Chap 33
Nếu từng là kỉ niệm, tại sao không thể giữ vững nó một chút? Nếu từng là hình bóng với nhau, tại sao lại không thể níu kéo? Nếu đã từng yêu thương nhau sâu sắc, tại sao lại không thể quay về bên nhau? Chúng ta, chúng ta là loại sự tình gì? Níu kéo – tụt mất những dư vị cảm xúc của mình, để rồi khi muốn đối mặt lại quả thật xa vời. Đời này thật không như là mơ!!!
Cảm giác của Diệc Phàm và Mẫn Nhi hiện tại là rối bời, trong lòng hỗn loạn đến không ngừng. Chỉ lúc nãy còn nhìn thấy, còn nói chuyện bình thường với Khánh Thù. Vậy mà bây giờ, con người ấy sống chết ra sao cũng chưa biết nữa là. Càng hỗn loạn hơn, người ra tay với Khánh Thù, với con người nhỏ bé đó lại chính là mẹ của bọn họ, người mẹ mà bọn họ đã từng yêu thương rất nhiều, không thể ngờ có thể ra tay tàn ác như vậy. Cũng không biết bản lĩnh đâu mà Diệc Phàm có thể gọi cảnh sát bắt mẹ. Đúng, chính Diệc Phàm đã gọi cho cảnh sát, không thể để mẹ sống trong mụ mị như vậy mãi. Mẹ anh cần phải tỉnh lại, cần phải suy nghĩ lại những hành động bà đã làm. Và trên hết là trả giá cho sự tàn nhẫn của mình. Diệc Phàm chỉ có thể làm điều đúng này dành cho Khánh Thù mà thôi. Bây giờ cầu mong rằng cậu ấy đừng ra sao. Khánh Thù, em phải cố lên!
"BỐP"
Thằng chó chết mày làm gì Khánh Thù?
Này anh là ai tại sao lại đánh anh hai tôi? ~ Mẫn Nhi chạy lại khi thấy Xán Liệt hung hăng đánh Diệc Phàm.
Cô im miệng cho tôi. Ngô Diệc Phàm, tôi hỏi cậu, Độ Khánh Thù tại sao ra nông nổi này hả?
Cậu đánh đủ chưa?Tôi làm Khánh Thù ra sao chứ? Tôi đối xử không tốt với em ấy chắc? Nói cậu đã từng đủ tư cách làm con người để đối xử với Khánh Thù chưa? Cậu đã từng làm gì em ấy, đã từng chà đạp lên tự tôn của em, bây giờ đứng đây lên giọng dậy đời tôi à? Phác Xán Liệt, xem ra cậu còn không bằng một con chó nữa. Cậu ngang nhiên chà đạp chửi bới Khánh Thù. Thế giới này có ai không biết cậu thích Bạch Hiền, còn em ấy chính là cái thứ gai mắt trong lòng cậu. Để rồi bây giờ em ấy xảy ra chuyện, cậu đến đây náo loạn cái gì. Muốn em ấy tổn thương đến mức nào mới chịu hả? Rốt cuộc trong đầu cậu suy nghĩ cái loạn chó má gì?
Hắn bị cái đánh của Diệc Phàm, bị những lời nói của cậu ta mà chợt nhận ra. Đúng, hắn đã từng làm gì tốt đẹp cho Độ Khánh Thù chưa? Để bây giờ đứng ở đây lên giọng, rồi náo loạn cả lên. Hắn rốt cuộc muốn gì chứ? Liệu hắn có thật sự đã yêu Khánh Thù rồi chăng??? Khi nãy trên đường vô tình đi ngang qua nhà Khánh Thù thấy cảnh sát đứng đầy, hắn nhất thời hoảng loạn, quay đầu xe chạy vào trong. Khi nghe tin Khánh Thù bị tai nạn, trái tim hắn như bị ai bóp nghẹn, cả thế giới trước mặt như sụp đổ. Đến cuối cùng, hắn mới nhận ra, Khánh Thù xảy ra chuyện, hắn cũng thật sự đau lòng không kém.
Vốn dĩ nghĩ, hắn sẽ có thể yêu và mãi yêu một mình Bạch Huền mà thôi. Vốn dĩ chỉ nghĩ rằng, không ai có thể thay thế Khánh Thù trong hắn. Ấy vậy mà, từ khi sự xuất hiện của Khánh Thù làm hắn như phát điên. Cậu suốt ngày lầm lụi theo hắn, lúc nào cũng nói thích hắn đến nỗi hắn chán ghét chửi rủa và hành hạ cậu. Vậy mà Khánh Thù chưa từng kêu ca nửa lời, chưa từng cầu xin hắn yêu lại cậu. Con người tốt lành hiền hậu như vậy, chính hắn đã chà đạp đến mức nào rồi. Hắn chính là thằng ngu ngốc nhất trên đời. Rõ ràng,Khánh Thù chính là người hắn nên yêu thương và chiều chuộng đến hết sau này. Ấy thế mà hắn lại nhẫn tâm, bỏ rơi cậu xem cậu như súc sinh, cuồng si theo dõi mãi bóng hình của Bạch Hiền, con người chưa từng đáp lại tình cảm của hắn. Cho đến tận hôm trước, còn ác độc bắt cậu thay não cho Bạch Hiền, ũng chính là lúc làm trái tim Khánh Thù tan nát. Thì hắn cũng nhận ra, trước giờ hắn không yêu Bạch Hiền mà là hắn thèm khát khả năng được chiếm giữ, để rồi khi nghe được từ "hận" từ chính miệng Khánh Thù bật ra, hắn mới thấy người hắn suốt đời này yêu thương chính là Độ Khánh Thù
Liệu có đủ thời gian để bù đắp lại cho cậu ấy không? Xán Liệt chưa từng nghĩ đến điều đó như bây giờ. Nếu khi Khánh Thù tỉnh lại, hắn phải đối mặt với cậu ấy ra sao? Nói rằng hắn tỉnh rồi, người hắn yêu là cậu, người hắn muốn trọn đời được bên cạnh là cậu sao? Khánh Thù nhất định sẽ tát hắn, chửi hắn là vô liêm sỉ mà thôi. Suốt thời gian qua, nhẫn tâm chà đạp lên tình cảm của cậu, đến khi chấp nhận buông tay thì mặt dày nói rằng yêu cậu. Phác Xán Liệt, hắn chính là cả đểu giả như vậy. Trước đây, chửi rủa Ngô Thế Huân không xứng với Bạch HIền. Bây giờ nhìn lại, hắn thấy cả đời này chắc chắn mãi cũng không xứng với Độ Khánh Thù nữa là. Nói người ta thì hay, nhìn lại bản thân mình. Tình yêu nằm sẵn ngay tại đây, là do bản thân ngu ngốc nên chả thèm nhận ra, đến khi đánh mất thì hối tiếc muốn níu kéo. Phác Xán Liệt, chậm trễ rồi.
Cho hỏi ai là người nhà của bệnh nhân Độ Khánh Thù?
Chúng tôi. Em ấy sao rồi, em ấy có sao không?
Rất may là mọi người đưa đến kịp thời cho nên bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch. Đã chuyển đến phòng bệnh, vì thuốc mê chưa tan nên cậu ấy còn chưa tỉnh. Nếu thăm thì cẩn thận một chút, tôi có việc xin đi trước nhé.
Cám ơn bác sĩ, cám ơn bác sĩ rất nhiều.
Tảng đá trong lòng mọi người rốt cuộc cũng được tháo gỡ. May quá, Khánh Thù không sao, nếu có chuyện gì thì bọn họ sẽ hối hận cả đời. Hắn biết Khánh Thù không sao, cả người thoải mái hẳn ra. Cậu mạnh mẽ lắm, chắc chắn phải cố gắng để giành sự sống cho mình. Độ Khánh Thù, đợi anh, khi tỉnh lại nhất định sẽ cho em điều bất ngờ!!!!
Quay trở về Bạch Hiền, tình hình sức khỏe của cậu cũng chẳng có gì thay đổi. Vẫn nằm yên ở đấy, sau khi có biểu hiện tốt ở lần trước. Thế Huân hằng ngày vẫn túc trực bên giường bệnh chăm lo cho Bạch Hiền. Lúc nào cũng trò chuyện cùng cậu mặc dù chả có ai trả lời lại. Lộc Hàm cũng đã thôi không ghét anh nữa rồi, bắt đầu chịu nói chuyện bình thường với anh. Thế Huân vui lắm, bọn họ rốt cuộc cũng đã chấp nhận cho anh, chấp nhận tha thứ lỗi lầm mà anh gây ra. Hiện tại, Thế Huân đang lau dọn mặt mày cho Bạch Hiền. Bữa nay tụi Chung Nhân đi thăm Khánh Thù. Nghe vụ cậu ấy bị tai nạn, anh cũng giật mình may, rằng có Diệc Phàm bên cạnh nên an tâm. Sáng nay, Khánh Thù tỉnh rồi nên bọn họ mới đi thăm cậu ấy, có rủ Thế Huân nhưng hiện tại anh chỉ muốn dồn sức chăm sóc tốt cho Bạch Hiền. Chỉ cần Bạch Hiền tỉnh lại, Thế Huân sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời này. Lau dọn lại một số thứ trên bàn, Thế Huân bất chợt thấy một cuốn sổ màu đen. Lật ra trang đầu tiên, Thế Huân đã ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời.
-02/04/11-
Ngày đầu tiên em tự bước đi trên con đường của mình. Thế Huân, em sợ lắm, không có anh em chưa đủ can đảm! Anh có nhớ em không?
-04/04/11-
Sợ quá, em mới đi đến bệnh viện ở thành phố mới. Bác sĩ bảo tuần sau em phải dọn hẳn vào bệnh viện để điều trị. Thế Huân, tiếp cho em chút sức mạnh.
-12/04/11-
Sinh nhật vui vẻ nhé!! Thế Huân, em yêu anh. Mãi cũng sẽ yêu anh.
-06/05/11-
Hôm nay sinh nhật em. Thế Huân, em nhớ anh, em muốn gặp anh!
-25/06/11-
Bữa nay là hóa trị đầu tiên, em đau lắm, em đã khóc thét. Em muốn gặp anh. Thế Huân, em nhớ amh!
-01/01/12-
Thế Huân ơi, em nhớ anh, ngày mai em phải làm ca phẫu thuật, sống chết là điều quyết định. Thế Huân, em sợ, cho em chút hơi ấm của anh đi!!! Thế Huân, thật sợ!
Một giọt nước mắt rơi vào trang giấy. Bạch Hiền suốt ba năm đã phải chịu đựng nổi dày vò như vậy. Mỗi ngày đều nhớ đến anh, đều mong muốn được gặp anh. Bạch Hiền, có phải trước đây em đã mệt mỏi như vậy không? Thế Huân gập cuốn sổ lại, kéo ghế ngồi xuống, nắm chặt lấy tay Bạch Hiền, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay ấy.
Bạch Hiền, anh yêu em.
_
Thấp thoáng cũng đã qua bốn tháng, con người vẫn cứ xối xả chạy ngang qua nhau, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn. Bạch Hiền vẫn nằm yên bất động đấy, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Thế Huân vẫn kiên trì chăm sóc, hằng ngày bên cạnh, động viên, nhất định sẽ có kì tích xảy ra. Chung Nhân và Lộc Hàm cũng thường xuyên chăm sóc cho bọn họ, lúc nào cũng bên cạnh bọn họ, bốn người họ mọi chuyện đều xảy ra rất vui vẻ. Chỉ riêng Khánh Thù, từ ngày xảy ra tai nạn đến khi tỉnh lại bị Xán Liệt dọa cho hết hồn. Vốn dĩ nghĩ khi tỉnh lại, sẽ thay đổi mọi thứ bắt đầu cuộc sống khác, thế mà hắn ta, đột nhiên xuất hiện nói rằng thích Khánh Thù, từ nay về sau sẽ đường hoàng mà theo đuổi. Độ Khánh Thù lúc ấy đã sốc đến tận não, chuyện khùng đã xảy ra? Bị tai nạn xong, trí nhớ rối loạn sao? Thế là từ bữa đó đến tận hôm nay, Phác Xán Liệt mặt dày đó lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau Khánh Thù. Sáng nào cũng qua nhà, mặt dày đòi được ăn sáng, được ngắm cậu. Trời ơi, con mẹ nó, đảo lộn cuộc sống rồi sao? Mà chuyện đó chưa tính xong, Khánh Thù lại ôm thêm xô. Ba của Diệc Phàm biết Khánh Thù là con ông nên mong muốn Khánh Thù trở về với gia đình. Chưa từng suy nghĩ đến chuyện đón cho nên Khánh Thù từ bữa bệnh viện đến giờ vẫn luôn trốn tránh, cũng đã tha thứ cho Diệc Phàm, đã có thể tự nhiên mà trò chuyện rồi!
Thù Thù à!!
"Binh, bang, bốp"
Anh sáng sớm lại chui qua nhà tôi làm gì?
Gặp em, nhớ em nhớ em nhớ em rất nhiều!!!
THẰNG KHÙNG, tôi không có quen anh, tránh ra để tôi đến thăm Bạch Hiền.
Anh cũng muốn theo Thù Thù.
Đừng gọi tên đó, gớm chết, tránh ra coi.
Độ Khánh Thù hiện tại muốn cuộc sống trước đây quay trở về. Trời ơi, bây giờ còn hơn là gặp ác mộng nữa là. Ông trời cứu con!
Với tốc độ vừa đi vừa chạy khỏi Xán Liệt, Khánh Thù rốt cuộc cũng chạy nhanh đến bệnh viện. Cứ nghĩ hắn sẽ không theo đến. Đang hồ hởi, chạy vào trong bên ngoài đã nghe tiếng hét...
Thù Thù đợi anh, đừng đi quá nhanh, anh không theo kịp.
Dân tình nhìn Khánh Thù méo xẹo. Con mẹ nó, Phác Xán Liệt, sao trước đây tôi có thể yêu anh cuồng si đến mức như vậy chứ? Mặc kệ hắn ta, Khánh Thù nhanh vào trong, mở cửa hình ảnh đập vào mắt Bạch Hiền đang ngồi trên giường bệnh. Không lẽ...
Bạch Hiền, tớ nhớ cậu!
End chap 33
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com