Chương 8
Cung khuyết lồng lộng, Thiên môn hiển hách.
Thiên lộ dần hiện, lọt vào trong tầm mắt Cẩm Mịch liền đã thấy thiên lộ bạch ngọc bày ra vô tận, lóng lánh ôn nhuận quang mang.
Thiên môn cao cao chót vót, nhìn lên chính là cửu thiên vời vợi.
Quay mặt là có thể thấy được, cung điện được sương mù lượn lờ bao bọc lại vẫn lộ ra vẻ uy nghiêm tráng lệ.
Sau khi đi qua Thiên môn, cuối đó thiên lộ là một quảng trường thật lớn.
Rộng lớn khí phái, lại vô tình.
Theo bậc thang ngọc thạch chậm rãi đi xuống đến quảng trường, xung quanh bao bọc từng cây cột thẳng tắp điêu khắc sinh động long văn như thật.
Ở xa xa nơi thiên giai vô tận chính là Cửu Tiêu Vân cung tráng lệ.
Cẩm Mịch cảm thán.
Thiên giới này cũng quá có tiền rồi rộng rãi như vậy a!
Người lui tới đều hướng phía Húc Phượng cùng với Nhuận Ngọc chào hỏi.
Húc Nhuận hai người gật đầu đáp lễ, bước chân không ngừng đi xuống hướng về chỗ Nguyệt Hạ tiên nhân.
Đây là bọn họ đã thương lượng qua cùng nhau quyết định.
Nếu như để cho Cẩm Mịch lưu lại ở Tê Ngô Cung, sợ là Thiên Hậu mà biết thể nào cũng muốn dò hỏi tới cùng, vì lo lắng cho Húc Phượng, ngược lại đối với Cẩm Mịch đúng là không tốt.
Nếu là đi đến Toàn Cơ cung, Toàn Cơ cung xưa nay ít người, sợ là quá mức bắt mắt rồi, cũng sẽ khiến cho Thiên Hậu chú ý, đối với Cẩm Mịch cũng là nguy hiểm.
Cho nên đặt ở chỗ của Nguyệt Hạ tiên nhân chính là tốt nhất, trong Thiên cung, nơi của hắn người tới lui chính là nhiều nhất, hơn nữa tính tình thúc phụ cùng Cẩm Mịch chắc hẳn cũng sẽ có vài phần đồng điệu đi.
Đương nhiên đây là lời nói của Nhuận Ngọc, Húc Phượng tự nhiên cũng cảm thấy có lý, liền lập tức đồng ý với cách làm của huynh trưởng.
Hắn liền nhớ rõ ngày đó, hắn vì huynh trưởng trừ đi viêm khí, khi l không có cách nào nhổ đi hỏa độc, thật sự rất là buồn rầu, còn làm cho huynh trưởng phải an ủi hắn.
"Bất quá chỉ là một chút hỏa độc, vết thương da thịt mà thôi, qua chút thời gian liền tốt rồi"
"Biết rõ sẽ nguy hiểm, ngươi vì sao còn muốn ra tay"
"Nếu như gặp được việc này chính là ngươi, ngươi sẽ ngoảnh mặt làm ngơ sao"
Khi đó Húc Phượng trong lòng đau nhói lại có điểm vui vẻ, huynh trưởng hắn lần đầu tiên biểu hiện sự quan tâm rõ ràng với mình như thế, đây quả đúng là dùng thực tế chứng minh tâm tư của hắn rồi.
"Ân cứu mạng, hạo thiên võng cực"
Hắn lần đầu tiên hảo hảo cùng huynh trưởng nói lời cảm tạ, huynh trưởng hắn vẫn hệt như quá khứ mỉm cười nhìn hắn.
"Ân này tất báo"
Húc Phượng minh bạch ý tứ trong miệng Nhuận Ngọc, tạ ơn hắn cứu trị, cũng là để cho hắn không cần để ý, chính là hắn lại không biết vì cái gì, lại luôn nghĩ đến một câu.
Ân cứu mạng, không có gì báo đáp, lấy thân báo đáp.
Húc Phượng cười càng thêm phần sáng lạng, chọc cho Nhuận Ngọc cũng ôn nhu cười.
Tươi cười kia sau lưng nhìn không tới nửa điểm sát khí.
Húc Phượng không biết khi Nhuận Ngọc nhìn thấy Húc Phượng nằm ở trong phòng Cẩm Mịch, lúc hắn thấy Cẩm Mịch cầm đao bổ về phía Húc Phượng.
Hắn có bao nhiêu ý nghĩ muốn trợ lực, giống như năm đó khi nàng đâm Húc Phượng một đao từ phía sau kia.
Khi đó Húc Phượng đã chết, hắn sẽ thương tâm, sẽ khổ sở, sẽ thống khổ, nhưng mà hắn chung quy là bất đắc dĩ.
Biết được lại một vạn năm đã qua đi, hắn cô đơn chiếc bóng, tiên linh an nhàn, nhìn thấy một nhà ba người Húc Phượng hạnh phúc như vậy, bọn họ cười có bao nhiều ngọt ngào a.
Bọn họ chưa từng nghĩ tới chính mình thống khổ ra sao, chưa từng có người muốn nhìn chính mình nhiều thêm một cái liếc mắt.
Dựa vào cái gì!
Thời gian như nước, rượu cũng có thể hóa thành thứ nước đắng chát, huống chi là những thứ khác.
Hắn cuối cùng cũng không thể khiến cho chính mình cam lòng chấp nhận số phận, còn mưu tính với thiên địa một canh bạc khổng lồ.
Hắn nhìn Húc Phượng, hắn từng nghĩ tới việc muốn giết hắn, cuối cùng hắn chung quy vẫn là không thể xuống tay.
Chung quy chính mình cũng chưa từng tàn nhẫn đến cực điểm, dám sẵn sàng vứt bỏ đi quang mang ở quá khứ kia.
Rốt cuộc đó vẫn là đệ đệ đã mang đến cho hắn ấm ấp duy nhất suốt mấy vạn năm đằng đằng, hắn chung quy vẫn không đành lòng.
Đương nhiên quan trọng nhất chính là hắn nghĩ tới một biện pháp vô cùng tốt.
Hắn muốn để cho Húc Phượng biến thành công cụ hữu lực nhất trên tay hắn.
Một cái khiên đủ để bảo hộ hắn, thương tổn Thiên Hậu, càng nhân vật trọng yếu để cho chính mình có thể bước lên Thiên Đế chi vị.
Húc Phượng vốn chính là người trọng tình trọng nghĩa, chính mình nếu như làm cái gì đó.
Cảm tình tích lũy mấy ngàn năm so với bất cứ kẻ nào khác đều thâm sâu hơn rất nhiều, nếu như chính mình lại nỗ lực vài phần, kia chính là con đường không thể tốt hơn.
Húc Phượng, ngươi sẽ hận ta sao?
Không, cả đời này ngươi đều không có cơ hội hận ta.
Ai có thể biết nguyên lai dòng nước ôn nhu về sau lại lạnh lẽo, là vũ khí sắc bén lãnh lệ đả thương người như thế.
Trong Nhân Duyên phủ, Nguyệt Hạ tiên nhân còn đang cuộn mình ngủ gật liền cảm nhận được toàn thân bị sờ soạng.
Mở mắt ra trong tầm nhìn là một tiểu tiên đồng đáng yêu, đang tò mò sờ sờ chính mình.
"Này nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên ta bị phi lễ nha! Ngươi là tiểu tiên đồng từ nơi nào tới a?"
Cẩm Mịch ngốc lăng xua xua tay.
"Ta không phi lễ ngươi a, ta chính là sờ sờ chút thôi, ta mới đến bầu trời a"
"Mới đến? Chẳng lẽ là tân phi thăng Địa Tiên?"
"Không phải, không phải, ta chính là, chính là, bán tiên"
"Bán tiên? Khi nào Thiên giới lại có cái tân Tiên giai, mà ta cư nhiên không biết nha, thật sự ngủ lâu lắm a"
Nguyệt lão mờ mịt sờ sờ cái trán của chính mình, Cẩm Mịch lại chột dạ tả nhìn hữu xem, trong lòng âm thầm trả lời.
Tu tiên tu mới một nửa, đương nhiên chính là bán tiên không phải sao.
"Hầy, cũng không quan trọng, nơi này hình như là Nhân Duyên phủ của ta a, tiểu tiên đồng là tới cầu nhân duyên sao?"
"Không phải a, ta chuẩn bị lưu lại nơi này làm người hầu"
"Cái gì? Nhân Duyên phủ có tìm nhận người sao"
Nguyệt Hạ tiên nhân vẻ mặt còn mờ mịt, liền nghe được một đạo thanh âm quen thuộc.
"Thúc phụ"
"Thúc phụ"
Một đạo trong sáng một đạo ôn nhuận.
Đó là hai chất tử mà Nguyệt Hạ tiên nhân yêu thương nhất.
"Long oa, Phượng oa!"
Quả nhiên hai người vừa xuất hiện, hắn hoàn toàn bất chấp bỏ Cẩm Mịch qua một bên, lập tức đi vào bên người hai người, sờ sờ lại nhìn nhìn, sợ hai người có thương tích.
Đặc biệt là khi nhìn thấy miệng vết thương trên tay Nhuận Ngọc, liền bày ra bộ dâng khóc nức nở, cẩn thận nâng lên nhìn khuôn mặt đầy vẻ đau khổ.
"Ngươi nói một chút ngươi nha, đây là như thế nào, làn da đẹp liền bị thương thành như vậy! Các ngươi hai người a, một đám đều không biết khiến cho người lớn bớt lo!"
Nhuận Ngọc tự nhiên cúi đầu nhận sai.
"Làm thúc phụ lo lắng, là Nhuận Ngọc không phải"
"Đã biết, lần sau cũng đừng để bị thương nữa! Thúc phụ nơi này có Ngọc lộ tốt nhất, chính là ta cất dấu mấy ngàn năm, chờ ta đi lấy tới dây, vết thương của ngươi lập tức khôi phục, tuyệt không lưu sẹo!"
"Thúc phụ yên tâm, chất nhi nhất định sẽ bảo hộ tốt cho huynh trưởng"
"Ngươi câm miệng đi, niết bàn còn có thể xảy ra sự cố, Mẫu Thần ngươi liền muốn đem Thiên Giới lật tung tới mấy vòng rồi đấy!"
"Niết bàn? Ngươi là Phượng Hoàng?"
Cẩm Mịch vẫn luôn nghe ba người nói chuyện, kinh ngạc vô cùng, nàng không nghĩ tới nguyên lai con chim đen như mực kỳ thực không chỉ là quạ đen, còn có thể là Phượng Hoàng bị đốt trụi a.
Bất quá ta là ân nhân cứu mạng của Phượng Hoàng, có phải hay không hẳn là càng đáng giá a!
Linh lực a, ha ha ha.
Cẩm Mịch cười đến thoải mái, Húc Phượng nhìn không nổi nữa.
"Các ngươi quen nhau?"
Nguyệt hạ tiên nhân đánh giá ba người, vẫn là Nhuận Ngọc mở miệng giải thích.
"Ít nhiều nhờ có vị tiên tử này cứu giúp, mới có thể người khiến cho Húc Phượng bình yên vô sự"
"Đúng vậy, ta là ân công của Phượng Hoàng!"
Cẩm Mịch vui mừng trả lời.
"Nga! Nguyên lai là ơn cứu mạng ~"
Nguyệt Hạ tiên nhân chỉ chỉ qua lại ở giữa hai người cười rộ lên, lại bị Húc Phượng lập tức đánh gãy.
"Nàng tính là cứu ta cái gì, đầu tiên là chuẩn bị đem ta đi chôn, còn đem ta nhân lúc ngã xuống nước muốn dìm chết ta, nếu không phải nhờ có huynh trưởng nghịch chuyển linh lực độ khí cho ta, còn không biết sẽ thế nào đâu!"
Nguyệt Hạ tiên nhân nghe xong lời này cũng nóng vội vô cùng, hai đứa cháu tu linh lực đối nghịch nhau như nước với lửa, muốn độ hóa linh lực, nói dễ hơn làm.
"Cái gì! Ngọc oa, ngươi như thế nào có thể không suy nghĩ mà đã nghịch chuyển linh lực độ cho Phượng oa nha, các ngươi linh lực tương khắc, ngươi biết rõ làm như vậy có bao nhiêu nguy hiểm đi, ngươi cũng không sợ chính mình tẩu hỏa nhập ma sao!"
"Hiện tại trong cơ thể huynh trưởng linh lực vẫn còn hỗn loạn bất kham, còn không muốn nghe ta lo nghỉ ngơi cho tốt"
Húc Phượng cũng là khó khi tìm được người cáo trạng.
Nhuận Ngọc lại vẫn là lắc đầu nói không có việc gì, càng làm cho Nguyệt Hạ tiên nhân cảm thấy đau lòng.
Hắn là người nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ nhỏ liền đã luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, phá lệ cũng sẽ luôn chiếu cố đệ đệ.
Hắn cũng từng lo lắng mọi người nếu như đối đãi với huynh đệ hai đứa nó khác biệt, sẽ đem hài tử dưỡng oai, không nghĩ tới nhưng thật ra vẫn dưỡng ra một hài tử chi lan ngọc thụ.
Thu thủy tựa thần ngọc tựa cốt, là người xuất sắc khó cầu.
So với Húc Phượng chỉ sợ cũng là không kém.
Hắn cũng từng lo lắng cái đứa nhỏ này từ nhỏ đã có chút trầm mặc quái gở, có phải hay không trong lòng còn có những tính toán khác.
Chính là khi hắn biết Nhuận Ngọc ở Bắc Thiên môn bị tập kích, trước lại vẫn luôn lo lắng Húc Phượng có an ổn hay không, chẳng lo lắng mình còn bị thương cũng phải đi nhìn xem Húc Phượng đang niết bàn.
Nhuận Ngọc chính là thủy hệ, niết bàn chi hỏa kia là trăm triệu không được gần, huống chi trên người hắn còn có thương tích.
Chính là một lòng như thế, Thiên Hậu một câu liền có thể đem hắn gắt gao chặn ở ngoài cửa, quả thực đem hảo tâm trực tiếp coi thành lòng rắn độc.
Nếu không phải như vậy, Nhuận Ngọc như thế nào sẽ bị thương nặng mà rơi xuống, nếu như Nhuận Ngọc đi vào, Húc Phượng có lẽ liền sẽ không xảy ra chuyện.
Chính là Thiện Hậu còn càng quá đáng, nàng còn phát tác oán giận của mình lên mọi người, còn coi sự tình kia chính là âm mưu của Nhuận Ngọc.
Ngay cae hắn cũng cảm thấy nàng đã quá mức càn quấy rồi!
Đồ Diêu sợ là đã bị quyền lợi mê hoặc đến choáng đầu đi!
Húc Phượng cũng tốt, tuy rằng vô tâm đế vị, lại vẫn luôn quan ái huynh trưởng.
Nhuận Ngọc tính cách ôn hòa, thủ lễ có tiết, hai người đúng là huynh đệ tình thâm.
Này quả thực chính là may mắn của Thiên gia, thế mà Đồ Diêu này còn buộc Thiên gia phải bất hòa!
Thật là, huynh trưởng cũng không hảo hảo quản giáo.
Nhìn Húc Phượng cơ hồ không có nửa điểm bị thương, lại nhìn nhìn Nhuận Ngọc miệng vết thương còn chưa khép lại, linh lực phân loạn.
Nhuận Ngọc từ nhỏ thủ lễ, tuy rằng không đẹp đẽ quý giá nhưng dung nhan lại cũng là hàng khéo léo vô song.
Nơi đó hiện tại sắc mặt trắng bệch!
Đứa nhỏ này nhìn thì lão luyện trầm ổn, vẫn là có điểm choáng váng, sẽ không bảo hộ chính mình, ta là thúc phụ cũng không thể từ hắn!
"Thúc phụ, ta không có gì đáng ngại, chỉ là muốn thỉnh thúc phụ tạm thời chăm sóc vị Cẩm Mịch tiên tử này, nàng dù sao cũng là ân nhân của Húc Phượng "
Nhuận Ngọc nhìn Nguyệt Hạ tiên nhân còn đang tâm thần hoảng hốt, lại chỉ là cười nói một ít lời.
"Hảo hảo hảo, còn không phải chỉ là lưu một cái tiểu tiên đồng thôi sao, hắn rất hợp khẩu vị của ta, liền lưu ở nơi này đi, nhưng thật ra ngươi a, ngẫm lại Toàn Cơ cung của người người ít, không có ai có thể chiếu cố cho ngươi, ngươi cũng nên lưu lại nơi này của thúc phụ, dưỡng tốt thương thế rồi lại trở về!"
"Thúc phụ, huynh trưởng có thể đi Tê Ngô Cung của ta "
"Phượng oa, ngươi nga"
Nhuận Ngọc nhìn hai người giống như hài tử hơn thua tranh chấp, cùng Cẩm Mịch nhìn nhau, cười nhẹ đem điểm tâm đưa cho Cẩm Mịch.
"Đây là đậu đỏ của Nhân Duyên phủ, thứ này tương tư nước mắt, thực ra có thể giải được bệnh tương tư, hơn nữa cũng có một chút linh lực"
"Thật tốt quá! Cảm ơn"
Lời này Cẩm Mịch vừa nói, đã vui mừng ăn ngay.
"Thúc phụ, ta thấy cũng đến lúc phải cáo từ rồi, rốt cuộc ta cùng với Húc Phượng đột nhiên mất tích, sợ là đã khiến Phụ Đế Mẫu Thần lo lắng, còn nên đi bái kiến họ"
Nhuận Ngọc mở miệng liền ngăn cản Húc Phượng còn đang cùng Nguyệt Hạ tiên nhân dùn đẩy vài sợi tơ hồng, chọc cho hắn trên đùi lại quấn thêm vài đoạn.
Còn trực tiếp thuận tay làm vỡ nát ý đồ của Nguyệt Hạ tiên nhân.
Nguyệt Hạ tiên nhân còn đang nghĩ chính mình đây là đang suy nghĩ cho nhân duyên của hai đứa cháu, lo lắng nhìn Nhuận Ngọc.
"Vậy được rồi, Ngọc oa, ngươi cẩn thận chút a"
"Chất nhi xin cáo lui"
"Đi thôi, đi thôi"
Nguyệt Hạ tiên nhân nhìn bóng dáng hai huynh đệ rời đi, ngồi cở bên cạnh Cẩm Mịch, chống cằm thở dài.
Cẩm Mịch trong miệng còn ngậm đồ ăn, nghi hoặc hỏi hắn đây là làm sao vậy.
"Tiểu Cẩm Mịch, ngươi là không biết a, đại chất nhi Ngọc oa này của ta, thật là cái gì cũng đều tốt, muốn tướng mạo có tướng mạo, tính tình lại hảo, tính cách ôn nhuận, đối nhân xử thế đều là không có lời gì để nói, chính là gặp được một Mẫu Thần thực sự vô cùng cay nghiệt nha."
"A?"
"Ngươi là không biết, Ngọc oa của ta chẳng sợ cái gì cũng chưa làm, Thiên Hậu cũng đều có thể nghĩ cách giáo huấn hắn, mắng hắn một trận còn là nhẹ, hắn khi còn nhỏ bất quá chỉ làm chút việc nhỏ, liền bị nhốt bảy bảy bốn mươi chín ngày, thẳng đến khi Thiên Đế hạ mệnh lệnh thả ra, địa phương kia là nơi không thấy ánh mặt trời, thời điểm Ngọc oa ra ngoài, đôi mắt còn không kịp thích ứng"
Cẩm Mịch sợ tới mức ngay cả điểm tâm cũng không dám ăn.
Trường phương chủ tuy rằng có nghiêm khắc một chút, cũng vẫn đối với mình rất tốt, mẫu thân của Tiểu Ngư tiên quan như thế nào lại hung ác như vậy a, còn may ta là trời sinh trời nuôi.
Tiểu Ngư tiên quan, ta về sau nhất định giúp ngươi! Quá đáng thương a!
"Bất quá cũng còn có Phượng oa nữa, hẳn là không có chuyện gì đâu."
"Vì cái gì a?"
"Thiên Hậu thương xót nhi tử, Húc Phượng là thân sinh nhi tử của Thiên Hậu, có hắn che chở Ngọc oa, Thiên Hậu cũng không dám quá phận"
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, xem ra Phượng Hoàng vẫn là có điểm hữu dụng đó"
"Tiểu Cẩm Mịch, ngươi cùng ta nói xem, ngươi như thế nào cứu được Húc Phượng a"
"A? Rất đơn giản a, hắn từ bầu trời rơi xuống, tạo thành một cái hố to, ô sơn ma hắc, vì thế ta liền nhặt về nhà nhìn"
"Wow, mỹ nhân cứu anh hùng a, đáng tiếc ngươi là nam thể, Phượng oa nhà ta sợ là muốn sinh tình cũng khó"
"Cái gì sinh tình cũng khó a?"
"Chính là đối tượng cùng hắn ở bên nhau có chút khó ~"
Nguyệt Hạ tiên nhân trêu đùa mở miệng, không nghĩ tới Cẩm Mịch lại vội vàng xua tay.
."Không có khó đâu, bọn họ vốn dĩ đã ở bên nhau mà"
"Ai?"
"Phượng Hoàng cùng đối tượng của hắn a"
Phượng Hoàng cùng đối tượng của hắn a, thì ra là thế.
Nguyệt Hạ tiên nhân cười gật gật đầu, đột nhiên tinh thần chấn động.
"Phượng oa khi nào có đối tượng! Ta như thế nào lại không biết, ngươi xác định là hắn có đối tượng"
"Ta đương nhiên biết a, chúng ta làm trái cây, tuy rằng không cần hôn phối, nhưng mà ta cũng đã xem qua rất nhiều thư lục, ta biết bọn họ ở trên giường giao phối"
"Cái gì, giao phối!"
Nhân duyên phủ tức khắc có một tiếng vang lớn, làm tiên tử bên trong đều cảm thấy nghi hoặc.
Mà Nhuận Ngọc hình như cảm nhận được gì đó quay đầu lại, Húc Phượng liền nghi vấn hỏi một câu. "Huynh trưởng chính là phát hiện có cái gì không ổn sao?"
"Chỉ là cảm thấy có một số việc, trong lòng bất an thôi"
Người nói vô tâm, người nghe cố ý, Húc Phượng lập tức nghĩ tới Mẫu Thần, chỉ là mở miệng nghiêm túc nói.
"Huynh trưởng yên tâm"
Nhuận Ngọc tự nhiên đổi về một nụ cười.
Yên tâm, ta đương nhiên yên tâm.
Húc Phượng, ta càng chờ mong Mẫu Thần biểu diễn gì đây.
Nàng sẽ tự mình đem ngươi đẩy về hướng ta a.
_-------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com