Phần 1
Snape dùng ánh mắt chán ghét nhìn xuống đám học trò năm thứ bảy của mình. Ngay trước mặt y là Granger và Longbottom, học sinh thông minh nhất và ngu đần nhất mà Snape không cảm thấy có chút vinh dự nào khi phải dạy dỗ. Y đã từng hy vọng rằng trong cuộc đời mình sẽ có ngày có thể khiến Longbottom chế được một loại thuốc nào đó cho ra hồn. Thế giới phù thủy này đầy rẫy những kẻ lang băm, và điều chế độc dược thường có xu hướng thu hút những kẻ bất tài và yếu ớt. Longbottom cho đến giờ vẫn chưa trải qua được học kỳ nào mà không bị ngộ độc, làm nổ hay tiêu hủy mấy cái vạc. Hôm nào may mắn thì nó còn làm được luôn cả ba thứ. Nó chắc chắn phải được đảm bảo sẽ không được chế bất cứ cái gì có thể hòa tan vào nước. Mắt Snape dời đi nơi khác.
Granger. Thông minh quá mức cần thiết, con bé đó.
Cạnh bên, là Potter và Weasley. Ngốc Weasley này không có được tính ranh ma của hai người anh sinh đôi của nó, nhưng cũng cảm thấy hài lòng khi cứ bình bình mà trôi qua từng năm học. Đúng là lãng phí não. Kéo theo luôn cả Potter.
Potter. Cậu bé vàng của Dumbledore. Tất cả mọi thứ người ta quẳng vào nó, từ lời nguyền của Voldermort đến các hình phạt cấm túc, đều bị dội ra. Nó không có được thiên phú thành-công-không-cần-cố-gắng của người cha đã thăng của nó, nhưng có thể trở thành một phù thủy không tồi nếu nó cố gắng. Nhưng nó đã không làm như vậy
Tất nhiên, nó không còn đơn thuần là một thằng nhóc. Qua một mùa hè, nó đã lớn lên và tiến gần đến cái ranh giới trở thành một người đàn ông. Nó sẽ không bao giờ cao lớn, mà Snape tự hỏi là không biết nó có để tâm chuyện đó không. Weasley sẽ cao lớn, nó thậm chí còn cao hơn Snape một inch, nhưng Potter thì sẽ chỉ khá hơn nhỏ con một chút.
Tất cả đều căng thẳng nhìn về phía Snape khi y bắt đầu bài học. Y có một năm nữa để dạy bọn chúng cái gì đó hữu dụng. Thời gian không nhiều. Thật sự là không bao giờ đủ.
**
"Cám ơn vì đã đến gặp tôi, Severus."
"Tôi có lựa chọn khác? Không phải là đã hơi trễ để báo cho tôi biết điều đó chứ?" Snape khuấy ly trà của mình, trà đen Trung Hoa, là món mà Dumbledore luôn mời y. Ông ta không bao giờ hỏi xem Snape có thích hay không.
Dumbledore ngả người về phía sau, im lặng một cách dị thường. Rồi ông lên tiếng, "Tôi có chuyện phải nói với thầy."
"Oh? Tôi đoán là tin xấu, nếu không thì thầy đã không lôi tôi tới đây."
"Tin xấu? Thật ra, tôi nghĩ nó còn tùy thuộc vào quan điểm của thầy. Tôi cũng nghĩ thầy sẽ cho nó là tin xấu, vậy nên tôi mới muốn nói riêng với thầy."
"Xin cứ nói." Snape đang đợi bài được lật.
"Chắc hẳn thầy phải biết về lời nguyền của Merlin?"
Snape tìm kiếm trong trí nhớ của mình. "Có phải là lời tiên đoán kỳ quặc về sự ra đời của một người bảo vệ không? Một dạng giống như pháp sư Arthur, người canh giữ và bảo vệ đất nước khỏi sự xâm lược, ma thuật hắc ám và những thứ xấu xí khác?"
"Chính là nó." Dumbledore duỗi dài hai chân.
"Oh.'' Snape tiếp tục chờ đợi.
"Thầy chẳng giúp cho việc này dễ dàng hơn chút nào, Severus."
"Tôi có thể giúp nếu tôi biết được chuyện này đang dẫn đến đâu, thầy Hiệu Trưởng." Snape biết mình đang dùng ngữ điệu trơn tru nhất, nguy hiểm nhất, điều mà y ít khi làm với Dumbledore.
"Người Bảo Vệ -" Dumbledore dừng lại. "Thật sự rất khó để thực hiện chính xác theo lời tiên đoán, đã sáu trăm năm nay không có ai làm được. Nhưng sắp tới sẽ có một cơ hội, và với sự nổi dậy của Bóng tối gần đây, chúng ta phải thử."
"Chúng ta? Làm thế nào mà tôi được tính luôn vào cả cái âm mưa này của thầy vậy? Cuộc đời của một kẻ trà trộn Tử Thần Thực Tử đã đủ hưng phấn lắm rồi, không cần phải tham dự vào việc thực hiện một cái tiên đoán nào nữa."
"Tôi sợ rằng việc này không thể làm được nếu không có thầy, Severus." Dumbledore rót thêm trà. "Thầy đã không biết, nhưng tôi là người cất giữ Quả cầu Ánh sáng. Quả cầu tồn tại để chọn ra cha mẹ cho Người Bảo Vệ. Tôi sợ rằng thầy là một trong hai người đó."
"Tôi? Thầy Hiệu Trưởng, thầy mất trí rồi!" Snape sặc nước trà. "Và tôi cảnh cáo thầy, nếu người còn lại mà là Bulstrode hay Granger thì tôi thẳng thừng từ chối chạm vào bất kỳ ai trong bọn chúng. Bulstrode thì xấu quá mức còn Granger thì đủ thông minh để khiến người can đảm nhất cũng phải tháo chạy khỏi cô ta."
"Không, không phải là cô Granger hay cô Bulstrode, dù tôi chắc rằng cô Bulstrode cũng có nhiều ưu điểm."
"Giáo sư McGonagall coi bộ không còn trẻ để mà làm mẹ."
"Cũng không phải cô McGonagall."
Snape thở dài. "Tôi có thể ngồi đây cả tối để niệm ra tên của từng nữ sinh và giáo viên của trường này, nhưng vậy thì lại càng mất thời gian của tôi hơn. Ít nhất cho tôi chút ưu đãi - ai vậy?"
"Là Potter."
Im lặng. Snape nguyền rủa tất cả những thứ dính đến phép thuật ở nơi tận cùng của địa ngục. Y gần như muốn nằm xuống. "Hiệu trưởng. Potter là một thằng con trai. Cái bào thai sẽ phát triển ở đâu chứ hả? Thầy định cất nó trong hộp à?"
Dumbledore lờ đi giọng điệu, ngôn ngữ vừa nghe. "Bên trong thầy."
Snape đã biết nhiều thứ hơn mức cần thiết, thật sự là quá nhiều. "Trong tôi? Ý thầy là tôi sẽ là mẹ của cái thằng bé xui xẻo đó? Thầy đang đùa. Tôi đã bị người ta dùng quá nhiều rồi." Câu cuối cùng Snape không định nói, nhưng có lẽ Snape đã giận dữ hơn y tưởng.
"Thầy..."
Snape nói, "Nếu đây là một trò đùa quái gỡ dành cho tôi, thì nó không hay ho chút nào đâu. Còn nếu không phải đùa, thì tôi hy vọng thầy sẽ tìm ra được người khác, vì tôi sẽ không làm." Snape đặt cái ly xuống. "Cám ơn vì đã mời trà, thầy Hiệu Trưởng. Tôi còn có việc cần làm."
**
Có tiếng gõ lên cánh cửa văn phòng và Snape ngước lên nhìn. "Cậu muốn gì, Potter?"
"À... thì, em muốn nói chuyện với thầy."
"Về cái gì?"
"Em vào được không?"
"Cậu đã vào rồi. Đóng cửa lại." Snape gần như đã biết chuyện đó là cái gì.
Potter nhìn cung quanh, nhưng biết tốt nhất là không nên đụng vào món dược liệu nào. Snape nhìn cậu chằm chằm. Cuối cùng, Potter mở miệng. "Thầy Hiệu Trưởng... Thầy ấy nói với em về lời nguyền của Merlin. Em chỉ muốn nói, em sẵn sàng thực hiện điều đó nếu thầy cũng vậy."
Snape nhìn cậu từ trên xuống dưới. "Nhưng tôi thì không."
"Em biết thầy ghét em. Nhưng em không nghĩ thầy lại ghét em đến mức đó. Đến mức lãng phí tất cả những gì chúng ta đã làm."
"Có phải Dumbledore kêu cậu xài chiêu này không?" Snape tò mò. "Tin tôi đi, Potter, trên đời này còn có hàng ngàn pháp sư, và tôi không muốn mang thai con của bất kỳ ai trong bọn họ. Về vấn đề này, sự phản đối của tôi không nhằm vào cá nhân cậu."
"Có người nào khác?" Potter hỏi.
Snape mém mỉm cười. "Có thể nói như vậy."
"Vậy... sao thầy không nói với thầy Hiệu Trưởng? Em tin là thầy ấy sẽ hiểu."
"Không đơn giản vậy đâu. Giờ thì, Potter. Đi đi."
**
Khi Snape đang thu dọn đống bừa bộn mà bọn học trò năm ba vừa mới bày ra thì nhìn thấy thầy Hiệu Trưởng đang đứng ở cửa lớp nhìn xuống y. Snape tự hỏi sao ông ta có thể làm được điều đó, bởi vì người này thực sự là thấp hơn y, nếu không muốn nói là hơn nhiều. Thầy Hiệu Trưởng mở lời, "Harry nói với tôi trò ấy đã nói chuyện với thầy."
"Đúng vậy."
"Trò ấy đã kể lại những gì thầy nói. Thầy hiện không có qua lại với ai khác."
"Không. Tôi cũng đã nói với cậu ta rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy."
Dumbledore thở dài. "Thầy có gì muốn nói với tôi không?"
"Không hẳn là có. Đó không phải là chuyện vui vẻ gì để mà nói tới và tôi hoàn toàn muốn quên nó đi càng sớm càng tốt. Và nếu thầy đang định đề nghị là tâm sự về nó có thể giúp ích, thì để tôi cho thầy biết rằng, kinh nghiệm bản thân lại cho tôi hiểu điều hoàn toàn ngược lại."
"Tôi hiểu." Dumbledore tiến đến gần. "Severus?"
"Vâng?" Im lặng, đề phòng.
"Về lời tiên tri. Tôi sợ rằng từ chối không phải là một lựa chọn."
"Tôi cũng sợ điều đó. Potter có biết không?"
"Tôi không nói với trò ấy. Ít nhất là, chưa nói."
Snape thở dài, hy vọng Dumbledore không nghe được. "Cứ tưởng là đã xong rồi."
"Sao ?"
Snape lắc đầu. "Không có gì. Chuyện đó không quan trọng."
"Thầy sẽ hợp tác chứ?"
"Tôi thà không."
"Thầy biết được giá trị của nó mà?"
"Giải thoát thế giới? Hoặc ít nhất là giải thoát những người trong cái thế giới đó? Tất nhiên." Y kìm lại một tiếng thở dài nữa. "Tôi chỉ không biết thầy sẽ làm gì để buộc tôi phải tham gia, bởi vì thầy thật sự sẽ phải ép buộc tôi đấy."
Dumbledore lộ ra vẻ mặt tổn thương; Snape ngạc nhiên vì có điều gì đó y nói lại có thể tổn thương Dumbledore. "Tôi sẽ không bao giờ... Tôi chỉ muốn thuyết phục thầy."
"Thuyết phục tôi hy sinh bản thân cho người khác? Lần nữa? Trước đây tôi đã từng làm việc đó một lần và ngay cả một lời cảm ơn cũng không có. Tôi nghĩ một lần cho suốt cuộc đời là đủ lắm rồi, không phải sao, Albus?"
"Thầy là một Tử Thần Thực Tử, nhưng đã quay lại với Ánh Sáng. Đó là một điều tuyệt vời, can đảm nhất mà thầy đã từng làm."
Snape lau khô tay bằng chiếc khăn lau đặt gần đó. Y nói, "Thầy có biết tại sao những thông tin của tôi luôn có gía trị không? Chúng luôn là những gì tốt nhất mà thầy có thể có."
"Đúng vậy. Thầy là tay chân thân cận của Voldermort, rất gần gũi với hắn."
"Không hẳn. Tôi là... người tình của Voldermort, dù thật sự chẳng có chút tình nào dính trong đó. Tôi là cái thể xác hắn cần để thỏa mãn mỗi khi cảm thấy có nhu cầu. Hắn gắn dấu hiệu lên tôi để đảm bảo có thể tin tưởng tôi, thứ thật ra chẳng hơn gì một trò đùa, tôi tin là thầy cũng thấy vậy." Snape quan sát khuôn mặt Dumbledore. "Không, bản thân tôi cũng nghĩ thật khó mà tưởng tượng được Voldermort có thể cảm nhận được bất cứ thứ gì dù chỉ đơn giản như dục vọng, mà thật sự là thế. Hắn chẳng biết gì hết."
"Tôi - Tôi hoàn toàn không biết."
"Bởi vì tôi không muốn thầy được biết. Giờ thì thầy đã biết những gì tôi phải đối mặt khi đóng vai một Tử Thần Thực Tử rồi đấy. Và thầy cũng thấy được luôn việc cái Quả cầu của thầy chọn tôi làm bất kỳ cái gì cũng đúng là một trò hề."
"Thầy không thể tiếp tục -"
"Nếu bản thân tôi cũng đã sẵn sàng để mạo hiểm thì không có lý do gì mà chúng ta không..."
"Ý tôi không phải như vậy. Voldermort không - chưa từng - thật sự muốn thầy, chắc chắn là..."
"Không, đối với hắn thì cái lỗ nào cũng được. Hắn chỉ là ưa thích sử dụng những thứ mà hắn đã quen thuộc hơn thôi, những thứ sẽ phản ứng như hắn dự đoán."
Dumbledore hít một hơi thật sâu, "Làm ơn nghe tôi nói, Severus, xin thầy." Snape chờ đợi, căng thẳng. Dumbledore tiếp tục, "Hắn không thật sự để mắt đến thầy."
Snape nói, "Trời ạ, làm ơn đi! Thầy không cần phải thông cảm hay gì hết. Tôi vẫn luôn biết rõ là mình luôn luôn xấu xí." Y quăng ra những lời này như thể chúng là những điều điên rồ nhất. Và ngay cả Dumbledore cũng phải lùi lại.
"Hắn muốn thầy vì những gì mà thầy là đại diện, hắn muốn khiến thầy trở nên vô dụng. Thầy không thể để hắn làm được điều đó."
Snape nuốt xuống từ đầu tiên hiện lên trong đầu y và cân nhắc. Snape đáp, "Thầy là một kẻ quỷ quyệt, Albus."
**
Lại là Potter, đứng đợi ở cửa phòng học ngầm sau khi lớp cậu đã về hết. Snape chỉ đơn giản là tò mò, y không nghĩ ra được mình có điều gì muốn nói. Những gì Snape muốn làm mỗi khi nhìn thấy mặt Potter hay Dumbledore là la hét và ném vỡ đồ đạc, nhưng y cố gắng giữ gìn sự tôn nghiêm của mình hết mức có thể. Mà Snape nên làm vậy, cái tôn nghiêm này y cũng chẳng còn giữ được lâu nữa.
Potter bước vào. "Giáo sư Snape?"
Snape tiếp tục trưng ra bộ mặt mà y cho là chỉ đơn thuần là tò mò, tay vẫn không ngừng quấy đảo trong cái vạc thuốc đang chế. Snape ghét phải lãng phí. "Thầy Dumbledore cho em biết là thầy đã đồng ý."
"Vậy sao?" Snape không nhớ là mình có nói hai từ đó. Y chỉ có thể cố gắng để không phản đối mà thôi.
"Thầy ấy nói vậy." Potter đợi, xem Snape có muốn nói gì không. Khi không thấy Snape lên tiếng, Potter tiếp tục, "Tiếp theo sẽ phải làm gì?"
"Chuyện này là do Dumbledore bày ra. Thầy ấy nhất định sẽ báo cho chúng ta biết." Snape ngước lên nhìn Potter từ chỗ cái vạc, thằng nhóc có vẻ lo lắng. "Sẽ không dễ dàng," Snape nói. Không có gì dính đến ông ta mà dễ dàng, y nghĩ, "nhưng tôi nghĩ chúng ta sẽ làm được." Snape nhận ra rằng gây hấn với Potter cũng chẳng đi tới đâu, họ sẽ phải cùng làm chuyện này. Nhưng không có nghĩa là Snape phải thích nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com