Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 94 ❤️ Phòng Cần Thiết❤️

Kế tiếp tuần này thời gian rảnh rỗi của Harry cũng bị McLaggen dây dưa, hơn nữa, thân làm đội trưởng, cậu vẫn không thể cứ trốn tránh, cậu phải thừa nhận hiện tại đang thiếu một tấn thủ.

"Bồ tại sao không thể ở bữa thứ Hai tốt lên, Ron! " cậu từng oán trách, nhưng Ron thoạt nhìn so với cậu mặt càng như đưa đám.

Cậu và Snape không còn đem chuyện  "phát sinh" đêm hôm đó đưa ra bất kỳ thảo luận nào, chuyện này đã thay thế vụ nụ hôn dưới cây tầm gửi thành đề tài cấm kị thứ nhất.

Dù như thế nào, Harry rất là "cảm kích" trận đấu của Gryffindor và Hufflepuff.

Hừ, hoặc chính xác mà nói, nếu như lúc đó cậu không nhìn thấy Malfoy cùng hai tên người hầu béo của nó và hai cô nàng kiêu kì lét lút rời đi, không có trận đấu Quidditch, cũng không có bị McLaggen dùng gậy đánh cho từ cây chổi rớt xuống mà nói, cậu sẽq cảm kích trận thi đấu này.

"Tớ muốn giết McLaggen! " Harry không để ý bà Pomfrey đang nhướn mày cảnh cáo, vén lên chăn, chuẩn bị rời bệnh xá.

"Sợ rằng như vậy thì buộc phải 'dùng sức mạnh '! " bà Pomfrey tỏ thái độ kiên định, đem Harry nhấn lại trên giường, giơ lên đũa phép dùng khẩu khí uy hiếp nói "Trước khi ta thả trò đi, trò phải ở lại chỗ này, nếu không..."

Bà dừng một chút, Harry vẫn không kềm chế được ánh mắt nhìn chằm chằm bà, tùy lúc chuẩn bị phản bác lời nói của bà Pomfrey. Cho dù là bà đi tìm hiệu trưởng, cậu cũng muốn giết cái tên ngu ngốc kia! Harry tức giận nghĩ. Nhưng mà, bà Pomfrey không có cho cậu bất cứ cơ hội phản bác nào.

Bà "ý vị thâm trường" nhìn Harry, uy hiếp: "Ta sẽ tìm Severus tới ngăn cản hành động không lý trí của trò."

Harry cảm thấy cậu tựa như một quả bong bóng, sau đó gặp phải một cây kim có đỉnh vừa đẹp vừa mịn vừa nhọn. Nói ngắn gọn, cậu trong nháy mắt bị người tên Severus châm làm xì hơi ra ngoài...

"Được rồi, được rồi! " Harry té xuống gối, một lần nữa lôi kéo chăn mền của cậu, vô lực nhìn bà Pomfrey rời đi.

"Bồ biết chúng ta cuối cùng thua bao nhiêu điểm không? " cậu nghiến răng nghiến lợi hỏi Ron đang nằm viện kế bên.

Ron áy náy nhìn Harry một cái, "Ặc, tớ ở bệnh xá nghe được là 320 so với 60... Bất quá, tớ phát hiện tớ bắt đầu thích Luna rồi! " cậu cười khúc khích , "Ha ha a, bằng chứng của thất bại, quá sáng chói rồi..."

"Thật tốt quá, thật sự là thật tốt quá! Ron, tớ thật sự có một cái lý do rất tốt để giết chết... " Harry trong lúc Ron đang cao hứng cười. cắn răng tuyên bố.

"Ừm, trong lúc cậu hôn mê, Snape đã tới. " trong lúc hai người lâm vào trầm mặc, một lúc sau Ron cất giọng nói.

"—— " Harry lập tức dừng lại quyết tâm tìm giết McLaggen "Bồ nói cái gì? Severus đã tới? " cậu không để ý vẻ mặt Ron, vội vàng hỏi: "Anh ấy nói cái gì?"

A! Cậu nhất định chấn động não rồi, Snape làm sao mà nói cái gì! Harry giễu cợt nghĩ. Bất quá, cho dù là anh cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng đứng ở giường bệnh đầu giường nhìn cậu, cũng là một loại không tệ ... Harry ảo tưởng, sau đó bị âm thanh mơ hồ xa xa của Ron thức tỉnh.

"Tớ không cho là cậu biết ông ta nói gì..."
Cái gì? Harry đột nhiên trừng lớn hai mắt, "Anh ấy nói cái gì —— rốt cuộc!"
Âm thanh trong nháy mắt của Ron lại trở nên rõ ràng.

"Ông ta nói, cảm tạ bồ tuyển một tấn thủ ' tốt ', để cho Slytherin ở trận chung kết cuối cùng lấy được cúp Quidditch. Sau đó, rời đi."
Harry cảm thấy cậu thật giống như đang bị Snape hung hăng mắng, tự tát mình một cái.
Giãy dụa thêm vài phút, cậu mỉm cười.
"Thật là phong cách của Snape, không phải sao? " cậu nói, "Cảm tạ anh, vừa cho em một cái lý do nữa giết chết McLaggen!".
Phát tiết một chút cảm xúc bất mãn, Harry lúc này mới tỉnh táo lại.
"Sớm biết tớ đã không đi tham gia trận đấu mà đi giám thị Malfoy rồi. " Harry nói: "Ở trận đấu, tớ thấy nó mang theo hai đứa con gái tránh xa mọi người..."

"Harry, đó là Quidditch a! " Ron sợ hãi kêu: "Bồ thật sự là bị Malfoy làm cho khốn nhiễu rồi! Dám vì lý do này mà bỏ trận Quidditch sao!"
"Tớ nghĩ đã biết, thời điểm nó biến mất trên bản đồ là đi nơi nào? Vậy nhất định kế hoạch của nó có liên quan đến việc này " Harry chán nản nói.
"Tớ không biết... " Ron ngáp một cái, vừa lúc đó, cửa phòng bệnh được mở ra. Hermione mang theo một nụ cười nhàn nhạt —— còn có chút bất an, Harry nhạy cảm ý thức được —— đi đến.
"Tớ nghĩ, tớ biết Malfoy từ bản đồ biến mất ở đâu rồi! " Hermione đóng cửa lại, trực tiếp đi tới hai giường bệnh, lẳng lặng tuyên bố cô đã khốn khổ mấy tuần lễ để đưa đáp án này.

"Phòng Cần Thiết!"
"Cái gì?!" Harry cùng Ron trăm miệng một lời kêu lên, bất đồng là Harry là vui mừng, mà Ron là ngạc nhiên.
"Trên thế giới này còn có mỗi bồ không biết chuyện này đó Hermione? " Ron khoa trương nói, nhìn Hermione đang hướng về phía cậu nhíu mày. Bất quá Harry nhìn ra Hermione thật cao hứng.

"Haha, trên thế giới này dĩ nhiên còn có rất nhiều chuyện tớ không biết! " Hermione mang theo một vẻ mặt khó nhịn cùng giọng nói đương nhiên, hiếm khi cô lộ ra một nụ cười keo kiệt "Còn có...các bồ nói nhỏ thôi. Mình cũng không muốn bị bà Pomfrey đuổi ra."

Cô cảnh cáo, mà Harry lúc này lập tức mẫn cảm rút đũa phép, hướng về phía cửa chính và cửa sổ dùng mấy bùa chú đơn giản.
"Như vậy, Malfoy mấy ngày qua, thời điểm ở trên bản đồ biến mất, rốt cuộc là đi nơi nào? " Harry thoải mái nhún nhún vai, buông đũa phép hưng phấn hỏi Hermione, "Nó có thật thông qua mật đạo mà chúng ta không biết đi làng Hogsmeade —— cái này có nghĩa nó có thể không cần thông qua phòng bị của cụ Dumbledore rời khỏi Hogwarts, sau đó đi bất kỳ nơi nào nó muốn, hơn nữa mang vào các món đồ nguy hiểm."

"Ví như rượu độc? " Ron lập tức hiểu ám hiệu của Harry "Hoặc là có thể nhân lúc đi Hogsmeade sử dụng Imperio với Katie?"

"Tớ không rõ về vụ bình rượu độc—— Harry, bồ không có chứng cớ. " Hermione trừng mắt liếc Harry, "Đừng bảo là suy đoán, nhớ thời điểm năm thứ hai không? Dumbledore hoài nghi thủ phạm hóa đá con mèo của Filch là các bồ. Không chứng minh có tội, như vậy chính là vô tội!"

"Nhưng là nó vừa lúc ở đêm giáng sinh hôm đó lén lén lút lút ở bên trong phòng làm việc của giáo sư Slughon! Nó tại sao muốn ở chỗ đó? " Harry dùng cái khó hiểu nhiều tuần lễ nay chất vấn Hermione, Hermione lần này không cau mày mà trực tiếp tránh né vấn đề này.

Mặt cô nàng chợt trở nên đỏ ửng khả nghi.
"Hermione? " Ron hoài nghi hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
"Không có gì! " Hermione nhanh chóng nói, cô nàng chạm phải ánh mắt hoài nghi của Harry cùng Ron, cô mới thở dài một tiếng, "Được rồi, đúng là có chuyện."

Harry cùng Ron trao đổi một ánh mắt tò mò, loại tò mò này thậm chí chiến thắng ngay lập tức việc Malfoy biến mất để đến nơi nào.

Hai người đồng thời thúc giục: "Tốt lắm, Hermione. Chúng ta là bạn tốt, phải không....hẳn là có cái gì giấu diếm !"
"Nói thật là dễ nghe! " Hermione khô khốc nói, trợn mắt nhìn hai người một cái, sau đó mới mở miệng, "Được rồi. Thật ra thì tớ đã hỏi Malfoy vấn đề này rồi, trước hôm nay."

"Có lẽ là trước ngày hôm qua? " Ron thần sắc có chút vô sỉ cười, "Tớ thấy Malfoy tên nhóc đó lớn lên cũng không tệ lắm —— dĩ nhiên tớ không phải nói là lúc nó hướng về phía chúng ta bày ra bộ mặt gợi đòn. " Ron bổ sung một câu, gặp phải ánh mắt quỷ dị của Hary có chút căm tức.

"Harry, bồ nên quan tâm nhiều hơn dư luận trong trường học một chút—— đúng vậy, tớ nói chính là 'dư luận '! " Ron dùng sức gật đầu, một bên Hermione thế nhưng phụ họa.

Điều này làm cho Harry cảm thấy giật mình, bất quá cậu không khách khí phản kích.

"Những dư luận kia không phải là phần lớn vây quanh tớ nói một cái kẻ điên, hoặc là tên lường gạt, có lẽ là người thừa kế Slytherin, hoặc là những lời khác một chút nhưng không dễ nghe, có lẽ tớ sẽ quan tâm bọn họ một chút —— bổ sung một câu -  sau khi Voldemort đã hoàn toàn xong đời!"

"Trên thực tế, nữ sinh Hogwarts, rất nhiều người đều cho rằng Malfoy là một tình nhân trong mộng không tệ—— dĩ nhiên nữ sinh Slytherin tương đối nhiều. " Hermione tỏ vẻ khó chịu nói, "Bất quá điều này cùng tớ không có quan hệ gì! Đối với thuần huyết cổ xưa cao quý, giá tộc Malfoy mà nói, một người đến từ Muggle ...Granger tựa hồ cũng... " Hermione đột nhiên ngừng lại, lúc Harry còn không có phát giác cô dùng từ khác thường, cực kỳ nhanh chuyển đổi đề tài
"Bất quá, ngày đó, nó nói nó là đi tìm tớ. Ưm, tìm kiếm trợ giúp, hơn nữa nó đúng là đang xin giúp đỡ"
"Hermione, tớ chưa bao giờ biết hai người quan hệ lại tốt như vậy? " Harry cau mày, chậm chạp nói "Malfoy, tìm bộ nhờ bồ trợ giúp?"

Hermione hướng về phía hai người bọn họ đưa một cái liếc mắt, "Merlin a! Tớ nghĩ các cậu quên mất kế hoạch lúc trước của chúng ta. Tớ vẫn đang bị nó dùng Imperio - Hermione Granger! Mà không là bạn tốt của các cậu - Hemione! " cô hít sâu một hơi, lộ ra một cái vẻ mặt Harry quen thuộc —— Snape ở lúc cậu xảy ra chuyện , luôn  là xuất hiện vẻ mặt như thế.

Điều này đại biểu cô đang nhẫn nại. Harry ở trong lòng liếc mắt, được rồi, mình và Ron chính là năng lực hiểu có vấn đề.

"Hiện tại, chúng ta quay lại vấn đề chính! Tớ biết Malfoy rốt cuộc đi đâu —— không nên ở chỗ này cắt đứt tớ! Lúc đó tớ muốn về tòa tháp Gryffindor trước giờ cấm! " Hermione nhìn hai người bạn tập trung lại lần nữa cố gắng mở miệng gầm nhẹ, "Malfoy ở Phòng Cần Thiết!"

"Thật sự? " Harry há to miệng, sau đó ý thức được vẻ mặt của Ron cùng mình giống nhau như đúc. Cậu lập tức ngậm miệng, lúc sau mới mở được miệng.
"Chết tiệt! Tớ sớm nên nghĩ đến ! Chúng ta hồi năm thứ năm từng dùng cái phòng kia nhiều lần như vậy, nó sẽ không hiện lên trên bản đồ đạo tặc, hơn nữa —— ".

"Hơn nữa, chết tiệt chúng ta từng rất nhiều lần nhìn trên bản đồ thấy Crabbe cùng Goyle hai người đó đang ở trên hành lang lầu tám! Khốn kiếp! " Ron đột nhiên dùng sức đánh đánh lên đầu của mình, dọa Harry cùng Hermione nhảy dựng .

"Tớ không nên lười biếng nữa, toàn bộ mọi việc đều dựa vào Hermione nghĩ ra! " Ron nói, "Tớ bảo đảm không bao giờ ... nữa rồi! Phòng Cần thiết. Nếu như chúng ta nghĩ kĩ, có thể đã sớm biết... hai đứa đồ con lợn ở hành lang lầu tám lắc lư bao nhiêu lần rồi, chúng ta thế nhưng không có một lần liên nghĩ đến điểm này..."
Ron suy yếu nhìn về phía Harry, Harry nhìn về phía Hermione.

"Không nên nhìn mình! Tớ còn nhiều việc cần phải làm, chương trình học cũng đã đủ phiền toái. Huống chi còn giúp hai người các bồ làm luận văn... " Hermione lần nữa làm một cái liếc mắt, "Chúng ta cũng cho là nó không biết chỗ kia..."
"Trên thực tế nó biết. " Harry thở dài "Hồi năm thứ 5, lúc Umbridge bắt D. A, có đem theo Malfoy bọn nó ."

Hermione gật đầu đồng tình, trong bệnh xá bỗng lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi.

"Như vậy, bồ có thử tìm gian phòng kia hay không—— ưm, tớ là nói gian phòng mà Malfoy đang sử dụng á? " mấy phút sau, Harry mới thích ứng loại cảm giác hoang đường—— bọn họ cơ hồ dùng bảy tám tháng để biết Malfoy rốt cuộc ở địa phương nào, muốn làm cái gì. Nhưng căn bản cũng không nghĩ đến, nó thế nhưng sẽ ở một nơi mà bọ họ rất quen thuộc.

Ngoài dự liệu, Hermione cho cậu đáp án thất vọng.
"Mình thử hơn một giờ, nhưng là mình nghĩ, trừ phi vừa vặn phù hợp với ý nghĩ về gian phòng của của Malfoy, nếu không,chúng ta sẽ mở không ra gian phòng kia ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com