Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Bóng tối

25.

"Chỉ là, nó đã bị lãng quên quá lâu, lâu đến mức, chủ nhân của nó vội vàng lấy ra cũng phải ngạc nhiên, vì nó còn tồn tại."

.

Họ quây quần bên một gốc cây thông cao lớn, chậm rãi ngồi xuống và trò chuyện. Nhân mã đã dẫn bọn Harry đến một nơi trông có vẻ như là nơi hội nghị và chiêm tinh của nhân mã. Chỉ có một cây thông trơ trọi nằm ở giữa, xung quanh mười thước không hề có bất kì vật gì khác. Thế nên, ánh trăng len lỏi chiếu sáng, bầu trời đầy sao hiện ra trước mắt họ.

Đám Harry không hóa lại hình người, bởi hình thú ít nhiều gì cũng sẽ khiến nhân mã có thiện cảm hơn. Nhân mã chào đón họ đến lãnh địa của mình, không có nghĩa là họ ngừng chán ghét con người.

Một hội bàn tròn với những, ừm, người thú và người giả thú.

Đàn nhân mã không thân cận lắm, chúng vẫn ngồi cách một khoảng khá xa với đám Harry. Có nhân mã thân trắng như tuyết, có nhân mã lại đen đúa hoang dại. Trông chúng không có vẻ gì là thân thiện, nhưng không thể phủ nhận vẻ đẹp đến từ thiên nhiên hoang dã của chúng.

Harry theo thói quen, liếm liếm vài cái cái móng vuốt của mình. Cậu, và các bạn đang chờ bọn nhân mã lên tiếng trước. dù gì cũng chỉ là khách, không dám manh động. Cung tên của nhân mã thật sự rất sắc bén và chuẩn xác.

"Ta là Sherwyn. Hân hạnh được biết ngươi, Harry Evans." Nhân mã đầu đàn tiến đến, hạ giọng trịnh trọng, vươn bàn tay ra.

"Rất hân hạnh được biết ngài, ngài Sherwyn." Harry vươn măng cụt đặt vào bàn tay to rộng sần sùi của gã.

Gã khom đôi chân ngựa, ngồi xuống, dẫu vậy Harry vẫn phải ngước nhìn lên. Gã nhìn Harry, một cái nhìn chăm chú đến đáng sợ.

"Cách đây mười năm, kể từ khi những pháp sư kia đến đây và xây dựng một nơi trú ẩn riêng cho phù thủy, chúng ta đã kí một hiệp ước. Bọn ta nhận nhiệm vụ canh gác sự bình yên của ngôi trường, những phù thủy đó cho bọn ta một mái nhà. Bọn ta đã có nơi trú ẩn, một nơi yên bình, lặng lẽ, có rất nhiều động vật nhỏ cho bọn ta săn mồi. Bọn ta biết ơn những người đứng đầu Hogwarts, nhưng bọn ta vẫn không muốn tiếp xúc quá gần với con người. Những trận săn giết dã man, và những người bạn, người thân của ta đã ngã xuống dưới tay loài người, ta sẽ không bao giờ có thể quên được." Giọng gã trầm thấp, giữa bốn bề rừng cây hoang vắng, càng trở nên vang dội.

Gã ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời. Gã nhân mã tiếp tục câu chuyện của mình.

"Nhưng đối với những người đã có ơn với bọn ta, bọn ta vẫn luôn luôn kính trọng. Vì thế, bọn ta lần đầu tiên, kính cẩn hỏi các vì sao, và đưa cho các ngươi một lời tiên tri. Đã mười năm kể từ khi các vì sao báo hiệu cho chúng ta, để giờ đây, ta có thể truyền đạt chúng cho các ngươi. Các ngươi đã sẵn sàng rồi chứ?"

Harry hơi dị ứng với những lời tiên tri. Phải nói rằng, ngay từ lúc cậu chưa chào đời, tiên tri và báo mệnh đã làm cuộc đời cậu thật là khốn khổ. Cậu không thích được nghe những lời tiên tri, thế nhưng gã nhân mã đã nói vậy, nếu từ chối thì thật là không lễ phép.

"Tôi rất sẵn lòng, thưa ngài. Đó là vinh hạnh của chúng tôi." Nói thế thôi, chứ Harry cầu mong gã im phắt đi và đuổi họ đi còn hơn.

Gã cười, hàm răng vàng khè liểng xiểng trông có hơi dữ tợn. Gã ngâm nga:

"Vị anh hùng trẻ tuổi cùng các bạn của hắn trở về ngôi nhà của mình.

 Nhưng hắn không hề hay biết, lịch sử đã thay đổi.

 Đồng hồ cát đã bắt đầu chảy, người sống sót sẽ bị tổn thương.

 Mất đi không có nghĩa là không còn gì, còn lại nhưng chẳng phải là có tất cả.

 Người hùng từ biệt người bạn già, lên đường hy sinh vì đổ máu.

 Vua Authur hỏi người bạn đáng tin cậy, cớ gì phải ban phát tình yêu thương?

 Ngài Quân Sư đáp, có được có mất có vui có buồn.

 Ngôi nhà chân chính giương tay chào đón, những người con xa quê quay trở về."

Hắn không nói bằng Tiếng Anh, hắn dùng ngôn ngữ của nhân mã. Chết tiệt, quên mất mấy tên lừa đảo này, Harry nghĩ. Có thể trông cậy gì vào những kẻ chỉ chăm chăm tấn công kẻ lạc đường chứ?

Harry liếc mắt qua Draco, cả hai cùng thấy trong mắt nhau, chuẩn bị tinh thần thôi. Con báo đen nhìn bạn cùng họ của nó, híp mắt.

Rất nhanh, sự như Harry đoán, đám nhân mã lật mặt nhanh như cắt. Chúng đứng dậy, giẫm vó ngựa rầm rầm trên mặt đất, ý định rời đi rất rõ ràng. Gã cầm đầu quay người lại, nói lời cuối trước khi tung vó phóng đi cùng những đồng tộc:

"Hẹn gặp lại, Harry Evans và các bạn của ngươi. Hy vọng các ngươi sẽ sống sót mà ra khỏi khu rừng. Con rắn khổng lồ và bọn yêu tinh lùn có vẻ không thích con người hơn gì chúng ta đâu. Chúc may mắn, loài người."

Nói rồi, bọn nhân mã phóng đi, nhanh đến mức không ai trong đám Harry kịp đuổi theo.

Gay go rồi, lần này thì thật sự lạc đường. Harry tức giận nhớ lại, bọn nhân mã quả nhiên là không đáng tin cậy tí nào. Lẽ ra họ chỉ nên dòm chúng một cái rồi chạy phứt đi. Bây giờ cổ đã vào tròng, cái hố này không muốn cũng phải lọt vào.

Harry hít sâu, quay lại mấy bạn nhỏ bị mình rủ rê:

"Ôi, thôi được rồi. Các bồ tèo à, mình thừa nhận. Bọn nhân mã xảo trá này đã cố tình dắt chúng ta vào đây. Và, bọn mình lạc thật rồi."

"Harry chết tiệt! Đừng nói là bồ quên cái cam đoan với tụi này rồi nhé." Laenly nghiến răng nói.

Harry nhún vai. "Thôi nào, đừng có mà bi quan như thế. Mình nghĩ bọn mình cũng không cần cuống quá lên. Như bọn nhân mã đã nói, Rừng Cấm vào ban đêm quả thực là vô cùng nguy hiểm. Thế nên, đành ủy khuất mấy bạn nhỏ chúng ta ngủ tạm một đêm nơi này, cứ coi như là một chuyến dã ngoại ngoài ý muốn đi."

Harry phụt cười nhìn vẻ mặt như cắn bả của mấy cậu bạn nhỏ. "Được rồi, mình hứa, lần này là sự thật, ngày mai chúng ta nhất định sẽ trở về. Không cần quá lo lắng, sáng mai mặt trời lên, Rừng Cấm cũng sẽ được soi sáng. Khi đó chúng ta có thể yên tâm ra khỏi đây, còn bây giờ với một đám u tối như thế này, nếu đi tiếp, mình sợ chúng ta càng lạc sâu trong rừng còn hơn là đụng độ mấy con rắn khổng lồ đấy."

"Ôi Merlin, lại ngủ trong rừng." Ron bưng mặt gấu ủ rũ. "Mình nhớ món bánh sừng bò ở Hogwarts."

Draco nghe vậy, ngầm đồng ý. Anh biến lại thành người, lôi từ túi không gian ra một cái lều.

"Nói thật đi, mấy cậu từng trải qua không ít lần như vậy rồi, phải không?" Bryan híp mắt cáo hỏi.

"Cũng khá thường xuyên." Harry không nhìn mà đáp, cậu bận rộn xếp dựng lên mấy cái cọc. "Này, đừng đứng nhìn thế chứ? Giúp bọn này một tay đi."

"Đừng bảo với mình là..." Reys nhăn nhó nhìn cái lều bé tẹo, trông còn hơi cũ kỹ, nói.

"Đừng lo, pháp thuật của chúng ta trải qua ngàn năm, ắt sẽ làm các cậu bất ngờ." Ron hưng phấn nói.

Họ sắp xếp cái lều nhanh chóng, Harry vòng ra xung quanh, cẩn thận ếm mấy cái bùa nhằm xua đuổi động vật trong rừng.

"Chuyên nghiệp đấy." Laenly cười nhạo.

"Quen tay hay làm." Harry mỉm cười. "Vào lều thôi, lạnh quá. Mình sắp chết cóng mất."

Bên trong căn lều không chỉ là một không gian tam giác, nó là một căn nhà thu nhỏ dưới dạng một cái lều. Có đầy đủ một phòng khách, một phòng bếp và hai phòng ngủ.

"Tuyệt." Reys nói trong sự phấn khích, làm Harry không thể không nhớ đến mùa cúp Quidditch thế giới năm đó, cậu cũng đầy trầm trồ thán phục nhìn cái lều của bác Weasley.

Dạo này có nhiều thứ gợi cho mình kí ức năm xưa, Harry nghĩ. Cậu nghĩ mình đã quên đi rất nhiều thứ, nhưng không, những kí ức vẫn vẹn nguyên trong tâm trí cậu. Chỉ là, nó đã bị lãng quên quá lâu, lâu đến mức, chủ nhân của nó vội vàng lấy ra cũng phải ngạc nhiên, vì nó còn tồn tại.

Harry lắc đầu, vào bếp nấu một can nước.

"Ai muốn dùng cacao nóng không nào? Ở đây còn có một ít vụn hạnh nhân này."

Hết chương 25.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com