Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1

Truyện nó có khoảng hơn 2k chữ thôi, được chia làm 4 phần, nhưng mà tui edit đến hết phần 3 thì chịu không nổi thằng Phượng nên tui chưa chắc đã làm tiếp phần 4. 

Khi nào làm xong phần 4 tui sẽ up tiếp lên. 

Hu hu, phần 4 nó còn khiếp hơn 3 phần trên nữa. 

QvQ trời má tui trầm cảm vì thằng Phượng trong này luôn á trời, lay lắt bao ngày mới edit đc một ít. 

---oOo---

1.

Thiên Ma đại chiến đã qua mấy trăm năm, Ma Tôn Húc Phượng nhờ sự giúp đỡ của Đấu Mỗ Nguyên Quân hồi sinh được Thuỷ Thần Cẩm Mịch, Lục Giới ảm đạm nhờ thế mà có thêm vài chuyện vui. Đặc biệt là Thiên Giới, Thuỷ Thần Cẩm Mịch hồi sinh, cùng Ma Tôn Húc Phượng sống hạnh phúc bên nhau đã là chuyện đáng mừng. Mà chỉ sau khi Thuỷ Thần trở về được mấy năm, Thiên Đế rốt cuộc nghĩ thông, hạ chiếu, muốn cưới Thượng Nguyên tiên tử Quảng Lộ làm Thiên Hậu. Song hỷ lâm môn, cả Thiên Giới vui mừng, không khí rạng rỡ hơn trông thấy.

Thiên Đế Nhuận Ngọc hạ triều trở về, lại thấy bên trong Toàn Cơ Cung có người, Nhuận Ngọc nghi hoặc, khẽ nhíu chân mày. Tuy chỉ là theo lệ làm lễ để ngăn chặn lời ra tiếng vào của quần thần, nhưng cách đây vài ngày, Quảng Lộ cũng phải trở về phủ Thái Tị Chân Nhân để chuẩn bị cho hôn lễ, Toàn Cơ Cung từ đó không còn ai qua lại. Nhưng ngoài nàng ra, trong Thiên Giới không còn ai dám bước chân vào Toàn Cơ Cung nửa bước, Nhuận Ngọc chỉ nghĩ nàng sợ mình ở một mình nên quay về xem, liền cười, nhẹ giọng gọi:

"Quảng Lộ, không phải cần chuẩn bị cho hôn lễ sao? Ở chỗ ta không có việc gì, ngươi..."

Nụ cười cứng lại trên môi, Nhuận Ngọc chỉ cảm thấy toàn thân mình bị khoá lại, động cũng không thể động. Mà ở phía sau, bóng người âm u ghé sát tới bên tai y, giọng nói quen thuộc nhưng lại vang lên bằng một giọng điệu xa lạ chưa từng có:

"Huynh trưởng."

Hai tiếng gió thổi vào bên tai, Nhuận Ngọc bất giác run lên. Húc Phượng lại hỏi:

"Huynh trưởng sao lại muốn thành thân?"

Nhuận Ngọc không thể động, cũng không thể nói. Húc Phượng hỏi xong cũng không cần nghe y trả lời, cả người hắn bỗng chốc bị khí đen quấn lấy, hai mắt loé lên ánh đỏ như máu. Hắn nắm lấy bả vai của Nhuận Ngọc, xoay người y lại, ép y đối diện với mình, như phát điên gầm lên:

"Huynh trưởng đã quên ta nói gì rồi sao? Mới qua mấy trăm năm đã không chịu được cô độc rồi? Ta đã nói ngàn năm vạn năm cô độc, huynh trưởng đừng hòng ở bên cạnh bất cứ kẻ nào."

Nhuận Ngọc kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng trăm mối ngổn ngang, y không hiểu, Húc Phượng sao đột nhiên lại biến thành thế này? So với thời điểm Thiên Ma đại chiến đó, Húc Phượng giống như càng không khống chế được tâm tình, hơn nữa giống như bị ma khí khống chế. Nhưng thời gian trước y xuống nhân gian thăm bọn họ không phải vẫn bình thường sao? Hơn nữa, y chua xót nghĩ, Húc Phượng đã tìm được Cẩm Mịch, lại vẫn chưa thể bỏ qua cho y sao?

Húc Phượng đang trong cơn giận không thể kiềm chế, lại nhận được ánh mắt kinh ngạc cùng bối rối của y, mất đi vài phần sắc sảo, trong chút mơ hồ có hình bóng mờ nhạt của hắn. Tim Húc Phượng vẫn như trước kia, không khắc chế được đập thật nhanh, ánh mắt hắn càng đỏ rực, rốt cuộc không do dự cúi xuống.

Nhuận Ngọc chỉ cảm thấy trên môi mềm mại, cả người chấn động, đầu óc trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì nữa. Húc Phượng siết chặt lấy y, miệng lưỡi cũng không tha dùng sức chèn ép người kia đến cực hạn. Trong lòng hắn điên cuồng kêu gào, không đủ, vĩnh viễn cũng không đủ, hắn muốn người này là của hắn, muốn giam y lại, ngoài hắn ra không ai được phép nhìn thấy y.

Vào lúc này, một tia sét cắt ngang qua bầu trời, đánh thẳng vào Toàn Cơ Cung, cũng đánh tỉnh hai người đang ở bên trong đó. Húc Phượng buông tay ra, cả người vẫn hắc ám âm trầm, nhưng ánh mắt thì đã thanh tỉnh hơn vài phần, chỉ là càng hiện rõ bi thương cùng điên cuồng.

"Nhuận Ngọc, cả đời này, ngươi đừng hòng ở bên bất cứ người nào."

Ma khí tràn ra, Nhuận Ngọc chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, đầu óc cũng dần mơ hồ, rơi vào bóng tối.

2.

Nhuận Ngọc bị cơn đau kéo tỉnh, y mở bừng mắt, khung cảnh quen thuộc của Toàn Cơ Cung xuất hiện khiến trong lòng y bất giác nhẹ nhõm lên. Nhưng cảm giác an toàn không được bao lâu, y chợt phát hiện linh lực trong người đã bị phong bế hoàn toàn. Nhuận Ngọc cả kinh, toan ngồi dậy, lại thấy hai tay và hai chân mình đều bị dây xích trói lại, trong lòng lập tức trầm xuống.

Y, thực sự bị Húc Phượng bắt lại rồi?

Nhưng tại sao?

Nhuận Ngọc nghĩ lại hành động của Húc Phượng trước đó, rốt cuộc không nén được kinh hoàng cùng sợ hãi. Y chưa từng nghĩ tới, Húc Phượng đối với y lại mang loại tình cảm kia. Hai người bọn họ, là huynh đệ chung một dòng máu, làm như vậy chính là trái với quy tắc Thiên Đạo đã định ra. Hơn nữa, biểu hiện của Húc Phượng vừa rồi giống như thật sự phát điên, y thật sự không nghĩ ra biện pháp nào có thể khiến hắn hồi tâm chuyển ý.

Cửa Toàn Cơ Cung kẽo kẹt mở ra, Nhuận Ngọc đưa mắt nhìn sang, đúng là Húc Phượng một thân đen tuyền bước vào. Hắn từ từ tiến vào, mỗi bước chân đặt xuống đều tản ra một luồng khí đen, hắc ám theo chân hắn nhanh chóng tản ra khắp phòng. Nhuận Ngọc xác định, Húc Phượng lúc này đã thực sự nhập ma, không, nên nói là hắn đã hoá thành ma quỷ.

Húc Phượng tới bên cạnh giường, ánh mắt đỏ sậm, hắn hé miệng cười:

"Huynh trưởng, không muốn nói chuyện với ta sao?"

Nhuận Ngọc nhắm mắt lại, trong lòng rối loạn không thôi, vào trong mắt Húc Phượng lại thành y khinh thường không muốn nhìn mặt hắn. Hắn khẽ cười, đưa tay vuốt ve mặt y, miệng nỉ non:

"Huynh trưởng tốt đẹp thế này, khiến người người mơ ước không thôi..."

"Húc Phượng!"

Nhuận Ngọc hô lên, y mở mắt ra nhìn hắn, Húc Phượng nhìn thấy được trong đó tràn ngập chua xót cùng bi thương. Hắn si mê nhìn xuống, dù là bất cứ thời điểm nào, Nhuận Ngọc làm bất cứ động tác nào cũng có thể khiến hắn mê đến thần hồn điên đảo.

"Huynh trưởng đừng nhìn ta như thế, ta sẽ muốn ôm ngươi, nếu có thể, ta thật muốn giam ngươi trong lòng ta vĩnh viễn không rời."

Hắn điên rồi, hắn sớm đã phát điên rồi.

Kể từ ngày hắn nhận ra hắn yêu Nhuận Ngọc, rồi lại phát hiện ra hắn vĩnh viễn không thể thân cận y thì hắn đã phát điên rồi. Hắn nghĩ, nếu hắn đã không thể thân cận y, vậy tốt nhất bên cạnh y không nên tồn tại bất cứ kẻ nào. Hắn dùng mọi cách chèn ép những kẻ ở gần y, khiến cho cả Thiên Giới không một ai dám tiến tới gần y, mấy nghìn năm bên cạnh y rốt cuộc chỉ còn có hắn.

Nhưng rồi Cẩm Mịch xuất hiện, nàng vượt qua tất cả những rào chắn mà hắn dựng lên mấy nghìn năm đó, tiến vào thế giới của Nhuận Ngọc. Húc Phượng nghĩ tới đây, rốt cuộc ức chế không được nở một nụ cười rét lạnh, hắn nhìn Nhuận Ngọc nói:

"Huynh trưởng biết không, ta vốn nghĩ rằng giữ Cẩm Mịch ở bên ta thì huynh trưởng sẽ vì nàng và thủ thân cả đời. Nhưng huynh trưởng rốt cuộc buông xuống nàng ta rồi..."

Nhuận Ngọc rốt cuộc trợn trừng mắt nhìn hắn, y run giọng, không dám tin hỏi hắn:

"Ngươi... ngươi làm gì nàng?"

"Huynh trưởng thông minh như thế, không ngại đoán xem."

Tất cả những kẻ cả gan thân cận Nhuận Ngọc, chỉ cần rời khỏi tầm mắt của y, kết quả đều giống nhau. Nhuận Ngọc cảm thấy khó thở, trong ngực nghẹn một cọc khí lớn lại không thể thoát ra.

Kẻ điên. Hắn là kẻ điên.

"Cẩm Mịch hi sinh cho ngươi nhiều như vậy, ngươi sao lại...?"

Sao lại có thể giết nàng?

"Không chỉ có Cẩm Mịch, Thuỷ Linh tiên tử bị rơi xuống Vong Xuyên, Thuỷ Đức Tinh Quân bị nạo thịt nuôi thuỷ tộc, còn có... Quảng Lộ..."

Húc Phượng nhìn Nhuận Ngọc, nở một nụ cười đầy điên cuồng, khiến y rét run, toàn thân lạnh toát.

"Huynh trưởng sao lại run như vậy? Là bị lạnh sao?"

Nói rồi hắn cẩn thận kéo góc chăn, giúp y trùm lên người, lại đẩy vào bên trong một ít linh lực làm ấm toàn bộ giường. Nhưng hắn càng tỉ mỉ, Nhuận Ngọc lại càng run lợi hại hơn, y đưa mắt nhìn hắn, rốt cuộc hỏi ra:

"Ngươi... muốn thế nào?"

"Huynh trưởng hỏi muộn rồi."

Nhuận Ngọc ngơ ngác, Húc Phượng lại nói:

"Ta đã quyết định, không cho huynh trưởng rời khỏi nơi này nữa. Thiên Giới đã vào tay ta, sẽ không có bất cứ việc gì có thể đưa huynh trưởng rời xa ta nữa."

3.

Liếc nhìn Húc Phượng vừa bước tới bên giường, Nhuận Ngọc nắm chặt hai tay, khàn giọng hỏi:

"Hôm nay đến lượt ai?"

Nhuận Ngọc bị giam Toàn Cơ Cung không biết đã bao nhiêu ngày, mỗi ngày chờ Húc Phượng trở về, lại nghe hắn nói về từng người, từng việc trong quá khứ. Y cũng đau không nổi nữa, mỗi người ở bên cạnh y đều bị hắn tra tấn cho đến chết, mà hắn lại kể cho y nghe với một nụ cười điên cuồng cùng tự mãn. Nhuận Ngọc cảm thấy mình giống như mỗi ngày phải trải qua một loại tra tấn, loại tra tấn giống với người được kể của ngày hôm đó. Y cũng chợt nhận ra, thì ra ở Thiên Giới này cũng có nhiều người quan tâm đến y như thế.

Chỉ là y chưa từng có cơ hội nhận được, cũng không có được cơ hội đáp lại bọn họ.

Húc Phượng nhìn y mỗi ngày một bình tĩnh hơn, cho đến hôm nay đã như chết lặng. Hắn nâng tay y lên vuốt ve, mỉm cười nói:

"Ta có món quà muốn tặng huynh trưởng."

Nhuận Ngọc quay đầu vào trong, chua xót đáp:

"Không cần bày vẽ như thế, nói đi, là ai?"

Húc Phượng cũng không giận, ngược lại còn cười, hắn cố ý hạ giọng thật thấp nói:

"Đường Việt."

Nhuận Ngọc cứng đờ người, y không dám tin, cũng không dám quay lại gặng hỏi, chỉ sợ nhận được lời xác nhận của hắn. Nhưng Húc Phượng thấy y như vậy thì bật cười, rồi hắn gằn giọng:

"Huynh trưởng không muốn nghe sao? Đường Việt bị ta cắt đi đôi cánh, máu còn đang chảy lại ngâm xuống Vong Xuyên, sau đó..."

"Đủ rồi!"

Nhuận Ngọc vùng dậy, vung tay tát hắn một cái, y quát lên:

"Nó là con của ngươi! Húc Phượng, nó là con ruột của ngươi!"

"Thì sao chứ? Nó dám thân cận huynh trưởng, so với những kẻ khác có gì khác biệt?"

Nhuận Ngọc há miệng, lồng ngực nghẹn khuất, một giọt nước mắt từ từ rơi xuống. Y nắm chặt hai tay đến bật máu, nghẹn ngào nói:

"Là ta, là ta hại nó. Là ta hại mọi người."

Bao ngày chịu tra tấn tinh thần rốt cuộc cũng đến lúc sụp đổ. Nhuận Ngọc ôm lấy lồng ngực đau đớn, trước khi rơi vào hôn mê rốt cuộc nói với Húc Phượng:

"Ngươi giữ ta ở đây, có ý nghĩa gì chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #phuongngoc