Chương 41
Khoảng 15 phút sau đã đến cửa siêu thị, hai người cùng đi đến quầy bán thực phẩm.
Kim Chung Nhân thì có nhiệm vụ đẩy xe, còn cậu thì lo tập trung lựa thực phẩm.
Kim Chung Nhân cứ thế nhìn cậu chăm chú lựa thực phẩm mà không rời mắt, vì nhìn từ góc nghiêng nên anh có thể thấy được khuôn mặt cân đối, cái mũi cao và đặt biệt là đôi mắt to tròn với đôi lông mi dài cong như phiến quạt, làm cho anh không rời mắt.
"Nè! Nhìn gì mà thất thần vậy?"
Nghe cậu hỏi thì Kim Chung Nhân mới hoàn hồn mất tự nhiên sờ mũi nói:
"Không có gì, đi mua tiếp thôi!"
Cậu cũng không để ý nữa mà tiếp tục đi tiếp, sau khi mua xong thì hai người ra quầy tính tiền.
Sau đó mọi thứ được cho vào túi đựng, cậu đang định đưa tay ra nhận thì Kim Chung Nhân nhanh tay hơn mà cầm lấy ba túi đồ.
Cô nhân viên thấy thế thì cười nói:
"A! Hai người trong thật xứng đôi nha."
"Không..." Cậu nghe thấy cô nhân viên nói vậy thì biết cô đang nói gì vội giải thích, nhưng chưa kịp nói thì Kim Chung Nhân lại xen vào.
Kim Chung Nhân khoát tay lên vai cậu cười với cô nhân viên, Vậy sao, cả cô cũng thấy chúng tôi xứng đôi sao, cảm ơn nhé."
Anh nói xong còn nháy mắt với cô nhân viên rồi kéo cậu ra ngoài.
Cậu vừa đi vừa càu nhàu nói:
"Anh nói vậy người ta sẽ hiểu lầm đó."
Kim Chung Nhân thế mà vẫn hớm hở nói:
"Hiểu lầm thì đã sao đâu nào, chẳng phải chúng ta đi bên nhau cũng thật xứng đôi đó sao?" Vừa nói vừa sáp gần đến cậu.
Cậu lười tranh cãi với anh, đẩy anh ra mà lẩm bẩm xem mình còn mua thiếu gì không, đã có thịt bò, gà, sườn, cà chua, rau, còn có mua thêm một ít trái cây.
Vừa đi ra khỏi cửa siêu thị thì cậu lại chợt nhớ ra gì đó mà la lên:
"A! Tôi quên mua trứng rồi, hình như ở nhà cũng đã hết trứng, anh ở đây tôi đi vào trong mua."
"Không cần đâu, em đi nãy giờ rồi, em cứ đem đồ ra xe trước đi, anh đi vào mua trứng cho." Kim Chung Nhân nhét túi đồ vào trong tay cậu rồi đi vào trong.
Cậu cầm lấy túi đồ rồi đi ra ngoài xe, nhưng vừa đi được vài bước lại bị một người va vào, túi đồ trong tay bị rớt xuống trái cây cũng rơi ra ngoài mấy trái.
Thế mà cậu lại quay qua rối rít xin lỗi người vừa đụng trúng cậu kia, "Xin lỗi... xin lỗi, tôi không cố ý, anh có sao không?"
Người kia lắc đầu một cái rồi đi tiếp nhìn bộ dáng có vẻ đang có chuyện gấp, cậu ngồi xuống nhặt đồ lên, lại thấy kế bên có một phong bì bên trong thế nhưng lại có rất nhiều tiền, cậu nghĩ chắc là lúc va chạm người kia đã đánh rơi.
Vì thế cậu nhặt lên chạy theo người kia đang vẫn chưa đi xa
"Anh gì ơi... anh ơi..."
Người đàn ông nghe cậu gọi thì quay lại, cậu vội chạy đến đưa phong bì cho hắn.
"Đây có phải là của anh làm rớt không?"
Người đàn ông nhận lấy phong bì rồi nói:
"À đúng rồi, nó là của tôi, cảm ơn cậu nhiều lắm, nếu như mất số tiền này chắc chắn ông chủ sẽ đuổi việc tôi mất!"
Cậu xua tay nói:
"Không có gì, anh mau kiểm tra lại xem có đủ không"
Hắn ta lấy tiền ra kiểm tra rồi nói:
"Đủ rồi, cảm ơn cậu." hắn ta gật đầu cảm ơn cậu lần nữa.
"Nếu anh có việc gấp thì mau đi đi, không cần cảm ơn nhiều như vậy đâu!"
Hắn gật đầu rồi đi tiếp, vì hắn quay lưng về phía cậu nên cậu không thể thấy được nụ cười đểu giả của hắn ta.
Cậu tiếp tục đi lại nhặt nốt số trái cây kia lên, đúng lúc Kim Chung Nhân vừa đi ra thấy túi đồ nằm dưới đất nên nhanh chóng đi đến hỏi:
"Bạch Hiền, em làm gì mà để túi đồ dưới đất thế này?"
"Là khi nãy bị đụng trúng người khác nên không cẩn thận mà làm rớt túi đồ khiến cho trái cây bị rơi ra ngoài!"
Kim Chung Nhân gật đầu đã hiểu, ngồi xuống giúp cậu nhặt lên trái cây rồi ra xe về.
Về đến nhà cũng đã gần 4 giờ chiều rồi, cậu nhanh chóng đi vào phòng bếp mang nguyên liệu ra để chuẩn bị nấu ăn.
Kim Chung Nhân cũng không an phận mà lẽo đẽo theo sau cậu đòi làm phụ nhưng mà càng giúp càng thêm rối.
"A, đừng rửa mạnh tay như vậy, rau sẽ bị nát mất."
Cậu đưa rau cho anh rửa thì lại làm cho rau sắp nát ra, nước thì văng tung toé.
Đưa anh gọt củ cải thì anh lại lấy dao chém nó ra từng khúc.
Bảo anh đập trứng ra tô năm trứng thì hết ba trứng đã rớt ra ngoài....!
Cái phòng bếp thường ngày cậu nấu ăn luôn sạch sẽ bây giờ bị anh phá thành một bãi hỗn độn. Cậu lấy tay vỗ trán, nếu còn để anh ở lại đây thì phòng bếp chắc chắn sẽ không còn là phòng bếp nữa!!!
Cậu quyết định lôi anh ra ngoài phòng khách và cấm không cho bước lại gần phòng bếp nữa vì vậy cậu mới yên tâm mà nấu ăn được, chỉ trong chốc lát cậu đã nấu gần xong, nhìn thời gian vẫn còn sớm nên tranh thủ làm thêm một ít bánh ngọt, chuẩn bị xong thì cậu cho bánh vào lò hấp. Cậu lại quay qua nấu cho nốt các món còn lại, cuối cùng các món đều hoàn tất, cậu dọn thức ăn lên bàn, Kim Chung Nhân ở ngoài phòng khách ngửi được mùi thức ăn thơm phức nhịn không được nữa mà chạy ngay vào phòng bếp.
Thấy cậu đang dọn thức ăn thì cũng đi vào dọn phụ, sao khi dọn lên xong thì Kim Chung Nhân không khỏi trầm trồ khen ngợi, chưa ăn nhưng đã ngửi được hương thơm nức mũi rồi.
Trên bàn ăn có tổng cộng năm món nào là sườn xào chua ngọt, thịt bò cắt lát với ớt xanh, rau cải xào nấm, trứng rán thịt băm và món canh gà thập cẩm.
"Bạch Hiền, em nấu nhiều như thế làm gì?"
"À, hôm nay Thế Huân có nói là sẽ sắp xếp buổi chiều sẽ về nhà ăn cơm nên em nấu nhiều một chút, nếu như anh ấy không về được thì chúng ta ăn hết thôi!"
"Ngô Thế Huân luôn không về nhà thất thường vậy sao?"
" Ân, dạo này chắc là do anh ấy bận việc nên mới không về nhà được thôi."
Cậu đây chính là tự lừa mình, cậu không muốn đối mặt với sự thật dù cậu biết lý do anh không về nhà là gì.
"Tít."
Nghe được tiếng báo của lò vi sóng cậu nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ, mang bao tay vào lấy ra cái bánh vừa mới chín.
Cậu đặt bánh lên bàn rồi lại chạy đến tủ lạnh lấy kem ra để trang trí.
Kim Chung Nhân thấy cậu đang định trang trí bánh thì nhanh miệng nói:
"Nè, để anh giúp em!"
Cậu không khỏi lo sợ nghi ngờ nói:
"Anh có chắc là mình biết làm không, cứ như khi nãy thì hỏng mất!"
Kim Chung Nhân xấu hổ gãi mũi, nhưng lại nhưng có ý chí bừng bừng mà nói: "Em yên tâm, khi nãy là ngoài ý muốn thôi, còn việc trang trí bánh này thì em cứ yên tâm đi, đừng xem thường anh nhé, lúc anh ở nước ngoài đã từng học qua làm bánh đấy!" Kim Chung Nhân vỗ ngực khẳng định.
Cậu buồn cười nhìn anh: "Được rồi, lần này em sẽ tin tưởng anh"
Kim Chung Nhân hí hửng mà cùng cậu trang trí bánh, anh đúng là nói thật trang trí cũng rất khéo léo, hai người phối hộp cùng nhau mà trang trí bánh.
Kim Chung Nhân thì trang trí bên trong, còn cậu thì trang trí ngoài viền bánh, vì thế hai người cứ chụm đầu vào mà tập trung vào cái bánh nên không ai phát hiện anh đã về nhà và đang đứng ở phòng bếp nhì hai người, bên cạnh anh còn có cô ta cũng đi theo đến.
Cô ta nhìn một màn này thì nhếch môi cười khinh bỉ, lại liếc qua nhìn vẻ mặt âm trầm của anh ở bên cạnh nãy giờ vẫn nhìn về phía hai người kia thì cô không khỏi ghen tỵ, rốt cuộc tên Bạch Hiền đó đã chiếm vị trí bao nhiêu trong lòng anh, lại có thể khiến anh để ý tới như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com