Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần Không Tên 25


Tết Trung thu năm ngoái trôi qua đơn giản, nhưng năm nay cả bàn lại có thêm pháp y, doanh nhân và cảnh sát, chỉ nêu ra thân phận của ba người họ thôi, đủ biết ý nghĩa sau bữa cơm đó không đơn giản. Bây giờ ngẫm lại, đôi mắt của anh và La Trì thì ra đã sớm nhắm vào Thịnh Thiên Vỹ, có điều ngày Trung thu hôm ấy, cô không đọc được trò chơi này giữa những người đàn ông.

Trong cuộc chơi này, lập trường của mọi người cũng rất rõ ràng, còn cô, một vai diễn bị dính vào trong thì trở nên vô cùng gượng gạo. Không phải cô không biết rõ tâm tư của Cố Sơ dành cho anh, vậy thì cô nên đứng về phía nào của con thuyền đây? Đây là nguyên nhân khiến cô cứ mãi do dự không quyết. Nhưng hôm nay, khi mở cửa nhìn thấy anh, ngay giây phút đầu tiên trong lòng cô đã dâng lên một sự chống đối ngầm, bỗng chốc cô chợt hiểu, thì ra chẳng biết từ khi nào cô đã lựa chọn Thịnh Thiên Vỹ.

Lục Bắc Thần nói vài câu cảm ơn, khi định ra về thì Hứa Đồng gọi giật anh lại. Anh dừng bước, quay đầu, ánh mắt đen trầm ổn. Lòng Hứa Đồng chợt run, đây là một người đàn ông đủ để đội trời đạp đất, loại đàn ông này nếu yêu một người sẽ là may mắn của người đó, nếu ghét một người, người ấy sẽ rơi xuống địa ngục. Cô thầm thở dài, hỏi: "Trước nay, anh luôn nghi ngờ anh ấy, phải không?"

Cô chỉ nói riêng một chữ 'anh ấy', nhưng ai cũng đều hiểu. Chỉ là Lục Bắc Thần nhạy cảm nhận ra cái tự nhiên và dịu dàng khi cô nói ra chữ đó, không phải trái tim gắn bó, với tư cách là một người trợ lý thì danh xưng 'tổng giám đốc Thịnh' hay tên riêng đều phù hợp nhất với cô.

Lục Bắc Thần nhìn cô một lúc rồi lên tiếng: "Tôi nghĩ, cái anh ấy quan tâm không phải việc tôi có nghi ngờ hay không."

Ánh mắt Hứa Đồng căng thẳng.

Anh trầm mặc một lúc, quay người đi ra cửa. Hứa Đồng không đóng cửa mà vẫn đứng phía trong. Lục Bắc Thần đi được vài bước thì dừng lại, đứng sững tại chỗ rất lâu, cuối cùng quay trở lại.

Hứa Đồng ngước mắt lên, ánh mắt không một gợn sóng.

Lục Bắc Thần đứng ở cửa, nhìn cô, nói: "Anh ấy không phải là người thích tiếp xúc với cảnh sát."

Nói cách khác, Thịnh Thiên Vỹ là người chỉ tin vào sức của cá nhân mình, có thể tiếp nhận sự nghiệp gia đình từ tay Tưởng Lăng, chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi đã phát triển nó lớn mạnh, đây không phải việc một trí tuệ bình thường có thể hoàn thành. Thương trường như chiến trường, quanh năm đọ quan hệ và trí tuệ, Thịnh Thiên Vỹ từ lâu đã là một người biết bày mưu tính kế, đối mặt với vụ án này, chưa tới giây phút cuối cùng anh ấy tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp. Giống như từ lúc đầu anh ấy khuyên Hứa Đồng đừng báo cảnh sát vậy, thực tế là, khi đối phương không thể tiếp cận Hứa Đồng, chỉ còn cách đổi chiến trường, đủ thấy Thịnh Thiên Vỹ đã có thủ đoạn nhất định.

Thế nhưng cuối cùng anh ấy vẫn lựa chọn tỏ ra yếu thế trước cảnh sát, vì anh ấy biết rõ, còn tiếp tục như vậy, mặc dù anh ấy có lợi nhưng lại không tốt cho thanh danh của Hứa Đồng.

Lục Bắc Thần nói một câu rất ngắn, ý tứ cũng rất dễ hiểu, anh tin rằng cho dù không nói trắng ra, Hứa Đồng vẫn hiểu được ý tứ bên trong. Quả không sai, sắc mặt Hứa Đồng hơi thay đổi. Anh biết, cô đã hiểu rồi.

"Cái hiếm có nhất trên đời này chính là cam tâm tình nguyện." Sắc mặt Lục Bắc Thần bình thản: "Anh ấy đã bảo vệ người mà anh ấy muốn bảo vệ, đây mới là điều anh ấy mong muốn."

Hứa Đồng sững người.

Lục Bắc Thần đã đi rất lâu rồi, cô mới hoàn hồn trở lại, khép cửa phòng vào, dựa cả người vào vách tường, hơi thở trở nên gấp gáp.

...

Khi tắt nắng, gió thu cũng trở nên gắt gao.

Vụ án còn chưa ngã ngũ, tin đồn này đã bay vào mọi ngóc ngách của tập đoàn Viễn Thăng. Đại khái là trên đời này không có vách tường nào không lùa gió, chủ đề liên quan tới ba người trợ lý trước lại được đào lên, nhưng lần này những người xôn xao bàn tán không chỉ đơn thuần là các nhân viên trong nội bộ tập đoàn, ngay cả cánh nhà báo cũng bắt đầu đoán già đoán non. Đây không phải ý của cảnh sát, nếu có thể họ thích được trở về thời kỳ thông tin còn chưa phát triển hơn, chí ít sẽ không có áp lực dư luận.

Mấy ngày nay, giá cổ phiểu của tập đoàn Viễn Thăng có sự dao động, bắt nguồn từ vụ án lần này. Mọi người bàn tán, lãnh đạo cao cấp của tập đoàn dính líu vào một vụ án đã lâu năm, khiến cho niềm tin của các cổ đông dần lung lay. Trong vòng một tuần, hội đồng quản trị liên tục triệu tập ba cuộc họp khẩn cấp. Mặc dù tập đoàn Viễn Thăng là sản nghiệp của nhà họ Thịnh nhưng bên trong cũng dính líu tới lợi ích của không ít cổ đông. Thịnh Thiên Vỹ chống đỡ mọi áp lực, để bình ổn giá cổ phiếu và cho hội đồng quản trị một câu trả lời, anh tạm thời từ chức khỏi chức chủ tịch, tạm ngừng mọi hoạt động ngoại giao. Hội đồng quản trị thống nhất một lần nữa mời Tưởng Lăng ra tạm thời thay Thịnh Thiên Vỹ quản lý công việc của công ty. Như vậy, một là Thịnh Thiên Vỹ sẽ không có cơ hội chạm mặt báo chí, xảy ra những câu chuyện tranh chấp, hai là anh ấy có thể hợp tác với cảnh sát bất kỳ lúc nào.

Người tạm dừng mọi công việc còn có Hứa Đồng.

Đây là quyết định của Thịnh Thiên Vỹ trước khi từ chức. Anh lo khi anh không ở công ty, mũi nhọn của báo chí và dư luận sẽ chĩa vào cô nên thà để cô ở nhà nghỉ ngơi trước.

Khi Hứa Đồng tới nơi ở của Thịnh Thiên Vỹ, tia sáng cuối cùng nơi đường chân trời cũng tối đi. Bóng đêm dần dần thôn tính, khiến cho ngôi biệt thự trước mắt càng thêm yên ắng. Ở Bắc Kinh, Thịnh Thiên Vỹ có hai ngôi nhà, một là tòa căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, một là ngôi biệt thự độc lập tại ngoại ô Bắc Kinh. Hứa Đồng biết anh không ở trong thành phố, lúc này anh cũng không thể đi đâu khác nên cô đã lái xe một mạch tới tìm anh ở căn biệt thự ngoài ngoại ô.

Khu biệt thự này không hoang vắng, ngược lại đã có không ít người ở, có thể là nghỉ phép, có thể là sống thường xuyên. Nghe nói vị trí của căn biệt thự này trước đây là tòa nhà vua, phong thủy cực tốt, còn chưa động thổ đã bán hết sạch. Hứa Đồng từng đến đây, thế không xa lạ mảnh đất này. Nơi đây chỉ là chỗ Thịnh Thiên Vỹ thi thoảng đến ở, nên không có cái gọi là người giúp việc. Chuông cửa kêu rất lâu mà không có ai trả lời, Hứa Đồng nhìn qua cửa sổ, ánh sáng bên trong tối tăm, không bật đèn.

Nghĩ bụng cô bèn rút chìa khóa ra mở. Là chìa khóa dự phòng Thịnh Thiên Vỹ đưa cho cô. Mặc dù trên thương trường, Thịnh Thiên Vỹ là người hô mưa gọi gió, biết tính toán kế hoạch nhưng trong sinh hoạt chưa chắc đã biết tự lập, giống như chìa khóa nhà, anh có thể quên bất kỳ lúc nào. Ban đầu Hứa Đồng khuyên anh nên chuyển qua cửa mật mã, nhưng về sau mới biết có lúc anh quên cả mật mã, đổi đi đổi lại số phận cuối cùng của cái cửa là phải thay. Với tư cách là trợ lý của anh, Hứa Đồng cũng kiêm luôn trách nhiệm giúp anh quản lý chìa khóa nhà.

Vào trong rồi, trong phòng có chút động tĩnh. Hứa Đồng thay giày, đặt thức ăn mua ở siêu thị lên chiếc giá ngoài cửa ra vào. Vừa vào phòng khách, cô chợt kinh ngạc. Phòng khách không bật đèn mà bật màn chiếu. Thịnh Thiên Vỹ không ngồi trên sofa mà ngồi dưới nền nhà dựa vào sofa, ánh đèn của đèn chiếu hắt lên mặt anh, anh đang nhìn lên màn chiếu cười mãi.

Hứa Đồng nhìn kỹ lại, hóa ra anh đang xem phim hoạt hình!

Nghe thấy tiếng động, Thịnh Thiên Vỹ quay đầu lại, thấy cô vội vẫy tay: "Mau lại đây, cùng xem với tôi!"

Trái tim của anh lớn thật.

Điều này hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của Hứa Đồng, cô còn tưởng lúc này đây ý chí của anh phải rất sa sút mới đúng, cho dù không biểu hiện quá rõ ràng thì chí ít cũng sẽ không như bây giờ, ôm một bộ phim hoạt hình, cười rúc rích như chuột.

"Tổng giám đốc Thịnh, anh..." Cô tiến lên xem, suýt nữa thì ngất xỉu. Trên thảm trải sàn thứ gì cũng có, café, đồ ăn nhanh... Cô nuốt tất cả những lời định nói xuống, hỏi: "Anh đói rồi phải không?"

Thịnh Thiên Vỹ uể oải: "Em không tới tôi còn không cảm thấy đói."

Hứa Đồng thở dài nặng nề: "Em làm cơm cho anh." Dứt lời, cô đi vào trong bếp.

Bật đèn lên, căn phòng ấm áp hơn đôi chút. Xung quanh vẫn là những ánh đèn vụn vặt, đa phần là màu vàng nhạt, rõ ràng thêm phần ấm cúng cho một buổi tối mùa thu như thế này. Lúc Hứa Đồng đang nấu cơm, Thịnh Thiên Vỹ đi vào trong bếp, đứng dựa bên cửa ngắm cô bỏ những nguyên liệu làm canh vào nồi. Anh cười nói: "Tối nay tôi có phúc được ăn rồi."

Hứa Đồng đánh mắt nhìn anh, đáp: "Tủ lạnh ở đây toàn để không, thật không biết cần tủ lạnh làm gì nữa." Khả năng bếp núc của cô tuy không bằng Cố Sơ nhưng ít nhất có thể làm thỏa mãn khẩu vị đại chúng. Thường ngày Thịnh Thiên Vỹ chẳng giỏi mấy chuyện bếp núc, người trợ lý như cô có thể nói là được tận dụng triệt để rồi.

Thịnh Thiên Vỹ phá lên cười, không nói gì.

Nồi canh được hâm lửa nhỏ, cô lại chuẩn bị một món rau một món mặn. Sau khi thức ăn đã đầy đủ cả, cô mới hỏi: "Anh không sao chứ?"

"Dĩ nhiên."

Hứa Đồng không biết anh không sao thật hay giả vờ, nhất thời cô cũng không biết nên nói gì. Sự biểu hiện của anh phá hỏng mọi kế hoạch của cô, còn tưởng anh cần người an ủi chứ.

Phòng bếp chợt rơi vào im lặng, chỉ còn nghe thấy những tiếng ùng ục của món canh đang sôi.

Thịnh Thiên Vỹ tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, tựa cằm vào cô.

Hứa Đồng hơi sững người, lát sau nói: "Em nghĩ, trong chuyện này chủ tịch Tưởng tin tưởng anh." Chủ tịch Tưởng cô nhắc tới chính là Tưởng Lăng. Cuộc họp hội đồng quản trị khi đó cô không thể tham gia, nhưng ít nhiều cũng nghe kể về chuyện hôm ấy. Thịnh Thiên Vỹ xin từ chức ngay trước mặt Tưởng Lăng, còn Tưởng Lăng từ đầu tới cuối đều không nói bất kỳ câu nào thiên vị anh, cũng có nghĩa bà ngầm chấp nhận hành động 'sa thải' của hội đồng quản trị.

Cô chưa từng tiếp xúc với Tưởng Lăng, cùng lắm chỉ nghe nói năm xưa bà đã chống đỡ cả tập đoàn Viễn Thăng như thế nào, cũng là một người phụ nữ đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn. Ai cũng nói mẹ là người hiểu lòng con cái, nhưng cô lại không hiểu, một người làm mẹ như Tưởng Lăng sao lại để mặc con trai mình chịu sự thiệt thòi lớn như vậy? Vụ án ra sao là chuyện của cảnh sát, dù sao Thịnh Thiên Vỹ cũng đã quyết định hợp tác với cảnh sát, vậy thì trong công ty cũng không tránh khỏi chuyện có một số lời đồn đại. Nhưng điều khiến người ta nhói lòng nhất là sự ngờ vực của người thân, lúc này Tưởng Lăng tiếp quản công ty, rõ ràng có sự bất mãn đối với thái độ và phương pháp xử lý chuyện này của Thịnh Thiên Vỹ, thậm chí có thể nói bà cũng đang nghi ngờ sự trong sạch của anh.

Người đoạt mất quyền lớn nhất của mình là mẹ ruột, đây mới là điểm Hứa Đồng lo lắng cho anh nhất.

Sau khi nghe cô nói xong, Thịnh Thiên Vỹ cười, nghiêng đầu nhìn cô: "Tôi chỉ muốn biết, em có tin tôi hay không?"

Câu này anh đã từng hỏi rồi, hơn nữa cùng câu này hôm nay cô còn hỏi Lục Bắc Thần. Lục Bắc Thần là người thông minh, họ vẫn còn nằm trong diện tình nghi, dù anh ấy tin hay không thì đáp án cũng sẽ không quá rõ ràng. Nhưng hôm nay Lục Bắc Thần đã nói một câu rõ ràng, nhắc nhở cô hoặc có thể nói anh ấy đã điểm trúng một sự thật mà cô đã hiểu ra từ lâu.Cô im lặng, Thịnh Thiên Vỹ vẫn đang đợi đáp án của cô, thấy cô rất lâu không trả án, anh cúi đầu, bờ môi nóng rẫy men theo vành tai cô nhẹ nhàng đặt xuống.

Ngón tay Hứa Đồng run khẽ nhưng không đẩy anh ra cũng không né tránh. Sự ngoan ngoãn của cô khiến Thịnh Thiên Vỹ khó lòng kiềm chế, cánh tay anh bất giác thu chặt lại, bờ môi rơi xuống má cô, tìm kiếm cánh môi cô.

Khi hơi thở có phần nặng nề của người đàn ông lạc vào tai cô, cô nghe thấy tiếng trái tim mình nứt ra, sau đó một suy nghĩ bay vào trong đầu: Người đàn ông này mới thuộc về cô...

Cô né tránh nụ hôn của anh, quay người lại nhìn anh.

Thịnh Thiên Vỹ hiểu lầm cô cự tuyệt, ánh mắt có một sự tổn thương nhẹ. Nhưng cô lại chủ động vòng tay qua cổ anh, khẽ nói: "Dù tương lai có ra sao, em cũng sẽ cùng anh đi tiếp."

Đầu tiên anh sững sờ, ngay sau đó niềm vui nổ tung nơi đáy mắt, anh bỗng lắp bắp: "Hứa Đồng, em..."

Một giây sau, cô ngẩng đầu hôn lên môi anh, chặn những lời của anh lại.

Cô tin anh.

Ở khoảnh khắc này cô đã hiểu rồi, cho dù hôm nay Lục Bắc Thần không nói câu ấy, cô cũng sẽ tin tưởng anh vô điều kiện.

...

Một câu nói của Lục Bắc Thần tác thành cho một cặp đôi, đồng thời Hứa Đồng cũng giúp anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com