Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 52

  Lộc Hàm nhìn thấy vẻ mặt hận không thể cắn nuốt y của Ngô Thế Huân, không biết tại sao lại cảm thấy sợ hãi, lùi về phía sau. 

Cảm thấy được dụng ‎ ý của y, Ngô Thế Huân dùng tay kéo mạnh, làm cho thân thể Lộc Hàm không không tự chủ được mà ngã nhào vào lòng ngực hắn, vì gắt gao ôm y trước ngực nên miệng vết thương trên ngực hắn máu lại tràn ra.

"Ngươi chảy máu." Lộc Hàm hoảng sợ la lên.

"Lộc Hàm, ngươi có biết tự ý chạy trốn hậu quả sẽ như thế nào không?" Con ngươi đen sáng quắc của Ngô Thế Huân nhìn y chằm chằm, miệng rít gào giận dữ: "Ban ngày ban mặt còn cư nhiên câu dẫn Diệc Phàm, ngươi không muốn sống nữa phải không?"

"Ngươi muốn lấy cớ để trừng phạt ta đúng không?" Lộc Hàm nhẹ nhàng cười lạnh.

"Lộc Hàm" Ngô Thế Huân giận dữ, dùng bàn tay giữ lấy cằm y " Ngươi đừng quên ngươi là của bổn vương, thân thể của ngươi cũng là của bổn vương, dù ngươi có trốn cũng trốn không thoát nên đừng bao giờ mơ tưởng đến chuyện câu dẫn người khác." 

"Ta không phải của ngươi." Lộc Hàm quật cường nhìn hắn, trong ánh mắt sắc bén cương quyết phủ nhận: "Ta chỉ thuộc về chính mình, cho dù ngươi có chiếm được cơ thể của ta thì lòng ta cũng vĩnh viễn không thuộc về ngươi."

"Lòng của ngươi?"Ngô Thế Huân nhếch môi cười lạnh "Bổn vương chỉ cần thân thể của ngươi thôi. Bổn vương cần trái tim ngươi làm gì?"

"Ngô Thế Huân, ngươi đã hận ta như vậy tại sao lại cứu ta? Vì cái gì không để ta đi? Lộc Hàm giãy dụa, vặn vẹo thân thể, có ý muốn thoát ra khỏi sự kiềm kẹp của hắn.

"Để ngươi đi. Nằm mơ! Bổn Vương cứu ngươi là muốn chinh phục ngươi. Hắn nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng xoa lên hai gò má non mềm của nàng, ngữ khí bá dạo nói: "Lòng của ngươi vẫn còn tự do phải không? Tốt lắm! Bổn vương nhất định khiến nó thuộc về bổn vương."

"Ha ha ha Ngô Thế Huân, ngươi đừng có nằm mơ, nó vĩnh viễn cũng không thuộc về ngươi." Lộc Hàm làm như vừa nghe chuyện tiếu lâm, trên mặt hiện ra vẻ chê cười.

"Thật không? Chúng ta cứ thử xem." Hắn cười lạnh lùng, ngông cuồng mà ngạo nghễ, trong triều đình hắn có thể chinh phục vô số triều thần, y chẳng qua chỉ là một thiếu nam, chỉ cần hắn muốn còn dễ hơn trở bàn tay.

Lộc Hàm oán hận nhìn hắn, đột nhiên dùng tay đánh mạnh vào vết thương trên ngực hắn, trên miệng vết thương máu tươi lập tức trào ra làm cho Ngô Thế Huân đau đớn đến nỗi khẽ cau mày.

Con ngươi đen của hắn hung hăn nheo lại, tay phải giơ lên, nổi giận gầm một tiếng: "Lộc Hàm, ngươi chán sống."

Ba...........

Sau khi một âm thanh thanh thúy vang lên, không gian lại vô cùng tĩnh mịch.

Thật lâu sau, Ngô Thế Huân mới từ miệng thốt ra một câu: "Lộc Hàm, ngươi lại dám phản kháng?"

Y nâng cằm lên, bất tuân trừng mắt nhìn hắn: "Chẳng lẽ phải đứng im cho ngươi đánh?"

Ngực Ngô Thế Huân vì quá tức giận mà phập phồng kịch liệt, mà trên má phải của hắn hiện ra rõ ràng dấu vết năm ngón tay.

"Là ngươi không né tránh, tại sao lại trách ta?" Lộc Hàm nhỏ giọng nói. Thấy hắn giơ tay lên y chỉ là phản xạ theo bản năng, đưa tay tát vào gò má hắn.

"Ngươi còn dám ngụy biện." Ngô Thế Huân không thể kiềm nén được lửa giận, thân thủ nhanh chóng ép sát tới gần y.

"Ngươi muốn làm gì?" Lộc Hàm sợ hãi, thụt lùi về phía giường.

Lạnh lùng nhìn bộ dạng sợ hãi của y đang lui về phía sau, khóe môi lạnh lẽo của Ngô Thế Huân nhếch lên, âm u nói: "Chưa từng có ai dám tát ta, Lộc Hàm, ngươi là người đầu tiên."

"Là bản thân ngươi không chịu né tránh." Y ngập ngừng giải thích, chậm rãi lui về phía sau. Bộ dáng thô bạo, hung ác, nham hiểm của hắn lúc này giống như bộ dáng của một con dã thú bị người ta chọc giận.

"Sợ sao? Ngươi cũng biết sợ!" Hắn đột nhiên quát chói tai sau đó hướng Y đánh tới.

Sau khi một tiếng kêu sợ hãi vang lên, Lộc Hàm đã bị hắn đặt dưới thân.

"Ngươi dám tát bổn vương một cái, ngươi xem bổn vương làm sao trừng phạt ngươi?" Thân hình cao lớn của hắn đem y siết lại chặt chẽ hai bên cánh tay.

"Trừng phạt, tại sao phải trừng phạt ta?" Ánh mắt Lộc Hàm cuồng nộ chống lại hắn, y hô lớn: "Ngươi đâu chỉ đánh ta một cái tát, ngươi còn quất ta, tra tấn ta, ta còn chưa trả lại hết cho ngươi."

"Trả lại cho ta ư?" Trong mắt của Ngô Thế Huân bùng lên ánh lửa cực nóng, cúi đầu sát xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, quật cường của y: "Lộc Hàm, có phải bổn vương nhẫn nại không phát hỏa thì ngươi lại càng ngông nghênh lấn tới phải không?"

"Ngươi có chịu đựng sao? Tại sao ta lại không thấy được vậy? Ngươi còn tra tấn ta chưa đủ sao?" Lộc Hàm trong lòng ủy khuất mà khóe mắt thì rưng rưng gào to lên:"Ngươi chỉ biết là phải vì Mai nhi báo thù, trăm phương nghìn kế tra tấn nhục nhã ta, ngươi có từng nghĩ tới ta vô tội, sự ủy khuất của ta ngươi có biết không? Ta hận ngươi, rất hận ngươi."

''Bổn vương đã làm gì khiến ngươi hận ta như thế?'' Ngô Thế Huân thấy Lộc Hàm khóe mắt rưng rưng, giọng nói có chút ôn nhu hỏi.

"Ngươi còn hỏi ta sao?" Thật sự là rất buồn cười, những gì hắn đã làm hắn đều quên hết rồi sao? Nhưng những chuyện đó lại vĩnh viễn ở trong lòng y, mỗi một giờ một phút đều làm cho y sợ hãi.

"Bổn vương làm sai sao?" Nhìn thấy ánh cười nhạo của y làm hắn thẹn quá hóa giận, khẩu khí bắt đầu trở nên táo bạo; "Có sai cũng là phụ thân của ngươi làm sai trước."

"Ngươi đúng, vậy là ta sai rồi, ngươi là Vương gia cao cao tại thượng ta làm sao có thể cùng ngươi nói l‎ý được." Lộc Hàm cười lạnh.

"Ngươi......" Con ngươi đen ngoan độc, tà mị của hắn nhíu lại thành một đường thẳng tắp, nhìn chăm chú vào vẻ mặt khinh miệt của y nhưng hắn không thể xuống tay đánh y, chỉ có thể chán nản cúi đầu che lại cái miệng nhỏ nhắn luôn chọc người ta đến cuồng nộ.

Lộc Hàm lại không có phản ứng gì, chỉ nhắm mắt lại, đột nhiên y há miệng, hung hăng cắn vào đôi môi mềm mại của hắn, làm cho máu lập tức chảy ra tràn ngập miệng của hai người. 

"Ngô......" Đột nhiên đau đớn làm cho hắn phát ra một tiếng hừ lạnh.Nam nhân chết tiệt, dám cắn hắn.

Lộc Hàm giận dữ trừng mắt nhìn hắn, không khí giằng co lúc này làm cho người ta trông thấy mà sợ hãi.

Đột nhiên một giọng nói mềm nhẹ ở ngoài cửa vang lên..........

"Vương gia, ta có thể vào được không?''


  Châu nhi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy một lọat dấu răng trên môi của Ngô Thế Huân, bên ngoài còn hiện ra tơ máu. Nàng sửng sốt, chuyện này rốt cuộc là sao? Lại nhìn thấy trước ngực hắn là một mảng lớn các vết máu, liền vội vàng đi đến bên giường hỏi: "Vương gia, vết thương của người thế nào?"

Ngô Thế Huân nhìn thấy Châu Nhi sắc mặt mới dịu đi một chút, ôn nhu nói: "Ta không sao, không cần lo lắng."

"Chảy nhiều máu như vậy tại sao lại không sao?" Đôi mắt của Châu nhi đỏ lên, biểu lộ tình cảm thân thiết không thể nghi ngờ.

"Châu nhi, ta thật sự không có việc gì." Ngô Thế Huân nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của nàng liền vội vàng giải thích, hắn rất sợ nước mắt của nữ nhân, mà nhất là nước mắt của Châu nhi.

"Lộc ca ca, ngươi đã trở lại rồi, có khỏe không?" Châu nhi như là vừa phát hiện ra y, ôn nhu hỏi.

"Cám ơn Châu nhi cô nuơng, ta rất khỏe!" Lộc Hàm nhìn thấy nàng trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi, dù sao chính mình đã lợi dụng sự tín nhiệm của nàng để đào tẩu, ít nhiều cũng có phần đê tiện.

Không khí có chút xấu hổ, cả ba người đều im lặng không nói chuyện, Châu nhi nhìn thấy Ngô Thế Huân đang nhìn chằm chằm Lộc Hàm, đột nhiên sâu kín trong lòng cảm thấy ảm đạm, đứng dậy nói: "Vương gia, Châu nhi đi về trước."

"Châu nhi cô nương, ta tiễn ngươi một đoạn." Lộc Hàm lập tức nói.

"Cám ơn." Châu nhi khẽ gật đầu.

Lộc Hàm dìu Châu nhi đi ra hoa viên của vương phủ.

"Châu nhi cô nương, ta xin lỗi!" Nhìn thấy Châu nhi, Lộc Hàm rốt cuộc cũng nói ra lời xin lỗi.

"Lộc ca ca, ngươi đúng là vẫn chạy không thoát." Châu nhi nói nhỏ.

Lộc Hàm nhất thời sửng sốt, khẩu khí của Châu nhi hình như thật sự hi vọng y có thể chạy thoát? "Đúng vậy." Đột nhiên nghĩ tới, y nở nụ cười, ngay cả một người thiện lương như Châu nhi cũng hi vọng y thoát khỏi ma chưởng của hắn.

"Lộc ca ca, có phải ở bên ngoài rất tốt không?" Châu nhi đột nhiên đổi đề tài.

"Ân, bên ngoài thật sự tốt lắm, vô ưu vô lo, cuộc sống tuy đơn thuần nhưng thật vui vẻ, chỉ có điều giờ đã là xa vời rồi." Trước mắt Lộc Hàm như hiện lên hình ảnh thôn trang cùng với các bạn nhỏ tươi cười vui vẻ, bỗng chốc trước mắt lại biến mất không còn dấu vết.

"Lộc ca ca, Châu nhi thật sự rất hâm mộ cũng rất ghen tỵ với ngươi." Châu nhi bất chợt nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của y.

Vẻ mặt của Lộc Hàm sửng sốt; "Châu nhi cô nương có phải đang nói đùa hay không? Cô ghen tỵ ta cái gì? Ta có làm gì khiến cho ngươi phải ghen tỵ đâu?"

"Lộc ca ca, ngươi có nghĩ tới vì điều gì mà Vương gia phải tốn trăm phương nghìn kế để bắt ngươi trở về không?" Châu nhi cười thê lương.

"Châu nhi cô nương không phải rõ ràng hơn ta sao? Hắn hận ta là bởi vì cha ta hại chết Mai nhi, tỷ tỷ của ngươi." Nói đến chuyện này trong lòng của Lộc Hàm cũng có vô số ủy khuất, hiện tại y vốn không nên quan tâm đến thương thế của hắn.

Châu nhi lắc đầu "Có lẽ trước kia hắn thật sự hận ngươi, nhưng hiện tại hắn lại yêu ngươi." 

"Yêu ta?" Lộc Hàm bị hai từ này làm cho thất kinh hồn vía, đột nhiên nở nụ cười "Châu nhi cô nương, chuyện cô nói một chút ta cũng không cảm thấy buồn cười, hắn sẽ không yêu ta, cũng giống như ta vĩnh viễn hận hắn."

"Lộc ca ca, ngươi hận hắn sao?" Trong mắt Châu nhi hiện lên một tia sáng.

"Nếu như bị hắn tìm mọi cách để tra tấn, nhục nhã như vậy mà ta còn không hận hắn thì ta khẳng định là một kẻ điên." Lộc Hàm nói xong, trong đôi mắt xinh đẹp tản ra oán hận.

"Vậy nếu Vương gia muốn nạp ngươi làm thiếp, ngươi cũng sẽ không đồng ‎ý sao? Hắn là một Vương gia, cho dù làm một tiểu thiếp nhỏ bé thì khẳng định ngươi cả đời có thể hưởng thụ vinh hoa phú qu‎ý." Châu nhi dường như có chút không tin.

"Tiểu thiếp?" Đây là lần thứ hai Lộc Hàm nghe được chuyện này, sắc mặt có chút ảm đạm "Làm tiểu thiếp của Vương gia cũng phải tài trí hơn người, nhưng mà ta lại không có ham thích chút nào, đừng nói là tiểu thiếp, ngay cả Vương phi ta cũng sẽ không làm."

"Thật vậy sao?" Tất cả tâm tình vui vẻ của Châu nhi đều biểu lộ ra ngoài.

"Ân!" Lộc Hàm gật đầu, nhìn thấy ánh mắt Châu nhi lóe sáng lên, nhíu mày một chút, y đột nhiên hỏi: "Châu nhi cô nương, ngươi thích hắn phải không?"

Châu nhi không nghĩ tới y lại hỏi như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bỗng nhiên ửng đỏ, ngượng ngùng gật gật đầu.

Lộc Hàm có chút ngoài ‎ muốn, nàng cư nhiên liền thẳng thắn thừa nhận, trong lòng cũng có một chút tiếc nuối cho Châu nhi, Châu nhi là một mỹ nhân thiện lương như vậy, làm sao lại đi thích cái tên Ngô Thế Huân tàn bạo vô tình kia, nhất định là bị quỷ ám rồi.

"Lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, ta đã yêu thích hắn, hắn nghe theo lời dặn dò của tỷ tỷ trước lúc lâm chung, nên đem ta về vương phủ tìm mọi cách che chở, ta lại càng không thể kiềm chế lòng mình mà yêu thương hắn, chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy hắn, được nghe giọng nói của hắn, hưởng thụ sự quan tâm của hắn thì ta đã mãn nguyện lắm rồi." Châu nhi dường như đang nhớ lại quá khứ ngọt ngào bên Ngô Thế Huân. 

"Vậy tại sao ngươi lại không gả cho hắn?" Lộc Hàm đột nhiên cắt ngang lời nàng, theo l‎ý mà nói, Ngô Thế Huân hẳn là rất nguyện ý cưới nàng.

"Gả cho hắn sao? Ta thực sự chưa từng nghĩ qua, không biết Vương gia đối với ta có tình ý gì hay không, hắn có nguyện ‎ cưới ta hay không, mà thân thể ta lại hay đau bệnh làm sao mà gả cho hắn?" Châu nhi ngây người ra một lúc, biểu hiện trên mặt dường như có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ.

Lộc Hàm không biết nên làm như thế nào để an ủi nàng, chỉ nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng "Châu nhi cô nương, ngươi là người tốt, người tốt thì nhất định sẽ đạt thành tâm nguyện, ngươi nhất định sẽ sống hạnh phúc."

"Cám ơn ngươi, Lộc ca ca. Ta làm phiền ngươi lâu lắm rồi, ngươi nên trở về hầu hạ Vương gia đi, ta có thể tự mình trở về được, ngươi mau đi đi, bằng không hắn lại nổi giận." Châu nhi ôn nhu nở nụ cười.

"Vậy được, Châu nhi cô nương ngươi đi cẩn thận một chút, hôm nào ta sẽ ghé qua thăm ngươi." Lộc Hàm có chút không muốn buông tay Châu nhi ra, y thật sự không muốn trở về đối mặt với Ngô Thế Huân.

Nhìn thân ảnh gấy yếu, đơn bạc, thê lương của Châu nhi, Lộc Hàm tâm tình có chút khổ sở, trong lòng chua xót, bản thân thật sự rất muốn giúp nàng, nhưng nghĩ lại mình có tư cách gì mà đi giúp nàng.

=======================END CHƯƠNG 52=================

Đã để mọi người chờ lâu . Thành thật xin lỗi nha <3 Sáng nay ta cũng có online chút ít ^^ Nhưng chưa làm gì được <3 Tớ yêu tất cả những bạn đã follow tớ và like , cmt ủng hộ tớ <3 Cảm thấy rất hạnh phúc a~ Tớ nói rồi có unfl cũng để lại cmt để tớ biết nhá !! Đừng lặng lẽ mà đi :(( Nói chung là cảm ơn tất cả mọi người <3 Thông cảm cho ta nha ~ Ta bận thi cử quá cuối cấp mà TT^TT


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com