Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Một "Harry Potter" khác...

Không thể khống chế mà bị kéo theo thân thể đang bị ôm đi, Snape tàn bạo nguyền rủa, nguyền rủa cái tên chết tiệt ngăn cản anh thu được sự thanh thản này. Nhưng, anh lại không thể làm bất kì động tác gì để "dạy dỗ" cái tên vô lễ kia, không thể đến gần, không thể rời xa, anh chỉ có thể trợn mắt mà nhìn cái tên chết tiệt đem thân thể anh đến một ngôi nhà gỗ nhỏ ẩn mình sâu trong rừng rậm. Trong khi đó, vô số động vật lớn bé không đều, hình dạng cổ quái bị đánh bay, bị đá bay.

Snape nhìn tên quái nhân kia mềm nhẹ đặt mình xuống một chiếc giường trải đầy lông thú mềm mại. Sau đó bắt đầu chạy quanh lục tìm trong một cái rương gỗ cực đại đặt trong căn nhà có thể gọi là chỉ có bốn bức tường, đủ loại tiếng vang đinh đinh đang đang vang lên, đủ loại đồ vật gì gì đó bị ném ra, theo sau đó còn một giọng ảo não độc thoại: "... Không, không phải cái này, nga... Cũng không phải cái này... Chết tiệt! Mình rõ ràng có mang đến, đặt ở chỗ nào chứ?"

Đầy đất đều là đồ vật loạn thất bát tao, có đá quý sáng long lanh, có tấm thảm trang trí gì đó rách nát như giẻ lau, lại có một vài bình bình lọ lọ cũng không biết đựng cái gì... Cuối cùng vẫn không có thu hoạch gì, cái người dường như cả người đều muốn chui vào trong rương kia ngẩng đầu, sửng sốt một chút, sau đó tự gõ một cái thật mạnh vào đầu mình rồi vội vàng vươn tay, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn nhỏ bé, đơn giản đến mức chỉ có một vòng tròn đơn độc đeo trên tay. Không có một âm thanh nào được phát ra nhưng trên bàn tay vốn trống rỗng không có gì bỗng nhiên lại xuất hiện một cái chai thủy tinh nho nhỏ, bên trong chứa chất lỏng óng ánh màu trắng đục.

Hình như chất lỏng trong chai có vẻ rất quý giá, người thanh niên cẩn cẩn trọng trọng đưa nó đến bên mép Snape đang bị cậu ôm ngồi trong ngực, nhưng lại không có cách nào khiến cái người đang ở trong trạng thái hôn mê này uống xong. Có chút thất bại nắm chặt tay, sau đó lại dường như nảy ra ý tưởng xấu xa nào đó, người thanh niên một hơi uống chất lỏng trong chai, sau đó kề miệng đến bên môi Snape, khẽ hôn vào đôi môi nứt nẻ xanh tím, ném xuống cái chai giờ đã trống không, tay phải người thanh niên khẽ vuốt yết hầu Snape, đến tận khi xác định chất lỏng đã được nuốt xuống mới thôi.

Snape có chút căm tức nhìn thân thể đang bị ép buộc của mình, dùng một loại phương thức mà anh tuyệt đối sẽ không thích uống thuốc. Sau đó thân thể anh lấy một tốc độ mà mắt thường có thể quan sát được mà khôi phục, gương mặt hơi hơi hồng nhuận lên, tuy rằng hầu như nhìn không khác mấy, sắc xanh tím trên môi cũng rút bớt đi, hô hấp của anh cũng dần dần bình ổn đều đặn. Thế nhưng, căm tức qua đi, Snape lại nhếch khóe miệng, trạng thái của anh vẫn như cũ không thay đổi gì, anh vẫn phải dùng mắt nhìn thân thể của chính mình bên dưới, Snape thật sự muốn hảo hảo nhìn xem cái tên kì quái chết tiệt này bây giờ muốn làm sao với anh nào?!

Cái tên quái gở kia thở ra một hơi như buông xuống được gánh nặng ngàn cân, đặt mông ngồi trên mặt đất, bụm mặt thì thào tự nói: "Nga, râu mép của Merlin. Mình thế mà lại quên có thể Độn thổ..." Từ ngữ quen thuộc quá mức làm Snape sinh ra một cảm giác kì dị, anh có thể khẳng định đây không phải giới Pháp Thuật, thậm chí còn không phải Anh Quốc, tối thiểu, anh đi qua nhiều nơi như vậy mà chưa từng nhìn thấy mặt trăng màu đỏ bao giờ!! Thế nhưng, chuyện xảy ra tiếp theo khiến Snape không thể kiềm chế muốn cho cái tên "Không mặt mũi" chết tiệt kia một tá Avada.

Người đó ôm lấy Snape rõ ràng đã khá hơn rất nhiều, không thể không nói, bình thuốc kia có công hiệu thật thần kỳ, đi ra khỏi nhà gỗ nhỏ, đi ra phía sau nhà. Nơi đó dĩ nhiên lại có một dòng suối nhỏ có hơi nước bốc lên. Linh hồn Snape không thể không đi theo (tạm thời gọi trạng thái của anh bây giờ là linh hồn thoát ra ngoài thân thể...), nhìn cái tên chết tiệt kia cởi ra áo chùng của mình. Thế nhưng áo chùng có quá nhiều nút thắt hiển nhiên đã làm người kia tức giận, không có bùa chú mà áo chùng của Snape trong nháy mắt biến thành vải vụn, hoàn toàn nhìn không ra tình trạng hoàn hảo của mấy giây trước.

Snape hai mắt bốc hỏa nhìn tên chết tiệt kia ôm thân mình trần trụi không có gì che chắn của mình tiến vào dòng suối, cũng không phải thật cẩn thận tẩy rửa cho anh. Lúc anh thử xem có thể cho tên kia một cái Pháp Thuật Đen hay không thì hành động bất ngờ của cậu ta làm cho Snape hoàn toàn cứng ngắc ở không trung.

Hình như đã tắm rửa xong cho Snape, người kia đem y phục đã bị ngâm ướt trong nước suối cởi ra, thỏa mãn mà thở dài, sau đó dùng tay phải lấy đi chiếc mũ trùm đầu của mình, làm lộ ra một gương mặt có thể nói là anh tuấn nhưng lại làm Snape hận đến nghiến răng nhắm chặt mắt, gương mặt giống cái tên khốn kiếp đã chết hơn chục năm kia đến bất ngờ!

Ngay lúc dường như Snape không thể kiềm chế thì người nọ lại lấy xuống dây cột tóc trên trán đồng thời mở mắt. Một đôi mắt màu xanh lục, trong suốt như hồ nước!! Còn có vết sẹo anh đã nhìn năm năm trời, vết sẹo hình tia chớp, dấu hiệu của Kẻ Được Chọn, kết hợp với đôi câu vài lời trước đó thì rõ ràng cái tên quái dị, thô lỗ trước mặt chính là người mất tích ngay trước kì nghỉ hè, làm cả hai bên Ánh sáng và Bóng tối hầu như muốn lật tung cả giới Pháp Thuật lẫn giới Muggle mà vẫn không tìm được: Harry Potter!

Đầu Snape bây giờ đã trở thành một mớ hỗn độn, không thể tự hỏi bất kì điều gì. Anh lăng lăng mà nhìn Harry Potter - phiên bản trưởng thành nhanh chóng tắm rửa, sau đó ôm thân thể anh vào lòng, nhanh chóng chuẩn bị tốt cho cả hai một cách đơn giản bằng một bùa chú không đũa phép: Bùa Khô Ráo. Sau đó cứ giữ nguyên hiện trạng trống trơn vậy mà quay về nhà gỗ nhỏ. Cũng may mà thời tiết bây giờ ấm áp dễ chịu như mùa xuân.

Mà cái người tuy có bề ngoài đã trưởng thành, nhưng xem ra vẫn không có đầu óc như cũ còn biết mặc cho hai người một bộ quần áo trông như áo ngủ. Sau đó, người đáng lẽ nên căm hận anh, chán ghét anh, hận không thể giết chết anh lại ôm lấy anh, cùng nhau chen chúc trên chiếc giường lông thú không tính là rộng.

Tỉnh lại từ trong hỗn loạn, Snape phát hiện đã bình minh. Mà không biết từ lúc nào con vật nhỏ thoạt nhìn giống như mèo, nhưng nhìn cẩn thận lại là một con sư tử con, đúng, chính là con sư tử nhỏ gọi là Bánh Mỳ kia đã chạy đến trên giường, nằm chình ình trên đầu hai người mà khò khè ngủ ngon lành. Rất nhanh sau đó, Harry mở mắt.
Đầu tiên cậu mơ hồ một chút, sau đó dường như phát hiện ra trong lòng mình có một "vật thể lạ", cánh tay cậu bỗng nhiên cứng ngắc. Ngay khi Snape cho rằng tên nhóc Harry Potter này sẽ cho mình một câu ác chú thì Harry lại thả lỏng thân thể. Cậu dùng một loại ánh mắt phức tạp lẳng lặng nhìn người đang nằm bên cạnh mình, người mà cậu đã từng ghét nhất, chỉ hận không thể làm đối phương biến mất!

Trong mắt có nghi ngờ, có kính phục, có hối hận, thậm chí còn hiện lên một chút đau lòng?? Snape không rõ bản thân đã thấy gì, nhưng, giống như lần đầu tiên bọn họ "gặp mặt" tối hôm qua, Harry có chút chần chờ nhưng vẫn tha thiết ôm chặt Snape vào lòng, đồng thời thì thào tự nói: "Cảm tạ Merlin!"

Snape không nói được lời nào, anh không thể tưởng tượng được Harry Potter trước mặt này đã trải qua những chuyện gì, vì sao cậu ta lại thuần thục nhiều bùa chú đến vậy? Dựa theo thời gian cậu ta mất tích ở giới Pháp thuật, tính ra cũng chưa đến một tháng, đáng lẽ cậu ta mới chỉ mười lăm tuổi. Nhưng nhìn người thanh niên trước mặt ít nhất cũng đã 26, 27 tuổi, hoàn toàn đã có dáng vẻ của một người trưởng thành. Đồng thời, Snape không thể nhận thấy trên người Harry một tia pháp thuật dao động nào. Nhưng, ngay trong chớp mắt khi Harry tỉnh dậy có một giây thân thể cứng ngắc, ngay cả trạng thái linh hồn như Snape bây giờ cũng cảm giác được nguy hiểm, một loại nguy hiểm như đang bị săn bắt!

Snape vẫn lơ lửng bên cạnh giường, nhìn Harry thức dậy, lấy ra từ ngăn tủ duy nhất trong nhà một bộ quần áo mặc vào, vẫn là bộ quần áo vải thô như võ sĩ thời Trung cổ, chỉ là có màu đen, sau đó lại lấy một cái dây cột tóc cùng màu buộc lên trán, buộc gọn gàng tóc lên, đội mũ trùm đầu che đi đôi mắt biếc.

Harry giúp Snape vẫn nằm im bất động trên giường chỉnh lại chăn cho thật tốt, do dự một hồi, sau đó quay mặt lại nói với con sư tử nhỏ mới vừa tỉnh lại, đang dùng chi trước rửa mặt - Bánh Mỳ: "Nha, Bánh Mỳ. Ta đi chuẩn bị đồ ăn. Mày phải ngồi ngốc ở chỗ này, ta không hy vọng chỉ trong thời gian ngắn ngủi ta rời đi người này phát sinh tình huống bất ngờ nào hết!"

Linh hồn Snape vốn đang muốn cười nhạo Harry-Kẻ Được Chọn không đầu óc-Potter khi cậu muốn một con vật nhỏ phải ngồi yên thì lại thấy con sư tử ấy bày ra biểu tình cùng động tác cực kì nhân hóa, hoàn toàn có thể hiểu được ý: "Hiểu, hiểu, anh thật dài dòng!", Snape bắt đầu hoài nghi anh có phải cũng sẽ thấy được cụ Dumbledore và Voldemort cùng nhau thân mật vui vẻ uống trà chiều...

Bị đả kích liên tiếp, lại không thể có bất kì phản ứng nào Snape đã chết lặng, cứ thế nhìn Harry đi ra khỏi nhà gỗ, muốn cùng đi ra ngoài nhìn một cái, nhưng anh vẫn không thể rời khỏi thân thể quá năm mét như trước, chỉ có thể cam chịu đờ ra cùng Bánh Mỳ đang dùng cái đuôi quét tới quét lui trên mặt thân thể anh.

Ngay khi Snape nghi ngờ mũi mình bây giờ bị bao phủ bởi lông sư tử, Harry rốt cuộc bưng một cái nồi thiếc to trở lại nhà gỗ. Hương vị thơm lừng theo không khí tràn ngập căn nhà nhỏ. Sau đó lấy ra hai cái bát lớn, đổ đầy cả bát một loại thịt không biết là thịt gì được nấu chín, đưa cho Bánh Mỳ ngay từ khi cậu vào nhà đã nhảy xuống chạy đến quấn chân cậu. Sau đó lại lấy nửa bát súp vào cái bát còn lại, đi đến bên giường.

Snape nhìn Harry nâng thân thể mình dậy, lại thử vài phương pháp vẫn không thể làm anh ăn vào súp thịt, thế là một màn mớm thuốc tối qua lại được tái diễn. Một ngụm lại một ngụm, Harry đem nửa bát súp thịt đưa vào bụng Snape, lại giúp người vẫn luôn không có phản ứng gì lau miệng, nằm xuống thật tốt mới lấy cho bản thân mình một bát đầy, chậm dãi ăn bữa sáng.

Snape nhìn hai con "Sư tử ngốc" một lớn một nhỏ đem cái nồi cả thịt lẫn canh to đùng kia ăn sạch không còn một mảnh. Trong đó hơn phân nửa là vào bụng của "Bánh Mỳ", nhưng chỗ đó vẫn như cũ không thấy khác đi chút nào... Sau đó, dọn dẹp xong tất cả, Harry an vị trên giường, tựa vào tường, đọc một quyển sách từ hình thức đến nội dung đều cổ quái. Sau đó đến buổi trưa, ăn, sau khi chợp mắt một chút, tỉnh dậy lại cân nhắc một lát rồi ôm Snape ra ngoài ngồi xuống bên một gốc cây đại thụ. Ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên qua tầng tầng lá cây chiếu xuống hai người họ.

Hoàn toàn không đoán được ý nghĩ của Harry nên Snape cũng không thể phỏng đoán được hành động tiếp theo của cậu. Anh tình nguyện để Harry Potter đối xử với anh như với một kẻ thù cũng không muốn như bây giờ, được chăm sóc, che chở, lại càng không muốn mỗi lần dùng cái phương pháp ăn và tắm rửa cực kì ba chấm kia, tuy rằng anh vốn không được lựa chọn.

Một ngày nối tiếp một đêm, tình trạng như vậy kéo dài sắp tới nửa tháng. Vùng giữa hai lông mày Harry càng ngày càng nhăn chặt, Snape vẫn không có một dấu hiệu sẽ tỉnh lại, mà linh hồn Snape vốn đang ở bên bờ tan vỡ lại nhẹ nhàng nhếch khóe miệng: Harry Potter, để cho ta xem xem đi, cậu sẽ làm thế nào? Cậu hẳn sẽ từ từ mất đi tính nhẫn nại, sau đó ném xuống cái thân thể không có phản ứng, không thể nhúc nhích này đi, sau đó... Lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ còn chưa kịp hiện ra trong đầu, Snape khoanh hai tay lại nhìn Harry đang khổ sở suy nghĩ đằng xa...
Harry đau khổ suy nghĩ một hồi, sau đó bỗng nhiên cười rộ lên như ném được một chướng ngại vật thật lớn. Snape nghĩ dù anh đang ở trạng thái linh hồn, nhưng trái tim anh lại cực kì xác định mà co rút đau đớn một chút. Đã quyết đinh rồi sao, Harry Potter...

Harry nhún vai, lười biếng ngồi trên giường, Bánh Mỳ đang ở bên cạnh Snape bĩu môi: "Được rồi, Bánh Mỳ. Ở đây tối thiểu trong vòng vài năm không thể tới. Anh ấy hiện tại là cái dạng này, ta chỉ có thể sử dụng "Cái kia". Mà một khi dùng đến "Cái kia" những tên đó rất nhanh sẽ tìm đến nơi này. Nhiều năm như vậy rồi, bọn họ cũng thật là có nghị lực!! Không biết cái Khóa Cảng trước kia làm còn có thể dùng được không? Ta đã 6 năm không có dùng đến. Tuy rằng chúng ta rời khỏi nơi đó chưa đến nửa năm..."

"Cái kia?", Thứ gì đó? Còn phải rời khỏi nơi đây, có vài năm không thể trở về?? Những tên kia? Có ai đó đang truy tìm cậu ta sao? Lần này đến lượt Snape nhíu mày, tư duy đã theo anh suốt 5 năm: An-toàn-của-Harry Potter-là-trên-hết bắt đầu vận động làm anh trước tiên bắt đầu phân tích...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com