàn ông khác, lại còn bao ánh mắt của nhân viên Thiên Lý đang nhìn mình, người đẹp nhất ở đây nên Thụy Kha ngại không đi đái, nhưng Thìn đã nói vậy rồi, với lại trong lúc đàm phán mà buồn đái thì đầu óc sẽ tập trung vào bướm nên Thụy Kha quyết định đi đái, nhưng cô tinh tế hơn người thường, cô nói khá to với Mai Ngọc cho mọi người nghe thấy:
- Mai Ngọc, tôi cần nói chuyện riêng với em một chút, theo tôi. Mọi người chờ tôi ở đây.
Mai Ngọc mừng húm vì hướng đi của chủ tịch là WC. Đúng là con người ta cứ mạnh dạn mà mơ ước đi, đừng sợ gì cả. Mai Ngọc ước được đái ở Thiên Lý, y rằng thành hiện thực.
"Xè xè xè ........ xè xè ... xè xè ...... xè xè", tiếng phát ra từ bướm chủ tịch.
"Xè xè xè ........ xè xè ... xè xè ...... xè xè .... Xè xè xè ........ xè xè ... xè xè ...... xè xè ...... Xè xè xè ........ xè xè ... xè xè ...... xè xè ..... Xè xè xè ........ xè xè ... xè xè ...... xè xè .... Xè xè xè ........ xè xè ... xè xè ...... xè xè", tiếng phát ra từ bướm cô thư ký.
Mai Ngọc vừa giảm được 2 kg trọng lượng cơ thể.
---
Phòng họp của Thiên Lý ở trên tầng 2, Thụy Kha và đồng bọn ngồi yên vị tại ghế ngồi của mình chờ đối tác đến, Thìn đứng bên ngoài cửa.
Một lúc sau có một người đàn ông to béo ục ịch bước vào, chắc là giám đốc Thiên Lý rồi. theo sau ông ta có một cô gái nhìn rất trẻ và có nét xinh xinh nhưng không tuổi gì mà so về nhan sắc với Mai Ngọc chứ đừng nói đến là so với chủ tịch Thụy Kha, chắc là trợ lý rồi. Vừa vào ông ta đã giới thiệu về mình:
- Tôi là Hùng, giám đốc doanh nghiệp tư nhân Thiên Lý, nghe nói có chủ tịch công ty Hưng Thịnh muốn gặp tôi?
Thụy Kha đứng dậy theo phép lịch sự:
- Tôi là Thụy Kha, chủ tịch công ty Hưng Thịnh.
Sau khi ông Hùng và trợ lý của ông ta ngồi yên vị ở ghế đối diện, Thụy Kha mở lời trước:
- Tôi được báo cáo sự việc là doanh nghiệp Thiên Lý đã cho xe công trình chắn trước lối vào dự án của công ty chúng tôi. Nguyên nhân là do hai bên không khớp được số liệu quyết toán. Tôi muốn gặp trực tiếp anh để tìm hiểu nguyên nhân, tìm biện pháp giải quyết.
Ông Hùng ngắm nghía một cách vụng trộm nhan sắc của chủ tịch công ty Hưng Thịnh, lão ta không ngờ chủ tịch là nữ nhân, lại là nữ nhân tuyệt sắc thế này. Trước đến nay, trong mắt lão thì em trợ lý, trợ giúp về mặt sinh lý, luôn bên cạnh mình đã là cực phẩm rồi, nhưng đúng là nếu nhìn vào Thụy Kha và cô thư ký bên cạnh kia thì mình đúng chỉ là đang dùng hàng loại 4 loại 5 mà thôi. Lão biết lão khó với tới nên đành tập trung vào công việc, tập trung vào 5 tỷ mà lão định bụng ăn không của doanh nghiệp Hưng Thịnh. Lão nghĩ đất có thổ công, sông có hà bá, Hưng Thịnh có lớn đến mấy cũng chỉ là doanh nghiệp ở tận đẩu tận đâu về đất của ông làm ăn mà thôi. Mà họ giầu có như vậy thì 5 tỷ có là chi, lậu được khoản này lão tha hồ vung vẩy mới cô thư ký, qua mặt được sự kiểm soát gắt gao của bà vợ:
- Đúng, tôi cho anh em làm như vậy để yêu cầu công ty Hưng Thịnh thanh toán tiền đầy đủ cho chúng tôi. Đó là mồ hôi công sức của tôi chứ tôi không có xin không. Tôi biết, Hưng Thịnh là công ty lớn nhưng không thể vì lớn mà bắt nạt các công ty nhỏ như chúng tôi được.
Thụy Kha bình tĩnh đáp trả, khuôn mặt cô luôn luôn không biểu hiện bất cứ một cảm xúc nào làm cho lão Hùng chú ý lắm nhưng không thể cảm nhận được cô ta đang nghĩ gì, diễn biến cảm xúc ra sao:
- Anh Hùng, trước khi đến đây tôi phán đoán là anh trực tiếp chỉ đạo việc thay đổi số liệu ở sổ ghi chi tiết.
Nói đến đây thì lão Hùng trố mắt, hắn vừa bị một bạt tai. Cả nhóm Mai Ngọc, Chung và Cung cũng không ngờ chủ tịch vỗ mặt như vậy.
Lão Hùng định phản ứng khi có động tác đứng dậy thì Thụy Kha tiếp lời luôn mà không để lão kịp hành động gì:
- Nhưng khi nhìn thấy anh ở đây, tôi có thể khẳng định, là anh không phải là người như vậy, anh dù gì cũng đã lớn tuổi, lại là chủ một doanh nghiệp có tiếng ở Bắc Ninh này, tôi tin anh không thể vì 5 tỷ đồng mà làm điều trái với đạo đức kinh doanh và cũng là trái pháp luật nữa. Có phải không anh Hùng?
Lão Hùng vừa bị bạt tai bằng một tay nhưng được tay còn lại xoa xoa vào vết thương, lão đúng là đang không kịp định hình mình phải ứng xử ra sao, chỉ nói kiểu đồng tình:
- Đúng, tôi không làm điều đó.
Vừa nói xong thì Thụy Kha quay về phía anh Chung, trưởng ban Quản lý dự án nói kiểu lên giọng, nhưng trước khi nói là một cái nháy mắt mà ở hướng của lão Hùng không phát hiện ra:
- Anh Chung, vậy nguyên nhân chắc là do việc ghi sổ sách của Ban quản lý sai, làm lệch dữ liệu khối lượng.
Nhận được cái nháy mắt của chủ tịch, anh Chung cũng phần nào đoán được việc chủ tịch mắng chỉ là chiêu bài, anh ấp úng:
- Tôi .... Tôi ... tôi ....
Nhưng chưa kịp nói hết câu thì Thụy Kha đã cắt lời:
- Sổ chi tiết mỗi bên giữ một bản, nếu anh chỉ đạo người làm lại sổ chắc chắn để lại dấu vết. Mai Ngọc, cô lập tức chuyển sổ chi tiết của chúng ta sang giám định khoa học kỹ thuật hình sự. Sổ cũ dùng tại công trường mấy tháng trời khác hoàn toàn với sổ mới được lập lại. Cho tạm hoãn kế hoạch đặt móng công trình chờ tới khi có kết luận chính thức. Chuyện này phải làm cho rõ, nếu ai vi phạm chuyển cơ quan có thẩm quyền xử lý.
Nói rồi Thụy Kha quay về phía lão Hùng, lão vẫn há hốc mồm vì Thụy Kha đã tinh ý nhận ra được dấu vết để lại của sổ chi tiết. Cái lão đang cầm và đưa ra đối chiếu chính là cái bản làm lại, trông nó đúng là mới chứ không phải cái sổ nhầu nhầu có dính cả bụi, bùn đất ngoài công trường.
- Anh Hùng, chuyện này anh cho tôi thời gian để xử lý nội bộ. Chuyện quyết toán tạm thời chúng ta dừng lại khi có quyết định cuối cùng rồi tính tiếp. Anh yên tâm, Hưng Thịnh không thiếu tiền và không thanh toán cho nhà thầu thiếu 1 xu. Còn về chuyện các xe công trình của anh đang giăng ngang ở dự án, tùy anh xử lý tôi không có can thiệp.
Lão Hùng ú ớ. Tiền thực 20 tỷ chưa nhận được, tiền 5 tỉ vênh chắc chắn là bị treo và vừa nghe nàng chủ tịch bên kia nói là đồng ý hoãn kế hoạch đặt móng công trình, cái cớ to đùng để lão gây sức ép nhận tiền nhanh bị hủy trong chốc lát. Giờ cho các xe ngồi chơi không ở đấy cũng là thiệt hại cả đống tiền:
- Chuyện này ... chuyện này ....... Tôi ....
Thấy lão ngắc ngứ, Thụy Kha biết mình đã đánh trúng tim đen của lão. Nhưng lão đã leo lên cao quá cũng cần cho lão một cái thang để xuống, giờ cô kể cho lão nghe một câu chuyện cổ tích, truyện "cây gậy và củ cà rốt":
- Anh Hùng, tôi sẽ cho cơ quan điều tra, nếu ai sai sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự. Anh phiền lòng hỗ trợ tôi giúp cơ quan điều tra làm sáng tỏ sự việc. Còn nếu chúng ta xử lý tại nội bộ của doanh nghiệp mình thì tôi coi như bỏ qua, bất kỳ lỗi là từ phía tôi hay phía anh. Tôi ngay lập tức cho ký biên bản nghiệm thu, thanh lý hợp đồng và thanh toán tiền cho bên anh ngay tại đây. Chúng ta vẫn hợp tác tốt đẹp với nhau, Hưng Thịnh còn nhiều dự án ở Bắc Ninh, việc san nền tôi sẽ để anh làm. Ý anh thế nào?
Lão Hùng toát mồ hôi hột, lão không ngờ mình phải đối phó một người phụ nữ thông minh và sắc xảo như vậy, lại còn cực kỳ khéo léo không để mình mất mặt, mặc dù nghe chừng như đã biết được toàn bộ sự thật của câu chuyện. Tới nước này thì chỉ còn cách là bảo toàn tỉ số mà thôi. Cố đấm ăn xôi để sự việc vỡ lở ra thì 5 tỉ chênh đã không kiếm được còn mất luôn 20 tỉ chưa thanh toán, chưa kể uy tín của doanh nghiệp chắc chắn tiêu tan. Vợ già chắc chắn chu choa lên chứ chẳng đùa. Lão Hùng đồng ý với kế hoạch của Thụy Kha:
- Thôi được rồi, tôi đồng ý với đề nghị của cô. Chuyện vài tỉ tiền chênh coi như bỏ qua, cũng không phải là số tiền quá lớn so với giá trị hợp đồng, tôi và cô cùng xử lý nội bộ doanh nghiệp mình. Hy vọng tiếp tục được hợp tác với bên cô trong các dự án tiếp theo.
Lão Hùng vừa nói dứt lời thì Thụy Kha nhìn về phía anh Chung và anh Cung kế toán trưởng:
- Anh Chung, chuyển bản nghiệm thu, thanh lý hợp đồng cho cho Thiên lý ký đóng dấu. Anh Cung, sau khi ký xong, anh lập tức điện về phòng kế toán chuyển khoản online cho Thiên Lý toàn bộ số tiền còn lại.
Nói rồi Thụy Kha lại quay về phía lão Hùng:
- Anh Hùng, còn về chuyện các xe công trường thì thế nào?
Lão Hùng cũng vừa đáp vừa rút điện thoại:
- Tôi ngay lập tức bảo anh em rút.
Mọi việc sau đó chỉ chưa đầy 5 phút là đã giải quyết xong mọi thứ. Thụy Kha đạt được mục đích của mình mà không thiệt hại một đồng nào.
Vậy là đúng như lời hứa với anh chị em ở Ban quản lý dự án, 1 tiếng đồng hồ kể từ lúc đó đến giờ mọi chuyện trở lại bình thường, đấy là còn tính cả thời gian đi đái vào đây, không thì chỉ có khoảng 55 phút mà thôi.
---
Thụy Kha và Mai Ngọc lên xe về thẳng Hà Nội luôn, anh Cung và anh Chung theo xe phòng hành chính về Ban quản lý dự án. Rồi câu chuyện trong phòng họp về chủ tịch sẽ được anh Chung kể lại cho anh chị em ở ban nghe, được anh Cung về kể lại cho nhân viên của mình nghe, làm dày thêm những giai thoại về một vị nữ chủ tịch xinh đẹp, thông minh, tài năng và sắc sảo.
Trên đường về, Thụy Kha nói với Mai Ngọc:
- Từ nay chúng ta không hợp tác với Thiên Lý nữa, trong kinh doanh không có chỗ cho sự gian dối.
- Vâng thưa chủ tịch.
- Sau chuyện này, em cần họp toàn bộ công ty, đặc biệt là phòng pháp chế cần lưu ý trong việc thương thảo, soạn thảo và ký kết các hợp đồng sau này. Cần lường trước mọi vấn đề, tránh tạo ra những lỗ hổng để đối tác lợi dụng. Lỗ hổng nhỏ trong hợp đồng san nền lần này nằm ở việc chúng ta không nói rõ quy trình kiểm kê xác nhận khối lượng. Nếu cả hai bên dùng chung một sổ thì không còn kẽ hở nào để Thiên Lý lợi dụng. Quy trình làm việc cũng cần được xây dựng chặt chẽ, không tạo kẽ hở. Trường hợp hôm nay nếu cán bộ bên ta mà thông đồng với đối tác cùng nhau nâng khống khối lượng thì chúng ta ở trên không có cách gì biết được.
- Vâng thưa chủ tịch.
- Đối tác một khi đã muốn chơi xấu, muốn triệt hạ chúng ta thì họ tìm mọi cách, moi bằng được những khiếm khuyết dù là nhỏ nhất để từ đó ra đòn. Em nhớ cho như vậy.
- Vâng thưa chủ tịch.
- Lão Hùng bên Thiên Lý suy nghĩ thô sơ, võ biền nên chúng ta chỉ cần dùng dăm ba câu nói có thể lật lại thế cờ. Nhưng những người khác không chắc như vậy đâu.
- Vâng thưa chủ tịch.
- Không còn câu khác à?
- Không thưa chủ tịch.
Đoạn trên là đoạn giáo huấn của Thụy Kha cho Mai Ngọc trong kinh doanh, trong cách điều hành doanh nghiệp và cách nhìn nhận sự việc. Thụy Kha thực tâm là rất quý cô thư ký của mình, từ ngày tốt nghiệp đại học là Mai Ngọc đã về làm trợ lý cho Thụy Kha rồi. Thụy Kha muốn đào tạo cho Mai Ngọc cứng cáp để thay mình làm giám đốc điều hành, lúc đó cô chỉ tập trung vào chức danh chủ tịch hội đồng quản trị, lo những vấn đề tầm vĩ mô, chiến lược cho công ty mà thôi. Nay đang ôm nhiều việc quá, chẳng có thời gian mà nghỉ ngơi, mà vui chơi theo sở thích của bản thân.
Về đến Hà Nội cũng tầm trưa.
---
Thìn về đến Hà Nội cũng vừa là lúc cô người yêu cũ của cậu, Trâm Anh theo chân một người đàn ông vào một khách sạn cách tập đoàn Kim Ngân không xa. Người đàn ông dẫn Trâm Anh vào đây không ai khác chính là thiếu gia, người thừa kế chính của tập đoàn Kim Ngân, tên Nguyễn Mạnh Kim, tuổi vừa tròn 30.
Nói Kim là người thừa kế chính vì còn có người thừa kế phụ nữa, là tiểu thư Nguyễn Thanh Ngân, em gái Kim, 26 tuổi, sinh sau Thìn 2 năm.
Vẫn mặc chiếc váy mini juyp và cái áo sơ mi trắng theo phong cách công sở, giờ là giờ nghỉ trưa, Trâm Anh ngồi ở mép giường, cô đang run run vì đây là lần đầu tiên cô vào khách sạn .... với một người đàn ông không phải là Thìn, người yêu cũ của cô.
Thấy Trâm Anh ngồi đó không có đồng tĩnh gì, Kim vừa tắm qua một chút đang quấn mỗi cái khăn che bộ phận nhạy cảm nhất trên người mình tiến lại ngồi gần rồi choàng tay qua ôm vai Trâm Anh và nói:
- Kìa Trâm Anh, em sao vậy?
Trâm Anh đã vào đến đây cùng Kim tức là cô hiểu mình sẽ phải làm gì, chỉ tháng sau thôi là làm vợ người ta, ngày tháng ăn hỏi – thành hôn đã được hai bên gia đình sắp đặt xong đâu vào đấy rồi. Thôi thì trước sau gì chẳng phải nằm ngửa dạng chân ra cho anh Kim. Nhưng rõ là Trâm Anh có chút buồn, sau lần này mình không còn đường nào quay về với người mình yêu thực sự nữa rồi, cô lựa chọn một bến đỗ an toàn, một bến đỗ được dát vàng dát bạc để con thuyền là cô cập bờ. Ở đời không cái gì là trọn vẹn cả, được cái này thì mất cái kia, lẽ đời nó thế rồi. Cũng không phải là lần đầu chơi trai, Trâm Anh tỏ vẻ bẽn lẽn một tí cho đối tác tưởng mình là trong sáng, cũng may anh Kim không phát hiện ra, điện thoại của cô đã tự động bắt sóng wifi nhà nghỉ này:
- Em không sao, anh chờ em tí, em đi tắm một cái rồi em ra.
Kim không phải là kẻ không biết gì trong tình trường, đợt cưới Trâm Anh sắp tới Kim dự định dành riêng 2 mâm để mời người yêu cũ. Nhưng đúng là Trâm Anh có nét khác thường mà vừa gặp lần đầu Kim đã có cảm tình ngay, rồi ước mơ có được Trâm Anh làm sở hữu của riêng mình. Cơ bản là Trâm Anh rất đẹp, rất rất đẹp, đẹp hơn tất thảy những cô người yêu cũ mà Kim từng có dịp chọc qua.
Nhưng có một điều cản trở là Trâm Anh đã có người yêu, là ai cơ chứ, lại là một cái thằng bảo vệ, đang học ở cái trường vệ sĩ của chính tập đoàn nhà mình. Chẳng lẽ Kim, một thiếu gia lại đi thua một thằng nhà quê làm nghề vệ sĩ hay sao? Máu đàn ông nổi lên thôi thúc Kim phải bằng mọi giá có được Trâm Anh.
Và rồi, đầu mối đầu tiên chính là mẹ Trâm Anh, bà Thùy. Cục thịt đầu tiên chính là đôn bố Trâm Anh lên làm hiệu trưởng trường đào tào vệ sĩ, kho tàng lớn nhất chính gia thế của Kim, nếu Trâm Anh về làm vợ Kim, người thừa kế chính của tập đoàn thì về lâu về dài chính là bà chủ của tập đoàn rồi còn gì. Mối thông gia này quá béo, quá ngậy làm bà Thùy không sao cưỡng nổi, bà động viên con gái đến với Kim, chia cắt con gái với anh chàng vệ sĩ nghèo kiết xác kia. Và còn làm một chuyện động trời, bà có quà hồi môn cho chàng rể tương lai, chính là cái thân xác tuổi mãn kinh hừng hực tỏa những giọt dâm thủy cuối cùng của đời người đàn bà.
Tạm thời chuyện đó tính sau, trở lại với phòng khách sạn.
Kim háo hức đến nỗi không thể chờ đợi thêm một phút nào nữa rồi:
- Không cần tắm, em lúc nào cũng sạch sẽ hết. Yêu anh đi.
Kim đè ngửa Trâm Anh xuống giường làm Trâm Anh giãy nảy:
- Từ từ anh, để em cởi áo đã không nhầu hết bây giờ, chiều còn làm.
Kim không ngừng lại, anh ta đang kéo cái juyp của Trâm Anh lên bụng rồi vùi đầu mình vào háng hít căng lồng ngực cái mùi lồn của Trâm Anh để cảm nhận, vừa thở ra Kim vừa nói:
- Không cần làm, em chính là bà chủ rồi còn cần gì làm.
Được một người đàn ông thứ 2 trong đời vục mặt vào háng, Trâm Anh dần dần đánh thức cảm giác làm tình, cái hành động "xấu xa" mà phải 2 tháng rồi cô chưa từng làm bao giờ, nếu có sự kết hợp giữa tình yêu và tình dục sẽ có thăng hoa, nhưng thiếu tình yêu chắc vẫn có được cực khoái, Trâm Anh nghĩ vậy nên cũng buông lỏng cảm xúc:
- Iiiiii. Anh Kim. Anh Kim.
Vừa nói xong thì quần lót của Trâm Anh đã bị kim lột ra, toàn bộ lồn Trâm Anh phơi ra trước con mắt hau háu của Kim, hắn nhìn không sót một cọng lông, một lá lồn nào của nàng, một chút nước óng óng ở cửa lồn Trâm Anh làm nó trông sống động vô chừng. Kim thè lưỡi từ xa và hạ dần đầu mình nhằm lồn vợ tương lai thẳng tiến.
- "Soạp", lấy hết bản rộng của lưỡi, Kim làm một đường liếm từ dưới xương cụt lên tận mu lồn, liếm kiểu chó uống nước.
Được liếm lồn là Trâm Anh thích rồi, cô bắt đầu nứng nứng, cảm giác thèm giao hợp ùa về:
- Ui ui ui, anh Kim làm gì thế?
Kim không trả lời mà đang mải mê với cái lồn của Trâm Anh, cái lồn quá đẹp, quá thơm, quá ngậy, nước lồn Trâm Anh tiết ra được Kim húp sộp soạp không chừa một giọt nào. Máu dâm nổi lên vì không thể đợi thêm phút giây nào nữa, Kim lột phăng cái khăn đang quấn quanh hông ra. Cũng may là Trâm Anh không nhìn thấy dương vật của Kim, không cô chắc chắn sẽ bất ngờ, vì nó ....... quá bé so với của Thìn.
Kim banh háng Trâm Anh ra rồi lừa lựa đặt đầu buồi mình vào cửa lồn và rồi hắn đẩy mạnh vào một phát:
- Ôi Trâm Anh ơi, anh sướng quá.
Nghe anh Kim nói vậy thì Trâm Anh mở mắt ra, lúc này đang nhìn thấy Kim hấp hổm ở dưới háng mình, cô nói mà trong đầu thất vọng tràn trề:
- Anh vào rồi à .......... ?
Lồn Trâm Anh còn không cảm nhận được là đã bị buồi xâm chiếm, lúc nhắm mắt cô cứ tưởng là Kim đang đút một ngón tay vào cơ, nhìn ra mới biết là địt rồi. Và rồi Trâm Anh phải nói dối, rất sượng sạo:
- Ôi, anh Kim em sướng quá, của anh to quá.
Kim vẫn thụt lấy thụt để như chửa bao giờ được địt. Trâm Anh la oai oải:
- Ôi của anh to thế, em sướng quá anh Kim ơi. Từ từ thôi anh, em đau.
Trâm Anh đang nghĩ về Thìn, miệng kêu sướng nhưng một giọt nước mắt tự động chảy ra, "ôi anh Thìn ơi là anh Thìn ơi, giờ này anh đang ở đâu? Anh đang làm gì?".
Trâm Anh giả vờ kêu la như bị hiếp dâm làm Kim tưởng mình là bá chủ chốn này, hắn đang tưởng mình là vua địt, làm cho người đàn bà như Trâm Anh phải kêu gào. Lại càng tăng tốc thể hiện uy lực, và hắn xuất tinh rỉn rỉn vào lồn Trâm Anh. Hắn gào lên:
- Trâm Anh ơi, anh sướng rồi, anh xuất vào lồn em đây.
Trâm Anh nghe nói vậy thì tập trung cảm giác ở lồn, nhưng chả cảm nhận được gì, cô nói ra miệng:
- Úi, anh xuất rồi à, nhiều thế, em sướng.
Và cô cũng giật giật cái mông mình giống mấy diễn viễn trên phim lúc cực khoái.
Kim sau khi xuất tinh xong thì nằm đè lên người Trâm Anh, cái áo Trâm Anh vẫn còn nguyên trên người, chưa kịp cởi thì cuộc vui đã kết thúc. Vỗ vỗ vào lưng người chồng tương lai, Trâm Anh nghĩ về mẹ của mình, cô bắt đầu thấy xót xa cho chính bản thân mình: "Mẹ ơi, hạnh phúc và sung sướng mà mẹ nói là như thế này sao?"
---
Lại nói về chuyện chủ tịch Thụy Kha và anh chàng vệ sĩ đẹp trai cao to, mỗi tội có thói quen xấu ơi là xấu, vắt buồi lên trên.
Thìn được sắp xếp một cái bàn và một cái ghế ở bên phải cửa phòng của chủ tịch, có một tấm nhựa Alumi cách điệu che ngang ngang cái bàn. Đối diện phía bên kia là khu làm việc của Mai Ngọc, đầu giờ chiều đến giờ Mai Ngọc đang vùi đầu vào những số liệu, những báo cáo.
Thìn đang ngồi ngắm nghía cái bộ đàm 1 chiều nối từ bàn làm việc của chủ tịch ra đây, buổi sáng nay trong lúc đi Bắc Ninh thì phòng hành chính cho người lắp đặt. Nói là bộ đàm 1 chiều vì chỉ có chủ tịch nói ra bên ngoài cho Thìn được thôi, không ngược lại được. Kiểu như là ra lệnh ý.
Xong xuôi đâu đấy, Thìn ngồi trên ghế gác chân lên bàn, tay cầm điện thoại đọc cái gì đó, đoán là đang đọc truyện sex vì thỉnh thoảng lại phải ngửng đầu lên nhìn ngó xem cô em thư ký có để ý không, động tác rất mờ ám. Hôm nay mới là ngày đầu tiên chính thức đi làm chưa tiện, nhưng sau này có lẽ cậu cũng nói với chủ tịch một tiếng cho phép những lúc chủ tịch đang ở trong phòng thì chạy loăng quăng chơi lung tung một tí cho đỡ buồn, ví dụ như là xuống nói chuyện với em lễ tân Ánh Tuyết chẳng hạn.
Nghĩ đến cô nàng Ánh Tuyết thì Thìn nhận được tin nhắn tin của nàng, đọc xong, Thìn tự dặn mình phải đề phòng với hồ ly tinh, càng đẹp thì càng nhiều đuôi: "Anh Thìn đang làm gì đấy?". Cậu chẳng muốn trả lời đâu, nhưng vì phép lịch sự đành phải nhắn lại: "Anh dang thu dam".
Nhưng nhắn xong sợ Ánh Tuyết hiểu lầm đành phải bấm bụng tiếc rẻ nhắn lại một cái tin bằng tiếng Việt có dấu: "Anh đang thử đàm".
Nhưng diễn biến tâm lý phức tạp nhất vẫn là Ánh Tuyết lúc nhắn tin cho Thìn. Lúc cô bấm gửi tin nhắn thứ nhất là lúc cô hồi hộp nhất, không biết cái anh Thìn kia là người thế nào, mình nhắn kiểu đấy không biết có hiểu lầm mình không, chỉ là đồng nghiệp hỏi thăm nhau thôi mà.
Rồi khi nhận được tin nhắn trả lời của anh Thìn, cô đọc mà xuýt nữa thì té ghế: "anh Thìn đang thủ dâm, ôi trời ơi. Không biết dương vật của anh to không nhỉ, có to hơn anh chàng người yêu IT của mình không, của người yêu mình không quá to đâu, bằng chứng là mỗi lần mình ngậm vào thì nuốt trọn được vào mồm, mà mồm mình bé chúm chím mà? Nhìn cục u ở háng anh Thìn thì mình đoán là của anh to lắm, lại thấy lúc nào cũng cửng đội quần lên một cục, chắc là anh ấy ... khỏe lắm nhỉ?". Ánh Tuyết nghĩ vậy rồi mặt đỏ bừng lên.
Nhưng vừa nghĩ xong cũng là lúc tin nhắn thứ 2 đến, "ôi trời, hóa ra anh ấy đang thử bộ đàm vừa lắp sáng nay, vậy mà mình cứ tưởng....., thật là khéo tưởng tượng quá đi à", vỗ vỗ má mình mấy cái lấy lại thăng bằng, Ánh Tuyết đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, cô thấy bướm mình man mát.
---
Hết giờ làm, Thụy Kha bước ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy Thìn đang ngồi vắt chân, cô nói:
- Về thôi.
Thìn không nói gì, vội tắt điện thoại, tiến bước về phía đít chủ tịch.
Nổ máy Thìn hỏi:
- Về nhà phải không chủ tịch?
Chính Thụy Kha cũng đang phân vân không biết là đi đâu về đâu. Lẽ thường người phụ nữ hết giờ làm là về nhà, nhưng đó là người thường, Thụy Kha có mấy khi vậy đâu, cô thường lang thang đâu đó buổi tối rồi ăn ngoài đường xong mới về nhà ngủ, nhà chỉ là nơi cô về ngủ mà thôi. Nghe Thìn hỏi gấp như vậy thì Thụy Kha cũng ầm ừ:
- Uh, về nhà. Nhưng ......
- Nhưng sao chủ tịch?
- Nhưng về xong phải đi ra ngoài ăn.
Thìn cũng biết sự việc như vậy, tối qua nhìn cái khu bếp của nhà chủ tịch, cậu khẳng định là bếp sinh ra chỉ để cho có mà chưa bao giờ thực hiện chức năng của mình. Cậu hỏi chủ tịch:
- Sao chủ tịch không nấu ăn ở nhà, đỡ phải ra đường?
Thụy Kha ngồi hàng ghế sau, không có ai nhìn nên cô tự cho phép mình tự do một tý, cô dạng hai chân ra cho thoải mái, tư thế này làm háng cô banh ra. Cô đáp lời cậu vệ sĩ:
- Tôi có ở nhà mấy đâu mà nấu ăn. Với lại tôi chửa .... nấu ăn bao giờ.
Thìn quan sát qua gương thấy được phần trên thân người của chủ tịch thôi, không thấy phần dưới:
- Tôi biết nấu ăn, hay là chủ tịch để tôi nấu, những hôm về sớm thì nấu ăn ở nhà, còn hôm nào về muộn thì thôi.
Nghe vệ sĩ nói vậy cũng có cái lý đúng:
- Cậu biết nấu không đấy?
- Thử 1 lần rồi biết.
- OK, thử xem thế nào.
Thìn nghe chủ tịch nói vậy thì phấn chấn, cậu bao năm lăn lộn trên này cũng toàn tự mình nấu ăn cho mình, ăn ngoài vừa đắt lại không đảm bảo sức khỏe, cậu hỏi những thứ cần thiết cho một bữa ăn:
- Giờ tôi ghé qua chợ mua đồ ăn luôn được không chủ tịch?
- Được.
- Nhà có gạo chưa chủ tịch?
- Nấu bao giờ mà có.
- Có mắm chưa chủ tịch?
- Chưa.
- Muối?
- Chưa.
- Vậy có bát đũa chưa chủ tịch?
- Có ăn đâu mà cần bát.
- Vậy bếp có những gì thưa chủ tịch?
- Để tôi nhớ lại xem nào.
Thụy Kha lục lại trí nhớ một lúc khá lâu, rồi như nhớ ra điều gì đấy, cô reo lên vui sướng:
- À nhớ ra rồi ..... chưa có cái gì.
Oạch.
Thìn đánh lái vào siêu thị.
Sau một tiếng đồng hồ lang thang trong siêu thị, Thìn và Thụy Kha đẩy ra 1 xe đồ chất cao vút. Kiểm kê xem nào: Nồi, niêu, xoong, chảo, bát, đĩa, đũa, thìa, dĩa, mắm, muối, mì chính, hạt tiêu, dầu ăn, gạo, mì, thịt, cá, dưa, hành .v.v.
Người nhặt những đồ này đương nhiên là Thìn.
Người đẩy xe hàng theo sau còn ai khác là Chủ tịch với mồ hôi lòng dòng trên má.
Người ngoài nhìn vào đánh giá: ô sin đi theo ông chủ.
Thụy Kha thở hồng hộc vì cô chưa làm nặng bao giờ, Thìn thì tủm tỉm.
Là đàn ông, lại đang tỏ dáng vẻ ông chủ, Thìn đương nhiên dành phần thanh toán, lại còn thanh toán bằng hẳn hoi mới oách xà lách chứ, chỉ có điều thẻ .... là của Thụy Kha.
---
Thụy Kha ở trên phòng riêng thay bộ đồ đi làm bằng một bộ đồ mặc ở nhà, xem nào, xem cô nàng mặc gì? có vi phạm hợp đồng không nào? Một chiếc quần bò cộc dài đến giữa đùi, một chiếc áo phông cộc tay cổ hơi rộng một tí nhưng không đến nỗi thùng thình, không dễ dàng hở vú ra cho ai đó ngắm đâu. Mái tóc dài được cô buộc kiểu đuôi gà ra phía đằng sau, Thụy Kha ở nhà khác hoàn toàn với Thụy Kha trên công ty, hai con người tương phản nhau, đối lập nhau. Trên thương trường cô là người phụ nữ nghiêm nghị, lạnh lùng, uy nghi bao nhiêu thì về nhà cô lại trở thành chính cô, một người phụ nữ ưa tự do, thích khám phá và còn tinh nghịch như trẻ thơ nữa.
Và đương nhiên, để cẩn thận và phòng ngừa những sự việc không mong muốn xảy ra, bên trong Thụy Kha vẫn mặc nguyên bộ đồ lót mà mình đi làm từ sáng. Cô dự định cơm nước xong rồi tắm, lúc đó mình thay đồ lót cũng được, mùi đàn bà thoang thoảng tỏa ra từ cái quần lót nhưng Thụy Kha mặc kệ.
Đến đầu cầu thang Thụy Kha đã thấy hôm nay nhà mình ô sao khác thế? Khác rất nhiều là đằng khác, căn nhà mọi hôm im ắng, trong sạch giờ được thay thế bằng tiếng "xèo xèo" phát ra từ bếp, khịt khịt cái mũi như chó nghiệp vụ, Thụy Kha thấy mùi thức ăn, bụng cô "ọc" lên một cái, cảm giác thèm ăn ngay lập tức ùa về vì mùi thức ăn đánh thức mọi loại giác quan của cô.
Và còn có một cái lạ lẫm không ngờ, trong bếp là một người đàn ông. Thìn mặc một cái quần sooc, áo ba lỗ bó chặt vào cơ thể vạm vỡ làm nổi ra toàn bộ các thớ thịt, bắp cơ ở cánh tay, ở hai vai và ở ngực. Tất nhiên, cũng như Thụy Kha, thìn có mặc sịp rồi, mặt trong của sịp còn đính cái miếng rung bằng đồng xu nữa.
Xuống đến chân cầu thang, Thụy Kha đứng lại một lúc lâu, cô nhìn rất chăm chú vào trong bếp, ở đó Thìn đang quấn quanh bụng một chiếc tạp dề mầu hồng có in hình những bông hoa Tulip, cái thứ duy nhất mà Thụy Kha nhặt ở siêu thị. Thụy Kha như đang chiêm ngưỡng cảnh tượng này, cô chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa, không biết là mình đang buồn hay đang vui, hay là vô cảm với cảnh tượng này, cảnh tượng của gia đình. Trong khái niệm của cô trước nay không có ý niệm về việc này, cái nhà này mua nó có sẵn bếp rồi chứ để cô xây thì có khi bỏ luôn không chừng.
Thấy Thìn như tất bật, như không kịp làm thì phải, nồi nước trên bếp thì đang sôi, cái chảo thì đang "xèo xèo", lại còn rau, lại còn hành, lại còn cá lung tung, Thìn làm chắc không xuể, thấy vậy Thụy Kha lại gần bếp, cô hơi né né cái người vì sợ dầu ăn ở chảo bắn vào:
- Ê đầu bếp, có cần giúp gì không?
Thìn đang một tay đảo đảo chảo mỡ, một tay cầm con dao nhỏ chuẩn bị băm hành, trông anh như một Master Chef trong cuộc thi nấu ăn:
- Chủ tịch biết làm gì không?
Thụy Kha chống tay lên cằm, cô chu đôi môi vẫn còn son lên trên trần nhà suy nghĩ: "mình biết làm gì đây ta? Đã làm gì bao giờ đâu?"
- Có biết ....... Biết ăn.
Thìn biết là chẳng trông mong gì ở vị chủ tịch xinh đẹp đến móng tay còn phải ra tiệm nail cắt này đâu. Cậu vẫn tập trung vào công việc của mình, thở dài một cái rồi nói:
- Ây zà, vậy chủ tịch đi tắm đi, xong xuống ăn cơm là vừa.
Thụy Kha nghe tiếng Thìn thở dài thì máu nóng nổi lên, muốn thể hiện:
- Tôi muốn làm, chưa biết thì tập. Có gì đơn giản nhất nào?
Nói rồi Thụy Kha tiến về phía bếp, đứng cạnh đầu bếp chính. Thìn nhìn Thụy Kha một lượt rồi như nghi ngờ điều gì đó, cậu để cô làm một việc đơn giản nhất mà một đứa trẻ khoảng 6 tuổi có thể làm được:
- Vậy chủ tịch thái hành cho tôi. Đấy, hành ở trên thớt ấy, tôi rửa sạch rồi, chủ tịch chỉ cần thái thôi.
Thụy Kha cầm con dao lên lăm lăm như chuẩn bị xiên ai đó:
- Thái thế nào?
Ôi trời ơi, giống phụ nữ gì nữa không biết, có thái hành mà cũng phải hỏi, Thìn lắc đầu ngao ngán:
- Một tay cầm dao, cầm nhẹ thôi, thái hành chứ có phải mổ lợn đâu. Tay kia cầm hành, rồi, chủ tịch thái hành một đoạn dài bằng đốt ngón tay là được.
Thìn vừa nói, Thụy Kha thao tác làm theo. Tay cầm hành nhưng cô đưa một ngón tay trỏ của mình ra đo khoảng cách một đốt ngón tay theo lời chỉ dẫn của anh chàng vệ sĩ đẹp trai cao to lực lưỡng chết tiệt đang nấu ăn ở bên cạnh, và dao thái xuống, ngon:
- Á á á á!
Một đường dao sắc lẹm ngọt thỉu cứa vào ngón tay trỏ của Thụy Kha làm máu chảy ra. Thụy Kha nhẩy cầng cẫng lên trong bếp, tay nọ cầm tay kia.
Thìn nghe tiếng thét thì phản ứng cực nhanh tóm vào tay đau của chủ tịch, ngay lập tức cậu làm cái hành động mở màn cho một mối quan hệ phức tạp sau này. Thìn đút ngón tay trỏ của chủ tịch vào miệng ... hút máu và cũng là để cầm máu.
Ngón tay mình nằm trong miệng tên vệ sĩ, Thụy Kha cảm nhận rõ cơn đau lập tức biến mất, cái xót của da thịt bị cắt cũng lập tức biến mất, chỉ còn lại cảm giác mềm mềm, ấm ấm, ươn ướt, thích thích của ngón tay khi nó được đôi môi Thìn mút chặt, đầu ngón tay chạm vào cái lưỡi không xương, lưỡi đang uốn lượn quẩn quanh đầu ngón như đang lau sạch những giọt máu. Thụy Kha đứng hình, cô không thấy đau, chỉ thấy tim mình rộn ràng thổn thức, đây là lần đầu tiên trong đời cô có cảm giác này, mong manh chớm nở như ánh nắng ban mai thôi nhưng đó thực sự là thứ mới mẻ đối với Thụy Kha. Cô chẳng định nghĩa cảm giác đó là cảm giác gì nữa.
Thìn vẫn ngậm ngón tay Thụy Kha, anh cứ để vậy mà kéo cô đi đến tủ y tế đặt cạnh cái tủ lạnh, những món đồ y tế này cũng là anh mua từ chiều hôm qua và đặt vào đây.
Thìn nhanh tay bóc một miếng Ergo, sau đó anh mút chặt miệng mình một cái thật mạnh rồi từ há miệng mình ra, và cũng chưa đầy ba giây sau thì trên cái ngón tay đau trắng bóc mịn màng của chủ tịch có một miếng dán rất đẹp. Thụy Kha không cố ý nhưng từ nãy đến giờ cô chỉ vào mặt Thìn, chẳng nhìn đi một nơi nào khác. Cô thấy trong ánh mắt đó có sự bình tĩnh đến lạ thường nhưng không khó nhận ra còn có cả sự lo lắng, quan tâm. Tim Thụy Kha vẫn đập, không đập thì chết cmnr.
- Xin lỗi chủ tịch, làm chủ tịch bị thương rồi.
Không tính những ngày đèn đỏ thì đây là lần đầu tiên mất máu của Thụy Kha. Là như vậy đó.
Thụy Kha không thấy đau ở tay một tẹo nào, cô nhìn nhìn cái băng Ergo:
- Dán đẹp phết nhỉ? Mà cái này ở đâu ra, tôi nhớ là nhà không có.
- Tôi mua hôm qua đấy, đề phòng có việc gấp cần xử lý. Thôi chủ tịch ra ngồi bàn đi, để đó tôi làm cho. Nhà hết Ergo rồi.
Thìn quay trở lại làm tiếp công việc bếp núc, Thụy Kha ngồi xuống cái ghế ở bàn ăn và lại tiếp tục nhìn Thìn nấu bếp, cô tủm tỉm cười, nếu ai đó nhìn Thụy Kha lúc này thì thấy trên môi một nụ cười chúm chím xinh tươi kèm với một ánh mắt mà người ta gọi là hạnh phúc. Cứ mải ngắm ngắm như vậy một lúc lâu cũng chán mắt, Thụy Kha gục đầu xuống bàn ngủ lúc nào không hay.
---
Tiếng lạch cạch bát đũa, mùi hương tỏa ra từ thức ăn đánh thức Thụy Kha dậy:
- Ô, xong rồi à? Nhìn ngon nhỉ.
Trên bàn có một bát canh cá nấu chua, một đĩa sườn xào chua ngọt, một đĩa rau muống xào tỏi, một bát nước mắm nguyên chất, hai cái bát, hai đôi đũa, 1 cái muỗng và một bát cơm trắng vẫn đang tỏa khói nghi ngút.
Lần đầu tiên trong ngôi nhà này có không khí của một gia đình thực sự. Thìn chắc là nấu nhiều đồ ăn quá, nên mặc dù ăn rất hăng những vẫn còn thừa lại một ít, là xương cá.
Hai bát cơm cùng cả chục miếng sườn làm Thụy Kha no kễnh bụng, trông cô lúc này như chửa 4 tháng rồi ý. Một tay xoa xoa cái bụng kiểu bà bầu nựng con, tay còn lại Thụy Kha cho thẳng vào mồm cậy một thớ thịt sườn đang rắt vào răng:
- Nấu ngon quá ha, tôi ăn no căng cả bụng đây này, béo mất thôi. Từ nay chịu khó nấu ăn nghen.
Thìn đang và nốt miếng cơm ở bát thứ 3, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói:
- Vậy tăng lương cho tôi đi.
Thụy Kha nghe nói vậy thì vừa hát nhỏ "la là lá la, la là lá la" vừa ngó ngó lên trần nhà kiểu như chẳng nghe thấy ai đó nói cái chi, gì chứ chuyện lương lậu là động đến kinh tế, mà người làm kinh doanh như cô không chịu thiệt bao giờ. He he he he.
Thìn lại lắc đầu, chuyện tăng lương không thích hợp khi hai người đang ở bàn ăn, quần áo vẫn còn nguyên thế này. Phải chờ dịp khác vậy.
---
Thụy Kha với tay tắt cái đèn ngủ ở đầu giường, cô tính chuyện đi ngủ sớm hơn thường ngày vì cái bụng đang ễnh ra. Cô chợt nghĩ: "cứ ăn uống kiểu này béo ra mất, từ mai phải đi tập GYM lại thôi".
Rồi trước khi thiu thiu chìm vào giấc ngủ, Thụy Kha theo thói quen hằng ngày đặt một tay xuống háng, cứ phải có một cái gì đó đặt vào bướm Thụy Kha mới ngủ được, đó là một thói quen rất xấu mà sau này ai đó sẽ khổ lắm đây. Rồi Thụy Kha ngủ hẳn, trong cơn mơ chập chờn vẫn còn nguyên cảm giác ấm áp, ươn ướt, mềm mềm của đầu ngón tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com