Phần Không Tên 23
Muốn né tránh tầm mắt của cảnh sát không phải là một chuyện đơn giản, Thịnh Thiên Vỹ và Hứa Đồng đã phải mất công vòng quanh, dùng ba chiếc xe làm mồi mới có thể cắt đuôi được cảnh sát. Họ lái xe một mạch tới nhà cũ của Thẩm Cường, tới nơi cũng đã gần chập tối. Trời lạnh lại còn đọng sương, cộng thêm giao thông không thuận lợi, nhưng chính những nguyên nhân này lại giúp họ thoát được.
Giờ này xe ra ngoại thành không đông, khi đi qua hướng đường cao tốc đi về phía nhà Thẩm Cường thì đường xá đã thông thoáng hơn nhiều. Thịnh Thiên Vỹ tăng tốc, suốt dọc đường nét mặt đều căng thẳng. Sắc mặt của Hứa Đồng cũng chẳng khá hơn là bao. Cô cũng đã từng cùng Niên Bách Ngạn trốn tránh không ít cảnh sát nhưng đều ở nước ngoài, đa phần là ở châu Phi, chưa bao giờ trốn tránh cảnh sát quốc gia như thế này.
Khu nhà đó như âm hồn, u ám quan sát tất cả những việc sắp xảy ra khi đêm về. Xung quanh hoang vắng lại càng khiến nó thêm phần quái dị.
Thịnh Thiên Vỹ đỗ xe xong, tắt máy, nhìn ra khu nhà gần đó. Ánh đèn xe hắt lên gương mặt anh, trông anh lại càng nhợt nhạt. Hứa Đồng cùng xuống xe với anh, bất chợt nhớ lại người mẹ của đứa bé đó, sống lưng chợt lạnh toát. Đúng thế, trong khu nhà này không những có bà lão đi giày thêu hoa quái đản mà còn có cả một người phụ nữ tự cãi nhau với mình. Không thấy đứa bé ấy nữa, có lẽ đã về nhà, nhưng trên đống cát trước cửa còn lưu lại một con búp bê rách rưới. Hứa Đồng từng trông thấy nó, là con búp bê trên tay bé gái, nó chỉ còn một mắt, cũng như đang ghê rợn nhìn họ giống khu nhà này.
Cô rùng mình, Thịnh Thiên Vỹ thấy vậy bèn kéo cô vào lòng, hạ giọng nói: "Bám sát theo tôi."
Tháng mười vốn là mùa thu vàng nhưng khi hoàng hôn buông xuống nhiệt độ cũng giảm đột ngột, gió đêm nổi lên, lá vàng rụng xuống, mặt đất mang một vẻ đẹp xán lạn nhưng lại giống như khắp trời vang vọng một khúc bi ca. Hứa Đồng đi theo Thịnh Thiên Vỹ bước lên từng bước lên cầu thang, gió từ những ô cửa sổ không kính, vẫn phả ra những thứ mùi ẩm mốc, không sao xua đi được. Trong khu nhà cực kỳ im ắng, tới nỗi khiến người dựng cả tóc gáy, giống như những người sống ở đây đều không còn nữa. À đúng, khu nhà này vốn dĩ cũng chẳng còn mấy người.
Khi đi ngang qua cửa nhà bé gái, Hứa Đồng vô thức dừng bước, từ mắt thần phản chiếu ra một tia sáng, bên trong lại càng không một động tĩnh. Còn chưa tới tối, sao lại yên ắng dường này? Thịnh Thiên Vỹ thấy cô dừng bước thì hiểu nhầm rằng cô sợ hãi bèn giơ tay về phía cô. Hứa Đồng nhìn đôi tay to lớn của anh, nỗi bất an trong lòng dần dần tan đi. Cô bước tới trước, nắm lấy tay anh, tay anh thu lại càng lúc càng chặt.
Không cần quan tâm Thẩm Cường có đột ngột quay trở về hay không vì nhà Thẩm Cường đã trở thành hiện trường điều tra án của cảnh sát, trước cửa vẫn còn căng dây cảnh vệ. Hứa Đồng nghe nói mặc dù đã điều tra hết hiện trường nhưng người bên phía cảnh sát vẫn thi thoảng qua đây. Biết Thẩm Cường đã gặp nạn nhưng đứng trước cửa Hứa Đồng cứ cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chòng chọc. Cô ngó quanh một lượt, không tìm thấy camera giám sát. Cô giơ tay giật giật vạt áo Thịnh Thiên Vỹ: "Sao tôi cứ cảm thấy có người đang nhìn chúng ta?"
Thịnh Thiên Vỹ dừng bước, cũng kiểm tra bốn xung quanh, thấy không có gì khả nghi bèn hạ thấp giọng an ủi Hứa Đồng: "Thả lỏng chút, em quá căng thẳng đấy."
Hứa Đồng hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra, cố gắng xóa bỏ cảm giác quấy nhiễu con người ta này. Nhưng vẫn chẳng ích gì, cô vẫn cảm giác ở gần đó có một đôi mắt đang yên lặng quan sát mình, nó ở trong bóng tối, họ ở ngoài ánh sáng. Cô chợt hắt xì hơi một cái, nỗi sợ hãi đi qua mỗi lỗ chân lông thấm vào khắp cơ thể, khí lạnh tỏa từ trong ra ngoài, đầu ngón tay cũng trở tê cứng. Cảm giác này rất quen thuộc, giống hệt như nỗi kinh hoàng khi nửa đêm cô nhận được rối gỗ đèn xanh. Nỗi sợ của con người ta đến từ những điều chưa biết, một người bình tĩnh như Hứa Đồng cũng không may mắn thoát nạn. Cô hoàn toàn không chuyện rối gỗ đèn xanh do ma quỷ làm ra, nhưng cái cảm giác cứ bị ai đó theo dõi từng giây từng phút thế này cực kỳ tồi tệ.
Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, là mồ hôi lạnh. Thịnh Thiên Vỹ nhận ra, nắm chặt lấy tay cô, thì thầm: "Đừng sợ, có tôi ở đây."
Lòng bàn tay anh có độ ấm, ít nhiều xoa dịu nỗi căng thẳng của Hứa Đồng. Cô ngước mắt lên nhìn gò má anh, trong lòng chợt có nỗi xúc động. Bao nhiêu năm nay chưa từng có người đàn ông nào nói với cô lời ấy, từ trước tới giờ cô đều vào vai kẻ mạnh, nhất là trong nghề. Cô chưa từng nhường bước bất kỳ một người nào, thậm chí còn làm tốt hơn cả đàn ông. Cô không muốn mệt mỏi như vậy nhưng không hiểu sao lại mặc lên người chiếc áo giáp của chiến sỹ. Người khác hay ngưỡng mộ những hào quang nó mang lại mà không biết cô muốn trút bỏ bộ áo giáp nặng nề ấy xuống tới mức nào.
Thịnh Thiên Vỹ đi tới đối diện nhà Thẩm Cường, sau khi đứng vững thì giơ tay gõ cửa. Hứa Đồng đứng đằng sau lưng anh, nghe tiếng gõ cửa của anh mà phát hoảng trong lòng. Anh gõ rất khẽ, nếu ở những khu nhà khác thì chỉ là một thanh âm quá đỗi bình thường, nhưng giờ phút này lại thay đổi mùi vị. Có lẽ vì nơi đây thực sự quá yên lặng, cho dù là một chút xíu âm thanh cũng đặc biệt rõ nét. Tiếng gõ cửa ấy như mọc chân, vang vọng khắp khu nhà, nghe mà ghê người.
Không có ai ra mở.
Giống như trong dự đoán, nhưng tư duy rất khiếp sợ.
Hô hấp của Hứa Đồng trở nên dồn dập, có thể là vì xung quanh quá im lặng, tai cô bắt đầu ù ù, thái dương giật giật. Cô siết chặt tay Thịnh Thiên Vỹ, lần đầu tiên trong đời dựa dẫm một người đàn ông đến như thế. Thịnh Thiên Vỹ không gõ cửa nữa mà giơ tay đè lên nắm đấm cửa.
Không ngờ, cánh cửa bật mở.
...
Tịch dương đã hoàn toàn lùi đi, tia sáng cuối cùng phía đường chân trời đã bị vùi lấp trong biển mây. Ánh trăng có phần lạnh lẽo, nhợt nhạt hắt lên tấm thủy tinh.
Cánh cửa nhà đối diện Thẩm Cường đã được mở ra, vừa đẩy nó đã vang lên tiếng cọt kẹt, là tiếng sắt gỉ. Lần trước khi Hứa Đồng tới nó được mở toang nên cô không nghe thấy tiếng động chói tai này.
Trong phòng không bật đèn, Thịnh Thiên Vỹ giơ tay bật công tắc, không có điện. Cửa sổ cũng không mở ra như lần trước, thế nên rất yên tĩnh, cho dù chỉ là tiếng gió cũng không có. Lối vào rất tối, nếu không có một chút ánh trăng hắt vào thì nguồn sáng của căn phòng trở thành vấn đề. Thịnh Thiên Vỹ kéo Hứa Đồng đi vào trong, không có gió lùa, Hứa Đồng chỉ ngửi thấy một mùi nấm mốc tỏa ra trong không khí, kích thích đầu mũi, cực kỳ khó chịu. Phòng khách có hơi sáng hơn một chút, rèm cửa vẫn còn đó nhưng chiếc ghế đung đưa thì không nói chi tới bà lão đi đôi giày thêu hoa, nói với cô mấy lời kỳ lạ.
"Lúc đó bà ấy ngồi đây, có một chiếc ghế đung đưa." Hứa Đồng chỉ vào một vị trí rất gần cửa sổ.
Thịnh Thiên Vỹ nhíu mày: "Theo như tôi được biết căn nhà này trước giờ vẫn bỏ trống. Khu nhà này sắp giải tỏa, rất nhiều dân cư đã chuyển đi rồi." Thịnh Thiên Vỹ lấy chiếc đèn pin đã chuẩn bị sẵn ra, đồng thời đưa cho Hứa Đồng một chiếc.
Hai chùm sáng đan vào nhau, căn phòng lại sáng sủa lên không ít.
Thịnh Thiên Vỹ và Hứa Đồng chia nhau kiểm tra, hy vọng có thể tìm được một ít manh mối. Cứ như vậy, Thịnh Thiên Vỹ đi vào phòng ngủ chính, Hứa Đồng tới phòng ngủ phụ đối diện. Cái gọi là phòng ngủ chính diện tích không lớn, kết cấu truyền thống, đồ dụng gia đình cũng chuyển đi hết rồi, chỉ còn lại một chiếc ghế cũ kỹ bong tróc cả xốp. Thịnh Thiên Vỹ lấy đèn pin khua một vòng, không phát hiện có gì đáng nghi, còn đúng lúc này bên phòng ngủ phụ vang lên tiếng kêu thất thanh của Hứa Đồng, giống như gặp phải chuyện gì cực kỳ khiếp đảm.
Cả người Thịnh Thiên Vỹ run lên, anh lập tức xông vào nhưng chỉ thấy đèn pin của Hứa Đồng đã rơi xuống đất, tia sáng rọi thẳng lên góc tường phía Tây, trên tường hình như treo thứ gì đó, có một nửa lộ ra ngoài sáng, màu trắng giống như là hoa giấy. Phòng ngủ phụ không có cửa sổ thế nên tối hơn phòng ngủ chính rất nhiều. Mượn ánh sáng đèn pin, Thịnh Thiên Vỹ nhìn thấy Hứa Đồng đứng dựa cả người vào tường, nét mặt nhợt nhạt.
Anh bước lên, hỏi khẽ: "Sao vậy?"
Hứa Đồng run rẩy giơ tay chỉ về phía trước.
Thịnh Thiên Vỹ soi đèn pin theo hướng tay cô chỉ.
Ánh sáng soi rọi bức tường trước mặt.
Bức tường đó được một chiếc đèn pin khác rọi vào, quả nhiên là những bông hoa được buộc giấy trắng, bao quanh một hình bán cầu. Dưới hoa trắng là một chiếc bàn nhỏ cũ kỹ, trên mặt bàn có một lư hương nhỏ có thắp hương, lư hương đối diện với một bức di ảnh!
Hoa buộc cho người chết.
Hương thắp trong bát hương cũng cháy cho người chết.
Đây là một... bàn thờ.
Trên bức di ảnh đen trắng là một bà lão đã nhiều tuổi, gương mặt khô héo không chút cảm xúc, đôi mắt u ám chết chóc đang trầm buồn nhìn người đối diện. Ánh mắt Thịnh Thiên Vỹ sững sờ, Hứa Đồng một tay nắm chặt áo sơ mi của anh, một tay chỉ lên bức di ảnh của bà lão, răng va vào nhau lập cập: "Bà ấy... chính là bà ấy, bà lão xuất hiện trong căn phòng này hôm đó chính là bà ấy!"
Thịnh Thiên Vỹ muốn tiến lên nhưng bị Hứa Đồng kéo lại. Anh phải dịu giọng vỗ về cô mới buông tay. Anh bước lên, Hứa Đồng cũng bám sát vào anh, tới phía trước bức di ảnh. Gương mặt bà lão càng lúc càng âm u. Thịnh Thiên Vỹ cầm bức ảnh di ảnh lên, nhìn gần, trong khung ảnh có một hàng chữ nhỏ: Hạ thế mùng 6 tháng 5.
Hứa Đồng cũng nhìn thấy, trợn tròn mắt lẩm bẩm: "Bà ấy chết rồi ư? Không thể nào, tôi không thể nào nhìn thấy ma được, trên đời này không có ma quỷ."
Thịnh Thiên Vỹ từ từ đặt nó về chỗ cũ.
"Nhất định là bà ấy." Hứa Đồng bị dọa rất kinh khủng, gương mặt xinh xắn tái mét đi: "Mấy ngày nay tôi cảm thấy có người theo dõi mình, chắc chắn là bà ấy. Bà ấy chết rồi ư? Lẽ nào là ma thật?"
"Không, bà ấy không phải ma." Sắc mặt Thịnh Thiên Vỹ cũng không tốt cho lắm, thấp giọng nói: "Bà ấy là... Quách Hương Vân."
...
Quách Hương Vân, người vốn dĩ đã rời khỏi nhà họ Thịnh cùng con gái đi lấy chồng, giờ lại trở thành một bức di ảnh bày trong căn nhà đối diện nhà Thẩm Cường. Sau chuyện này, Thịnh Thiên Vỹ đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại để tìm kiếm tung tích trước mắt của Quách Hương Vân, nhưng từ cái nhíu mày của anh, Hứa Đồng không khó nhận ra, việc này rất khó khăn.
Trong lòng cô dâng lên một dự cảm chẳng lành, có lẽ di ảnh là sự thật. Quách Hương Vân... thật sự đã chết rồi.
Hai người cùng nhau trải qua sự việc này, bỗng trở thành những con kiến bò trên cùng một sợi dây. Thịnh Thiên Vỹ làm gì cũng không còn né tránh cô nữa, biết gì nói nấy, không hề giấu giếm. Anh đã điều tra chủ hộ sống đối diện nhà Thẩm Cường, chính là hộ đã dọn đi, trước mắt cả gia đình đã chuyển tới Xương Bình. Thịnh Thiên Vỹ nhanh chóng tìm được gia đình ấy nhưng đối phương hoàn toàn không biết bà lão Quách Hương Vân. Mặc dù không may mắn lắm nhưng Hứa Đồng vẫn chụp lại bức di ảnh đưa cho chủ hộ xem. Ông ta nhìn hai người như nhìn hai kẻ thần kinh, cuối cùng nói: Tôi thật sự không biết người này, nhà bên đó đã bán từ lâu rồi, cũng đã được bên khai phá thu mua lại.
Xem ra có người cố tình để bức di ảnh ở đó.
Người này là ai, rốt cuộc có mục đích gì?
Manh mối về Quách Hương Vân bị đứt, Thịnh Thiên Vỹ lại chở Hứa Đồng tới gặp Tiffany. Về tung tích của Tiffany, trên đời e là chỉ có Thịnh Thiên Vỹ biết. Chiếc xe lái thẳng ra ngoại thành, trong một vùng rừng núi hoang vắng, Tiffany được sắp xếp lại một bệnh viện điều dưỡng ở đó.
Không hiểu sao, chiếc xe vừa đi vào trong núi, Hứa Đồng liền cảm thấy đôi mắt nhìn họ chằm chằm không còn nữa, cảm giác bị bó buộc và do thám mấy ngày nay bỗng nhiên biến mất. Đương nhiên, cô không quá nhấn mạnh với Thịnh Thiên Vỹ về cảm giác này, giờ đã có quá nhiều chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát, cô không muốn anh chìm sâu vào phiền nhiễu.
Đây vốn dĩ là một nơi rất tốt để điều dưỡng, không khí trong lành. Mùa thu lại là một mùa tuyệt đẹp, khắp núi ngập tràn một màu vàng ươm và đỏ rực, phóng tầm mắt ra xa có thể khiến tâm hồn thanh thản. Vậy mà đây lại không phải một bệnh viện điều dưỡng bình thường, nơi đây toàn là những con người bất thường.
Hứa Đồng gấp gáp muốn gặp Tiffany, mặc dù trạng thái tinh thần của cô ấy không tốt nhưng lỡ như lại tìm được manh mối thì sao? Vậy mà điều khiến Thịnh Thiên Vỹ và Hứa Đồng sửng sốt là Tiffany đã được đón đi.
Viện trưởng đích thân tiếp đón Thịnh Thiên Vỹ, nói với anh: "Anh mà tới sớm một hôm là gặp được Tiffany rồi, cô ấy vừa được người thân đón đi."
Thịnh Thiên Vỹ cảnh giác: "Cô ấy không có người thân."
"Sao lại không có chứ, người đó mang theo giấy tờ chứng minh mà. À đúng rồi, còn có chữ ký của cậu ấy nữa." Viện trưởng lấy giấy tờ ra, đưa cho Thịnh Thiên Vỹ.
Thịnh Thiên Vỹ đón lấy, lật ra xem, ánh mắt chợt căng thẳng.
Cái tên bên trên là: Chloe.
Tập đoàn Viễn Thăng, phân bộ Bắc Kinh.
Họp xong, Thịnh Thiên Vỹ nhốt mình trong phòng chủ tịch, từ chối mọi tiệc tùng sau đó. Anh ngồi lên ghế da, nhìn chăm chăm tấm danh thiếp trước mắt mình.
Một tấm danh thiếp rất sạch sẽ.
Không có nhiều danh hiệu, không có nhiều danh xưng mỹ miều, chỉ có một cái tên và một số điện thoại.
Danh thiếp của Chloe.
Trong di động của Thịnh Thiên Vỹ có cách thức liên lạc với Chloe, mà anh ta muốn liên lạc với anh cũng dễ như trở bàn tay. Nhưng anh ta lại chỉ để lại một tấm danh thiếp duy nhất ở viện điều dưỡng, ý tứ rất rõ ràng.
Anh ta đang đợi điện thoại của anh.
Chloe đang đợi anh chủ động gọi tới hỏi thăm tung tích của Tiffany.
Việc Chloe tìm được Tiffany, ngoài mặt Thịnh Thiên Vỹ tỏ ra bình thản nhưng trong lòng đã sửng sốt từ lâu. Anh thông báo ra bên ngoài Tiffany bị điên, đã được người nhà đưa đi. Cho dù Lục Bắc Thần muốn điều tra, anh cũng tự nhận thấy viện điều dưỡng rất khuất nẻo, lại không nằm trong danh sách cả nước, dù có lòng Lục Bắc Thần cũng không thể điều tra được tới nơi đó. Nhưng Chloe mới tới Bắc Kinh mấy ngày đã có thể ngang nhiên đưa Tiffany đi?
Điện thoại bàn làm việc vang lên, tiếng này nối tiếng kia. Thịnh Thiên Vỹ còn chìm trong suy tư, không nhận máy, tới tận khi tiếng chuông ngừng hẳn. Anh chậm rãi đổ người về phía trước, cầm tấm danh thiếp của Chloe lên, hơi nheo mắt. Gọi cuộc điện thoại này đi, anh biết rõ nó có ý nghĩa gì. Có lẽ Chloe đã đắc ý đợi điện thoại của anh từ lâu. Không phải có lẽ mà nhất định anh ta đang đợi trong tư thế chắc thắng.
Anh chợt nhớ tới câu nói của Hứa Đồng: Tôi cứ cảm thấy có một đôi mắt đang theo dõi chúng ta...
Thịnh Thiên Vỹ cười khẩy, nếu anh phán đoán không nhầm, đôi mắt đó là của Chloe.
Anh ném tờ danh thiếp trong tay đi. Nó bay xẹt qua bàn làm việc, là là rơi xuống thảm trải sàn. Thịnh Thiên Vỹ xoa cằm ngẫm nghĩ rất lâu, khi ngước lên ánh mắt đã quyết định. Anh bắt lấy di động, thuần thục bấm một dãy số.
Không lâu sau, đầu kia đã bắt máy.
Thịnh Thiên Vỹ cất giọng trầm trầm, rành mạch từng câu từng chữ: "Lục Bắc Thần, cậu thắng rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com