Phần 5
Fergus cuối cùng vẫn quyết định lấy vé máy bay vào mấy ngày sau đó.
Chuyến bay dài kết thúc tại sân bay quốc tế của nước P. Vừa bước khỏi lớp kính cửa chắn ngang lối kiểm soát, cậu đã thấy gió lùa vào trong lạnh đến hai tay run lên.
Tài xế đã đợi sẵn ở sảnh, vừa thấy Fergus tới đã vội chạy đến lấy hành lý bỏ vào cốp xe.
"Chuyến bay tốt lành chứ, cậu Wilson?"
Anh chàng tài xế với dáng người hơi gầy vui vẻ chào hỏi.
Fergus để khung tranh qua một bên, ánh mắt lơ đễnh thả ngoài cửa kính.
"Cũng được, hơi xóc nảy nhưng đến đúng giờ."
Cậu nhìn gương chiếu hậu, ánh mắt mừng rỡ của người đang lái xe khiến cậu cũng phải bật cười.
"Có chuyện gì vậy?"
Victor hơi gãi đầu, ánh mắt anh nhìn ra bầu trời vẫn còn chưa kịp sáng hẳn kia, giọng thần bí nói.
"Thấy cậu về một mình, mọi người hẳn sẽ mừng phát khóc đấy."
Fergus vẫn chưa hiểu rõ ý của anh chàng, ánh mắt có chút buồn ngủ sau chuyến bay dài đảo qua khung cảnh phía trước.
"Sao vậy?"
Victor nhìn vào kính, dõng dạc nói.
"Lần nào hai người về cũng ngào ngọt đến mức ngược chết cẩu độc thân bọn tôi rồi."
Fergus hơi hé cười sổ, nhếch khóe môi, lắc đầu.
Anh tài xế nọ vẫn chưa nhận ra chút gì khác thường, vẫn luyên thuyên không dứt về sự tích ngược người khác của Fergus và Blade.
—
Xe dừng trước hiên nhà, Fergus cầm theo tranh bước xuống. Quản gia đứng ở cửa chờ sẵn, mỉm cười chào cậu rồi mau chóng dẫn đường.
"Ngài Lancashire đã chờ cậu từ sớm rồi."
Cậu gật đầu, giao tranh cho quản gia cầm vào trong.
Bình minh thức giấc trên những tán cây lá kim cao vút. Ông Lancashire ngồi phía sau bàn dài, cặp kính trên sống mũi màu ánh kim nổi bật.
Đôi mắt ông dường như chứa đựng những tia sáng đẹp đẽ khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của cháu mình bước vào cửa phòng ăn.
"Ông ngoại."
Fergus bước vội tới, đỡ lấy bàn tay ông. Năm tháng dài đằng đẵng thoáng chốc trở nên ngắn ngủi. Một năm xa cách cứ thế thu hẹp lại trong phút chốc.
"Mau lại đây để ông nhìn kỹ nào."
Ông Lancashire xoa tay đứa cháu "nhỏ", mỉm cười.
"Về là tốt rồi."
Fergus nghỉ tết muộn. Khi đến nơi, không khí sôi nổi của những ngày đầu năm đã vơi đi rất nhiều.
"Đói rồi phải không? Mau ăn chút gì đi."
Một bàn đầy đồ ăn nóng hổi được chuẩn bị sẵn. Fergus được ông kéo vào bàn, ấn xuống ghế. Ông tháo mắt kính, ngồi một bên chọn món.
"Súp hải sản này tốt cho sức khỏe, lại ấm bụng. Con ăn trước đi."
Người làm đứng một bên nhanh tay múc một chén súp nhỏ để qua cho Fergus.
Ông Lancashire cầm muỗng dúi vào tay cậu, kể cho cậu nghe vài chuyện thú vị ở nhà.
"Mấy ngày con chưa về, tụi nhỏ trong nhà một, hai hôm lại mở vũ hội. Chậc, thằng bé Mark ấy mà. Quanh năm không luyện tập, đến lúc mở nhạc lên thì thứ điều dọa con gái nhà người ta chạy hết. Hại mấy anh của nó cười tới đau bụng."
Fergus nhanh chóng xử xong chén súp, lại tự lấy phần bít tết trên bàn tới thử. Cậu chăm chú nghe ông ngoại kể chuyện, đôi khi sẽ hỏi thêm vài điều.
"Ông ngoại cũng tới vũ hội sao? Mấy năm trước con thấy ông không thích ra đó mà."
Bít tết trên dĩa được cắt thành từng miếng, Fergus trông có vẻ đói thật sự. Chuyến bay dài cùng khoảng thời gian sắp xếp công việc trước đó khiến cậu ăn uống thất tha thất thẻo.
Ông Lancashire chọn mấy món mới lạ dời đến gần chỗ Fergus rồi từ tốn trả lời.
"Con về trễ quá. Thiếu một tay đánh cờ với ông."
Câu nói này chạm vào lòng Fergus, nĩa đang cầm cũng khựng lại mất vài giây. Khớp ngón tay cậu siết lại, giấu nhẹm cảm xúc của mình xuống khi nghe ông nói những lời tiếp theo.
"Vậy nên ra ngoài nghe chút nhạc đổi gió. Ngồi được một lúc thì về. Vì… đau đầu quá."
Ông Lancashire xua tay, giống như cơn đau đầu vẫn còn đâu đây vậy.
Trong nhà kín gió, lại ấm áp.
Từng khung cửa sổ dài in bóng những hàng cây đang độ chuyển màu đẹp đẽ.
Fergus bỗng chốc nhận ra, cậu đã gắn bó với nơi này từ rất lâu. Lâu hơn cả tuổi thơ dài dằng dặc trong nỗi cô đơn của cậu.
Ông ngoại kể thêm vài chuyện nữa, rồi hỏi về cuộc sống, công việc của đứa cháu xa nhà. Hai ông cháu trò chuyện suốt nửa buổi, thức ăn trên bàn cũng vơi dần.
Fergus khéo léo tránh đi những chuyện về Blade. Cũng may, cuộc sống của anh quanh năm đều gắn liền với phòng thí nghiệm. Tránh cho cậu một kiếp bị nghi ngờ úp mở không đầu đuôi.
Dùng bữa sáng xong, hai ông cháu ra trước nhà ngồi nghỉ. Fergus cũng nhân cơ hội này mang bức tranh mình xách theo suốt cả chuyến bay dài tới.
Đây là một bức tranh cổ bị thất lạc, sau khi được ông Lancashire tìm thấy thì đã không còn nguyên vẹn.
Biết ông ngoại là người yêu nghệ thuật, Fergus đã cất công tìm người phụ chế lại bức tranh này. May mắn kịp đến vào dịp tết, cũng coi như một món quà nhỏ biếu ông.
Ông Ngoại cầm bức tranh trên tay, không giấu được sự phấn khích. Bàn tay ông hết xoa lên đường nét của tranh, lại vừa vò tóc thằng cháu đáng đồng tiền bát gạo.
Trước khi Fergus kịp chạy trốn thành công, ông còn không quên hẹn cậu nhóc này tối nay sang nhà mình chơi.
—
Fergus đứng dưới bầu trời lạnh ngắt. Từng bước rời khỏi nhà chính như nặng nề thêm.
Cậu cởi bỏ bao tay, nhìn đôi tay khẽ run lên vì nhiệt độ bên ngoài.
Gặp lại ông ngoại, mùa tết này của cậu coi như chưa từng uổng phí. Nhìn thấy được nụ cười hiền hòa của ông, mọi lo lắng, mệt mỏi và muộn phiền trong lòng cậu dần dần tan biến mất.
Cậu ngước mắt lên, quan sát con đường dài thật dài phía trước. Đây là con đường dẫn về nhà riêng của cậu và anh Blade. Cũng chính là con đường cậu từng ôm tập sách, bánh kẹo chạy vội qua suốt bốn mùa.
Giờ đây, sợ rằng cơ hội này đã không còn nhiều như lúc trước.
Vậy mà không hiểu sao, trái tim nhỏ bé của cậu vẫn phát ra những âm thanh dồn dập đến như vậy vào lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com