25. Bản sắc của một người sẽ quyết định chiến thắng; một cái tên được tiên đoán
Khi còn nhỏ, Arcturus Black đệ tam, kiếp sống thứ ba của Harry Potter, cậu lắng nghe cha mình thuyết giảng về danh dự và cậu sẽ trở thành gì. Gia chủ tiếp theo của Nhà Black. Sirius Black đệ nhị, cha của cậu, là một người nghiêm khắc nhưng chu đáo. Ông đối xử tốt với vợ và con trai nhưng ông luôn đảm bảo rằng không ai trong số họ có thể làm hoen ố cái tên họ mang - Black.
Cậu mười một tuổi khi cha cậu ngồi xuống và bắt đầu nói về chính trị và đàm phán. Cậu thấy thật vô lý khi có người dạy con mình những điều như vậy nhưng cậu đã từng nghe Regulus kể về những bài học của họ trong kiếp sống thứ hai của mình.
"Nghệ thuật đàm phán... Hãy hiểu rằng đó là một thứ khó lường và phức tạp, con trai yêu quý của ta. Là người thừa kế của gia tộc vĩ đại của chúng ta, con phải thành thạo nó. Con là con trai của gia tộc Black, nếu con muốn thứ gì, con sẽ có được nó... bằng mọi giá." Sirius II nói, vung tay trong không khí khi cậu con trai ông ngồi trước mặt ông.
Theo quan điểm của cậu bé Arcturus, người cha hiện tại của cậu trông gần giống hệt như người chắt được đặt tên theo ông. Arcturus mong mình cũng sẽ trông tương tự như vậy khi lớn lên.
Cậu gật đầu theo lời cha mình, lặng lẽ viết vào cuốn nhật ký nhỏ mà em họ Cassiopeia tặng cậu vài tuần trước. Cuối cùng cậu cũng tìm ra việc để làm với nó, không giống như việc cậu sẽ tạo ra một Trường Sinh Linh Giá đẫm máu.
"Một điều con phải cân nhắc khi đàm phán... là hình ảnh của con trước công chúng."
Điều đó khiến Arcturus dừng ghi chép, quay sang nhìn cha mình, người đang nhìn cậu đầy mong đợi. Cậu nghiêng đầu, lặng lẽ yêu cầu cha mình tiếp tục.
Sirius II thở dài, "Địa vị xã hội của con sẽ ảnh hưởng nặng nề đến kết quả của các cuộc đàm phán. Con là một Black, Arcturus." Ông nhấn mạnh tên cậu, bằng chứng về dòng dõi của cậu. Black, hầu hết những người trong số họ đều được đặt tên theo các vì sao hoặc các thiên thể. Sirius, Regulus, Bellatrix, Andromeda, Arcturus, Cassiopeia. Họ là những ngôi sao, chòm sao - và đó là tên của họ.
"Một khi con bước vào Hogwarts, con phải cẩn thận với những người con kết bạn. Gia đình chúng ta có rất nhiều kẻ thù, và những kẻ thù đó không ngại lợi dụng chính con cái của họ. Hãy cẩn thận." Ông đặt tay lên vai Arcturus, vẫn giữ giao tiếp bằng ánh mắt.
Những gì người thừa kế trẻ tuổi nhìn thấy trong mắt cha mình là lo lắng và quan tâm. Là một Black, nghĩa là phải quen với nguy hiểm, với những mối đe dọa. Đó là một điều đáng tiếc nhưng quyền lực luôn đi kèm với mặt trái. Arcturus đã hiểu điều đó ngay cả trước khi cậu được sinh ra. Cậu thấy điều đó thật bi thảm.
Trong kiếp sống thứ hai, Arcturus đã bị cuốn vào vòng xoáy của gia tộc Black do tình bạn với Regulus và thực tế là Dorea đối xử với cậu như con trai ruột. Cậu hiểu rõ chính trị trong gia đình hiện tại của mình và cách họ hoạt động, cách họ coi trọng truyền thống, danh dự và lòng trung thành với gia tộc là trên hết. Orion và Walburga trở thành nỗi ô nhục do cuộc hôn nhân của họ, trước đó, họ đã thành công và là hình mẫu của dòng họ Black.
Cậu thề sẽ không bao giờ cho con trai tương lai của mình cưới em họ của mình. Cậu sẽ tìm một người khác để làm mẹ cho Sirius và Regulus.
"Cha ơi... còn nếu con không vào nhà Slytherin thì sao?"
Cậu nhớ rất rõ câu hỏi này. Giao kèo mà đứa con thứ hai của cậu đã hỏi cậu. Nếu con vào Slytherin thì sao? Người con trai yêu quý của cậu đã từng lo lắng như vậy.
Sirius II chớp mắt, cau mày nhìn con trai mình. Nhưng Arcturus chỉ chờ đợi câu trả lời.
"Tại sao con lại nghĩ như vậy?"
"Mẹ là Ravenclaw và ông ngoại là Gryffindor."
Hesper Black, nhũ danh Gamp - người mẹ hiện tại của cậu có cha là một Gryffindor.
"Em họ Pollux nói rằng nếu con không phải là Slytherin, con sẽ bị từ mặt và nó sẽ là người thừa kế." Cậu lẩm bẩm nhưng biết rằng cha cậu có thể nghe thấy.
Nếu em họ của cậu muốn Slytherin thì cậu sẽ hành động như vậy. Hơn nữa, nếu cậu bị tước bỏ quyền thừa kế, Cassiopeia sẽ là người thừa kế, chứ không phải Pollux.
Cậu hoàn toàn nhận thức được rằng dòng dõi của bạn không đặc biệt ảnh hưởng đến lựa chọn của Mũ phân loại, nhưng nó có một số tác động đến nó. Tùy thuộc vào gia đình bạn - cách bạn được nuôi dạy, nhà của bạn có thể dễ dàng được xác định. Tuy nhiên, đó vẫn là điều mà chiếc Mũ có thể dễ dàng bỏ qua. Ngôi nhà bạn thuộc về phụ thuộc vào bạn là người như thế nào - Mũ phân loại sẽ xếp bạn vào nhà nơi bạn giống với những người khác nhất.
"Arcturus Sirius Black đệ tam."
Arcturus im lặng khi nhìn chằm chằm vào cha mình với đôi mắt mở to. Sirius II đã quỳ xuống trước mặt cậu, một tay đặt lên vai cậu trước khi nắm lấy tay của cậu. Người đàn ông ấy dành cho cậu một nụ cười dịu dàng và yêu thương, điều mà Arcturus không mong đợi nhiều từ một Black.
"Con là con trai của ta. Cho dù con là Ravenclaw, Slytherin, hay thậm chí là Gryffindor, con vẫn sẽ là con trai của ta." Sirius nhẹ nhàng nói trước khi giọng nói trở nên nghiêm nghị. "Đừng nghe lời em họ của con. Nó thật ngốc khi nghĩ rằng con sẽ bị tước bỏ quyền thừa kế vì nhà mà con sẽ vào. Ta sẽ nói chuyện với em trai ta về điều này." Ông ấy càu nhàu.
Arcturus nuốt nước miếng, lắc đầu nhưng cha cậu chỉ đơn giản tiếp tục. "Arcturus, con được đặt tên theo người em trai thông minh của ta và chính ta. Cả hai chúng ta được cho là những Slytherin xuất sắc nhưng không ai trong chúng ta được đảm bảo điều đó. Ta suýt được xếp vào Ravenclaw và chú của con thì... à ừ, ông ấy có nhiều bạn ở Gryffindor vì một lý do nào đó."
Những thông tin như vậy khiến Arcturus phải suy ngẫm về bản thân mình. Cậu không dám nhìn vào mắt cha mình, cầm chặt cuốn nhật ký và khẽ gật đầu. Cậu thở ra nhẹ nhõm...
"Cảm ơn... cha."
Tâm trí của Arcturus ngay lập tức hướng đến một cậu bé với mái tóc đen tuyền và đôi mắt xanh như pha lê. Cậu bé mặc áo choàng xanh lục, toát ra một vẻ tự tin thoải mái cho phép cậu trò chuyện vui vẻ với một cậu bé tóc vàng bạch kim. Con trai thứ hai của cậu, đứa con trai giống cậu nhất về ngoại hình và tính cách.
Arcturus mỉm cười, đánh vần tên đầy đủ của cậu bé trong đầu. Toàn bộ tên của cậu bé được đặt theo tên ngôi nhà mà Harry đã tự hào truyền lại cho cậu. Người thừa kế của cậu, con trai của cậu, đứa con thứ hai.
Ares Regulus Potter.
Người thừa kế của Gia tộc Black.
---------------------
Địa vị xã hội, dư luận, Hadrian nhớ rất rõ những thuật ngữ đó. Cậu thường lặp lại chúng như một câu thần chú mỗi khi bước vào một cuộc sống mới, khi xây dựng một danh tính mới. Cậu thường xuyên bị buộc phải hiểu rằng số phận của mình không thể dễ dàng kiểm soát và do đó, cậu phải bằng lòng với những gì mình đang có. Thật không may, điều đó gần như chẳng có nghĩa lý gì đối với một đứa trẻ.
Nhưng một lần nữa, Harry phải thừa nhận mình vẫn là con người - phần lớn là vậy.
Cậu nắm chặt tờ giấy, gần như xé nát nó khi ly cà phê trong tay kia run rẩy. Một nụ cười mỉa mai thoáng qua trên môi cậu và cậu nhận thấy Hermione và Ron đang xua đuổi những bạn học đang cố gắng đặt câu hỏi cho cậu. Những câu hỏi chắc chắn sẽ khiến cậu tức giận và phép thuật của cậu bùng lên thành ngọn lửa khủng khiếp.
Vì vậy, Harry lại nhấp một ngụm cà phê của mình, hít một hơi thật sâu và nở một nụ cười lạnh lùng.
Cậu đọc lại tạp chí một lần nữa, phẫn nộ-
______
Cậu bé sống sót và thiếu nữ gặp nạn của cậu ấy
Trong nhiệm vụ thứ hai, bốn quán quân được yêu cầu cứu "báu vật". Không ai ngờ đó lại là những người mà quán quân vô cùng trân trọng.
Phần lớn, những báu vật được đề cập là các thành viên gia đình yêu quý, anh chị em nuôi và người yêu. Gabrielle Delacour, Asen Oblansk và Cho Chang. Nhưng Luna Lovegood, báu vật của cậu bé sống sót được yêu mến của chúng ta, thuộc loại nào?
Những suy đoán đã lan truyền khắp Hogwarts, sau khi hỏi một số học sinh và họ đã đồng ý trả lời câu hỏi của chúng tôi!
Một học sinh Gryffindor cho biết; "Potter đã ở gần Lovegood kể từ đầu năm. Không ai biết tại sao nhưng cậu ấy rất bảo vệ cô ấy. Thậm chí còn độc đoán! Có người từng rủ cô ấy đi Hogsmeade và Potter thực sự khó chịu với họ."
Liệu cậu Potter là kiểu người yêu hay ghen tuông? Hay đây là hành vi của một người anh trai bao bọc quá mức.
Chúng tôi cũng đã hỏi một số học sinh về các sự kiện khác xảy ra giữa cậu Potter và cô Lovegood và có thể nói, chúng tôi đã nhận được những tin tức tuyệt vời!
"Cô ấy là bạn nhảy của anh ấy tại vũ hội Giáng Sinh. Lovegood mặc một chiếc váy bạc và xanh lam tuyệt đẹp được thêu một số loại đá quý. Quần áo của Potter có màu sắc tương tự. Tôi nghĩ anh ấy đã đặt may riêng cho họ," một học sinh giải thích chi tiết, "Họ thực sự thân thiết khi khiêu vũ. Potter không cho cô ấy đi nhảy với người khác, cho đến khi Ginny Weasley nắm lấy cô ấy. Sau đó, anh ấy đã khiêu vũ với Hermione Granger."
À, vâng. Hermione Granger, phù thủy thông minh nhất ở độ tuổi của cô ấy! Một nghi ngờ khác về người yêu của cậu Potter -
______
Harry không ngần ngại châm lửa đốt tờ tạp chí, ném tờ giấy đang cháy trên bàn khiến học sinh la hét vì cơn thịnh nộ của cậu. Ai đó, Hermione, đã nhanh chóng niệm Aguamenti vào ngọn lửa đang âm ỉ. Harry búng ngón tay, buộc ngọn lửa tắt đi khi Hermione cố gắng dập tắt nó bằng nhiều nước hơn.
Đôi mắt đen của cô, viền xám, trừng trừng nhìn cậu khi cô huýt sáo và khoanh tay trước ngực. Cô cau mày, như thể cố gắng truyền đạt sự thất vọng của mình qua ánh mắt, nhưng cô không cần làm vậy. Hadrian không hề bị xúc phạm.
"Họ đang bịa ra chuyện mình hẹn hò với bồ hoặc Luna."
Hermione nhanh chóng thay đổi, sự thất vọng của cô biến thành ghê tởm. Mặt khác, Ron nghẹn vì miếng gà và liếc nhìn Harry, sang Hermione, rồi ánh mắt cậu ấy hướng về Ginevra Weasley đang sôi sục.
"Ai đó nên trấn an em ấy trước khi-"
Ginny làm hệt những gì Harry đã làm, châm lửa đốt đống rác rưởi.
Trong một khoảnh khắc, đôi mắt màu hạt dẻ gặp gỡ đôi mắt xanh lục và Harry nở một nụ cười thân thiện. Cậu giơ cao chiếc cốc của mình lên, một lời chào chế giễu để họ hiểu được sự vô nghĩa này. Ginny gật đầu, cũng giơ cao chiếc cốc của mình trước khi uống cạn và dậm chân về phía bàn Ravenclaw, rõ ràng là để càu nhàu với Luna và tặng cho cô ấy những lời khen.
Rốt cuộc, Harry chỉ cho phép cô ấy đến gần Luna yêu quý của họ, và ngược lại.
"Thật kinh khủng! Ai mà đầu óc bình thường lại nghĩ rằng mình sẽ yêu bồ chứ?" Nghe giống như một sự xúc phạm, có thể là vậy, nhưng Harry hiểu rõ hơn thế.
Hermione thấy cậu hấp dẫn nhưng tình yêu của cô như một người chị dành cho cậu đã chế ngự được điều đó. Họ sẽ không trở thành người yêu. Cô ấy là chị gái của cậu và cậu là em trai của cô ấy. Cảm giác như loạn luân.
"Ai đó không bình thường." Cậu nói với cô, đâm dĩa vào mớ rau xanh tội nghiệp mà cậu đang ăn.
"Chúng ta có thể kiện họ tội phỉ báng không?" Hermione hỏi, véo sống mũi trong khi cô phủi sạch đống tro tàn của cuốn tạp chí.
"Không thực sự... tình huống này không phải phỉ báng. Thực tế là nó quảng cáo cho giải đấu bằng cách thêm nội dung lãng mạn vào đó." Harry giải thích, nhăn mặt một cái sau khi nếm thử thức ăn. Cậu muốn nhổ nó ra.
"Tuy nhiên," Ron lầm bầm, "Họ không nên nói về hai người như thế này. Hai người không... hai người không yêu nhau như vậy, phải không?" Vẻ mặt cậu ấy bối rối và tia ghen tuông lóe lên trong mắt.
Harry cần phải loại bỏ tia lửa đó.
"Giống như loạn luân giả vậy! Thật lòng mà nói Ronald, nếu mình hẹn hò với Harry, thì hệt như mình đang hẹn hò với em trai mình." Cô ấy tuyên bố lớn tiếng, hoàn toàn ghê tởm sự giả vờ.
Harry liếc nhìn xung quanh. Có những người rùng mình trước sự táo bạo tàn nhẫn của cô ấy và cậu không thể không bật cười khúc khích. Hermione có thể tốt với Ravenclaw nhưng trong thân tâm họ là những con sư tử.
Sư tử hay Rắn? Cậu là ai? Một giọng nói hỏi và Harry chỉ đơn giản là lẩm bẩm.
"Bằng máu và trái tim, tôi là một con sư tử, nhưng tâm trí của tôi luôn giống như một con rắn." Cậu thầm thì với bản thân, ngân nga trong khi cẩn thận cắt trứng tráng của mình. Lòng đỏ trứng tràn ra đĩa và cậu mỉm cười. Giá như nó là máu, một giọng nói vang lên nhưng Harry không biết đó có phải của chính mình không.
"Đúng rồi... Mione, mình phải nói với bồ về một chuyện. Và Ron, mình đề nghị bồ đến gặp Luna." Cậu nói mà không giải thích thêm. Hai người nhìn nhau trước khi do dự làm theo lệnh của cậu. Ron đứng dậy khỏi ghế, nắm tay Hermione trong một giây trước khi mặt cậu ấy đỏ lên và vội chạy đến chỗ em gái và Luna. Hermione được lại một mình bối rối trong khi Harry khúc khích trước hành động của họ.
Cậu ra hiệu cho cô ấy đi theo khi họ ra khỏi đại sảnh. Đó là một ngày cuối tuần ở Hogsmeade và những học sinh nước ngoài cũng đã rời khỏi khuôn viên trường đến thị trấn phép thuật nhỏ gần lâu đài.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Hermione cau mày, quấn chặt áo khoác quanh người khi cô ấy vùi mặt vào chiếc khăn quàng đỏ thẫm được tặng cho cô ấy trong năm.
Harry nhìn quanh Hogsmeade, phát hiện ra Cho Chang đang đi hẹn hò với Cedric. Khi bạn học kiêm quán quân khác nhìn thấy cậu, Hufflepuff không khỏi nở nụ cười rạng rỡ nhất và vẫy tay chào vui vẻ. Harry đáp lại bằng một nụ cười lười biếng, vẫy tay chào lại trước khi dẫn Hermione vào thị trấn.
Áo khoác xám đen của cậu là một sự tương phản tuyệt vời với màu trắng của tuyết. Tháng Một vẫn còn lạnh so với tháng Mười Hai, nhưng Harry hy vọng đến tháng Hai thời tiết cuối cùng sẽ ấm hơn.
"Bồ có biết rằng kết quả của các cuộc đàm phán có thể được xác định bởi địa vị xã hội của bồ không? Hay hình ảnh công chúng của bồ?" Harry hỏi, quay sang Hermione trước khi họ bước vào quán Ba Cây Chổi.
Hermione chớp mắt, lắc đầu.
"Chà, vậy thì để mình cho bồ một bài học ngắn gọn. Đàm phán đòi hỏi bồ phải nhìn nhận hình ảnh của mình. Uy tín của bồ có tạo ra một cuộc đàm phán khả thi và ngay lập tức. Giả sử bồ là một người vô danh và bồ định nói chuyện với một số chính trị gia quyền lực nào đó. Họ thậm chí sẽ không gặp bồ vì địa vị xã hội của bồ. Vì vậy, trước tiên bồ phải có được danh tiếng tốt hơn." Harry cười, "Tuy nhiên, cũng có phương pháp tống tiền."
"Harry! Điều đó thật là - Thật là-" Hermione lắp bắp nhưng cô ấy dường như do dự một lúc. Mắt cô ấy đờ đẫn, cau mày suy ngẫm về những lời của cậu.
Harry không bao giờ cần phải yểm bùa cô ấy.
Học tập. Kiến thức. Hermione khao khát những thứ đó và dễ dàng thay đổi quan điểm của cô ấy bằng những từ ngữ phù hợp. Hiện tại đó là một khuyết điểm nhưng Harry sẽ tận dụng nó trước khi bắt cô ấy sửa chữa nó. Tất nhiên, cô ấy sẽ cần phải cứng rắn hơn và điều chỉnh đạo đức của mình.
"Nghe này Hermione, nếu chúng ta muốn có những thứ nhất định, chúng ta cần phải trở thành những người nhất định. Bây giờ, hãy... sửa lại danh tiếng lố bịch của mình." Cậu mở cửa và được chào đón bởi một số người trong quán rượu.
Cậu dễ dàng bắt gặp ánh mắt của Bà Rosmerta, người chào đón sự hiện diện của họ. Harry chuẩn bị nụ cười quyến rũ nhất của mình và người phụ nữ dường như đỏ mặt, khi cậu và Hermione lách qua đám đông và ngồi vào một bàn, nơi có một phụ nữ tóc vàng mặc áo choàng màu xanh ngọc lục bảo. Mắt bà ta nheo lại nhưng cậu chỉ đơn giản mỉm cười với bà ta.
"Xin chào cô Skeeter."
Rita Skeeter nhìn cậu nghi ngờ, nhưng bà ta hừ nhẹ khi bia bơ được phục vụ.
"Chào mừng cậu Potter. Cậu có thích lễ hội Yule? Vũ hội Yule có vui không?" Bà ta bắt đầu hỏi, không chút do dự khi nụ cười gian xảo như mèo của bà ta hình thành trên khuôn mặt.
Hermione cau mày, rõ ràng không hiểu Yule là gì (Harry nghĩ cậu sẽ phải mua một vài cuốn sách). Nhưng Harry đặt một tay lên đầu gối cô, khiến cô gái cứng đờ người.
"Tuyệt vời. Mặc dù Yule vui vẻ hơn là căng thẳng vì bài thi mới. Vũ hội trước đó khá thú vị, choáng ngợp với những điệu nhảy, nhưng cũng thật vui. Tôi phải bày tỏ lòng biết ơn đến cô, cô Skeeter, vì đã đáp ứng yêu cầu nhỏ của tôi." Harry nói như thể cậu đã làm điều đó hàng nghìn lần. Có lẽ là như vậy.
Mắt của Skeeter sáng lên như sao, "Ôi trời ơi - Cuộc phỏng vấn nhỏ bé này của chúng ta đối với tôi còn quý giá hơn đối với cậu! Tôi mới là người nên cảm ơn cậu." Bà ta nhấn mạnh và Harry mỉm cười đáp lại.
"Rất tốt... Cô muốn được trả lời cho những câu hỏi nào?"
Hermione quay phắt về phía cậu, nhưng cậu chỉ đơn giản mỉm cười trấn an cô. Rõ ràng cô ấy trông rất khó chịu trước sự lựa chọn của cậu, cắn môi khi nắm chặt tay thành nắm đấm trên đùi và cố gắng hết sức không trừng mắt nhìn Skeeter.
"Hm, hãy bắt đầu với những suy nghĩ của cậu về nhiệm vụ thứ hai. Báo cáo nói rằng cậu khá hoảng loạn khi giải cứu cô Lovegood."
"Đó là điều tự nhiên. Luna là em gái của tôi về mọi mặt trừ huyết thống. Nếu nhân viên chọn Hermione, tôi cũng sẽ làm như vậy với cô ấy."
"Vậy cô Lovegood và cô Granger giống như chị em gái của cậu?"
"Đúng, dĩ nhiên."
Hermione liếc nhìn cậu, thích thú mỉm cười trầm tư. Cậu đã không nói dối trong tình huống đó.
"Thú vị... và về cô Delacour..."
"Gabrielle?"
"Vâng! Họ nói rằng cậu đã làm gì đó để cứu cô ấy? Vậy có thể kể cho tôi nghe đôi điều về việc đó không?"
Harry nở một nụ cười xin lỗi. Không, cậu không thể tiết lộ nhiều về những gì mình đã làm. Truyền phép thuật vẫn chưa được phát hiện trên thế giới này.
"Thật không may, tôi không thể. Điều đó cũng có nghĩa là xâm phạm quyền riêng tư của cô Gabrielle nên tôi muốn giữ im lặng về điều đó. Tuy nhiên, tôi phải làm rõ rằng tôi chỉ giúp ổn định phép thuật của cô bé với sự hướng dẫn của Fleur và Bà Pomfrey." Cậu giải thích, nói dối qua một nụ cười.
Fleur và Pomfrey cũng không hướng dẫn cậu nhiều. Cậu chỉ đảm bảo truyền một chút phép thuật từ Fleur sang Gabrielle và đảm bảo nó thích ứng tốt với cơ thể của cô bé. Harry nghi ngờ rằng Gabrielle có thể sống sót với phép thuật của cậu trong người.
"Thế à..." Skeeter cười toe toét, và Hermione liếc nhìn giấy da và bút lông của bà ta. Cô ấy kéo tay Harry từ dưới bàn, lặng lẽ ra hiệu cho cậu biết điều đó.
Toàn bộ cuộc phỏng vấn diễn ra suôn sẻ với việc Hermione bình luận một chút về quan điểm của cô ấy về thử thách thứ hai. Skeeter hoàn toàn vui mừng khi nghe ý kiến của cô ấy, ít thù địch với cô gái hơn - không giống như kiếp trước của Harry.
Khi cuộc phỏng vấn kết thúc, Harry và Hermione rời khỏi quán Ba Cây Chổi và đi bộ quanh Hogsmeade với cái lạnh bao quanh họ. Lặng im một lúc cho đến khi Hermione bắt đầu đặt câu hỏi.
"Yule là gì?"
"Ngày lễ ngoại giáo. Phù thủy ăn mừng ngày lễ này thay vì Giáng Sinh nhưng với sự xuất hiện của những Muggleborn, nhiều người đã buộc phải chấp nhận Giáng Sinh và bỏ lễ Yule*." Cậu giải thích và Hermione thở hổn hển. Sự kinh hoàng lan tỏa trên khuôn mặt của cô khiến Harry hừm một cái, hài lòng với phản ứng của cô.
———
*Yule (Yuletide) - Đông chí (20 -23/12)
Yule là một ngày lễ lớn được tổ chức bởi những người Đức cổ, người theo tôn giáo pagan Đức hiện đại, người theo Đạo Wicca, Satan giáo LaVeyan và người Công Giáo (nhưng trong hình thức của Lễ Giáng Sinh).
Yuletide có nguồn gốc ngoại đạo Đức, được cho rằng là thời điểm mà Thần Odin dẫn theo thiên binh thần tướng đi Wild Hunt trên bầu trời, vì thế người tránh ra đường vào buổi tối để khỏi bắt gặp đoàn săn hoang. Yule thường kéo dài nhiều ngày chứ không phải một ngày duy nhất.
Theo truyền thống Wicca thì đây là ngày mà bắt đầu năm Wicca.
Yule đánh dấu ngày ngắn nhất và đêm dài nhất trong năm. Từ lễ Yule, ngayf bắt đầu dài ra và đêm bắt đầu ngắn lại cho tới lễ Litha (Hạ chí). Đây là lễ kỷ niệm của sự tái sinh, lễ hội lửa, ăn mừng mặt trời trở lại, là thời điểm của những khởi đầu mới.
———
"Điều đó thật là... Thật là khủng khiếp! Không ai được phép từ bỏ văn hóa của mình vì người khác." Cô ấy tuyên bố, phẫn nộ và kinh hoàng. Một nhận thức dần dần đến với cô ấy và Hermione nhăn mặt, "Phải chăng đó là lý do tại sao thuần huyết ghét chúng ta nhiều như vậy?"
"Một số người trong số họ làm như vậy vì điều đó, đúng vậy... nhưng một số chỉ đơn giản là những kẻ cố chấp không hiểu được thực tế là huyết thống không quan trọng."
Hermione im lặng.
Rõ ràng, cô ấy đang suy ngẫm trong khi Harry quan sát cô ấy một cách cẩn thận. Thứ nhất, Hermione vẫn là một Muggleborn lớn lên xung quanh những truyền thống và văn hóa thay thế cho thế giới phép thuật. Tuy nhiên, cô ấy cởi mở hơn một chút so với bản thân khác của mình. Một vẻ mặt trầm tư hiện lên trên khuôn mặt cô trước khi cô gật đầu.
Cô ấy dường như quyết định điều gì đó. Harry nhếch mép, cậu đã tặng cho cả hai những vật liệu hoàn hảo. Ron đã nhận được bộ bài Tarot như đã hứa, cùng với một quả Snitch đồ chơi cuối cùng sẽ quay trở lại với cậu ấy và một cuốn sách về bói toán. Ron đảo mắt nhưng cảm ơn cậu một cách trìu mên, đồng thời ăn hết sôcôla mà Harry tặng. Hermione đã tự mua cho mình cây bút Rune mà Harry cứ nhắc đến, cùng với hai cuốn sách khác. Một cuốn về các thuộc tính của phép thuật (cô ấy đã yêu cầu nhiều lời giải thích về điều đó) và một cuốn sách lịch sử về các truyền thống và lễ hội của phù thủy.
"Harry."
"Ừ?"
"Dạy mình cách đàm phán."
Harry cười. Chiến thắng lại thuộc về tôi, cậu cười khúc khích và giả vờ cúi chào Hermione. "Mình sẽ dạy bồ nhiều hơn là đàm phán."
---------------------
"Điều này thực sự hữu ích chứ?" Giọng Ron ngập ngừng khi cậu nhìn Luna. Họ đã tìm thấy một căn phòng trống để luyện tập, Ginny quan sát họ một lúc.
"Tin em đi Ron, nếu anh có vấn đề với Bói Toán, Luna sẽ giúp anh... mặc dù em thực sự không hiểu gì cả." Ginny nhún vai, cười toe toét khi Luna lẩm bẩm thừa nhận. Hai anh em trẻ nhất nhà Weasley quan sát kỹ lưỡng khi Luna đặt bộ bài Tarot xuống sàn, mặc dù tất cả các lá bài đều bị úp xuống.
Cô gái Ravenclaw ngân nga, hài lòng với bản thân trước khi đứng dậy khỏi sàn và nắm tay Ginny.
"Quá trình này không thể thực hiện được nếu có sự hiện diện bổ sung. Mình xin lỗi vì điều này Ginevra, nhưng bồ có thể đứng canh gác được không? Nếu bọn mình bị gián đoạn, bọn mình sẽ phải bắt đầu lại từ đầu." Luna nhẹ nhàng nói, một tình cảm trong mắt cô ấy lấp lánh khi cô nắm tay Ginny.
Ginny dịu giọng nhưng nheo mắt nhìn anh trai mình. "Hãy cư xử tử tế."
"Anh lớn tuổi hơn em."
"Thì sao?" Ginny tự mãn trả lời, hậm hực khi Ron đảo mắt. Nhưng cô gái mỉm cười và vỗ nhẹ lưng anh trai, "Chúc may mắn đồ ngốc."
"Cảm ơn, Gin." Ron cười đáp lại khi em gái cậu tận tâm đứng canh gác bên ngoài lớp học. Cậu không nghi ngờ gì khả năng hù dọa bất cứ ai cố gắng bước vào của cô bé. Đối với một đứa trẻ mười ba tuổi, Ginny hung dữ và đáng sợ theo cách riêng của mình.
Luna khúc khích trước khi dẫn cậu đến những lá bài gần như đã được sắp xếp và đặt cả hai xuống sàn. Cô ấy lẩm bẩm một giai điệu nhẹ nhàng, thắp sáng một số ngọn nến mà cô ấy đã triệu hồi cùng với một loại hương. Ron có thể ngửi thấy thứ gì đó từ cả nến và hương, thứ gì đó dường như thanh tẩy những lo lắng trong tâm trí cậu.
Luna hắng giọng, khiến Ron tỉnh dậy khỏi cơn ngây ngất và cười ngượng ngùng.
"Bây giờ... Kiểu Bói Toán cơ bản nhất đối với em là đọc bài Tarot." Luna bắt đầu, "Chúng ta không giống nhau về khả năng bói toán. Em thiên về nhìn thấy tương lai và thường là hiện tại. Anh, ngược khác, có mối quan hệ mật thiết với hiện tại và quá khứ. Không nhất thiết là một nhà tiên tri nhưng có mối quan hệ mật thiết."
Ron gật đầu, hơi khó hiểu nhưng cậu có thể nắm được ý chính. Sau đó, Luna chỉ vào bộ bài được trải trên sàn.
"Đầu tiên và quan trọng nhất, anh sẽ phải gom các lá bài lại với nhau. Nhưng bây giờ, hãy để tâm trí anh thư thái và điều chỉnh phép thuật của anh. Các lá bài được sắp xếp sao cho để khi anh sử dụng phép thuật, nó sẽ phần nào... gắn kết với anh."
"Cái gì? Điều đó không có ý nghĩa gì cả."
Luna gật đầu đồng ý, "Đúng, nó không có nghĩa, nhưng đúng thời điểm, anh sẽ hiểu. Phép thuật không phải là một vật vô tri vô giác. Nó có tri giác riêng cho phép nó linh hoạt hơn. Xét theo tình trạng và chủ nhân của chúng là ai, phép thuật phản ứng khác nhau. Với... khả năng ngoại cảm của anh, các vật thể có xu hướng giống như dây trói và tác nhân kích hoạt đối với anh hơn. Để bói toán quá khứ hoặc tương lai, trong trường hợp của anh, là quá khứ và hiện tại."
Kích hoạt, Ron dừng lại khi nghe thấy từ đó. Nếu vật thể kích hoạt những hình ảnh như vậy, thì... "Thế con người thì sao?"
Sự ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt Luna trước khi cô ấy mỉm cười rạng rỡ. "Với một quan hệ tốt với ai đó, thì đúng vậy. Một người có thể là yếu tố kích hoạt các ảo ảnh, miễn là anh có mối liên kết sâu sắc với họ. Là Hermione hay Hadrian?" Cô ấy hỏi, nghiêng đầu khi ngồi đối diện với cậu.
Ron mím chặt môi, do dự không muốn trả lời. Tài năng của cậu vốn đã là một điều khó hiểu để nắm bắt. Hermione và Harry đã cố gắng hết sức để giúp đỡ cậu, ngay cả Ginny cũng tham gia. Cậu không muốn hủy hoại bất kỳ mối quan hệ nào mà mình có với họ bằng cách nói rằng cậu có thể thấy quá khứ của họ chỉ bằng một cái chạm đơn giản.
Nhưng cậu quay sang Luna, người trông có vẻ khích lệ và an ủi. Cậu có thể hiểu tại sao Ginny và Harry lại quý cô ấy đến vậy.
"Harry... vào đêm những quán quân được công bố."
"Thú vị." Luna cười toe toét, "Ngoài ra, hãy đảm bảo giữ bộ bài Tarot của anh an toàn. Một khi nó thấm nhuần phép thuật của anh, nó không nên bị bất kỳ ai khác làm phiền. Tầm nhìn của anh sẽ bị ảnh hưởng nếu chúng bị như vậy-một trong những lý do tại sao các nhà bói toán khá độc đoán với vật liệu của họ."
Ron thực sự có thể hiểu điều đó. Ánh mắt cậu hướng về phía các lá bài và cậu giật mình khi nhìn thấy phép thuật quen thuộc thấm vào chúng. Phép thuật của cậu. Với sự do dự, Ron mím chặt môi và quay về phía Luna, người đang khá thích thú nhìn cậu. Như thể biết cậu đang nghĩ gì, cô ấy mỉm cười.
"Đừng lo lắng ... khả năng nhỏ bé đó của anh an toàn với em. Thật hiếm khi thấy ai đó có thể nhìn vào phép thuật một cách rõ ràng như vậy thay vì chỉ cảm nhận nó."
Một tiếng thở dài thoát ra khỏi đôi môi cậu, nhẹ nhõm vì Luna khá chu đáo. Một lần nữa, Ron có thể hiểu tại sao Harry và Ginny lại quý cô ấy đến vậy. Bây giờ, Ravenclaw ngồi đối diện với cậu và chỉ tay về phía các lá bài.
"Vì anh có thể nhìn thấy phép thuật của mình, anh sẽ biết các lá bài đã được ngấm trong đó không." Cô ấy nói, chỉ vào từng lá bài trong bộ bài.
Cậu gật đầu, rõ ràng nhìn thấy ánh sáng dịu nhẹ của phép thuật của cậu bao quanh lá bài. Nụ cười nở trên khuôn mặt cậu khi cậu gom các lá bài lại với nhau. Với bộ bài trong tay, phép thuật của cậu lan tỏa xung quanh các lá bài cho đến khi nó thấm vào các lá bài Tarot.
Luna nở một nụ cười động viên và vỗ tay.
"Bây giờ, hãy chia chúng thành ba chồng. Ngoài ra, bất kỳ câu hỏi nào anh muốn được giải đáp đều phải luôn ở trong đầu anh. Trong bất kỳ trường hợp nào, anh không được mất tập trung vào những gì anh muốn biết." Lời cảnh báo của cô ấy có vẻ đáng ngại khi ánh mắt từng dịu dàng của cô ấy trở nên sắc bén. Luna nheo mắt, đặc biệt nghiêm túc trong khía cạnh này của quá trình. "Bây giờ chúng ta hãy bắt đầu với một cái gì đó đơn giản."
"Được... ừm... muốn biết ai đó cảm thấy thế nào về em không?"
Cảm xúc hiện tại của một người được sinh ra từ hành động trong quá khứ và chúng tồn tại trong hiện tại. Nếu khả năng của Ron dựa trên quá khứ và hiện tại thì cậu có thể xác định được cảm xúc của một người đối với người khác.
Luna nở một nụ cười vui vẻ, gật đầu. "Em luôn tự hỏi Fred và George, những người anh trai lớn của anh nghĩ gì về em. Ginny nói về họ rất trìu mến."
Ron cười toe toét và giữ suy nghĩ về đôi giày của Luna. Cậu hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại và tập trung vào cảm giác của phép thuật thay vì nhìn nó. Cậu nghiêng đầu, xáo trộn các lá bài thành ba chồng, vẫn nhắm mắt.
'Fred và George nghĩ gì về Luna?'
Có gì đó mách bảo cậu nên đợi một lát trước khi lật bài. Cả hai mắt nhắm nghiền, cậu lật ba lá bài đầu tiên của chồng bài rồi từ từ mở mắt ra xem kết quả.
Cả ba đều là những lá bài thẳng đứng.
Kẻ ngốc, hai chiếc cốc và bốn cây đũa phép.
Luna mỉm cười, "Có vẻ như anh trai của anh thích em. Thật nhẹ nhõm." Cô ấy nói, đặt một tay lên ngực với tia sáng vui mừng trong mắt. "Anh có muốn thử lại không?"
Ron hào hứng đồng ý và gom các lá bài lại với nhau. Cậu hít một hơi thật sâu, thấm đẫm phép thuật của mình vào các lá bài và nghĩ về một con số cụ thể trong đầu. Sáu, cậu nghĩ vì mình là con thứ sáu trong gia đình. Cậu xào bài sáu lần và chia thành ba chồng. Giữ đôi mắt nhắm nghiền và bàn tay bình tĩnh, cậu tập trung vào một câu hỏi.
Kẻ lạ mặt đó có ý định gì? Kẻ nào muốn hại Harry?
Nếu Ron may mắn, kẻ thủ ác đã đặt tên Harry vào chiếc cốc lửa vẫn chưa thay đổi cảm xúc với Harry. Nếu suy nghĩ đủ kỹ thì ý định có thể được coi là hiện tại chứ không phải tương lai. Vì vậy, Ron giữ bình tĩnh và lật các lá bài.
Cậu mở mắt và nhìn thấy vẻ mặt cứng đơ của Luna. Cậu nhìn xuống những lá bài đã lật và cau mày.
Điều đó có nghĩa là gì? Cậu thực sự nên mang theo một cuốn sách.
Người treo cổ.
Bảy thanh kiếm.
Sáu thanh kiếm.
Tất cả đều bị đảo ngược.
Cuối cùng Luna lên tiếng, và Ron không thích những gì cô nói. "Không ổn... chút nào."
May mắn chết tiệt của Potter
---------------------
---------------------
Ghi chú của tác giả:
Bạn có muốn biết tại sao tôi chọn tên Ares không? Bởi vì Minnie! Tôi có ba lựa chọn cho tên của Albus và tất cả đều bắt đầu bằng chữ 'A' (Ares, Altair và Atticus). Hai trong số những cái tên đó được đặt để tôn vinh Minerva McGonagall.
Ares được cho là đối tác của Athena trong một số câu chuyện (Athena là Minerva của Hy Lạp), trong khi Atticus đến từ Attica, tên gốc của Athens. Mặc dù hai cái tên này được dành riêng cho Minnie nhưng không trực tiếp đặt tên con trai thứ hai của Harry theo tên bà ấy (Vì những đứa trẻ của Harry được đặt theo tên những người đã chết và tôi cảm thấy không hay nếu Harry đặt tên con mình theo tên một người còn sống. Lily Luna được đặt theo tên của Moony, không phải Luna Lovegood).
Với tôi, Altair nghe có hay và có mối liên hệ với Nhà Black, vì trong fic này, "Ares" là người thừa kế của Nhà Black trong kiếp đầu tiên của Harry.
Tôi chọn Ares trong ba cái tên vì - không chỉ có liên quan đến cái tên Minerva mà còn liên quan đến Nhà Black, vì xét theo góc độ nó đại loại là một chòm sao.
Ngoài ra! Tôi không chắc chắn lắm về chuyện bói bài Tarot - tôi đã nghiên cứu rất nhiều về điều đó và ý nghĩa của các lá bài nhưng tôi vẫn chưa chắc chắn. Nếu bất kỳ ai trong số các bạn thực hành bói bài Tarot, hãy khuyên tôi nên làm gì.
Chương này chủ yếu chỉ cho thấy tuổi thơ của Arcturus (kiếp thứ 3), mối quan hệ gắn bó của Harry và Hermione, Harry cuối cùng cũng dạy Hermione và bắt đầu con đường bước vào "hắc ám" của cô ấy, và sau đó là mối quan hệ gắn bó giữa Luna và Ron đồng thời dự đoán những điều tồi tệ mà Harry sắp phải trải qua trong tương lai. Hahahaha tóc của Ron sẽ trắng hơn cả tóc của Draco vì Harry và Hermione.
Dù sao đi nữa ~ hy vọng bạn thích nó và chúc tôi may mắn trong các kỳ thi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com