Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Editor: Moonliz

Kira không chọn theo dõi Harry Potter ra ngoài ngay vào đêm kết thúc bữa tiệc Giáng sinh.

Dù cô đã nắm vững Bùa Ẩn Thân mà chỉ những học sinh năm trên mới biết, nhưng không thể đảm bảo rằng mình hoàn toàn không để lộ bất cứ dấu vết nào – hãy nghĩ xem, làm sao chiếc Gương Erised có thể xuất hiện ngẫu nhiên trong một phòng học bị bỏ trống nào chứ.

Đặc biệt là khi chiếc gương này được cụ Dumbledore dùng để giấu hòn đá Phù Thủy.

Chỉ có theo dõi Harry Potter mới có thể tìm thấy chiếc gương.

Do đó, Kira phải chú ý không để cụ Dumbledore nghi ngờ tại sao cô lại chọn đi dạo đêm, tại sao cô lại theo dõi Harry Potter, và tại sao cô lại xuất hiện gần thư viện và khu vực cấm vào thời điểm đó.

May mắn là Kira nhớ rất rõ, căn phòng đó nằm trên đường từ thư viện đi ra, và có một bộ giáp cao đứng trước cửa lớp học.

Cô đã sống ở Hogwarts trước Harry Potter hai năm, đủ để cô có một ấn tượng mơ hồ về căn phòng đó.

Kira chọn thời điểm buổi sáng ngày hôm sau, thời điểm này có thể đảm bảo rằng chiếc Gương Erised vẫn ở đó và chưa bị cụ Dumbledore chuyển đi nơi khác.

Cô dạo quanh thư viện một lúc, bà Pince không có ở đó, có lẽ bà ấy cũng đang tận hưởng kỳ nghỉ Giáng sinh của mình. Tuy nhiên, Kira không mạo hiểm vào khu vực cấm mà chỉ ngồi ở một chiếc bàn dài làm bài tập cả buổi sáng, đến giờ ăn trưa mới chậm rãi thu dọn đồ đạc rời đi.

Kira thành công đến được hành lang đó, trước cửa lớp học bỏ hoang có một bộ giáp trông như đang canh giữ.

Những bộ giáp trong lâu đài Hogwarts đều rất đặc biệt.

Kira đứng đó nhìn chằm chằm bộ giáp một lúc, đoán xem liệu cụ Dumbledore có dùng phép thuật gì ở đây không.

Cô chỉ lẩm bẩm: "Ồ, trước đây nơi này có bộ giáp không nhỉ?" rồi mở cửa bước vào xem thử như không có chuyện gì.

Đó là một chiếc gương rất lộng lẫy, cao đến tận trần nhà, khung viền vàng hoa mỹ, phía dưới có hai chân hình móng vuốt nâng đỡ.

Ngay khi bước vào lớp học, Kira nhạy bén cảm nhận được có một luồng phép thuật lướt qua người mình.

Lớp học không có ai, không loại trừ khả năng cụ Dumbledore đã dùng một loại phép thuật cao siêu để ẩn mình, nhưng cô vẫn quyết định coi như không có ai ở đó.

Kira chậm rãi tiến về phía chiếc gương, trên đỉnh khung viền vàng có khắc một hàng chữ:

Erised stra ehru oyt ube cafru oyt on wohsi

Cách đọc đúng là từ phải sang trái, tức là:

i show not your face, but your heart's desire

"Tôi không chiếu rọi gương mặt của bạn, mà là khát vọng trong tim bạn."

Kira chậm rãi, nhẹ nhàng đọc một lần, cuối cùng nhìn vào chiếc gương.

Cô – với mái tóc nâu vàng, có lẽ là một người phụ nữ, bởi gương mặt và dáng vẻ đều trưởng thành hơn.

Trước mặt cô xuất hiện một người có khuôn mặt và hình dáng mờ nhạt, không thể nhận ra giới tính, vì điều đó không quan trọng, diện mạo cũng không quan trọng, nhưng cuối cùng người đó đã chắn cho cô một tia sáng màu xanh lục.

Kira thầm nghĩ: Chẳng lẽ là Lời nguyền Chết chóc à?

Người đó ngã xuống, có lẽ đã chết, phiên bản trưởng thành của cô sống sót, người có hình dáng mờ nhạt đó lại đứng dậy khi cô vẫy tay, cứ thế lặp lại.

Có hơi kỳ lạ, nhưng Kira đã hiểu ra điều đó.

Cô khao khát có ai đó yêu cô, bằng một tình yêu mãnh liệt, yêu cô đến chết đi sống lại, và cô cũng tránh được số phận chết chóc mà mình sợ hãi.

Ah...

Có hơi nhàm chán.

Kira lắc đầu, thản nhiên rời khỏi căn phòng.

Cô luôn biết rõ mình muốn gì, chỉ là khó khăn nằm ở con đường và phương thức đạt được điều đó. Chiếc Gương Erised chỉ cho thấy kết quả tốt đẹp mà không cho thấy quá trình, điều này chẳng có chút hữu ích nào với Kira cả.

Tình yêu là gì? Là trở thành người quan trọng nhất trong thế giới của đối phương, quan trọng đến mức họ sẵn sàng chết vì mình.

Nhưng thực tế, hầu hết mọi người thậm chí không thể nghĩ đến người yêu của mình đầu tiên khi nhận được lợi ích, họ không thể thiên vị, mà trở nên nhạt nhẽo, tầm thường, không có gì mới mẻ, thậm chí đam mê cũng dần phai nhạt.

Kira chán nản trở về phòng sinh hoạt chung, tiếp tục vùi đầu vào những phép thuật thú vị, nhưng cũng không quên ghé qua làng Hogsmeade và tích trữ một đống đồ ăn vặt như một cái cớ.

Bia bơ có vị khá ngon, nhưng cô vẫn thích uống sữa hơn.

...............

Không lâu sau, Hogwarts chuẩn bị đón trận đấu Quidditch mới, lần này là giữa Gryffindor và Hufflepuff.

Điều không may cho Gryffindor là trọng tài trận đấu lại chính là Snape.

Kira ngồi ở khán đài của Hufflepuff, Cedric đã nhờ các bạn cùng phòng giữ chỗ cho em gái mình.

Cô gái tóc nâu vàng nằm dài trên mép khán đài nhìn xuống, các cầu thủ Quidditch đang xếp hàng chuẩn bị vào sân, người đàn ông trong bộ áo choàng đen đứng đầu, khuôn mặt vô cảm, chính là vị trí trọng tài, có lẽ đang ngầm nguyền rủa cả thế giới, bao gồm cả cụ Dumbledore, người đã buộc hắn phải làm trọng tài để bảo vệ mạng sống của Harry Potter.

Cedric đang trò chuyện với đồng đội thì bị một người phía sau chọc vào vai: "Cedric, em gái cậu đang cổ vũ cho cậu kìa."

Cedric ngẩng đầu lên, khuôn mặt điển trai nở nụ cười, anh ấy vẫy tay với Kira.

Nghe thấy động tĩnh, các cầu thủ Gryffindor cũng ngước lên nhìn, anh em nhà Weasley còn hứng thú hét lớn: "Ki—— ra——"

"Nếu anh cậu thua, cậu có đánh chúng tớ không?"

Ánh mắt của Kira không dừng lại ở họ, mà nhìn vào trọng tài vẫn trong bộ áo choàng đen kia.

Cô vẫn nhớ rất rõ trong nguyên tác đã miêu tả như thế nào, rằng Snape không thích Quidditch, hoặc nói đúng hơn là ghét bay trên chổi, khi kết thúc trận đấu khuôn mặt hắn tái nhợt, môi mím chặt.

Nhưng Snape vẫn làm trọng tài, chỉ để bảo vệ mạng sống của Harry Potter khỏi lời nguyền của Quirrell.

Trời ơi, hơi thở của cô dần trở nên gấp gáp, đây chính là... tình yêu sao?

Thật đẹp.

Quá đẹp.

Những thứ cô không thể có được luôn đẹp như vậy.

Vậy có thể trách một người không có gì ghen tị với người giàu có và trả thù bằng một trò đùa nhỏ không?

Kira nheo mắt, vung đũa phép, khi cô nói xong một câu, một bong bóng bay xuống, rơi trước mặt Cedric.

Tầm thủ của nhà Hufflepuff ngạc nhiên đón lấy bong bóng, nó không nặng, mà cũng không lấp lánh.

Cedric ngơ ngác nhìn quanh một vòng, rồi quyết định chọc vỡ bong bóng.

Giọng của em gái anh ấy vang lên bên tai: "Chiếc Snitch vàng có thể sẽ xuất hiện gần trọng tài."

Các đồng đội của Cedric vẫn đang ngạc nhiên hỏi anh ấy: "Đây là cái gì thế, bong bóng à?"

Anh chàng đẹp trai của Hufflepuff buột miệng nói: "Các cậu không nghe thấy à?"

"Nghe thấy gì cơ?"

"Ồ, không có gì, không sao đâu," Cedric trầm ngâm: "Chúng ta nên tập trung vào trận đấu."

Trọng tài của trận đấu Quidditch là Snape, một cụm từ khiến người ta phải bật cười, nhưng sau khi trận đấu bắt đầu, rõ ràng hắn đã thiên vị nhà Hufflepuff. Sau hai lần phạt đền ghi điểm, những học sinh Hufflepuff xung quanh Kira đều không khỏi cảm thấy có hơi ngượng ngùng.

Họ rất vui khi thấy đội của mình ghi bàn, nhưng sự thiên vị quá rõ ràng này khiến họ cảm thấy hơi xấu hổ.

"Thật không tốt chút nào..."

"Ừ, tớ cũng nghĩ vậy..."

Các học sinh thì thầm phàn nàn, nhưng Kira hoàn toàn không nghe thấy, chỉ dõi mắt theo vị trọng tài bay cứng ngắc trên không.

Sự căng thẳng, nỗi sợ hãi, sự không tình nguyện nhưng vẫn ép buộc bản thân...

Thật đẹp.

Nhưng sự thiên vị này dành cho Hufflepuff lại dựa trên sự chán ghét đối với Gryffindor, chứ không phải do có sự yêu thích đặc biệt nào với Hufflepuff, nghĩ kỹ thì cũng chẳng còn gì đáng quan tâm nữa.

Khi thấy Cedric bất ngờ bay đến gần trọng tài và chộp được chiếc Snitch vàng, Kira không còn muốn ở lại nữa. Cô đứng dậy, giữa tiếng reo hò có phần lưỡng lự của Hufflepuff, vén áo choàng rời đi.

Trước khi đi, cô không quên dùng phép thuật biến ra một bó hoa lớn đưa cho bạn cùng phòng của Cedric: "Khi họ xuống, đưa cho Cedric giúp em nhé, chúc mừng kỷ lục mới của anh ấy."

Giữa tiếng reo hò sôi động, Cedric cưỡi chổi đáp xuống đất, tỉ số cuối cùng là 170:0. Các thành viên Gryffindor đều cúi đầu ủ rũ, dù Snape không thiên vị lâu nhưng...

"Cedric——" các đồng đội của Hufflepuff hét lên lao tới: "Cậu thật tuyệt vời, đây chắc chắn là kỷ lục mới, chưa ai từng tìm và bắt được Snitch nhanh như vậy trong trận đấu!"

"Uầy! Tất cả mọi người, ý tớ là tất cả mọi người, sẽ đều thích cậu cho mà xem!"

"Valentine năm nay cậu chắc chắn sẽ nhận được cả đống thư tình!"

Quan trọng hơn là đã kết thúc sự ngượng ngùng vì được trọng tài thiên vị!

Cedric Diggory —— thần tượng của Hufflepuff!

Cedric cầm chiếc Snitch trong tay, vẫn còn hơi bối rối.

Mặt vị giáo sư môn Độc dược tái nhợt bên cạnh cũng không ngăn cản đám Hufflepuff ùa vào sân Quidditch. Bạn cùng phòng của Cedric còn chạy ào đến, giơ cao một bó hoa lớn: "Làm tốt lắm, Cedric!"

"Kira nhờ chúng tớ gửi cho cậu bó hoa này! Em ấy đúng là e dè quá, lẽ ra em ấy nên cùng chúng tớ đến chúc mừng cũng chẳng sao cả!"

Cedric mỉm cười nhận lấy bó hoa: "Tớ biết rồi, cảm ơn các cậu, tất cả đều là công lao của mọi người. À, còn Kira nữa, tớ phải cảm ơn em ấy đàng hoàng, nếu không tớ cũng không thể bắt được Snitch nhanh như vậy."

"Trận đấu nhanh thật." Cụ Dumbledore dùng vạt áo lau kính, tiếc nuối nhìn các cầu thủ Gryffindor đang cúi đầu ủ rũ, quay sang nói với Snape, người đang mím môi chặt: "Chắc Cedric không làm anh hoảng sợ chứ?"

Snape nhếch môi một cách cay nghiệt: "Ngược lại, thất bại mà Diggory mang đến cho Potter khiến đáng để tôi quay về hầm rượu uống một ly."

"Được thôi," cụ Dumbledore tiếc nuối nói: "Có lẽ anh cũng đã chú ý đến phép thuật nhỏ mà cô bé Diggory đã thực hiện trước trận đấu, khá sáng tạo đấy. Nếu không phải vì khoảng cách quá xa, tôi chắc chắn sẽ cộng thêm vài điểm cho cô bé."

Kira Diggory?

Snape nghi ngờ nhìn cụ: "Cụ Dumbledore, cụ không nghĩ rằng học sinh của tôi đã gian lận đấy chứ?"

Cụ Dumbledore ngạc nhiên than phiền: "Ồ, đừng như vậy, Severus. Điều gì khiến anh hiểu lầm như thế? Tôi thực sự nghĩ rằng phép thuật nhỏ đó rất sáng tạo. Nếu có cơ hội, anh nên xem qua. Sau Giáng sinh, cô bé Diggory đã thể hiện rất tốt trong lớp học, phải không?"

Snape khẽ nhíu mày: "Trò Diggory luôn thể hiện xuất sắc trong hầu hết các môn học. Còn về sáng tạo, cô ấy và anh em nhà Weasley của Gryffindor luôn có sự sáng tạo."

Dù lời nói ra liền khiến hắn lộ vẻ ghét bỏ khi phải khen ngợi Gryffindor, nhưng điều đó cũng đủ khiến cụ Dumbledore vui vẻ: "Nghe anh nói xem, Severus. Tôi thường nghĩ rằng anh, các anh, nên thẳng thắn hơn một chút. Điều đó sẽ tốt cho tất cả chúng ta, đúng không?"

Snape lạnh lùng phản bác: "Tôi không nghĩ vậy."

Không thể phủ nhận, Snape thực sự bị cụ Dumbledore khơi gợi chút tò mò. Dù cụ luôn thể hiện bộ mặt vui vẻ với học sinh, nhưng thực chất cụ Dumbledore sở hữu khả năng phép thuật mạnh mẽ, từ khi còn trẻ đã giành được nhiều giải thưởng trong giới pháp thuật.

Vậy Kira đã làm gì?

Khi bị giữ lại sau giờ học môn Độc dược và đưa về văn phòng ở hầm, Kira nghe câu hỏi này mà không có bất kỳ biểu cảm thay đổi nào.

Cô giải thích một cách lịch sự: "Đó là một phép thuật truyền tin thưa giáo sư Snape. Em đã kết hợp một câu thần chú nhỏ với bùa truyền tin, và thêm vào hậu tố chỉ định của chữ Rune."

"Nó có thể giúp đối tượng chỉ định nghe được thông điệp từ người thi triển." Kira nghĩ, thực chất bùa truyền tin này là biến thể của bùa chú thần hộ mệnh, nhưng cô chưa học đến bùa chú thần hộ mệnh, chỉ đang nghiên cứu về các chức năng liên quan.

Sau khi xong nguyên lý, Snape có chút linh cảm, nhưng vẫn gật đầu với Kira: "Tôi hiểu rồi, trò Diggory. Hãy trình diễn cho tôi xem thử đi."

Snape nghiêm túc nói: "Đây là một phép thuật sáng tạo mà hiệu trưởng Dumbledore cho rằng đáng được cộng điểm. Tôi nghĩ chúng ta không nên quên nó."

Cộng điểm sao?

Kira suýt bật cười.

Đôi mắt hổ phách của cô lấp lánh sự vui vẻ.

Cô gái giơ đũa phép lên, nhắm vào miệng mình, thì thầm nói, giọng nhỏ nhẹ. Ngay sau đó, đầu đũa phép hiện ra một bong bóng nhỏ, trôi đến trước mặt Snape.

Snape cẩn thận dùng đũa phép của mình định chọc vỡ bong bóng, nhưng Kira vội ngăn lại: "Phải dùng tay, cần tiếp xúc cơ thể mới kích hoạt được."

Snape liếc nhìn cô, nhíu mày rồi đưa tay chọc vỡ bong bóng.

Giọng nói của cô gái như vang lên ngay bên tai, gần gũi như đang thì thầm. Đã lâu rồi Snape không thì thầm với ai.

Cô nói: "Vâng, thưa giáo sư Snape."

Sự chấp nhận câu nói trước đó của Snape được Kira thể hiện rõ ràng qua bong bóng phép thuật. Giọng nói nhẹ nhàng, vui vẻ của cô gái như tiếng ngọc rơi trên đĩa sứ, hòa cùng âm thanh mềm mại của phép thuật, thêm vào đó là nụ cười rõ ràng, như thể cô đã hiểu ý đồ cộng điểm của Snape.

"Phép thuật này," Snape mím môi hỏi, "chỉ có thể có âm lượng nhẹ như thế này thôi sao?"

Kira suy nghĩ một lúc: "Chắc là có thể kiểm soát được. Nhưng em gọi phép này là 'thì thầm', dù hiệu quả có thể giống như lời thì thầm bên tai. Ban đầu, em chỉ muốn phát triển theo hướng truyền đạt bí mật, không phải là bùa chú tấn công..."

Cô đang nói thì đột nhiên im lặng, bắt đầu suy nghĩ.

Thật ra cũng không phải là không thể.

Âm thanh có thể lớn đến mức gây tổn thương màng nhĩ của đối phương, mà người ngoài không biết bạn đã làm gì, chỉ người bị ảnh hưởng bởi bùa chú mới nhận ra.

Suy nghĩ kỹ lại, hiệu quả bất ngờ thật.

Nhưng ngẫm lại, ai lại rảnh rỗi dùng phép này để tấn công người khác chứ? Những bùa chú như "Disapparate" (Biến mất), "Sectumsempra" (Cắt sâu mãi mãi), hay "Confringo" (Nổ tung) đều có thể phá hủy sự ổn định của bong bóng phép thuật.

Tuy nhiên, Snape không nghĩ như vậy. Hắn dùng ngón tay gõ lên bàn, suy tư về tất cả các khả năng của bùa chú này.

Kira nhanh chóng nghĩ ra cách xử lý vấn đề âm lượng của bong bóng: "Em nghĩ ra rồi, thưa giáo sư Snape. Em có thể thêm vào một số từ giới hạn bằng chữ Rune, vì bản thân phép này yêu cầu phải đọc tiền tố và hậu tố trước và sau khi nói."

Đôi mắt cô gái sáng rực, ánh lên ngọn lửa bập bùng.

Theo lời cô, Snape, người cũng từng học chữ Rune khi còn ở Hogwarts, cũng có chút cảm hứng. Hắn thậm chí nghĩ ngay đến việc có thể sử dụng những từ giới hạn nào để đạt được hiệu quả mong muốn.

Vài giây sau, hắn hoàn hồn: "Tôi còn vài câu hỏi, trò Diggory. Nếu đối tượng được chỉ định chọc vỡ bong bóng, thì người xung quanh có thể nghe thấy những gì trong bong bóng không?"

"Chắc là không, thưa thầy," Kira đáp. "Nếu chỉ muốn nói cho một người mà người khác lại nghe thấy thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Dùng bùa thần hộ mệnh còn tiện hơn."

Snape từ từ nhíu mày: "Vậy trò làm thế nào để chỉ định đối tượng? Theo tôi biết, trong chữ Rune chỉ có các từ giới hạn liên quan đến huyết thống, mà đối tượng cô dùng lại không đặc biệt. Tôi chắc chắn rằng gia đình Diggory không có họ hàng nào tôi biết."

Kira thốt lên: "Có vẻ như em không chú ý đến điều đó?"

Snape nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt sắc bén: "Trong quá trình sử dụng phép này, trò có cảm nhận điều gì đặc biệt không?"

"Có vẻ như phép này tiêu hao nhiều ma lực hơn các bùa chú khác, và lượng ma lực tiêu hao khi sử dụng cho Cedric và cho thầy dường như cũng khác nhau."

Snape cuối cùng cũng hiểu ra lý do cụ Dumbledore nhờ hắn tìm hiểu việc này.

Xét thấy học sinh trước mặt không phải là những kẻ liều lĩnh của Gryffindor mà là một học sinh giỏi của Slytherin, Snape cân nhắc từ ngữ, kiểm soát giọng điệu khi hỏi: "Vậy thì, trò Diggory, điều gì khiến trò sử dụng một bùa chú mà bản thân chưa hiểu rõ đến vậy?"

"Việc dùng sự hy sinh để đổi lấy kết quả, ở một mức độ nào đó, không cách xa phép thuật hắc ám là bao."

Giọng điệu của người đàn ông mặc áo choàng đen trở nên nghiêm trọng: "Nếu trò chọn một phù thủy mạnh hơn, nói nhiều hơn trong bong bóng, hoặc cài bẫy nhằm hãm hại đối phương, làm sao trò có thể chắc chắn mình chịu nổi cái giá phải trả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com