Chap 12: Ngươi là ai, Harry Potter
Harry thức giấc lúc 6h sáng, cô nhi viện đã rèn cho cậu thói quen này năm năm nay. Cậu ngái ngủ ngồi dậy, đôi mắt mơ màng nhìn quanh căn phòng đã bắt đầu le lói những tia sáng sớm của một ngày mới. Phải mất một lúc, Harry mới nhớ ra được là mình đang ở đâu. Những tháng ngày vừa qua, dù không phải chịu nhiều khổ cực nhưng vì chiến tranh liên miên, cuộc sống luôn luôn khó khăn và thiếu thốn, đặc biệt là với những đứa trẻ ở cô nhi viện như Harry, nên sớm nay, thức dậy trong căn phòng sa hoa thế này, Harry không khỏi giật mình ngỡ ngàng. Cậu phì cười bởi bản thân cứ như một đứa trẻ 11 tuổi thực sự, đứng lên tiến về nhà tắm.
Giường của Riddle vẫn buông mùng vây kín, Harry có thể thấy được bóng dáng lờ mờ của hắn nằm bên trong, khuôn ngực phập phồng thở đều đều. Cậu nhớ Riddle cũng đang sống ở cô nhi viện như cậu nhưng có lẽ khổ sở hơn.
Sinh ra trong một đêm giao thừa lạnh lẽo, người mẹ phù thủy của hắn đã nhẫn tâm bỏ lại hắn trên đời để tìm kiếm cái chết, không như má LiLy, má hy sinh cho Harry được sống, Harry chau mày ngẫm nghĩ. Hắn bản thân khi ấy còn nhỏ tuổi, trước khi biết đến thế giới Pháp Thuật thì cũng giống như Harry hồi còn ở nhà dì dượng, không thể khống chế pháp thuật bộc phát một cách tự nhiên, huống chi nhà Dursley có gì Petunia đã biết trước điều ấy mà vẫn đối xử với Harry như vậy, Riddle sống giữa cô nhi viện đặc-Muggle kia thì không thể tránh khỏi sự kì thị, xa lánh và sợ hãi của những người xung quanh. Hắn cô độc từ khi sinh ra, tình cảnh khổ tâm hơn Harry nhiều lắm khi bước vào thế giới pháp thuật. Cậu đau buồn nhưng tự hào rằng ba mẹ đã anh dũng chiến đấu vì cậu, vì sự tồn tại của đứa con bé bỏng, bản thân có được bạn bè thân thiết trong nhà Gryffindor. Còn hắn, hắn hiện giờ chắc vẫn đang điên cuồng tìm kiếm sự tồn tại của người cha, (hắn sẽ thất vọng nhiều lắm khi biết được sự thật, Harry thầm nghĩ), khi bước vào Slytherin đã phải ngay lập tức đối mặt với quyết đấu phân tài cao thấp, không có lấy một người bạn. Những kẻ xung quanh hắn, không vì sợ hãi mà tránh xa thì cũng vì xu nịnh mà hôn giày cho hắn. Cụ Dumbledore nói đúng, hắn không biết yêu, không cảm nhận được tình yêu, đơn giản là vì hắn chưa bao giờ được nếm trải mùi vị ấy trong đời. Hắn không tin vào thứ mà hắn chưa được thấy.
Harry khẽ thở dài, lắc lắc cái đầu nhỏ nhắn khiến mấy lọn tóc nhún nhảy duyên dáng. Cậu nhận ra bản thân đang tràn ngập thương cảm và tội nghiệp cho cái kẻ đang nằm trong chiếc giường giăng mùng xanh xa hoa kia và cũng là kẻ thù truyền kiếp của cậu. Cậu cố gắng không suy nghĩ nữa, vội làm vệ sinh buổi sáng rồi tiến ra Đại Sảnh Đường ăn sáng.
Có vẻ như quý tộc không thích dậy sớm nên dãy bàn Slytherin trống trơn trải dài. Harry ngồi giữa bàn, từ từ ăn bánh mì và súp hành ngon tuyệt mà mấy con gia tinh đưa đến, lặng lẽ ngắm nhìn lên bầu trời phép thuật được phù phép trên trần nhà. Hôm nay có vẻ là một ngày nắng đẹp, Harry vui vẻ nghĩ, hăng hái phóng tầm mắt sang mấy dãy bàn còn lại. Mấy chú sư tử hiếu động nhà Gryffindor đã dậy từ sớm, đang bày trò vui vẻ đặc biệt ầm ĩ giữa bàn ăn. Vài Ravenclaw ngồi rải rác quanh chiếc bàn con đại bàng, hăng hái trao đổi với bạn bè mình về câu hỏi mật khẩu của mình ngày hôm qua. Chắc đây là mấy nhóc tân sinh, Harry cười cười, ngó sang bàn con lửng của Hufflepuff thì thấy nửa dãy bàn đã đầy, đang cắm cúi ăn uống.
Đúng 8 h, học sinh nhà Slytherin kéo đến đại sảnh đường. Một nữ sinh nhẹ nhàng tới nhắc Harry là chỗ của cậu hiện giờ là ở đầu dãy, bên tay phải của huynh trưởng Riddle. Cậu vô cùng bất đắc dĩ tiến lại chỗ đó, ngồi phịch xuống, mắt liếc về tên huynh trưởng trốn ngủ tối qua.
Hắn đã che dấu quầng mắt của mình bằng một bùa chú khéo léo, mái tóc đen nhánh tỏa ra mùi xạ hương ngây ngất ôm trọn khuôn mặt tai tái đẹp trai. Đôi mắt đỏ đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó trong khi ngón tay thon dài cầm ly cà phê đen, nhấp từng ngụm chậm rãi thong thả. Harry nhận thấy trong khi Lucius lúc nào cũng chải chuốt thì Riddle là một hình ảnh đối nghịch với y. Hắn luôn ăn mặc đơn giản, trang phục thường là đồng phục trường hoặc mấy bộ có gam màu trầm như bộ đồ ngủ tối qua của hắn hay theo như trí nhớ của Harry khi thấy hắn qua chậu Tưởng Ký của cụ Dumbledore hồi năm 6. Dứt mắt mình ra khỏi cái đối tượng đầy thu hút kia, Harry yên lặng đợi chờ giáo sư Slughorn, chủ nhiệm nhà Slytherin thời bấy giờ, tới phát thời khóa biểu của cậu.
Sáng hôm nay Harry mới để ý tới dãy bàn giáo viên bởi tối qua, phần vì ngắm lâu đài quá kĩ, phần vì bất ngờ gặp được Voldemort nhí, Harry đã không chú ý lắm về ban giáo vụ. Hầu hết là những khuôn mặt lạ lẫm mà Harry chưa từng được biết, tuy nhiên, cũng có một vài người mà cậu quen thuộc. Hiệu trưởng Dippet, tuy lúc Harry ra đời thì cụ Dumbledore đã thay chức ông, nhưng cậu vẫn thấy ông trong mấy khung tranh vẽ các ông bà tiền hiệu trưởng trong văn phòng làm việc của thầy Dumbledore. Giáo sư dạy môn Biến thì không cần phải nói, Harry đã quen với sự có mặt của thầy từ khi cậu bước đến thế giới pháp thuật tới giờ, hiện đang vui vẻ nói chuyện với hiệu trưởng Dippet ngồi kế bên về một loại kẹo mới ra nào đó của tiệm Công Tước Mật. Giáo sư Kettleburn, người dạy môn Chăm sóc sinh vật huyền bí của Harry hai năm đầu đang than thở với thầy Slughorn về lũ Bạch kì mã con có dấu hiệu bị ốm (làm mắt bậc thầy độc dược sáng rỡ, Harry đồ chừng thầy sẽ xin giáo sư Kettleburn đi theo vào rừng Cấm để coi sóc mấy con vật, đồng thời thu lượm ít lông đuôi hay vỏ sừng của chúng như thầy đã làm khi đi dự đám tang của con Aragog).
Sự chú ý của Harry bị chuyển hướng khi đàn cú sà vào, cậu theo thói quen hồi còn đi học, đưa mắt tìm Hedwig xem nó có mang về cho cậu một lá thư hay tờ báo nào không rồi lại buồn bã cụp mi mắt xuống. Harry vừa nhớ ra rằng Hedwig của cậu giờ còn chưa chào đời và những người vẫn gửi cú cho cậu, bác Hagrid hay chú Sirius, thì một đang ngồi bên dãy bàn Gryffindor, một thì còn chưa xuất hiện trên thế giới. Tuy nhiên, Harry hoàn toàn bất ngờ khi một con cú nâu sà xuống bên cậu, ưỡn bộ ngực kiêu hãnh ra phía trước, chìa một chân cho Harry. Harry bắt lấy lá thư, ưng thuận cho con cú dùng vài miếng trong cốc nước cam của cậu (khiến mấy học sinh lớn ngồi chung quanh nhăn mặt), hồi hộp mở cái mẩu giấy được cuộn chặt đó. Trong thư là nét chữ viết tay xiên xiên quen thuộc mà đã lâu lắm rồi cậu không được nhìn thấy.
Harry,
Cuối tuần này thầy được biết là con rảnh, con có thể ghé qua văn phòng của ta, tầng ba cầu thang phía Tây, để cho ta biết về tình hình học tập và cuộc sống của con tuần đầu tiên được không? Thầy sẽ rất vui lòng giúp đỡ bất kì vấn đề gì mà con gặp khó khăn.
Thâỳ đây,
Albus Dumbledore.
Harry xúc động đưa mắt nhìn lên dãy bàn giáo viên, giáo sư Dumbledore trẻ tuổi hơn trí nhớ của cậu đang hóm hỉnh ngắm nhìn lại cậu khiến trống ngực Harry đánh vài hồi. Thầy Dumbledore có một mối liên hệ đặc biệt với cậu và tình cảm cậu dành cho vị hiệu trưởng già kính yêu trong tương lai này thì không thể chỉ đơn giản dùng một hai từ để diễn tả được.
Trong lúc Harry bồi hồi sung sướng, Riddle căm ghét nhìn lá thư qua vai cậu. Lại là lão thầy này, lão vẫn khoái tham gia vào cuộc sống của người khác như trước. Hắn nhớ rõ khi hắn mới tới đây, lão cũng gửi cho hắn một bức thư như vậy cho hắn, giải thích lão quan tâm hắn là bởi lão chính là người đưa hắn tới đây. Riddle căn bản không cần sự quan tâm này. Hắn đã lập ra một kế hoạch rất chi tiết trước khi hắn tới Hogwarts để tìm ra cha đẻ của mình, một phù thủy chắc chắn là vô cùng vĩ đại. Hắn không thích người khác thương hại mình.
Tuy nhiên, bốn năm học tập ở đây, tìm hiểu những bí mật sâu thẳm nhất của tòa lâu đài cổ này, Riddle một mặt vẫn kiếm tìm tên của người cha trong các sách về gia phả dòng họ phù thủy nổi tiếng mà hắn có thể lấy được, mặt khác hắn đã phát hiện ra sự rù quến của pháp thuật Hắc ám tràn ngập trong các tàng thư cấm cũ của Hogwarts. So với sức mạnh này, cái đống Phòng chống mà hắn được học chỉ là đồ rác rưởi. Hắn lao mình vào các cuộc thí nghiệm nho nhỏ nhưng thường đều bị gián đoạn bởi sự đánh hơi tinh tường của lão Dumbledore. Hắn đành vô cùng bất mãn tạm gác công việc đó sang một bên, tập trung toàn lực tìm kiếm các chi hệ thuộc Slytherin về sự tồn tại của dòng họ Riddle, đồng thời tra cứu tài liệu về giấu vết của phòng chứa bí mật.
Hắn chán ghét nhìn sang thằng nhóc tân sinh bên cạnh-cái-gì-cũng-tò-mò đang ngó nghiêng hớn hở khắp nơi này. Tại sao một kẻ có đầy đủ tính cách của một sư tử ngu ngốc Gryffindor này lại lọt vào đây chứ. Xem ra việc đầu tiên khi hắn tiến hành thanh loạt Hogwarts chính là đốt quách cái Nón Phân Loại dơ dáy kia đi. Chỉ duy nhất nhà Slytherin mới xứng đáng tồn tại-hắn thầm nghĩ.
Không như huynh trưởng Riddle, các học sinh khác đang vô cùng trìu mến nhìn ngắm Harry. Hôm nay cậu đã mặc màu đồng phục của Slytherin-xanh và trắng, hòa hợp với đôi mắt lục bảo trong vắt kia. Mái tóc bồng bềnh gợn sóng được vén gọn gàng sau tai, làn da trắng trẻo đang ửng hồng vì phấn khởi. Cho dù Harry chỉ dùng toàn đồ cũ trên người nhưng không một học sinh nào chú ý tới điều đó. Ba dãy bàn kia thỉnh thoảng vẫn ném những cái nhìn thèm muốn về phía Slytherin. Sáng nay, khi cậu bước vào Đại Sảnh Đường ăn sáng sớm nhất, học sinh dậy sớm nhà Gryffindor đã vô cùng phấn khích mà biểu diễn mấy màn quậy tưng bừng để thu hút sự chú ý của cậu. Các Ravenclaw muốn thể hiện sự uyên bác và hiểu biết với cậu nên mới bàn luận về giải mấy câu đố của tay nắm cửa con đại bàng. Còn nhà Hufflepuff do quá xấu hổ, sợ sẽ chết ngất khi nhìn thẳng vào cậu nên tất cả đều thống nhất cắm cúi ăn để quên cậu đi. Harry không hề biết tới những điều này, vẫn hồn nhiên cười toe toét với mọi người trong bàn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o.o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngày đi học đầu tiên của Harry là hai tiết lịch sử pháp thuật buổi sáng của giáo sư Binns và hai tiết độc dược buổi chiều của thầy Slughorn.
Harry ngủ gật ngay từ khi đặt chân vào lớp Lịch sử pháp thuật, một phần vì đêm qua cậu ngủ ít, phần vì chất giọng ru ngủ của giáo sư Binns không thay đổi qua cả trăm năm nay. Tuy nhiên, không như những lớp Lịch sử pháp thuật khác mà Harry đã từng học (nghĩa là tất cả học sinh, ngoại trừ Hermione, đều lăn ra ngủ) thì ở tiết này lại chỉ có mỗi Harry ngủ. Tất cả học sinh khác, mặc dù không nghe giảng của giáo sư Binns nhưng lại ngắm cậu chăm chú, lén nhìn mấy lọn tóc xoăn buông nhẹ trên đôi má. Chỉ có mỗi giáo sư Binns, người, à không, con ma duy nhất từ lâu đã không thèm để ý tới việc chú ý học hành cũng như vẻ đẹp thánh thiện của học sinh vẫn đều đều thuyết giảng, biến những cuộc chiến tranh đẫm máu của yêu tinh trở thành chuyện tẻ ngắt như chuyện mấy bà cô đang giết gà giết vịt cho lễ phục sinh.
Ngoài tiết Lịch Sử pháp thuật ra, những tiết học khác Harry tham gia vô cùng sôi nổi. Dù sao thì cậu đã biết tỏng những nội dung này từ lâu rồi. Các giáo sư vô cùng hài lòng về biểu hiện của cậu.
Thầy Slughorn thì vô cùng xúc động, tuyên bố cha hoặc mẹ của Harry, cũng có khi là cả hai (mà cậu nói rằng cậu chẳng nhớ chút gì từ họ) hẳn phải là tài năng độc dược thiên bẩm, vì cậu đã thừa hưởng gen di truyền từ họ để chế ra dung dich Nấc cụt hoàn hảo nhất mà một học sinh lớn hơn phải luyện tập nhiều lần mới có thể đạt được, rồi thưởng cho cậu 50 điểm thưởng, đồng thời trìu mến thì thầm vào tai Harry mời cậu tham dự câu lạc bộ Slug, trở thành thành viên danh dự nhỏ tuổi nhất. Harry vô cùng bất đắc dĩ mỉm cười nhận lời, lần này cậu không thể trốn tham dự mấy buổi tiệc đó bởi cậu chẳng thể sắp xếp được cái lịch Quitditch nào cho nó trùng vô đó rồi cười hì hì với Ron, tưởng tượng cảnh Hermione khổ sở trong đó được.
Giáo sư Dumbledore vui vẻ giơ ra cái kim được biến từ que diêm của Harry, tặng cho Slytherin 30 điểm vì lần biến hình đầu tiên hoàn hảo ấy.
Thầy Kettleburn tặng cho Harry thêm mấy điểm thưởng vì vốn hiểu biết sâu sắc về loài Bằng mã (lẽ dĩ nhiên rồi, Harry đã từng cưỡi và sở hữu hẳn một con bằng mã cơ mà, cậu hí hửng thầm nghĩ).
Giáo sư Spourt mới nhậm chức dạy môn Thảo dược năm nay bắt đám tân sinh mỗi tuần ba lần tới nhà kính số một, ở đó chúng phải chăm sóc đám cây cỏ và nấm mốc tương đối đơn giản. Môn này thường chia theo cặp làm và Harry hay bắt cặp với một nam sinh Slytherin (tên này cứ chăm chú nhìn cậu đến quên cả thở) và hai nữ sinh Ravenclaw khác (mà hai cô bé này không hiểu sao mỗi lần Harry lại gần là lại trở nên thông tuệ một cách bất thường).
Tuần đầu tiên trôi qua một cách nhanh chóng mà Harry còn chẳng kịp nhận ra. Cậu hết hăng hái học hành trên lớp rồi lại vùi đầu vào thư viện tìm sách về Cát Thời Gian để tìm hiểu, tối về phòng thì mệt rũ người, chẳng liếc qua huynh trưởng Riddle lấy một cái, buông mùng ngủ nhanh chóng. Nhưng giấc ngủ của Harry thường không sâu. Cậu hay thức giấc vào giữa đêm, nhớ về những cảnh máu me chết chóc của cuộc chiến khốc liệt, về những người thân đã rời bỏ cậu đang trở về trách cậu tại sao có thể thay đổi lịch sử mà lại không cho họ một cơ hội sống khác. Đôi mắt đỏ của Voldemort len lỏi vào từng cơn mơ khiến toàn thân Harry ớn lạnh. Harry đã phải lén chế mấy lọ độc-dược-không-mộng-mị để cứu vớt giấc ngủ của mình nhưng có vẻ cậu đã bị trờn thuốc này do sau chiến tranh, Harry hay lạm dụng nó với liều lượng tăng gấp đôi.
Đêm nay cậu lại thức dậy như mọi lần, lết về phía phòng tắm để tắm rửa cho dễ chịu, liếc qua cái giường trống không của Riddle. Hắn đi vào tất cả mọi đêm và chỉ đến hai giờ sáng mới trở về.
Harry xối nước lạnh vô người, mệt mỏi quàng một cái áo choàng tắm trắng tinh lên người, vừa bước ra là bắt gặp Riddle đứng chắn ngay trước cửa phòng tắm, xoáy đôi mắt đỏ ám ảnh cậu mọi lúc kia vào Harry.
Cậu quay mặt tránh tia nhìn gắt gao đó, uể oải chào: "Huynh trưởng Riddle hôm nay về sớm vậy? Tôi nghĩ mọi khi anh về muộn hơn chừng hai tiếng."
Riddle vẫn đứng đó nhìn cậu làm Harry thấy nhột nhạt. Cậu nghĩ có lẽ hắn muốn vào phòng tắm nên bước qua một bên nhường đường nhưng Riddle vẫn không cử động, đứng yên một chỗ nhìn Harry chăm chú.
"Trò là ai, Harry Potter?"-giọng Riddle lạnh lùng vang lên trong không khí.
Harry vẫn không nhìn hắn, tiến về chiếc giường đang lộn xộn chăn gối của cậu, mệt mỏi trả lời:
"Anh vừa nhắc đến tên tôi trong câu nói vừa rồi đó thôi, huynh trưởng Riddle. Tôi là Harry Potter", Harry rũ rũ mái tóc mềm mại rồi ngồi lên giường.
Riddle không nói gì. Mấy ngày qua hắn đã cho người điều tra cậu nhưng toàn bộ hồ sơ về Harry đều bị mất với nguyên do là thất lạc trong chiến tranh. Harry cũng như hắn, xuất thân từ cô nhi viện nhưng còn bí ẩn hơn cả hắn. Không ai biết thằng nhóc này từ đâu xuất hiện, hắn thầm nghĩ.
"Nếu không còn việc gì nữa, huynh trưởng Riddle à, tôi nghĩ cả hai chúng ta nên đi ngủ thôi", Harry cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, bình tĩnh nhìn quanh quẩn khắp căn phòng tối nhưng cương quyết không nhìn vào mắt hắn, "tôi nghĩ bùa dấu quầng mắt không được tốt cho sức khỏe, đặc biệt với người áp dụng nó cả tuần. Ngày mai là cuối tuần, anh nên nghỉ ngơi cho đủ".
Hắn nhăn mặt nhìn Harry, lại là cái kiểu chọc tay vào chuyện của hắn mà hắn ghét nhất. Thằng nhóc này hình như không có vẻ gì là nể phục hắn, thậm chí còn chẳng buồn để ý tới hắn, nói gì tới sợ một pháp sư quyền uy như hắn. Nhưng không sao, hắn vốn thích những kẻ cứng đầu, dũng cảm và trung thành. Thằng nhóc có vẻ là loại người đó, hơn nữa lại rất mạnh. Hắn muốn thu phục tên Potter này dưới trướng, đồng thời cũng là ngăn cản cậu đối đầu với hắn. Hắn không thích người khác không sợ hắn, không nhìn đến hắn như cái cách tên Potter này đang làm. Dù thích hay không, dù căm ghét hay thần phục, dù Máu Trong hay Máu bùn đều phải hướng tới hắn, quỳ dưới chân hắn, không ai dám lãnh đạm với hắn như vậy, đặc biệt là một đứa trẻ cô nhi viện không người che chở kia càng không được phép coi thường hắn. Rồi hắn sẽ là phù thủy vĩ đại nhất mà mọi người kinh hãi đến mức không dám gọi tên, phục hồi sự nghiệp của Salazar Slytherin. Hắn sẽ làm tên nhãi kia phải thay đổi cảm giác của bản thân.
Môi Riddle vẽ lên thành một nụ cười quỷ quyệt, bước lại gần giường của Harry. Đầu hắn khẽ cúi xuống nhìn cậu một cách cao ngạo khiến Harry không thể lảng tránh nữa mà nhìn sâu vào đôi mắt đỏ.
Trong ánh mắt xanh lá của Harry bỗng vụt qua những cảm xúc nuối tiếc, đau đớn và dằn vặt khiến Riddle bỗng chững lại. Tại sao một đứa oắt con 11 tuổi lại có thể có những cảm xúc của một người trưởng thành như vậy, liệu có thực sự tên nhãi này là một phù thủy vị-thành-niên hay không? Hay đây là người mà lão già khốn kiếp kia cài vào vì lão nghĩ đã đánh hơi được gì từ hắn? Riddle nhíu cặp mày như vẽ lại, nghi ngờ nhìn sâu hơn vào tên nhãi ranh đang nằm trên giường.
Nhanh như chớp, Riddle rút đũa phép phóng một bùa choáng vào Harry. Cậu lười biếng lăn qua để tránh ánh sáng đỏ đó.
'Phản xạ đáng khâm phục, Riddle thầm đánh giá, càng ngày càng có nhiều nghi vấn về thằng nhãi con này. Cần phải để mắt tới nó nhiều hơn', hắn quyết định rồi cất đũa phép, im lặng trở về giường mình, búng ngón tay chuyển qua bộ đồ ngủ màu đen, nằm lên giường rồi quây mùng, không quên ếm vài bùa phòng vệ xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com