Chương 28: Bắt được tận tay và sức mạnh trở về
Tức giận vì bản thân thế mà lại nằm trong lòng tên chết tiệt nào đó ngủ thẳng đến tận bình minh, Snape nghiêm đen mặt, sải bước đi trong tòa thành, cách không xa phía sau là Harry Potter lộ ra một nụ cười ngu ngốc, ôm Bánh Mỳ cứ liên tục giãy dụa muốn nhảy về phía Snape tha thiết theo sau. May mà trời còn chưa sáng rõ nên hai người một sư tử thuận lợi trở về hầm ngầm. Snape đen mặt ném cho Harry một lọ Dược Giảm tuổi, nhìn Kẻ Được Chọn vốn cao lớn biến trở về hình dạng mà cậu ta nên có anh không khỏi phân trần, trực tiếp xách cổ cậu ta sạch sẽ lưu loát ném ra khỏi cửa, nhân tiện khóa kĩ cửa kèm thêm một câu bùa chú.
Xoay người, Snape thấy Bánh Mỳ đang rất vô tội ghé vào sofa nhìn anh, nheo mắt, anh vươn tay ngoắc... một cái: "... Lại đây." Đôi mắt xanh trong veo của Bánh Mỳ đột nhiên mở lớn, vui vẻ nhào vào lòng Snape. Ôm lấy con sư tử bông xù đi vào phòng chế tác, chỗ này của anh đã có thật là nhiều "sản phẩm thích hợp" cho con quái con trong lòng này uống!
Khoác Áo Tàng hình, Harry thoải mái đi về phía tháp Gryffindor. Thế nhưng, khi nhìn thấy hai người đang ngồi trên ghế sofa cậu không khỏi cương người tại chỗ, Ron hung hăng trừng mắt nhìn cậu, Hermione ngược lại nở một nụ cười "dịu dàng"đến làm lông tóc Harry đều dựng hết cả lên, thầm hít một hơi, Harry đang định âm thầm chuồn về phòng ngủ thế nhưng khi Hermione "Hừ!" một tiếng cậu đành thành thật đứng lại, cởi xuống Áo Khoác Tàng Hình.
Hermionr nhìn Harry đang cười nụ cười cứng ngắc mà ngây ngốc, khẽ gật đầu: "Rất tốt, Harry, "cấm túc" cả một đêm... Xin hỏi, cái kiểu "cấm túc" gì mà lại cần cậu sử dụng đến cả Áo Tàng Hình? Nếu như không phải bọn mình luôn ngồi ở chỗ này chờ cậu thì chắc cậu cũng sẽ không nói cho bọn mình biết cái hứng thú đi "cấm túc" này của cậu còn kéo dài đến bao giờ?"
Không đợi Harry mở miêng giải thích Ron đã tiếp tục phát tiết nỗi tức giận vừa nhận ra: "A!!! Bạn cùng phòng! Cậu thật là có nghĩa khí đấy! Đi lượn đêm mà dĩ nhiên không gọi... Ơ... Hermione!" Nữ Vương Gryffindor thu hồi bàn tay đang "nhẹ nhàng" véo sườn ai đó rồi tiếp tục cười tủm tỉm nhìn Harry, chờ cậu giải thích.
Không thể khống chế nuốt một ngụm nước bọt, Harry đột nhiên phát hiện Hermione thật là -- có khí thế...: "Cái kia, Hermione, Ron, tớ rất xin lỗi, chỉ là, Bánh Mỳ tỉnh... Ách, nó có chút không ổn, ân, tớ lo lắng, nên... đã mang nó đi gặp Se, Giáo sư Snape nhìn nhìn..." Hermione có chút dại ra mà Ron trực tiếp hít một hơi: "Harry!! Cậu gọi lão... Giáo sư Snape??? Trước khi nghỉ hè cậu còn hận không thể ném cho lão dơi già đó mấy câu ác chú!! Quần lót đường viền hoa của Merlin!! Cậu uống nhầm độc dược do Neville điều chế đấy à?"
Harry nhíu nhíu mày: "A, Ron, nói như thế nào nhỉ, học kỳ trước khi cùng giáo sư Snape học Bế Quan Bí Thuật tớ đã phát hiện một chuyện, mà kì nghỉ khi tớ ở cùng với thầy Dumbledore thầy ấy cũng đã nói với tớ rất nhiều. Chúng làm tớ ý thức được, trước đây, thái độ của tớ với giáo sư Snape, hình như có chút -- không công bằng. Dù sao, thầy vẫn luôn bảo vệ tớ..." tiếng hít khí lớn hơn kèm theo tiếng thét chói tai của Ron đánh động cả tòa thành Hogwarts: "Bảo vệ cậu á? Harry, ôi Merlin! Tớ chỉ thấy lão ta căm hận cậu đến mức mỗi lần cậu xui xẻo đều chỉ cố gắng làm cậu càng thêm chật vật ấy!"
Hermione trực tiếp cho Ron một cái đập, mang theo suy tư cô nhìn Harry mang vẻ mặt bình tĩnh, dùng ánh mắt ý bảo cậu nói cho xong, cảm kích cho nữ phù thủy một nụ cười, Harry tiếp tục: "Ron, cụ Dumbledore tin tưởng thầy ấy, cực kì tin tưởng, mà tớ tin tưởng cụ Dumbledore!" nhìn bạn tốt vẫn lăng lăng và Hermione rốt cuộc ánh mắt đã hòa hoãn xuống, Harry âm thầm ở sau lưng hai người cho mình một dấu V thật to, Merlin, xin thứ lỗi cho lời nói dối thiện ý của cậu: "Đồng thời, tình huống của Bánh Mỳ rất kì quái, cho nên, tớ đã nghĩ, có lẽ giáo sư Snape sẽ có biện pháp gì đó..."
Hermione nghe xong có chút do dự: "Ách, Harry, cậu để Bánh Mỳ lại chỗ giáo sư Snape à? Cậu có chắc giáo sư sẽ cứu chữa cho Bánh Mỳ mà không phải đem nó... ân, nghiên cứu..." Bí mật đảo tròn con mắt, Harry đối với hình tượng mà Snape khắc vào đầu mọi người cảm thấy vô lực, nhưng mà, dù gì thì cậu cũng đã thành công bước đầu tiên: "Đúng vậy, Hermione, vui nhất là lúc tớ đi khỏi đó Bánh Mỳ đã khôi phục rất nhiều, có lẽ buổi tối là tớ có thể đón nó trở về..."
Đối với con quái con cứ luôn luôn ngủ, Hermione cũng rất tò mò, nếu Harry đã nói như vậy, đồng thời có thầy Dumbledore đảm bảo, vậy thì cô lựa chọn trước tiên tin tưởng bạn mình vì thế cô đứng dậy vỗ vỗ áo chùng trở về kí túc xá. Trời đã dần dần sáng lên, chỉ là khi quay đi Hermione hữu ý vô tình quay lại nói với Harry một câu: "Harry, Ginny rất lo lắng cho cậu, con bé thậm chí cùng bọn mình chờ cậu cả đêm. Vài phút trước khi cậu trở về mới bị bọn mình đuổi trở về nghỉ ngơi. Tớ nghĩ, lúc ăn sáng cậu nên nói gì đó với con bé!"
Ron cũng đi tới bên Harry đang nhăn mi, vỗ vỗ vai bạn tốt, biểu tình cậu có chút méo mó, thậm chí nghiến răng nghiến lợi: "Bạn cùng phòng, tuy rằng cảm giác chẳng tốt đẹp gì đâu, thế nhưng mình vẫn muốn nói, Ginny đối với cậu... khụ khụ, nếu như nói em gái mình nhất định phải có một người bạn trai thì cậu là sự lựa chọn mình có thể miễn cưỡng chấp nhận!" Vuốt bàn tay Ron đang khoác trên vai mình, biểu tình của Harry cực kì nghiêm túc, cậu nhìn thẳng vào mắt bạn thân: "Ron, đối với tớ mà nói, tình cảm với Ginny và với cậu đều giống nhau, cô bé là bạn của tớ, cũng là em gái của tớ. Tớ rất thích có một cô em gái dễ thương, tốt bụng như vậy. Về phần bạn trai, tớ tin tưởng có rất nhiều chàng trai tốt tình nguyện đảm nhận vị trí này!"
Ron mở to hai mắt, Hermione cũng ngừng bước chân, hai người cùng kinh ngạc nhìn Harry. Bất đắc dĩ, cậu bé Kẻ Được Chọn xấu hổ sờ sờ mũi: "Khụ khụ... Tớ đã có người mình thích..." Không đợi hai người khác biểu hiện sự kinh ngạc thì một tiếng thét sợ hãi đã làm ba người giật mình. Mọi người đồng loạt quay đầu, thấy được Ginny đứng ở cửa kí túc xá nữ, bàn tay nhỏ bé trắng nõn gắt gao nắm chặt váy ngủ, trên gương mặt tràn đầy kinh ngạc và thương tâm, sau khi cô bé thấy ánh mắt ba người nhìn mình thì lập tức quay đầu chạy về phòng ngủ.
Hermione sau khi ném cho Harry một ánh mắt tàn bạo như muốn phanh thây cậu rồi vội vàng đuổi theo. Mà Ron thật khiến người ta kinh ngạc chỉ là lúc đầu sửng sốt một chút rồi lại khôi phục tinh thần, cậu dùng ánh mắt tuần tra tới lui trên người bạn tốt của mình. Đến tận khi Harry bị nhìn đến không thể chịu nổi suýt định rút đũa phép ném cho cậu một câu bùa chú không ảnh hưởng lớn lắm thì Ron mở miệng, lại còn nở một nụ cười khiến người ta muốn đánh đòn: "Ôi... Harry... Không thể không nói, tuy rằng tức giận nhưng tớ càng tò mò -- là người con gái như thế nào có thể làm cho cậu rơi vào biển tình? Chắc chắn sẽ không phải là một Gryffindor, con mắt của mình hoàn toàn không có vấn đề, như vậy chẳng lẽ là Ravenclaw? Nếu không là Huffplepuff? Không không, Merlin! Đừng có nói với mình là một Slytherin!!"
Nở một nụ cười méo mó, Harry ném ra một câu, thành công làm anh bạn tóc đỏ của mình thạch hóa rồi nghênh ngang thong thả bước về phòng ngủ: "Vì sao không thể là một Slytherin? Còn có, Ron là "anh" chứ không phải là "cô", ân, mặt khác, Hermione càng ngày càng có sát khí, bạn cùng phòng, cậu nên cẩn thận..." để lại đằng sau Ron há hốc miệng đứng như một bức tượng điêu khắc trong phòng sinh hoạt chung.
Đi vào phòng tắm tẩy trừ một chút, Harry nằm lên trên giường nhắm mắt, trời mùa hè thường sáng rất nhanh, cậu chỉ còn có một chút thời gian để ngủ thêm một lát. Lúc ở Rừng Cấm cậu chỉ biết mê muội nhìn Vương tử của mình ngủ đồng thời cẩn cẩn thận thận bảo vệ. Mơ mơ màng màng ngủ gần một giờ, mở mắt, vươn vai động động thắt lưng, giây tiếp theo Harry sững sờ tại chỗ, trong thân thể cậu dâng trào, rõ ràng là nguồn pháp lực dồi dào vốn có làm cậu ngạc nhiên và kinh hỉ.
Ngồi trên dãy bàn Gryffindor ăn bữa sáng mĩ vị, Harry dùng ánh mắt như sài lang hổ báo dán chặt trên người giáo sư độc dược làm sắc mặt của anh cũng đen thui như màu tóc anh, có được nguồn pháp lực hoàn mỹ làm cậu cảm thấy vui sướng đến không gì sánh được, mà Ron ngồi bên cạnh cậu vẫn đang há hốc miệng ngồi nhìn chằm chằm dãy bàn Nhà Slytherin đối diện, đờ ra nhìn những con rắn nhỏ dùng động tác ưu nhã ăn cơm, nỗ lực tìm ra "anh chàng" mà Harry nói đến. Mà sau khi gặp phải ánh mắt xem thường, khiêu khích của Draco Malfoy, nhìn mái tóc bạch kim được chải chuốt cẩn thận và gương mặt tinh xảo đến có thể coi là xinh đẹp cậu không khỏi run lên như cầy sấy. Cái quần tất của Merlin chứ, sẽ không phải là Malfoy đi...
Trên lớp học Độc dược sau đó, Harry "ảo não" làm vạc thuốc bổ máu trước mặt mình biến thành một hỗn hợp đen đen bẩn bẩn đến không thể phân biệt thành phần, sau đó được Vương tử điện hạ thân ái của cậu ban cho một lễ rửa tội bằng nọc độc Xà Vương từ đầu đến chân, cuối cùng còn cười tủm tỉm tiếp thu giáo sư độc dược trừ điểm và cấm túc mình trước biểu tình thạch hóa tập thể của toàn bộ sư tử nhỏ và rắn nhỏ trong lớp. Theo sau tấm áo chùng cuồn cuộn, gương mặt Snape đin thui đến mức khiến các u linh cũng lui bước nhường đường, Harry đi cùng anh rời khỏi phòng học độc dược, trong nháy mắt đó, Harry nghe được tiếng thét chói tai đột ngột vang lên từ phòng học: "A a a a, Merlin!!! Harry Potter thế mà lại cười với giáo sư Snape!!!" "Ôi, nhất định là mình bị hoa mắt rồi, không, có lẽ do sáng nay không có thời gian uống nước bí đỏ nên năng lượng cung cấp cho cơ thể không đủ chăng??? Mình thấy Kẻ Được Chọn... A a a!!!"...
Nương theo những thanh âm đinh đinh đang đang đủ loại vang lên phía sau, Harry thỏa mãn nheo mắt đi theo Snape về hầm ngầm, sức mạnh đã khôi phục, Bánh Mỳ cũng tỉnh lại, mầm mống mai phục đã bắt đầu nảy mầm, trưởng thành, tất cả mọi chuyện tốt đẹp đến mức làm cậu không muốn che dấu gì nữa. Thế nhưng, Harry vẫn còn một tia lí trí, cậu không có tuân theo khát vọng trong nội tâm mình mà hôn lên đôi môi tràn đầy mĩ vị, lúc nào cũng dụ hoặc cậu của Vương tử điện hạ trước mặt những động vật nhỏ của Hogwarts. Đối với việc này Harry âm thầm thưởng cho Gryffindor 500 điểm!
Ngay khi Harry thả tâm trí mình vào cõi thần tiên thì tiếng ầm vang lên do cánh cửa hầm ngầm bị hung hăng đóng lại truyền đến kéo thần trí cậu quay về. Harry bước nhanh đến phía sau Snape ôm lấy vòng eo thon gầy mà mềm dẻo, cảm thụ được người trong lòng sau nháy mắt cứng ngắc đã thả lỏng thân thể, cậu chậm dãi thả ra pháp lực bao lấy hai người, một chân đá văng Bánh Mỳ đang muốn nhào đến. Búng tay một cái đã thấy con quái con dùng một tư thế quái dị, độc đáo ngã vào trên thảm trải sàn. Sau đó một chút, lại một chút hôn lên mái tóc đen mềm mại, suôn mượt và vành tai tái nhợt.
Bị đột nhiên ôm lấy và cảm nhận được pháp lực càng ngày càng mạnh mẽ, Snape đem thần trí mình từ cảm giác hơi tê tê và nóng rực từ vành tai truyền đến quay về, mạnh mẽ tránh khỏi cái ôm không dùng nhiều sức lắm của Kẻ Được Chọn, xoay người, nhìn cái tên vẫn cười tủm tỉm theo dõi anh, đầu lưỡi còn đang liếm liếm vành môi tỏ vẻ vẫn còn thèm thuồng: Harry-không có da mặt-Potter, anh cố gắng quên đi nhịp tim đột nhiên gia tốc, hơi hơi lùi về phía sau, nhếch mày: "Potter, pháp lực của cậu khôi phục??"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com