Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

1,

"Potter! Nghe cho rõ này!"

Đôi mắt màu hổ phách của Camellia mở to, từng lọn tóc đỏ rực cũng đung đưa tựa như một ngọn lửa đang bùng cháy, phần nào phản ánh cảm xúc của chủ nhân chúng. "Tôi, Camellia Finn, sẽ không bao giờ, dù chỉ một lần, đi Hogsmeade với cậu. Đừng có mơ!"

"Tất nhiên là tớ sẽ mơ—" James ngừng lại một chút, sau đó vành tai cậu đỏ lên đầy khả nghi (thật khó tin, James Potter cũng biết xấu hổ). Tuy nhiên, đối mặt với khoảng thời gian tạm dừng đáng ngờ đến từ James, phản ứng của Camellia là... không phản ứng gì cả.

Rầm. Cánh cửa gỗ đóng sập lại ngay trước mắt James.

Potter không giận, chỉ cười khẩy, cậu hô lớn: "Vậy thì năm 4 tớ sẽ mời cậu. Nghỉ hè vui vẻ, Lia!"

"Im miệng! Potter." Đây là tiếng quát đến từ nữ sinh ngồi cách vách. Âm lượng lớn đến nỗi mọi người xung quanh phải dừng lại ngoái nhìn, thậm chí một vị huynh trưởng còn xuất hiện để kiểm tra vì lầm tưởng có học sinh nào đang đánh nhau trên hành lang (đặc biệt điểm danh học viện sư tử nọ). Nhưng khi nhận ra âm thanh đó bắt nguồn từ Chaser thiên tài nhà Gryffindor chứ không phải ai khác, mọi người chỉ tặc lưỡi rồi lại tiếp tục những việc mình đang làm.

"Oops. Potter, cố lên!"

"Không hổ danh là Potter."

"Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, tôi tin ông có thể cưa được Finn trước mấy thằng Slytherin, cố nhé Potter."

Một số nam sinh nán lại để cổ vũ James Potter, cậu chàng cũng đáp lại họ bằng một nụ cười nhoẻn miệng trông rất ngốc. "Hì hì, tất nhiên rồi."

Hai năm qua, việc Potter bị Finn mắng tối thiểu một lần mỗi ngày đã trở thành điều bình thường tại Hogwarts.

Ban đầu, mọi người còn có rất nhiều ý kiến khác nhau. Một số chỉ trích James làm phiền Camellia quá mức, số khác lại cho rằng Camellia quá lạnh lùng. Nhưng lâu dần, các ý kiến đó cũng phải nhường chỗ cho lời cảm thán: không biết nên khâm phục sự kiên trì của James hay khả năng chịu đựng của Camellia nữa.

Tất nhiên, Sirius Black không thuộc bất kỳ phe nào kể trên. Với cậu, cảnh anh em tốt tỏ tình thất bại chỉ đơn giản là... buồn cười thôi.

"Gánh thì nặng mà đường thì xa ha, người anh em." Black vỗ vai bạn thân, sau đó hai người cười hi hi ha ha chạy về ghế lô nơi Lupin cùng Pettigrew đang ngồi chờ.

Khi tiếng bọn con trai dần xa, Mary MacDonald mới thở dài. "Potter cứng đầu thật." 

Đổi lại một cái trợn mắt trắng của Camellia.

Đối với những việc liên quan đến Potter, người nổi tiếng là có tính cách dịu dàng như Camellia thế mà lại không có một chút kiên nhẫn nào cả.

"Hai năm trời!" Nàng căm phẫn. Ai cũng biết: chỉ cần thấy một phần nhỏ bóng dáng của Gryffindor Finn thôi cũng đủ để Gryffindor Potter biến thành một con Mandrake (hoặc một con công đực). Sẽ không có ai cảm thấy nghi ngờ nếu nói đặt James Potter vào đống Mandrake của giáo sư Sprout thì cậu ta sẽ là cây ồn ào nhất.

Ai mà biết vì sao cậu ta có thể duy trì lâu như thế? 

"Tớ đã nói cả tỉ lần, thậm chí hơn! Nhưng tên kia thì sao? Nghe tai nọ lọt tai kia, không quan tâm đến lời từ chối của tớ, đến mức khiến tớ phải tự hỏi không biết mình có đổ tình dược vào đồ ăn của cậu ta trong lúc mộng du hay không." Camellia đập bàn. "Merlin! Tớ thật sự không biết trong đầu Potter có cái gì? Đôi khi khả năng lí giải của cậu ta còn kém hơn cả một con Troll!" 

Thật... thật nhiều sự bất mãn!

Mary MacDonald chỉ biết nuốt nước bọt sau một chuỗi văn mắng chửi của Camellia, cô cười khẩy. "Cậu không thể quá kì vọng vào các chàng trai mười lăm tuổi, Lia. Dung lượng não cho tình yêu của họ ở độ tuổi này đại khái bằng một thìa cà phê."

Camellia hồi tưởng quá trình James "theo đuổi" mình: từ rung bàn trong giờ Lịch sử Phép thuật cho đến khoe khoang khả năng cưỡi chổi trong môn học bay. Đúng là EQ chỉ bằng một thìa cà phê!

"Quá chính xác, Mary." Nàng khẳng định.

"Nhưng cũng rất đáng yêu có đúng không?" Mary đá lông nheo, kết quả là bị Camellia cù lét.

Nói về quá trình theo đuổi mỹ nhân của Potter, ngoại trừ đương sự là James cùng Camellia ra, Mary tự nhận mình hiểu rõ số hai thì không ai số một. Dù sao thì cô cũng là nhân chứng từ lúc họ vẫn còn chí choé với nhau, gặp một lần cãi nhau một lần cho đến lúc James gặp được Camellia là tiếng tim đập vang như tiếng trống, hay là ánh mắt lấp lánh của Camellia mỗi lúc James mặc bộ đồ Quidditch đội Gryffindor. 

Nhưng thôi, có một số chuyện không cần thiết phải nói ra.

"Tha tớ đi. Quý bà Finn xin hãy tha thứ cho tớ." Cô gái tóc nâu giãy giụa.

Xét thấy MacDonald thật sự có xu hướng cười tắt thở, Camellia buông tha. Nàng hất mái tóc đỏ ra phía sau lưng, khẽ "hừ" một tiếng. May mắn là ở đây chỉ có Mary MacDonald - người đã miễn nhiễm với nhan sắc của Camellia Finn, nếu đổi lại làm Potter hay bất cứ nam sinh nào khác, chắc chắn người đó sẽ mặt đỏ bừng, tim đập loạn nhịp rồi ríu rít hỏi han xem mỹ nhân đang khó chịu cái gì.

"Potter quá trẻ con, trừ phi tớ bị giót đầy một xô tình dược, nếu không thì tớ tuyệt đối không thể thấy cậu ta đáng yêu."

"Khó mà nói." 

"Mary!"

"Lúc hai người thành một đôi." Mary nhanh chóng sửa lời khi thấy Camellia bày ra bộ mặt nôn mửa. "Ý tớ là nếu, Lia. Chỉ là nếu thôi. Nếu hai người thành một đôi, nhất định sẽ là cặp đôi ầm ĩ nhất Hogwarts. Tớ thề đấy."

Mary vừa dứt lời, cánh cửa ghế lô mở bật ra. Sự chú ý của cả hai thiếu nữ trong toa liền tập trung tại nữ phù thuỷ tóc đỏ khác vừa xuất hiện, và cả hai cũng nhanh chóng nhận ra cảm xúc của nữ phù thuỷ lúc này có vẻ không tốt lắm.

Lily đứng yên ở cửa một lúc, vẻ mặt do dự, cuối cùng vẫn tức tối đóng cửa lại. Cô nhanh chóng đưa tay lên lau nước mắt, có lẽ cảm thấy thế thôi là chưa đủ, cô nàng lại đập tay xuống bàn một cái thật mạnh, như thể muốn trút hết nỗi bực tức ra ngoài.

"Thật không thể nào hiểu nổi tụi con trai!" 

Mary MacDonald lập tức phá lên cười. "Ôi, cái bàn đáng thương. Trong một buổi sáng, nó đã hai lần chịu đựng cơn thịnh nộ của hai hoa khôi giảng đường Hogwarts khác nhau."

Camellia thở dài, bất đắc dĩ liếc xéo Mary. Nàng không nói gì, chỉ nhấp môi, dùng khẩu hình truyền tải một từ duy nhất.

'Snape'

Đối phương nháy mắt liền hiểu rõ vấn đề.

"Tớ sửa lời vừa nãy, có thể là ầm ĩ thứ nhì, Lia." Mary than vãn.

— thanks for reading uwu~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com