Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Cuộc sống "ở chung"- phần đầu

Snape im lặng một lúc lâu, ngay khi anh định mở miệng thì cục bông nhỏ vốn đang ở cạnh Harry càu nhàu một chút bò lên, phốc một cái, nhảy đến trên người Snape, lảo đảo bò lên lòng anh, xoay đi xoay lại tìm vị trí thoải mái nhất, nằm xuống lại còn chổng cả bốn chân lên trời. Snape hung hăng trừng mắt nhìn cái con sư tử ngốc nghếch nọ nhắm mắt lại là ngáy o o, anh cực kì căn hận cái trạng thái biết mà không thể làm gì này, lập tức một chút mềm mại nhỏ bé đến dễ dàng làm cho người ta quên đi hoàn toàn bị anh vứt sang một bên.

Harry nở nụ cười: "Haha, haha, Giáo sư, xem ra Bánh Mỳ rất thích thầy..." Snape nheo lại mắt, nhìn cái người nào đó cười đến không ngừng lại được: "Potter! Nếu trò không nhanh chóng ngậm cái miệng vô lễ của mình lại thì ta nghĩ vài ngày sau trò sẽ không cam tâm tình nguyện nhìn thấy một cái nồi dùng cái con sư tử không đầu óc này làm nguyên liệu để chế tác Độc dược!!"

Đột nhiên, hai người đều an tĩnh lại, qua một hồi lâu, Snape mới chuyển đường nhìn, nhìn chằm chằm cục bông nhỏ đã ngủ dưới bầu trời đen kịt: "Potter, nói cho ta biết là chuyện gì xảy ra, tình huống của trò hiện tại vì sao lại là như thế này..."

Harry cứng ngắc một chút, thả lỏng nhún nhún vai: "Giáo sư, tuy rằng tôi rất muốn nói cho thầy làm thế nào chúng ta lại đến nơi này, nhưng thật đáng tiếc, chính tôi cũng không rõ ràng lắm. Về phần hình dáng bây giờ của tôi? Tôi chỉ có thể nói, khi tôi nằm trong một gian phòng bí mật trong trường học lười biếng thì không thể tưởng tượng được có một lần du hành xuyên thời gian. Sau đó, ở thời không đó, tôi đến một Hogwarts khác, ở đó ngây người ba năm, trải qua rất nhiều chuyện, cũng thấy được rất nhiều, đã biết rõ sự thật về một số chuyện, cũng đã mất đi gần như toàn bộ những thứ quý giá đối với mình. Tiếp sau đó, tôi lại tới nơi này, mà ở đây sinh sống đã 12 năm..."

Snape liếc mắt nhìn Harry đã ngừng miệng, rất là bất mãn với cái kiểu trả lời mơ hồ đến cực điểm này của cậu ta. Du hành thời gian? Đi tới cái thời gian nào chứ? Chết tiệt Merlin, chỉ mong không phải cái thời gian mà anh nghĩ tới... Nhưng rất hiển nhiên, Kẻ Được Chọn đã hơi hơi cúi đầu không nhìn về phía anh đã quyết định sẽ không nói thêm gì cho anh nữa.

Snape cúi đầu, nhìn con sư tử con đã ngủ còn không thành thật là xoay xoay cọ cọ trong lòng mình, cân nhắc đến khả năng cho nó một bùa chú Pháp Thuật Đen không tiếng động. Một lúc sau, mới lại mở miệng: "... Được rồi, Potter, như vậy nói cho ta biết, nơi này là địa phương nào?"

Rõ ràng thở ra một hơi, Harry bắt đầu vui vẻ giới thiệu: "Vâng giáo sư, ở đây, ân, không phải giới pháp thuật, không phải Anh quốc, thậm chí cũng không phải bất kì quốc gia hay khu vực nào mà chúng ta biết. Nó là một thế giới hoàn toàn khác biệt, người ở đây gọi nó là đại lục Thản Tư. Ở đây có pháp thuật phát triển rực rỡ khác hẳn giới pháp thuật, còn có các loại chức nghiệp, chủng tộc đông đảo phong phú: con người, người thú, tinh linh, nửa người thú, Long tộc, Thủy tộc. Chờ một chút, rất nhiều rất nhiều, ngoại trừ con người ra, các chủng tộc khác giống như sinh vật thần kỳ trong giới pháp thuật của chúng ta vậy."

Hơi hơi ngừng một chút, Harry mỉm cười nhìn Snape đang chăm chú lắng nghe: "Có thể do thời không khác biệt, phù thủy ở nơi đây so với phù thủy ở thế giới của chúng ta còn, nói như thế nào nhỉ, yếu hơn một chút? Tuy rằng bọn họ có cộng đồng phù thủy thoạt nhìn sắc bén thậm chí còn cường đại, có giới Muggle với đầy đủ các loại vũ kỹ, thế nhưng, nói vậy chứ, một phù thủy ưu tú của giới phù thủy, nghe, chỉ là một phù thủy ưu tú chứ không phải một phù thủy đứng đầu hoặc mạnh nhất, ở chỗ này, hầu như đều có thể đánh ngang tay với một Đại kiếm sư! Đương nhiên, ở đây cũng có những chủng tộc khác mạnh mẽ hơn, lợi hại hơn chúng ta rất nhiều!

Đôi mắt Snape chớp chớp, đại não hoạt động hết công suất, bắt đầu phân tích những... tình huống mà Harry nói cho anh. Mà sau đó, Harry gián đoạn mà nói thêm cho anh biết rất nhiều chuyện có liên quan đến đại lục này tỷ như nói về cấp bậc giai tầng trong giới phù thủy, sự khác biệt trong việc thi triển pháp thuật giữa hai thế giới, cách dùng cũng khác, có binh đoàn dong binh tồn tại, các thế lực trên đại lục, các loại chức nghiệp phân chia vân vân và mây mây. Mà theo tất cả những gì Harry nói, trong đầu Snape trực tiếp tạo thành ấn tượng Harry là vạn-sự-thông với cái đại lục này!

Dùng thời gian hầu như cả đêm, Harry mới miễn cưỡng nói xong mấy tình huống trên đại lục cùng với những chi tiết cần lưu ý trong cuộc sống hàng ngày. Snape cũng cố gắng chỗng đỡ đến lúc Harry nói xong mới nặng nề ngủ. Mà Harry một đêm không ngủ vẫn tinh thần sáng láng mà nằm trên cái giường đối diện với Snape bị mình dùng pháp thuật phân ra lúc trước. Một bên đùa với chú sư tử con đã thức giấc từ sớm, tự mình đi tìm cái gì đó lấp no căng bụng - Bánh Mỳ, một bên nhìn giáo sư của cậu ngủ. Đến tận khi bụng Harry lên tiếng phản đối thì ngày cũng đã qua hơn nửa.

Có lẽ thật sự hai thế giới có năng lượng hoặc quy tắc hạn chế không giống nhau, Snape khôi phục rất chậm. Rõ ràng thân thể đã hoàn toàn không có vấn đề, thậm chí một ít vết thương cũ hay bệnh tiềm ẩn đều biến mất, thế nhưng, dùng thời gian năm ngày anh mới có thể miễn cưỡng khống chế thân thể xuống giường đi lại, đồng thời bắt đầu quen thuộc với những cảm giác mà một thế giới hoàn toàn khác biệt gây ra trực tiếp với thân thể. Sức lực tương đối yếu ớt làm cho Snape dù đi lại hay cầm nắm vật gì đó cũng không thể điều khiển tốt lực lượng cùng với pháp thuật trong cơ thể thường thường có bạo động nhỏ. Cũng may thân là một Bậc thầy Độc Dược, có kỹ năng nắm giữ năng lượng cùng pháp thuật trong người mình xuất sắc làm Snape nhanh chóng điều khiển được tất cả.

Thế nhưng, theo sự khôi phục của Snape, giữa hai người cũng bắt đầu xuất hiện một vài vấn đề. Sau khi Snape miễn cưỡng tiếp nhận rồi bản thân mình hoàn toàn khỏe mạnh lại sinh sống ở một thế giới mới, trong một lúc có chút mờ mịt không rõ. Ở giới pháp thuật, anh có tội nghiệt của anh, có trách nhiệm của anh, lại có cả một cuộc sống mà người khác xem là nặng nề, buồn chán nhưng vẫn là cuộc sống của anh. Mà ở đây, Snape không biết mình nên làm gì!

Mà vì Snape đã khôi phục, Harry cũng không còn cần phải chăm sóc anh như chăm sóc một đứa bé mới sinh nữa, hai người bắt đầu cuộc sống ở chung. Một ngày ngẩng đầu cúi đầu chạm mặt, ăn ba bữa cơm có chất lượng im lặng cực cao, sống cuộc sống ngủ sớm dậy sớm có quy luật. Mà Harry nhìn Snape dường như đã có thể hoạt động hoàn toàn bình thường, cảm thấy hài lòng, thế nhưng cậu cảm thấy nhìn con người gầy gò này không có sự cảnh giác của ngày xưa, không có khí thế khi bước đi áo chùng bay cuồn cuộn, thậm chí không có cả những lời nói ác động thường xuyên đến làm người ta hận không thể té xỉu, mỗi ngày ngoại trừ luyện tập để hồi phục ra cũng chỉ ngồi ngẩn người bên cửa sổ, không thể không nói, điều này làm Harry thoáng cảm thấy bất an.

Cùng Snape cứ như vậy trải qua cuộc sống bình thản, hai người cùng ở chung một phòng, thậm chí khi ngủ còn mặt đối mặt, giống như những người bạn cùng phòng trong kí túc xá. Mà lúc mới bắt đầu, thậm chí Harry còn có những hành động tiếp xúc thân mật hơn nhiều với anh, tuy rằng là bất đắc dĩ phải làm. Nếu ở nhiều năm trước, đây là việc Harry có nghĩ cũng không dám tưởng tượng, thế nhưng, Snape của ngày hôm nay lại làm Harry thường xuyên, liên tục nhớ đến cái tên chết tiệt làm cậu hận đến nghiến răng nghiến lợi, không tốt, âm trầm, thích phun nọc độc khắp nơi kia!

Harry bắt đầu cùng Snape thử giao lưu, bắt đầu nói chuyện phiếm về những chủ đề có thể gợi lên hứng thú của cựu giáo sư của cậu. Mà phản ứng lớn nhất đối phương cho Harry chính là hờ hững liếc nhìn anh một cái, sau đó vỗ vỗ áo choàng, chạm chạp đứng dậy đi lánh nạn đến một căn phòng khác, chính là một cái phòng sách nhỏ thông dụng có sách về đại lục này thôi. Sau đó, ngoại trừ thời gian ăn cơm ra, người nào đó có thể ở bên trong hao phí gần như cả ngày lẫn đêm (chữ viết ở đây về cơ bản là giống Tiếng Anh, ngoại trừ những chủng tộc khác nhau có ngôn ngữ và chữ viết riêng của mình mà thôi)

Mà sau khi Harry kiên trì không ngừng, nhiều lần "quấy rầy" Snape dĩ nhiên có một lần không khống chế được cho cậu một cái ác chú. Đương nhiên, sau đó anh đã bị con sư tử to xác kia "giáo huấn" một trận. Ai bảo thực lực của Harry bây giờ vượt qua Snape đâu. Sau đó hai người đều vẫn sống trong cái hoàn cảnh bĩnh tĩnh đến mức làm người ta muốn đập tường...

Cứ như vậy gần một tháng, một ngày nào đó, Harry đang phiền muộn đi qua một nhà bán thuốc, nhìn bên trong bày đầy trên giá là các loại nồi vạc cùng các loại ống nghiệm và bình thủy tinh. Cậu ngừng bước chân, sau vài giây tự hỏi thì đâm đầu vào, mà một giờ sau, cười hì hì đi ra, mà nhân viên cửa hàng ở phía sau thì mang vẻ mặt vừa thỏa mãn vừa kinh ngạc hướng về phía cậu vui sướng vẫy tay đưa tiễn.

Về đến nhà, Harry tìm thấy Snape ở phòng sách. Làm trò với người ta, Harry từ cái nhẫn thần kỳ của mình -- một cái nhẫn không gian lấy ra một núi những bình bình lọ lọ, tự mình vận động mà loay hoay một hồi, sau đó lại lấy ra một quyển sách và một cái bao lớn chứa đầy các loại dược liệu. Bắt đầu một tay cầm sách, một tay đối chiếu nhặt nhặt các loại dược liệu. Mà Snape vốn ngồi ở một bên, con mắt đã rời khỏi cuốn sách mà anh đã có thể đọc thuộc làu làu, nhìn động tác của Harry không chớp mắt.

Sau khi loay hoay một hồi, Harry rời khỏi thư phòng. Mà một giờ sau khi cậu trở về đã thấy Bậc Thầy Độc Dược cầm sách và dược liệu tiến hành đối chiếu, dường như đó là điều duy nhất anh nên quan tâm -- lông mi hơi nghiêng nghiêng. Rồi sau đó? Đương nhiên, tất cả những dụng cụ, dược liệu, cùng mấy quyển sách về Độc Dược đã bị người nào đó chiếm làm của riêng.

Nghoẹo nghoẹo đầu, Harry rất "biết điều" mà rời khỏi thư phòng, bước những bước nhẹ nhàng đi làm chuyện của mình. Bây giờ là buổi chiều rồi, có lẽ một ít bánh quy thơm giòn cùng với vài ly hồng trà tinh khiết thơm nồng sẽ là thú tiêu khiển không sai, a, còn thêm một quyển lịch sử của đại lục Thản Tư nữa! Cứ như vậy, ba ngày sau, Harry nhận được từ vị Giáo sư Độc Dược của mình một bản danh sách thật dài, liệt kê đầy những vật phẩm cần thiết cùng một số dược liệu mà anh cũng chưa từng thấy, cộng thêm đầy tràn "nọc độc" làm cậu không thể mỉm cười nổi.

Xét trên những hiểu biết của Harry về người nào đó một khi đã bắt đầu chế tác độc dược mà bây giờ là chế tác thuốc là sẽ mất ăn mất ngủ, Harry cùng Snape lập ba cái thỏa thuận: một ngày không thể quên ăn, không thể quên nghỉ ngơi, không thể nghiên cứu chế thuốc vượt qua thời gian năm giờ. Mà câu trả lời của Snape là: "Hừ! Xem ra cậu Potter đây không đi đảm nhiệm công việc quản gia thật là đáng tiếc!"
Phản ứng này quả không thẹn với cái gọi là âm trầm, đầy mỡ, A không, hiện tại Snape chỉ kém không thơm ngào ngạt ấy chứ... tốt hơn của vị Giáo sư Độc dược trước kia. Harry vốn đã miễn dịch chỉ là khoanh hai tay, nheo lại đôi mắt xanh lục tuyệt đẹp, nhìn chằm chằm người nào đó mang bộ mặt không chút biểu cảm: "No! No! Giáo sư, tôi chỉ là không muốn phải lặp lại lần nữa công việc của một tháng trước. Thầy biết đấy, tôi tuyệt đối không ngại. Nhưng tôi nghĩ thầy chắc sẽ không thích. Còn nữa, xét thấy chuyện bây giờ chúng ta sống chung là sự thực, tôi nhấn mạnh một lần nữa, thầy có thể gọi tôi là Harry, mà chắc thầy cũng sẽ không để ý việc tôi gọi thầy là Severus?!"

Gương mặt Snape xoẹt một cái biến đen, tức giận liếc mắt nhìn Harry một cái rồi quay đầu bỏ đi, Trong lòng oán giận nghĩ: tên kia tuyệt đối là con rắn khoác da sư tử, là cái gì làm Mũ Phân Loại hồ đồ chứ!! Mà Harry chỉ tủm tỉm nhìn người nào đó mặc cậu mua cho anh mấy bộ áo chùng màu xanh ngọc, có thêu thêm chỉ tơ bạc trang trí, áo choàng cuộn sóng tung bay theo từng bước chân. Harry thậm chí còn đổ dầu vào lửa mà chêm thêm một câu: " Hì... Severus, đừng quên ước hẹn của chúng ta. Tôi nghĩ thầy đã đáp ứng chúng rồi chứ!"

Trả lời Harry là tiếng hừ lạnh truyền đến từ phía xa, Harry thậm chí có thể tưởng tượng ra cả biểu tình trên mặt anh cùng với đôi môi mỏng không ngừng tuôn ra những câu "nguyền rủa tàn bạo", đương nhiên, những... điều này đều không thể ảnh hưởng đến tâm tình vui sướng level max bây giờ của cậu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com