Vệt nắng trên khung cửa sổ
Nếu tôi hỏi về mối tình đầu của bạn, thế nào mà bạn lại thích người ấy?
Bạn có trả lời được không?
Chắc sẽ không. Vì đa số những người từng trải nghiệm hương vị tình đầu, đều không thể nào lí giải được vì sao mình lại thích người ấy. Đơn giản tình cảm cứ nhẹ nhàng len lỏi vào trong tim, đến khi ta nhận ra thì bóng hình người ấy đã in sâu trong tâm trí cũng như trái tim của mình.
Ngay cả chính bản thân tôi cũng không hiểu được, làm cách nào mà tôi lại yêu cậu ấy...
* * *
"Em mới đến, có gì không biết cứ hỏi các bạn xung quanh, mọi người ở đây thân thiện hoà đồng lắm."
"Em thấy rồi, bên cạnh em chẳng phải cũng đang có một chị gái rất đáng yêu đấy sao."
"Xì, dẻo miệng! Mà Pond, sao em lại chọn trường này? Học lực của em có thể đến trường cao cấp hơn mà."
"Vì ở đây có chị chăng?"
"Khéo đùa, chị bép cho bây giờ."
"Nơi này thoải mái bình yên em thích hơn, còn ở trường cũ không là cái máy học thì cũng nhà giàu, ngột ngạt thấy mồ!"
Tiếng đế giày va chạm với sàn đá vẫn đều đều vang lên, một nam một nữ song bước cạnh nhau trên dãy hành lang. Nam tuấn tú, dáng người cao ráo, đôi mắt phượng đen ấm cùng môi mỏng hồng nhạt khi cười hai răng nanh sẽ tuỳ ý lộ ra. Nữ dáng dấp nhỏ nhắn, chỉ đứng ngang ngực nam, gương mặt đáng yêu ưa nhìn, mái tóc đen mượt dài quá thắt lưng bồng bềnh theo từng bước chân, mắt tuy nhỏ một mí nhưng lại sáng ngời tự tin, môi mỉm cười rất duyên. Cả hai đi cùng nhau như đôi tiên đồng ngọc nữ khiến các học viên đi qua đều phải ngước nhìn bằng ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ, à, thật ra là đều nhìn bạn nam thôi chứ không phải ngắm bạn nữ đâu.
Bước vào lớp 11-2, cô gái kia khẽ khom người lễ phép chào thầy giáo đang chuyên tâm nói về vấn đề gì đó, chất giọng cô vang lên rất thánh thót êm tai: "Thưa thầy, cô phụ trách bảo em đưa học sinh mới đến lớp ạ."
Thầy giáo ngừng giảng bài, nhìn cô nữ sinh nói: "Vậy à, cảm ơn em nhé Namtan, em về lớp được rồi."
"Vâng ạ, em chào thầy." Cô gái tên Namtan khẽ khàng xoay người rời đi, không quên liếc mắt nhìn cậu thiếu niên đi cùng mình một cái, nhận lại là nụ cười tươi rói của anh.
Thầy giáo hướng cậu thiếu niên cao lớn kia vẫy tay: "Học sinh mới, lại đây giới thiệu với mọi người đi nào."
Nam sinh ấy bước lên trên bục giảng, cả phòng học liền ồn ào hẳn lên.
"Chào mọi người, tớ làPond Naravit Lertratkosum, mọi người thường gọi tớ là Pond, rất vui được làm quen, hy vọng các cậu sẽ chiếu cố tớ."
Thiếu niên khoác trên người chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, ngẩng cao đầu đầy tự tin, dáng người rất cao, giọng nói trầm ổn lưu loát làm bao người si mê, cộng thêm vẻ ngoài đẹp như minh tinh màn bạc và nụ cười hút hồn, khiến cho các nữ sinh bên dưới phải hét lên điên cuồng. Đây chính là cao phú soái trong truyền thuyết đó sao?
"Wow~ đẹp trai quá đi!"
"Nam thần, là nam thần trong truyền thuyết đó nha~"
"Tớ yêu rồi, tớ trúng tiếng sét ái tình rồi!"
"E hèm!" Thầy giáo đằng hắng mấy tiếng nhắc nhở các cô gái đang kích động, nghiêm giọng nói: "Cậu ấy là học sinh từ trường chuyên mới chuyển đến, các em giúp đỡ cậu ấy nhé!"
"Vâng ạ!!!!"
Âm thanh đồng đều của các cô gái làm thầy giáo sửng sốt, sau đó lắc đầu thở dài, tuổi trẻ thời nay thật là. Thầy nhìn sang Pond nói: "Chào mừng em đến với lớp học, hiện tại còn mấy chỗ trống đấy, em thích ngồi đâu thì ngồi."
Gần như ngay lập tức, các cô gái bên dưới đều lên tiếng tranh giành:
"Đây này."
"Pond, ngồi cạnh tớ này!"
"Ế, chỗ cạnh cậu là của tớ mà."
"Cậu, tránh chỗ khác nhường chỗ cho nam thần ngồi cạnh tớ!"
"Cậu vô lí nó vừa vừa thôi."
Pond đảo mắt một lượt quanh phòng học, nhìn những bạn nữ nháo nhào lên mà bất lực. Mắt phượng chợt dừng lại ở cuối lớp, nơi có một cậu thiếu niên suy tư nhìn ra ngoài cửa sổ chẳng để tâm đến sự việc đang diễn ra trong lớp. Màu hổ phách dưới ánh nắng sáng lên một sắc màu thật đẹp, tựa như viên ngọc lấp lánh trong veo khiến Pond không thể nào rời mắt đi được.
Từng tia nắng vàng nhạt đổ lên đôi vai rộng nhưng gầy của cậu, hướng ánh mắt vô định ra bầu trời trong xanh ngoài kia, đôi môi khẽ mím như một thói quen, nụ cười ở hai bên khoé môi lúc ẩn lúc hiện. Thế nhưng đâu đó trong con ngươi màu trà ấy là cô đơn bao phủ, nhìn cậu thiếu niên ngồi trước ánh nắng dịu dàng mà trong lòng Pond lại nảy sinh một cảm giác kì lạ.
Trong khoảnh khắc ấy, Pond cảm nhận được trái tim mình hẫng đi một nhịp, đầu óc rỗng tuếch bước đến ngồi xuống chỗ trống sau lưng cậu bạn học ấy, vỗ nhẹ lên vai đợi cậu xoay lại liền chọt ngón chỉ vào má cậu, Pond nở nụ cười thân thiện nói: "Chào cậu, tớ là học sinh mới chuyển đến tên là Pond, rất vui được làm quen với cậu."
Cậu bạn gật nhẹ đầu, có chút ngơ ngác như chưa hiểu chuyện gì nhưng cũng đáp lại lời chào của Pond: "Chào, Dunk, rất vui được làm quen."
Rồi bạn học xoay trở lại lên trên, Pond hơi hụt hẫng trước thái độ hờ hững của cậu ấy nhưng cũng không mấy để tâm, mang vở ra bắt đầu vào bài học theo lời thầy giáo, chỉ là chốc chốc lại liếc nhìn tấm lưng rộng của người ngồi trên.
Buổi học kết thúc nhanh chóng, giáo viên vừa mang giáo án ra khỏi lớp học sinh liền như bầy ông vỡ tổ. Pond mải thu dọn tập sách không để ý đến xung quanh lắm, cho đến khi nghe được tiếng va chạm vang lên trước mặt mới chịu ngẩng lên nhìn.
Mark Pakin đùa giỡn xô đẩy với các bạn nam nên va vào bàn học của Dunk, khiến tập sách trên bàn rơi hết xuống đất. Mark Pakin vội xin lỗi rồi định cúi xuống nhặt tập sách lên hộ , thì lại nghe tiếng bạn hối thúc ra về: "Ê Mark Pakin, mặc kệ cậu ta đi, nhanh lên không tớ bỏ cậu lại đấy."
Mark Pakin hơi do dự một chút nhưng cuối cùng cũng đành quay lưng đi, vẫn không quên ngoái đầu nhìn Dunk với vẻ áy náy.
Pond đem tất cả thu vào tầm mắt, chăm chú quan sát cậu bạn bàn trên đang cúi người nhặt tập vở lên một cách bình thản. Không suy nghĩ nhiều, Pond liền đứng dậy ngồi xuống phụ cậu ấy.
"Để tớ giúp cậu."
"Không cần."
Giật quyển sách trên tay Pond, Dunk đứng lên cho vào cặp rồi bước nhanh ra khỏi phòng học, gương mặt vẫn lãnh đạm không thay đổi.
Pond đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô độc của Dunk dần khuất trong dãy hành lang.
Trong lòng cảm thấy có gì đó... thật quen thuộc...
* * *
Hôm sau Pond đến lớp, vẫn bị đám bạn vây quanh hỏi han đủ thứ. Như trường cũ trông như thế nào, môi trường học tập ra sao, chương trình học có nặng hơn các trường bình thường không, v.v...
Là người cởi mở nhưng Pond cũng cảm thấy hơi phiền, dù vậy anh vẫn cố hòa nhã nhất có thể, vì anh biết sau vài ngày mọi người sẽ đối xử với anh như bình thường. Dẫu đang bận giải đáp những thắc mắc của các bạn mới, Pond vẫn không ngăn được bản thân liếc nhìn chỗ trống bên trên. Trong lòng thầm hỏi: Sao giờ này mà cậu ấy vẫn chưa đến lớp?
Khi chuông vào học vừa reo lên, Pond mới nhìn thấy bóng dáng cao gầy của Dunk nơi cửa phòng học. Gương mặt tuấn tú của cậu vẫn mang một biểu cảm thờ ơ trước mọi chuyện, bạn bè trong lớp cũng không ai quan tâm đến cậu ấy. Dunk kéo ghế ngồi xuống chỗ của mình, Pond dõi theo từng hành động của cậu không rời mắt.
"Thôi ngay việc nhìn chằm chằm vào người khác đi."
Pond có chút giật mình khi nghe thấy chất giọng trầm trầm của Dunk bất ngờ vang lên, nhưng ngay lập tức cười xòa: "Cậu đi trễ."
Cậu lãnh đạm nói: "Không liên quan đến cậu."
Cuộc đối thoại dừng lại tại đó khi thầy giáo với mái tóc hoa râm bước vào lớp, Pond lấy tập vở ra nhưng vẫn không quên liếc nhìn mái đầu quả táo của Dunk đang đung đưa theo gió, có mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng, chắc là loại dầu gội mà cậu ấy dùng.
Pond cười khẽ rồi thôi không nhìn người ta nữa tập trung hướng mắt lên bảng đen nghe thầy giảng bài.
* * *
Giờ giải lao, Pond bị bao vây bởi các bạn cùng lớp, mọi người thay phiên nhau mời anh đi ăn làm Pond choáng váng. Vốn định tranh thủ giở giải lao bắt chuyện cùng cậu bạn bàn trên nhưng như thế này thì làm sao nói chuyện được đây.
Đang tìm cách để giải tán mọi người thì anh thấy Dunk đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, nơi mà cậu đang bị đám người kia chèn ép. Mark Pakin thấy Dunk liền mỉm cười gọi: "Dunk học bá, đi ăn cùng tớ không?" Chắc là muốn đền bù vụ việc hôm qua.
Dunk ngây ngốc một lát nhưng sau đó lại lắc đầu nói: "Cảm ơn, tôi ăn một mình được rồi."
Sau đó ra khỏi lớp trước ánh mắt khó hiểu của Mark Pakin, Papang bên cạnh vỗ vai Mark Pakin: "Kệ đi, người ta là học bá không có ăn cùng mình đâu."
Prom đang ngồi trên bàn đùa giỡn với mọi người, buông một mỉa mai: "Nghĩ mình tài giỏi, là thiên tài nên chẳng xem chúng ta ra gì đâu."
Mọi người liền gật đầu đồng tình, câu chuyện bàn tán của lớp chẳng biết từ khi nào đã chuyển sang Dunk – học bá, con cưng của các giáo viên.
Mọi người thoả thích nói xấu người không có mặt nơi đây, rất không tôn trọng cậu ấy.
Pond thoáng nhíu mày tỏ vẻ không đồng tình với lời nhận xét về tính cách ngạo mạn của Dunk của mọi người. Khi Dunk tỏ ra xa cách với bạn bè xung quanh, Pond lại có cảm giác như cậu đang né tránh, cố thu mình vào vỏ bọc của riêng mình. Có thể người khác nhìn vào nói Dunk kiêu căng không muốn kết bạn, nhưng Pond nhìn thế nào cũng thấy một sự cô đơn bao trùm lấy cậu ấy. Và hơn thế nữa, Pond nhìn thấy hình ảnh bản thân mình của trước kia trên người Dunk.
Đột ngột đứng dậy làm mọi người giật mình, Pond cười trừ với các bạn học đang nhìn mình chằm chằm rồi bước nhanh ra khỏi lớp thẳng tiến lên sân thượng. Chẳng hiểu sao anh lại có linh cảm rằng cậu đang ở đó, chỉ là anh nghĩ, khi con người cô đơn họ sẽ có thói quen tìm đến những nơi mát mẻ, thoải mái để thư giãn đầu óc, bởi vì anh cũng từng như thế.
Không ngoài dự đoán của anh, Dunk quả nhiên đang đứng tì tay lên lan can trên sân thượng gậm ổ bánh mì ngọt. Vẫn là vẻ hờ hững lạnh nhạt cùng ánh mắt xa xăm vô định ấy, chính nó đã thu hút Pond ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Bước đến bên cạnh Dunk, Pond mỉm cười thân thiện nói: "Thời tiết hôm nay đẹp nhỉ?"
Vẻ mặt của Dunk thoáng nét kinh ngạc khi thấy Pond đang đứng cạnh bên mình: "Cậu đến đây từ lúc nào?"
Pond hít một hơi đầy bụng bầu không khí mát mẻ nói: "Mới đến thôi, cậu có vẻ thích ngắm trời mây nhỉ?"
"Liên quan gì đến cậu?"
Dunk lạnh lùng xoay người định rời đi Pond liền vội vàng níu kéo: "Cậu sao thế, không thích tớ à?"
"..."
Thấy Dunk định bước tiếp, Pond lập tức nói nhanh: "Chẳng lẽ... cậu mắc chứng AvPD*?"
Dunk khựng lại trong khoảnh khắc, mày Pond khẽ nhướn lên, chẳng lẽ anh đoán đúng?
"Tôi đã nói, là không liên quan đến cậu, làm ơn để tôi yên đi." Nói rồi Dunk bước đi tiếp, chẳng hề ngoảnh đầu nhìn lại.
Pond đứng phía sau hoang mang vuốt mặt: "Ôi trời, đoán bừa mà trúng thật sao?!"
* * *
"Này Dunk, đợi tớ với!"
Tan học, Pond hối hả xốc lại balo trên vai chạy theo bóng dáng Dunk hoà lẫn vào đám đông trước cổng trường. Dunk dừng bước, hơi xoay người nhìn Pond, trên gương mặt tuấn tú vẫn không có biểu cảm nào khác ngoài hờ hững, cậu lạnh lùng nói: "Cậu gọi tôi?"
Dừng chân lại thở dốc bên cạnh Dunk, Pond túm lấy vai cậu để đứng thẳng người vừa thở vừa nói: "Còn ai khác ở trường này tên Dunk sao?"
Cậu chau mày: "Có gì sao?"
Pond nói: "Chẳng lẽ phải có việc gì tớ mới gọi cậu được sao?"
"Không có gì quan trọng vậy thì tôi đi trước."
Dunk gạt tay đặt trên vai mình của Pond ra, xoay người toan bước đi, ngay lập tức Pond liền kéo cánh tay Dunk lại: "Ấy ấy, tớ muốn kết bạn với cậu mà, sao lại lạnh lùng như thế?"
"Chẳng phải tôi đã cho cậu biết tên rồi sao?" Dunk ngước nhìn cậu thiếu niên chẳng cao hơn mình bao nhiêu trước mắt, màu hổ phách trong veo như đánh một đòn thật mạnh vào tim Pond.
Pond gãi đầu ngượng ngùng: "Không, ý tớ là muốn thân thiết với cậu hơn kìa."
Dunk không hiểu rõ ý tứ của Pond lắm, mày khẽ nhăn: "Thân thiết? Ý của cậu là gì khi muốn thân thiết với tôi?"
"Bởi vì trông cậu, thật cô độc." Pond nhìn thật sâu vào mắt Dunk, đôi ngươi đen láy chân thành làm mặt hồ tĩnh lặng trong màu hổ phách gợn sóng.
Dunk nghe rõ, rất rõ âm thanh của gió, của lá cây xào xạc ngày hôm ấy, xung quanh người người vẫn nối đuôi nhau lướt qua, chỉ có hai thiếu niên đứng dưới bóng cây phong xanh lá, nắng vàng xuyên qua từng tán lá soi lên hai gương mặt anh tuấn trẻ tuổi, trong khi đó thì một người đã sớm rối trí.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com