Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 47


  Ngô Thế Huân hầm hầm ngồi trong thư phòng, vẻ mặt tiều tụy, y phục nhăn nhúm......

Bàn tay phẫn nộ vung lên, rầm một tiếng, tất cả thức ăn trên bàn bị hất hết xuống đất, đôi mắt bừng bừng rực lửa như muốn thiêu cháy người khác, Lộc Hàm, rốt cục ngươi trốn ở đâu?

Ba ngày, hắn mang thị vệ đến Quan Âm miếu lục soát không lúc nào ngơi những ba ngày, không hề để sót một ngóc ngách nào, khắp núi rừng đều in dấu chân của họ, thậm chí giằng co với lũ sói, hai bên giao tranh tìm đường sống, rốt cục lại phát hiện, con mồi đáng thương của lũ sói lại là một con lợn rừng, thấy đâu đâu cũng là thi thể của lũ sói, và những thị vệ bị thương, máu tươi nhuộm đỏ cả một mảnh rừng.

Hắn từ lo lắng chuyển sang phẫn nộ, nhưng phẫn nộ qua đi, hắn lại cảm thấy an tâm, rằng Lộc Hàm không sao, sau đó, hắn lại bạt mạng tìm y suốt ba ngày, mà y giống như đã bốc hơi vậy, biến mất mà không để lại dấu vết, chết tiệt, y hận hắn đến vậy sao, muốn rời xa hắn, bàn tay hắn siết chặt lại thành nấm đấm.

" Lộc Hàm, ngươi chờ đó, bổn Vương nhất định sẽ tìm, có nằm mơ mới thoát khỏi bổn Vương dễ dàng như thế." 

Thị vệ và nha hoàn run run quỳ trước cửa thư phòng, Vương gia thật đáng sợ, người trong Vương phủ, mỗi ngày một bất an hơn, chỉ sợ sơ sẩy một cái, liền mất mạng như chơi, thậm chí cũng chẳng dám bước vào để thu dọn bát đĩa rơi vỡ.

Ngô Thế Huân trải một cuốn giấy trắng ra bàn, nhấc bút, tô tô vẽ vẽ, không lâu sau, một bức họa sống động, giống y người thật hiển hiện trước mặt hắn.

Mái tóc đen nhánh, đôi mày liễu cong cong, chiếc mũi xinh xắn kiên cường, đôi môi đỏ mọng như tựa như cánh hoa anh đào, đôi mắt hình trái hạnh, tản ra hận ý, đôi mày nhíu chặt, ưu buồn vô hạn.

Hắn nhìn kỹ người trong bức họa. Vì sao? Bản thân không hề có chút suy nghĩ mà vẽ y ra thành cái dạng này, hình ảnh của người mà hắn tưởng tượng trong đầu luôn luôn mỉm cười, nhưng mà, ở trong trí nhớ của hắn, y chưa bao giờ cười.

Không lâu sau, nộ hỏa ngút trời, đôi mắt lóe sáng, hắn quát: " Người đâu."

" Dạ, Vương gia có điều gì cần dặn dò ạ?" Thị vệ đứng ngoài cửa vội vã bước vào, cung kính nói.

" Đi tìm họa sĩ, vẽ bức họa này ra thành mấy bản, sau đó dán lên tường toàn thành, rồi treo giải, vô luận ai tìm ra nam tử này, cứ chạy đến báo với bổn Vương, bổn Vương sẽ trọng thưởng, muốn bạc cấp bạc, muốn quan cấp quan, muốn đất cấp đất." Ngô Thế Huân lạnh lùng ra lệnh, tiện tay ném bức họa vào người thị vệ. 

" Vâng, ty chức lập tức đi làm ngay." Thị vệ cẩn thận nhặt bức họa lên, cuộn lại xong, mới dời bước ra khỏi phòng.

" Lộc Hàm, bổn Vương không cho ngươi trốn, cho dù có lên trời xuống đất, bổn Vương nhất định sẽ bắt ngươi về." Ngô Thế Huân nhìn ra xa xa, tuấn mâu nửa nheo lại, ánh lên vẻ phức tạp.

" Ai, Vương gia ngươi thật là......" Một tiếng thở dài khe khẽ từ ngoài cửa truyền vào, người đó không buồn nói hết câu


  " Châu nhi, sao ngươi lại đến đây? Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?" Tư Mã Tuấn Lỗi không cần quay lại cũng biết đó là Châu nhi, hắn xoay người, sắc mặt đã dịu đi rất nhiều, thanh âm cũng cố gắng ôn nhu hơn.

" Vương gia, ngươi muốn trách thì cứ trách Châu nhi đi, như vậy Châu nhi sẽ cảm thấy thoải mái hơn." Châu nhi nhìn hắn, dịu dàng nói.

" Châu nhi, sao bổn Vương lại phải trách cứ ngươi chứ? Là do y trăm phương nghìn kế đào tẩu, chẳng qua là lợi dụng lòng tốt của ngươi thôi." Ngô Thế Huân dịu dàng dìu nàng, kéo ghế cho nàng ngồi.

" Nhưng mà, nhìn ngươi lo lắng đến nỗi tiều tụy, Châu nhi áy náy lắm." Ánh mắt nhu nhược của Châu nhi mang theo tự trách.

" Bổn Vương lo lắng?" Ngô Thế Huân dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn y, rồi bỗng cười lớn: " Lộc Hàm y là ai kia chứ? Bổn Vương mà lo lắng cho y ư, buồn cười thật đấy."

" Thật vậy ư?" Châu nhi như hỏi hắn, cũng như đương tự hỏi lòng mình, ánh mắt ưu buồn.

" Đương nhiên, y chỉ là một ả nô tỳ ti tiện không thể nào ti tiện hơn của bổn Vương, còn là nam nhi của kẻ thù của bổn Vương, bổn Vương sao phải lo lắng cho y chứ?" Thanh âm Ngô Thế Huân kiên định, ra vẻ như đương nghe một câu chuyện tiếu lâm vậy.

" Nếu y là một người ti tiện đến vậy, thì sao ngươi lại nhọc công tìm y suốt ba ngày, bằng mọi giá muốn tìm cho được y, cái này cũng là vì ngươi hận y sao?" Châu nhi gượng hỏi.

" Không sai, một ả nô tỳ nhỏ bé có thể đào tẩu khỏi bổn Vương, nếu để cho người ngoài biết được, rồi chê cười bổn Vương ư? Cho nên, bổn Vương nhất định phải tìm cho bằng được y, giết một người để răn dạy trăm người, còn nữa, bổn Vương sẽ không buông tha Lộc Hàm, bổn Vương còn muốn tra tấn y, làm nhục y nhiều hơn nữa, để Lộc Hàm thay cha mình mà trả hết nợ cho bổn Vương." Ánh mắt Ngô Thế Huân lộ rõ vẻ ác độc, nắm tay siết chặt lại, chỉ có bản thân hắn mới biết rõ, hắn không hề ác độc tàn nhẫn như vẻ ngoài vốn có. 

" Thật ư?" Khẩu khí của Châu nhi lần này rõ ràng là mang theo sự chất vấn, sau đó nàng liền quỳ xuống: " Vương gia, nếu Vương gia chỉ vì bắt Lộc Hàm về rồi tra tấn làm nhục y, thay tỷ tỷ báo thù, vậy thì Châu nhi xin người, buông tha cho y đi."

" Châu nhi, ngươi làm cái gì vậy, mau đứng lên, chẳng lẽ ngươi không muốn thay Mai nhi báo thù ư?" Ngô Thế Huân đưa tay ra đỡ nàng dậy, không hiểu vì cái gì y lại thay Lộc Hàm cầu xin.

" Châu nhi thay tỷ tỷ thỉnh cầu Vương gia buông tha cho hai tỷ đệ họ, để cho hai người tự sinh tự diệt được không?" Châu nhi không nghe lời, một mực quỳ ở đó, muốn hắn đồng ý.

" Châu nhi, ngươi đứng lên đi, bổn Vương sẽ không đồng ý đâu." Vẻ mặt Tư Mã Tuấn Lỗi trầm xuống, đưa tay kéo Châu nhi đứng dậy, hắn sẽ không buông tha cho Hàn Ngữ Phong đâu.

" Nếu Vương gia đã kiên quyết đến vậy, vậy xem như Châu nhi chưa nói gì hết, Châu nhi cáo lui." Sắc mặt Châu nhi có chút tái nhợt, đây là lần đầu tiên hắn từ chối mình, đứng dậy định rời đi, lúc ra đến cửa, nàng mới quay đầu hỏi: " Vương gia, nếu ngươi bất chấp tất cả để có tìm Lộc Hàm, thì thật lòng ngươi muốn tra tấn y chứ?"

Ngô Thế Huân ngây ra, hắn bất chấp tất cả để tìm được y, là vì hận y sao?

" Vương gia, xem ra trong thâm tâm ngươi thật sự không nghĩ như vậy." Châu nhi yếu ớt nói, mang theo sầu muộn, xoay người rời đi.

Ngô Thế Huân ngẩn người, trong thâm tâm, hắn cũng chẳng biết mình đương nghĩ cái gì nữa, chỉ biết một điều rằng, hắn phải bắt cho bằng được Lộc Hàm về .

============================END CHƯƠNG 47==================

Tầm chương 49 - 50 sẽ tìm thấy nhau a~ Cứ đợi đi =)) Ta nghĩ là các ngươi sẽ phải đợi dài tại tâm trạng ta hiện tại không hề tốt :(( Ta đang rất buồn và có ý định drop fic và off một thời gian :(( Mong các ngươi hãy cho ý kiến :(( Nhớ follow ta để cập nhật câu trả lời nhanh nhất về vấn đề này :))  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com