Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1


Mặt trời dần ló ra khỏi những sườn núi phía xa khơi. Nhật An rướn cái cổ cao cao, tranh thủ hít chút khí trời man mát đặc trưng nơi thành phố biển này. Sáng chủ nhật, năm rưỡi, chẳng có mấy ai dậy sớm để tranh với cậu buổi bình minh yên bình tuyệt đẹp, hầu hết mọi người còn đang yên ả trong chăn ấm nệm êm, ngấu nghiến giấc ngủ nướng hiếm hoi cuối tuần.

Đà Nẵng những ngày đầu hạ. Chàng trai phơi phới tuổi đôi mươi thong dong nằm trên chiếc ghế lười giữa bãi cát trắng dài tít tắp, đôi mi rung rung nhắm hờ, có vẻ tận hưởng chút thời gian nghỉ ngơi ít ỏi của mình.

Một cuộc điện thoại gọi đến, cậu hơi nhíu mày, rõ là đã đổi sang chế độ không làm phiền, ai không có mắt lại gọi người ta ngay sáng sớm chủ nhật thế này?

"Tôi là Nhật An, xin hỏi ai đấy ạ?" Cậu không thèm nhìn tên người gọi, thuận tay bắt máy, phép lịch sự đủ để giữ câu từ cậu tử tế, nhưng sự khó chịu khó mà không tràn ra từ trong giọng điệu.

Đầu dây bên kia im lặng, có vẻ không hề thấy biết lỗi khi chọn thời điểm thiếu phù hợp.

Những cơn sóng biển bỗng im bặt, không khí kì lạ này khiến Nhật An hơi sững người, gượng gạo pha bực mình giơ điện thoại ra nhìn tên người gọi. Vẻn vẹn một chữ "Thầy" đã làm cậu run lên, giật mình thon thót. Tay chân lanh lẹ hơn đầu óc, khi cậu lại ghé tai nghe điện thoại lần nữa, cái lưng đã rời khỏi ghế lười, cả người đứng thẳng tắp nghiêm trang, trông đến là kì quái giữa khung cảnh thảnh thơi yên ả này.

"Con... con chào thầy. Ban nãy con không để ý điện thoại, thầy tìm con ạ?"

"Con đang ở đâu đấy?"

Tiếng sóng lại rì rào dập dìu, giọng mấy cậu thanh niên trẻ đập bóng chuyền ở đằng xa vọng lại, thay cho câu trả lời. Nhật An lại nghe một tiếng cười lạnh từ đầu dây bên kia.

"Kiểm tra lại xem sáng giờ có ai dám làm phiền cậu An đây không? Lịch standby của mình, thảnh thơi đi chơi, tắt chuông điện thoại, Nhật An, dạo này con rỗi rãi với công việc quá nhỉ?"

"Con..." Nhật An hốt hoảng, lại không biết đáp thế nào, vội vàng mở điện thoại, trân ra nhìn mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ chuyên viên điều phối cách đây 2 tiếng đồng hồ.

Tiếng cúp máy cái rụp vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ trong đầu cậu, cũng cắt luôn cơ hội để cậu kịp xin lỗi hay hỏi han gì thêm. Chết thật, không hiểu sao lại mắc cái lỗi sơ đẳng thế này, thầy giận là phải. Nhật An cồn cào trong lòng, chỉ muốn nhận lỗi ngay với thầy, nhưng hơn chục năm luyện rèn dưới tay thầy, cậu hiểu việc gì nên làm trước, việc gì là ưu tiên.

Chuyện quan trọng là phải contact lại với hãng cái đã. Xử lí công việc trước, còn thầy sẽ xử cậu sau. Nhật An lắc lắc mái đầu vương đầy cát, vội vàng gom đồ chạy về khách sạn.

——

Bảy giờ ba mươi sáng. Nhật An đã thay bộ đồng phục chỉn chu, sơ mi trắng, áo vest đen, ba vạch cầu vai sáng long lanh trên vai chàng phi công trẻ. Cậu vẫn kịp lên sân bay để cứu trợ chuyến đi Sài Gòn cho một anh cơ phó base tại Đà Nẵng bị ốm đột xuất. Hãng gọi cậu từ đâu đó 4 giờ sáng, nhưng vì thói quen bật chế độ Không làm phiền ban đêm, sáng lại cao hứng ra ngắm biển nên cậu không để ý mail báo đổi lịch. Anh Quân, chuyên viên điều phối lịch bay, không liên lạc được với cậu, bèn gọi cá nhân đến cho thầy nhờ thông báo.

"Chuyện không contact được với An mà đến tai hãng thì phạt ốm, thằng đấy lại đang sắp chuyển ghế. Giai đoạn quan trọng này mà sơ suất thì mệt, thầy ạ." Anh Quân thông báo nguyên văn đoạn hội thoại ban sáng khi gọi được cho cậu. Anh cũng từng là học trò của thầy môn An toàn bay thời đại học. Sau, anh không giành được học bổng để ra nước ngoài học phi công, vẫn mơ ước làm việc với bầu trời, dù chỉ là một phần nhỏ nhoi nào đấy, nên quyết làm nhân viên mặt đất.

Chuyển ghế, từ ghế phải của cơ phó sang ghế trái của cơ trưởng, là cách người trong ngành gọi tên quy trình "lên chức" của phi công. Bay đủ 3000 giờ, các cơ phó sẽ được làm thủ tục học và thi để chuyển ghế. Đương nhiên, đó là trong trường hợp hãng có nhu cầu và các cơ phó có nguyện vọng.

Nhật An chỉ còn thiếu đâu đó chưa đến 100 giờ, những ngày gần đây cậu vừa bay huấn luyện, vừa bay thương mại cho đủ số giờ quy định. Đạt số giờ một phát là thi luôn, cậu tính thế.

Kéo vali lên phòng để họp briefing trước bay, trong lòng cậu ngổn ngang những nghĩ suy.

——

Chuyến bay đáp lúc 10 giờ. Một cú kiss landing tuyệt đẹp, êm ái như một nụ hôn, ngược hướng gió, bầu trời xanh ngắt và nắng thì chói chang. Cái đất Sài Gòn này bao giờ cũng thế, thời tiết thay đổi bộp chộp như tính nết của một em bé giận lẫy khó chiều. May mà hôm nay điều kiện vẫn thuận lợi để cậu hoàn thành suôn sẻ công tác. Thu các quạt trên cánh máy bay, duyệt cho tiếp viên mở cửa, trả khách, lăn chiếc A321 vào bãi đỗ, tắt động cơ, Nhật An cuối cùng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

"Good job, An." (Cậu làm tốt lắm, An.) Chuyến này cơ trưởng cất cánh trước để tranh thủ nghỉ ngơi, cậu nhận trách nhiệm hạ cánh. Cú đáp vừa rồi rất vừa vặn, êm ái, nhìn từ góc độ nào cũng xứng đáng đưa vào sách giáo khoa.

"Thank you Captain." (Cảm ơn cơ trưởng.) Cậu quay sang chào cơ trưởng người Hàn đang lục đục kiểm tra tư trang, "Have a nice day, sir." (Chúc ông ngày tốt lành.)

"You too." (Cậu cũng vậy.) Ông cũng chào cậu, mỉm cười thỏa mãn, "The landing was great, An. I bet you're ready for a new chapter. Looking forward to seeing Captain An very soon." (Đáp tốt lắm, An. Tôi tin rằng cậu đã sẵn sàng cho một hành trình mới. Thật trông đợi "cơ trưởng An" trong thời gian đến.)

Ông Kim, mọi người vẫn hay gọi vậy, là một cơ trưởng kì cựu của hãng. Trước khi bay cho công ty, ông đã nhiều năm làm thầy giáo tại trường huấn luyện phi công tại Mỹ, song song với lái máy bay tư nhân và làm công tác đào tạo thực hành. Ngày đấy được thầy gửi đi du học, chính ông Kim cũng đã dạy cậu vài môn, gõ đầu cậu không biết bao nhiêu lần.

Lên máy bay thì cứ Captain mà hô, chứ khi hết nhiệm vụ, cậu vẫn thân thiết gọi ông một tiếng Mr. Kimchi. Không có lí do gì sâu xa, chỉ là hồi ở Mỹ, ông thèm kimchi đến nỗi suốt ngày treo hai chữ đó bên miệng, nguyện bỏ phân nửa ngân sách ăn uống mỗi tháng của mình để cuối tuần nào cũng tự chạy xe đến khu Chinatown cách trung tâm huấn luyện vài tiếng đường cao tốc, ăn ở đúng một nhà hàng Hàn Quốc cố định mà ông bảo là kimchi ngon cho bõ thèm.

Giờ về base luôn tại Việt Nam, lại ở khu phố người Hàn quận 7, câu chuyện thèm kimchi đã được tiết chế hẳn so với khi xưa, nhưng cậu vẫn không bỏ được cái biệt danh đó mỗi khi nhắc về ông cơ trưởng dày dặn kinh nghiệm này.

"All thanks to your teaching, Mr. Kimchi." (Là nhờ ông dạy dỗ cả, Mr. Kimchi.) Cậu cũng cười sang sảng, thoải mái giao tiếp với ông, "I'll finish all tests and training programs next month. If nothing changes, I should be 'upgraded' in a short period of time. These are my last few flights as a FO." (Tôi sẽ hoàn thành các bài kiểm tra và khóa huấn luyện vào tháng tới. Nếu không có gì thay đổi, tôi sẽ chuyển ghế sớm thôi. Đây đã là những chuyến cuối tôi bay với danh nghĩa là cơ phó rồi.)

Ông Kim nghiền ngẫm nhìn Nhật An, gương mặt vẫn giữ nụ cười đăm chiêu, "This morning's case could be a problem. Be really careful in this sensitive phase. You'll make it!" (Việc sáng nay có thể sẽ gây rắc rối cho cậu. Phải cần thận trong giai đoạn nhạy cảm này. Cậu sẽ làm được thôi!)

Nhật An chợt tắt nụ cười. Có vẻ cậu cũng nhận ra ông đã tinh ý biết chuyện hãng không contact được với cậu sáng nay. Cậu ngây người, lịch sự đáp vâng rồi cùng ông ra khỏi buồng lái, dòng suy nghĩ tự vấn và tự trách vẫn cứ dâng lên ngày càng mãnh liệt, tuôn tràn ra khỏi đầu óc.

Lịch gốc của cậu là một chuyến Sài Gòn - Đà Nẵng 9 giờ tối thứ bảy, ngủ 1 đêm tại Đà Nẵng, trực standby buổi sáng chủ nhật, 4 giờ chiều đi Hà Nội và 8 giờ 30 bay về lại Sài Gòn, kết thúc lịch trình cuối tuần.

Mới đầu hè, học sinh còn chưa được nghỉ, ít người du lịch nên lịch trình thế này là khá thoải mái và dư dả thời gian. Các chuyến bay ngắn và ít, nên chẳng mấy khi có phi công nào bỏ chuyến để người trực bay thế. Có lẽ vì vậy mà cậu dần cho rằng lịch trực là lịch nghỉ, thả lỏng phòng bị và "trúng đạn" ngay. Phần xui xẻo là trời quyết, nhưng sẵn sàng cho mỗi chuyến bay là trách nhiệm của cậu, nhất là khi thầy đã nhiều lần dặn dò kĩ lưỡng chuyện đó.

Thật đáng thất vọng.

Ăn vội bữa trưa tại sân bay, cậu lại chuẩn bị lên chuyến bay tiếp theo. Lịch bay thay đổi, Nhật An phải làm khách trên một chuyến ra lại Đà Nẵng, sau đó tiếp tục lịch trình ban đầu. Dù được huấn luyện bài bản, việc thiếu ngủ và ở nhiều trên trời cũng dễ khiến cậu mệt mỏi. Thế nhưng khi lên được máy bay, cậu không tranh thủ nghỉ ngơi, ngược lại lấy điện thoại ra biên tin nhắn cho thầy, định bụng đến nơi sẽ gửi.

"Thầy ơi, con An đây ạ. Con vẫn còn 2 chuyến đến tối, đêm nay dự kiến 10 giờ 30 sẽ về đến Sài Gòn. Con ngủ lại nhà thầy vài đêm được không ạ? Khi về đến nhà con sẽ thỉnh phạt với thầy. Sau đợt bay này, đến thứ năm con mới đi làm lại (hôm đó có 1 chuyến đi Nha Trang, ngắn, con có thể nhờ bay thế nếu liên hệ sớm), nên nếu thầy có giận thì cứ thẳng tay ạ. Con xin lỗi thầy."

Mấy dòng thôi cũng đủ để Nhật An lổm nhổm vì lo lắng, nhưng lúc đáp máy bay, nhấn "gửi" xong, cậu lại thấy yên ổn lạ thường. Nhật An đi ăn trưa rồi lao thẳng vào briefing cho kịp chuyến đi Hà Nội, lục đục công việc xong, lúc đợi chuyến mới thấy tin báo từ thầy, 12 phút trước.

"Ừ. Nào về đến thì nhắn thầy."

"Dạ."

Cơ trưởng vỗ vai, báo hiệu chuẩn bị tiếp nhận máy bay. Cậu lại xách vali lên, sải bước tiến về buồng lái, thực hiện ước mơ chinh phục bầu trời.

----

Đứa con đầu lòng, một fic ngắn tầm 5 chương thôi, mong mọi người nhẹ nhàng góp ý cho em nó.

Tên truyện phỏng theo tên bài hát "Trên những đám mây" của Chillies. Các thông tin chuyên ngành tham khảo từ cuốn "Cơ trưởng từ buồng lái" của tác giả Thư Uyển, cuốn này siêu hay luôn, mọi người tham khảo đọc thử xem nha.

Cảm hứng sáng tác từ lời mời (chèo kéo, rủ rê) của chị HoaNang931 =))))) Chị cũng là độc giả đầu tiên của mình luôn. Em cảm ơn chị nhiềuuuu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com