Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Liên Sở hoảng hốt chạy theo đường cũ, tiếng móng ngựa truy đuổi vẫn không ngừng bám riết, băng dưới chân đang dần rạn nứt nghe thấy âm thanh đuổi sát mông ngựa ngày còn rõ.

Y cắn chặt hàm răng không chịu quay đầu, hướng về phía sơn tuyết sừng sững mà đi.

Y muốn gặp một người.

Bão tuyết loạn xạ trong tay không có bản chỉ đường, mấy bản cũ đã bị người ta đốt sạch. Mấy bia đá đánh dấu đường đều bị bứng lên, y muốn quay về đường cũ cũng khó.

Thật may, y không muốn đảo về một mực chạy về phía trước.

"Mau đuổi theo, người đã mất phương hướng không chạy khỏi đầm Bích Ba đâu."

Sắc mặt quân truy đuổi phừng phừng lửa giận, nhìn y phục tướng giáp chắc địa vị trong quân không cao. Nhưng thủ lĩnh đã muốn họ đuổi theo bắt sống, họ lại chiếm thế thượng phong lòng cao hứng ngỡ như đang thống trị đất trời.

"Hướng đó là vực thẳm mà lỡ như khích tướng thì sao?"

"Người đã đốt kho lương của chúng ta rồi, khích tướng cũng được phải bắt cho bằng được người phanh thây cho ta." Thủ lĩnh mặt đỏ như rỉ máu ngực phập phồng, bầu không khí nặng nề chỉ có tiếng đuổi giết không ngừng tăng lên nghe như đắm chìm trong sự cổ vũ của gió tuyết.

Liên Sở rất lạnh.

Nhận ra phía trước tuyết đen kịch, mặt hồ băng thật trơn y cảm nhận được đám người phía sau đang cười nhạo mình. Y dời tay đến bên hông nắm thanh kiếm, trước giờ y chưa từng rút ra.

Bỗng có người gọi to: "Dừng lại!"

Liên Sở giật mình nhớ nhung cuồn cuộn dâng lên như thủy triều, mùi máu tanh xộc đến.

Tuyết lớn kín trời, có run rẩy gọi: "Không được đi hướng đó."

Liên Sở vội ghìm dây cương, con ngựa hí dài đá chân lên như muốn hất tung y lên trời. Liên Sở bị sốc đường trời đất đảo lộn đến khi rơi vào vòng tay ấm áp mới bừng tỉnh, mắt rưng rưng.

Hỏa Long trừng mắt nhìn y, tim như vỡ vụn.

Còn nhớ mấy ngày trước đã gặp lại.

Liên Sở ngồi bên sạp vân mê cành hoa hàn mai, tước lấy hoa thả xuống nước.

Hiếm khi có thời gian thanh nhàn, chim khách đưa tin chiến sự bên ngoài đã yên. Người nhất định đang trên đường trở về, tính tới tính lui họ đã xa nhau ba tháng.

Liên Sở xoa xoa cổ chân, mấy ngày trước đi cưỡi ngựa ở Tây Lan bị thương, người trở về không thấy sẽ rất đau lòng, sẽ mắng y mất.

Trong tuyết bỗng nhiên phát ta tiếng động, y nhíu mày không biết thái giám nào dám tiếng vào rừng mai làm phiền y. Đến khi áo hồ cừu dày khoác lên người, Liên Sở ngẩn ra liền bị ôm chầm lấy bế thốc lên: "Trời sương gió lạnh sao không thêm áo?"

Liên Sở nở nụ cười: "Sao về nhanh thế?"

Hắn không trả lời kéo mũ trùm lên đầu y, giữ gáy, hôn, nụ hôn ấm ngọt ngào hoang dã. Hôn đến mặt Liên Sở đỏ bừng túm áo hắn giữ thăng bằng không trượt ngã, khóe môi hắn nhếch lên rồi lại cuồng nhiệt chiếm lấy y đến gần như không thở mới buông ra.

"Nhớ ta không?" Hỏa Long mệt mỏi dựa người y.

Y không trả lời hỏi: "Đi đường có mệt không, bên ngoài biên ải rất lạnh ta sợ than lửa không đủ dùng."

Hỏa Long ôm y không hề tốn sức đi thẳng vào cùng điện xây trong rừng mai, hoa mai rơi chạm vào người hơi ngứa ngáy, Liên Sở giúp hắn phủi xuống: "Gầy đi nhiều quá."

Tuyết trên người hắn còn lưu rõ ràng là băng băng giá lạnh trở về, y giúp hắn phủi sạch lại sờ sờ má: "Người lạnh quá."

Hắn đặt người lên giường: "Vận động mới ấm được."

Hắn cười rộ lại hôn sâu, chợt hắn hơi ngừng lại, hỏi: "Đây là sao?"

Y sờ chân mình nói dối không chớp mắt: "Đường tuyết trơn nên trượt."

Hắn hơi xoa nhẹ tự nhủ lòng không bất cẩn đè lên.

Đệm giường lún sâu nóng bỏng, triền miên. Đầu ngón tay của Liên Sở có thể trượt trượt bên eo hắn, tay còn lại ôm cổ thở dốc.

Hắn vừa đi mấy ngày, nhận được tin dữ Liên Sở rời khỏi hoàng cung ngay trong đêm. Y chưa từng ra chiến trận, thành kiếm hắn rèn cho cũng chưa từng sử dụng bao giờ, chỉ vì muốn gặp hắn không ngại nguy hiểm gươm đao.

***

Hỏa Long giúp y băng bó vết thương trên tay, tiện thể trói lên trên giá cao luôn. Liên Sở khóc không ra nước mắt, nửa người chìm trong nước nóng rên: "Là vì ta sợ huynh gặp nguy hiểm mà."

"Treo lên đỡ dính nước, ở yên đó ta giúp đệ tắm." Miệng thì đáp như thế tay lại vuốt ve mấy loại roi xếp ngay ngắn, thử lên không trung.

Liên Sở nghe tiếng roi xé gió, chân đang nhón không nhịn được hơi run: "Đừng mà, cái đó đánh đau lắm!"

"Biết trước số phận của mình rồi sao?" Hắn chọn được ngọn roi vừa mỏng vừa dẻo, đen nhánh dưới ánh nến phát ra hơi lạnh, nhẹ nhàng gõ lên đỉnh mông trắng nõn của y hai cái: "Trước khi đi ta đã căn dặn thế nào?"

Liên Sở nhấp nhổm hai chân càng run, hơi mím môi.

Chátttttt!!!!!

"Sao? Nghe không rõ hả?" Chátttttt!!!!! Cháttttt!!!! Cháttt!!!- "Đánh thêm vài roi sẽ tự động nghe rõ thôi phải không? Né? Ai cho né? Hừ! Mới đi một thời gian đã quên hết quy cũ."

Chátttt!!!! chátttt!!!cháttttt!!! - "Né đi, có thể né bao lâu?"

Liên Sở khó khăn né tránh mông in mấy lằn đỏ nổi cộm lên, càng vặn vẹo tránh đòn, ngọn roi lại càng uốn lượn bám riết rơi trên đỉnh mông y nhiều hơn, đau hơn.

Y cố nhón chân đứng vẫn bù lu bù loa giải thích: "Không né, không né, không dám, không dám đâu."

Hắn xoa nhẹ mấy vết sưng, viết nhẹ cánh mông tròn trĩnh: "Thế mới ngoan, ngoan ngay từ đầu thì đâu có bị đánh đau."

Vỗ vỗ mông hư của người nào đó: "Nói xem, trước khi đi đã dặn thế nào?"

Liên Sở nức nở biết không thoát được đành thành thật: "Dặn ta ở yên chờ huynh trở về."

Chátttttt!!! - "Sao không nghe lời" - Cháttt!!! - "Có đánh trận được không?"

Liên Sở ăn đau hơi giãy giụa, da thịt vừa được ngâm nước nóng rất mềm, hai chân y bủn rủn theo từng lần roi đánh tới.

"Ta chỉ nhất thời lo lắng mới làm loạn thôi, lần sau..."

Chátttttt!!! Chátttt!!! Lần sau này chattt!!!! lần sau này chattt chattt chattttt lần sau này!! Còn dám nghĩ đến lần sau? Hôm nay không quất nát mông là không được, cháttttt!!!.

Liên Sở nhảy dựng mông ngày càng sưng to lên, hơi co rúm khép mông lại: "Không có, không có lần sau huhuhu."

Cháttttt!!! Cháttt!!! Cháttt!!! Chátt!! Cháttt!!!

"Uiiii đau huhunu không dám, không dám, không dám thật mà."

Chátt!!!! Chatttt!!! Chattt!! Chatttt!! Chattt!!!

Hắn không nói một lời quất liền mười roi thật đau coi như trừng phạt y lỡ lời, Liên Sở quắn quéo chịu đựng mông sưng bị lửa quét đau rát, đau đến khóc rưng rức.

Hắn lại xoa xoa lên cánh mông sưng cong lên bị mình đánh đỏ rực, nói như đùa giỡn: "Dám đi ra chiến trận thì chút đòn roi ít ỏi này có nhằm nhò gì, hôm nay người chạy bao nhiêu bước chân ngựa ta đánh bấy nhiêu roi."

Khác nào đánh chết y đâu, đường ra trận phải đếm bao nhiêu dặm mới đủ đây?

"Đừng đừng mà, ta biết sợ rồi huhhuhu." Liên Sở tỏ ra đáng thương: "Bị kẻ thù đuổi theo một đường dài ta sợ chết khiếp rồi, huhuhu không thể an ủi ta chút sao?"

Hắn không ngừng vuốt ve vết sưng mình tạo ra thấp giọng: "Sợ lắm sao? Để ta xoa."

Tiếp đó, Liên Sở thấy mông mình mát lạnh vết thương dễ chịu hơn rất nhiều nhưng lòng lại sợ run: "Đừng mà, đã đau lắm rồi, đừng thoa, đừng thoa nữa."

Hỏa Long nhếch môi: "Không thấy dễ chịu sao?"

Dễ chịu nhất thời roi sau đánh đau hơn gấp mười lần, Liên Sở có ngốc đâu huhuhu.

Sau khi thoa thuốc ướt đẫm, Hỏa Long quất liền mấy roi đau thấu trời cháttttt!!! Chattttt!!! Chatttt!!!: "Chịu không được cũng phải chịu, mỗi ngày đánh mười roi, trả đủ nợ mới thôi."

"Không...không..không..."

Chatttttt!!! Chattttt!!! Chatttt!!! Chatttt!! Chattt!!!

Liên Sở bết mồ hôi tóc tai ướt đẫm: "Huhuhu sai rồi, sai rồi huhuhu được.. được...mỗi ngày mười roi, mỗi ngày mười roi."

Hỏa Long đánh đủ ba mươi roi trừng phạt người nào đó dám trả lời không, vỗ nhẹ hai bên cánh mông nhắc nhở: "Một lần 'không' mười roi."

Người nào đó đã đau đến co rúm nghe hắn nói chỉ biết gật gù vâng dạ dạ, lệ nhòa mắt.

"Trước hết đánh năm mươi roi cho nhớ, nhếch mông cao lên."

Liên Sở khóc ròng: "Đánh thêm mười roi thôi ta không thể ôm mông sưng lên triều được huhuhu."

"Ồ, thêm mười roi nữa chứ gì, không! Thành! Vấn! Đề!"

Y chỉ biết khóc huhuhu thanh âm lạnh lẽo khiến người ta nổi da gà.

"Nhếch mông cao lên."

Liên Sở cố nhón chân nhô mông đã sưng vù lên vừa tầm đánh của hắn.

"Cao nữa."

Mặt Liên Sở đỏ bừng.

"Quy cũ, hạ xuống một lần tăng năm mươi roi."

Cháttttttt!!! Chátttt!!!

Hắn nhắm cánh mông phải đánh liền tù tì không ngừng, ngọn roi sắc bén như dao cứa, Liên Sở ăn đau run bần bật dưới ngọn roi ác liệt.

Mông phải sưng hơn mông trái rất nhiều.

Chattt!!!chattttt!!!chattttt!!!

Từng roi phá vỡ sự tĩnh lặng, không có kẻ hở Liên Sở ăn đau dai dẳng, vị trí hạ roi tần số không nhanh không chậm vết roi sưng thật đều. Trong phòng chỉ có tiếng roi in trên da thịt cùng tiếng thút thít không ngừng.

Đột nhiên bên ngoài có người nói vọng vào: "Hoàng thượng đã đến giờ dùng bữa rồi, người có muốn nô tài dọn lên?"

Đợt roi như vũ bão đánh không ngừng lên cánh mông phải, Liên Sở đè nén cơn đau buốt hai cánh mông nóng bừng: "Không cần...tạm thời đừng vào."

Để họ thấy cảnh tượng này xấu hổ chết mất.

Hắn hài lòng vì y thức thời, tay vẫn thong dong thưởng lên đỉnh mông sưng của y thật đau. liên Sở dùng sức rên: "Đánh bên kia, bên kia đi."

Ngọn roi không ngừng rơi xuống, mơ hồ mang theo hỏa khí: "Sao? đã đủ sáu mươi roi rồi. Muốn ăn thêm sáu mươi roi bên mông trái cho cân?"

Vai y run lên vì không có tinh thần đếm số nên y không biết mình ăn bao nhiêu roi, nghe thế hoảng sợ, sợ ăn roi không hồi kết mỗi tấc thịt đều bị chà đạp thảm hại, mông y đã bị tàn phá không chịu nổi nữa, liền nói: "Không cần, không cần, đủ rồi huhuhu"

Môi Hỏa Long hơi nhếch: "Tuân lệnh."

Dứt lời liền thả dây trói, Liên Sở trượt xuống hồ nước lập tức bị cơn đau rát làm bật dậy, một bên mông sưng tụ máu đáng thương.

Hắn ác ý: "Long ỷ có lót chăn đệm êm quá mà, ngồi lâu cũng không sao đâu? đừng để người ta chú ý."

Liên Sở ôm cánh mông đang kêu gào của mình, nghĩ đến phải nén đau ngồi xuống với cái mông sưng không đều thế này, tỏa ra nghiêm chỉnh trước mặt nhiều người. Uiiii đau chết mất!!

****

Làm vương vẫn không tránh được ăn đòn nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com