Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Hát vang

Khói bụi vẫn treo lơ lửng trên thành cổ, nơi những viên gạch nát và vết nứt cũ vẫn còn giữ lại dấu vết của những trận chiến trước đó. Bom vừa rơi xong, mùi thuốc súng còn nồng nặc, trộn với bụi đất ẩm ướt từ những hố hầm và ụ gạch đổ. Những tấm lá sắt, mảnh gỗ, và đá vụn rải rác khắp nơi, khiến mọi bước chân đều cần phải cân nhắc kỹ càng.

Tú đứng nép sau một ụ gạch, tay run run nắm súng, mắt dõi về phía địch hình dung, tim đập loạn nhịp trước những tiếng nổ vẫn vọng lại từ xa. Cậu cố nhắm bắn, nhưng viên đạn vọt qua, trượt ra khỏi tầm, ánh sáng chớp nhoáng của các quả đạn pháo làm cậu chùn lại, từng hơi thở khò khè hòa cùng khói bụi đặc quánh.

Tú cố siết cò, nhưng bàn tay vẫn run, mắt cậu không dám nhìn thẳng mục tiêu, mỗi lần bom rơi gần là cả cơ thể cứng lại, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Những tiếng nổ nối nhau, từng cột khói vọt lên từ đống gạch đổ, làm Tú càng thêm hoảng loạn. Viên đạn tiếp viên đạn trúng tường phía trước, văng ra từng mảnh nhỏ, găm vào đá, kêu lách cách, như nhắc nhở về sự nguy hiểm hiện hữu.

Hải đứng cách Tú vài bước, mắt quét khắp trận địa, cơ thể căng cứng. Anh nhìn thấy cậu run rẩy, nhắm bắn lung tung, từng viên đạn bay ra không trúng mục tiêu, nhận ra rằng Tú chưa kiểm soát được nỗi sợ.

Không chần chừ, Hải lao về phía ụ gạch nơi Tú đứng, cơ thể vững chãi như một bức tường sống. Anh kéo Tú sát vào lưng mình, tay siết chặt tay cậu quanh súng, vừa che chở vừa hướng dẫn. Hai cơ thể chạm nhau, hơi nóng lan ra từ lưng Hải, giúp Tú cảm nhận được sự an toàn dù bom đạn vẫn còn rơi xung quanh.

Từng bước, Hải hướng dẫn Tú nhắm bắn: cách giữ súng, cách ổn định hít thở, cách căn vào mục tiêu, nhấn nhịp tim và hơi thở của mình.

Lúc đầu, Tú vẫn run rẩy, viên đạn bay ra lung tung, nhắm trượt nhiều lần, ánh sáng chớp của các quả đạn làm cậu nháy mắt liên tục. Nhưng Hải không rời tay, không hối thúc, chỉ kiên nhẫn đứng bên, từng điều chỉnh nhẹ nhàng để cậu từng bước nắm vững phản xạ.

Khói thuốc bắt đầu tan, nhưng vẫn còn dày đặc trên mặt đất, len vào mắt, mũi, vương lại trên tóc, bám vào quần áo.

Mùi thuốc súng trộn với bụi đất, mùi mồ hôi và mùi cháy của gỗ cũ, tạo thành một mùi mà chỉ những người ở chiến trường mới quen thuộc.

Trong không gian này, Tú học cách tập trung, học cách nhìn mục tiêu qua lớp khói, căn góc viên đạn, và từng nhịp thở nhấn vào lực bóp cò. Mỗi viên đạn bắn trúng, cậu cảm nhận rõ sự tiến bộ, nhịp tim chậm lại một chút, sự sợ hãi giảm dần.

Hải vẫn đứng sát sau, cơ thể làm chỗ dựa vững chắc, ánh mắt quan sát từng chuyển động của Tú. Mỗi lần cậu run, Hải dùng cơ thể, dùng lực tay để ổn định, dùng nhịp thở để dạy cách kiểm soát căng thẳng.

Bom đạn dần thưa thớt, khói lan ra và tan đi trong gió, ánh sáng chiếu qua các khe gạch, làm nổi bật từng viên đá, từng mảnh gạch vụn, từng giọt mồ hôi còn sót lại trên trán.

Từng viên đạn sau cùng được căn chuẩn, Tú bắt đầu bắn trúng mục tiêu với lực ổn định hơn, nhắm rõ ràng hơn, mỗi cú bóp cò là kết quả của việc vượt qua nỗi sợ, từng bước trưởng thành trong trận chiến.

Bom đạn không còn liên tục rơi nữa, tiếng nổ thưa thớt, khói tan dần, ánh sáng xuyên qua đống gạch phản chiếu lên mắt cậu. Tú đứng sát Hải, lưng dựa vào lưng anh, cảm nhận sự che chở và đồng hành không lời mà đầy ý nghĩa.

Khói đã tan bớt, nhưng vẫn còn lơ lửng trong không trung như những vệt sương mỏng, phản chiếu ánh sáng nhạt của mặt trời qua các khe tường đổ. Mùi đất ẩm trộn với khói thuốc, mùi gỗ cháy còn sót lại, và mùi mồ hôi làm không khí đặc quánh, nhưng không còn làm nhói tim như lúc bom rơi.

Từng hạt bụi mịn bay lơ lửng, chạm vào tóc, vào vai, vào tay họ, như thể nhắc nhở về những gì đã qua, về những vết thương chưa nhìn thấy, và cả những bài học đã khắc sâu.

Tú vẫn dựa vào Hải, nhưng bây giờ không còn run rẩy. Cậu thở đều, từng nhịp hơi điềm tĩnh hơn, tay vẫn nắm súng nhưng nhẹ nhõm.

Cảm giác dựa vào Hải không chỉ là sự che chở, mà còn là sự đồng hành, một nhịp sống song song giữa hai con người giữa chiến tranh tàn nhẫn.

Mỗi bước chân của họ trên nền đất rải gạch vụn đều nhẹ nhàng, cẩn trọng, như đang dò tìm nhịp điệu của thành cổ tạm yên sau trận bom.

Hải lặng lẽ đi trước, mắt quét khắp tàn tích, nhưng không cần nói lời nào. Cậu nhận ra rằng, ngay cả khi không còn tiếng bom vang, không còn cột khói cao, sự cảnh giác vẫn tồn tại, nhưng giờ nó hòa vào sự tỉnh táo và kinh nghiệm.

Tú đi phía sau, tay vẫn chạm vào lưng Hải khi cần, như thể tìm thêm cân bằng và nhịp điệu cho cơ thể. Không lời nói, không ánh mắt, chỉ là sự hiện diện song song, đủ để trao cho nhau niềm tin.

Từng viên gạch, từng mảnh gỗ vỡ, từng lớp bụi mịn bám trên sàn và trên tường đều phản chiếu ánh sáng như những ký ức sống, nhắc họ về nỗi sợ đã vượt qua, về những viên đạn đã bắn, về những khoảnh khắc bị đẩy đến ranh giới sinh tử nhưng vẫn tìm thấy nhau.

Tiếng hát của Tú vẫn vang vọng trong đầu cậu, nhẹ nhàng, run run, như một bản nhạc cất lên giữa đống đổ nát, hòa cùng nhịp tim ổn định, hòa cùng hơi thở của Hải.

Cậu khẽ ngẩng đầu lên, nhìn ánh sáng chiếu qua khe gạch, thấy trên mặt đất những mảnh vụn lung linh như sao rơi, và nhận ra rằng chiến tranh không chỉ là bom đạn, mà còn là những khoảnh khắc yên tĩnh, nơi người ta học cách tin tưởng và trưởng thành.

Mỗi cái chạm tay, mỗi nhịp thở, mỗi bước chân qua gạch vụn đều trở thành bài học về sự kiên cường, về đồng đội, về tình người trong cơn hỗn loạn.

Hải dừng lại một khoảnh khắc, quay sang nhìn Tú. Cậu nhận ra cậu không cần nói gì, chỉ cần đứng yên đó, và sự an toàn đã đủ để truyền cho Tú sức mạnh.

Một luồng gió nhẹ thổi qua, cuốn bụi mịn, làm lung linh ánh sáng trên các mảnh gạch. Không gian tĩnh lặng, nhưng nhịp tim, hơi thở, và sự hiện diện song song của hai người tạo ra một nhịp sống riêng, mềm mại nhưng kiên định.

Tú khẽ hít sâu, tiếng hát lại vang lên, lần này mạnh mẽ hơn, như một lời khẳng định: cậu đã vượt qua nỗi sợ, đã học cách kiểm soát bản thân, đã nhận ra giá trị của đồng đội, và đã sẵn sàng bước tiếp, dù chiến tranh vẫn chưa kết thúc.

Hải đứng yên, nhẫn nại, như một bức tường sống, là điểm tựa để Tú vững vàng, là minh chứng cho một mối liên kết không lời, không cần ánh mắt, chỉ bằng sự hiện diện và niềm tin tuyệt đối.

Họ tiếp tục di chuyển, qua những lối đi hẹp, qua những đống gạch sụp, nhưng bước chân giờ đây vững vàng hơn, nhịp thở đều đặn, và tiếng hát khẽ vang như một bản nhạc riêng cho thành cổ tạm yên sau trận bão đạn.

Mỗi bước đi, mỗi cú bắn thử, mỗi hơi thở đều nhắc nhở họ về quá khứ, về bài học vừa trải qua, và về một tương lai mà họ phải đối mặt cùng nhau.

Khoảnh khắc này kéo dài, như thời gian ngừng lại giữa thành cổ đổ nát. Bom đạn đã lắng, nhưng những gì còn lại — nhịp tim, hơi thở, ánh sáng, bụi mịn, tiếng hát — là chứng tích sống, là sự trưởng thành, là tình đồng đội, là niềm tin vào ngày mai mà họ vừa học được, và là bản nhạc thầm lặng vang lên giữa đống đổ nát, nơi hai con người tìm thấy nhau giữa hỗn loạn.

Họ đứng đó, giữa những đống gạch đổ, hơi thở đều, nhịp tim hòa vào nhau, tiếng hát của Tú vang lên, trở thành một bản nhạc thầm lặng giữa đống đổ nát. Hải và Tú, trong khoảnh khắc chiến tranh tạm lắng, tìm thấy sự trưởng thành, niềm tin và tình đồng đội, một kết nối bền chặt không lời, không ánh mắt, chỉ bằng hơi thở, nhịp tim và sự hiện diện song song.

Khói mỏng còn vương trên từng viên gạch, nhưng ánh sáng từ mặt trời chiếu qua khe hở làm lung linh mọi thứ như phủ lên cả thành cổ một lớp bình yên kỳ lạ. Tú hít một hơi thật sâu, cảm giác hơi thở của mình và Hải đồng điệu, nhịp tim đều đặn, như thể cả hai đang cùng nhau hít thở một nhịp sống mới sau cơn bão.

Từng bước họ di chuyển, không vội, không nói lời nào, nhưng mỗi cử chỉ đều chứa đựng thông điệp: sự tin tưởng và đồng hành. Tú khẽ chạm tay vào lưng Hải khi bước qua những mảnh gạch sắc, như một cách giữ mình vững vàng và nhắc nhở rằng, họ không đơn độc. Hải cũng nhấn vai Tú nhẹ nhàng, một cách vô thanh nhưng đủ để gửi gắm sự bảo vệ và đồng cảm.

Tiếng hát của Tú vẫn vang, lần này không còn run rẩy nữa, mà nhẹ nhàng hơn, sâu lắng hơn, như hòa cùng nhịp điệu của thành cổ tạm yên. Từng nốt nhạc len lỏi qua khe tường, qua mảnh vụn, phản chiếu trong ánh sáng, hòa với mùi đất ẩm và khói thuốc còn sót lại, tạo nên một bản hòa ca yên bình giữa đống đổ nát.

Họ đi qua những con đường hẹp, quan sát từng tòa tường nát, từng mảnh vỡ của thành cổ. Tú nhận ra những dấu tích chiến tranh — vết đạn, mảnh gạch vụn, những tấm lá sắt bẹp — giờ đây không còn chỉ là nỗi sợ, mà là những chứng cứ về sự sống sót, sự kiên cường, và những bài học họ vừa trải qua.

Mỗi lần họ dừng lại, nhịp tim và hơi thở của nhau lại đồng điệu, và trong khoảnh khắc yên tĩnh ấy, cả hai dường như cảm nhận được nhịp sống của thành cổ, những rung động mảnh mai còn sót lại từ trận chiến. Không còn tiếng bom, không còn khói dày, chỉ còn sự hiện diện song song, ánh sáng xuyên qua mảnh vỡ, và hơi thở đều đặn như nhịp sống mới bắt đầu.

Tú khẽ mỉm cười, ánh mắt lướt qua Hải, nhưng không lời, không ánh nhìn kéo dài, chỉ là một cái gật nhẹ như thừa nhận rằng họ đã vượt qua nỗi sợ hãi cùng nhau. Hải đáp lại bằng cách nhấn vai Tú một lần nữa, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, như để nói rằng: "Chúng ta sẽ đi tiếp, cùng nhau."

Họ tiếp tục bước đi, và mỗi bước chân, mỗi hơi thở, mỗi nhịp tim đều trở thành một dấu ấn mới trên thành cổ, một minh chứng rằng dù chiến tranh còn đó, họ vẫn có thể tìm thấy bình yên, niềm tin và sức mạnh bên nhau.

Tiếng hát của Tú thưa dần, nhưng vẫn còn vang vẳng, như một lời nhắc nhở: mỗi khoảnh khắc yên tĩnh sau bão đạn là một cơ hội để trưởng thành, để sống sót, và để đồng hành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com