CHƯƠNG 55
Lời nói của Ngô Thế Huân làm cho Kim Chung Nhân nhất thời sửng sốt, y là nô tỳ của vương phủ, nhưng khi chất của y căn bản không phải là khí chất mà một nô tỳ có thể có được.
Kim Mẫn Hương ánh mắt trừng lớn, dường như không tin, hỏi: "Không thể nào, Vương gia ngài không phải lầm chứ, y nhìn tới nhìn lui cũng không giống như một nô tỳ."
"Phải không? Công chúa đã xem trọng bổn vương rồi, một nô tỳ của vương phủ có thể được công chúa ca ngợi như vậy, bổn vương thật không biết có nên cao hứng hay không?" Ngô Thế Huân nhếch môi châm biếm.
Lộc Hàm giận dữ trừng mắt nhìn hắn, biết rõ là hắn cố ý ở trước mặt Vương gia và công chúa làm cho mình nhục nhã, chẳng lẽ làm như vậy đối với hắn có lợi ích gì sao?
Kim Chung Nhân đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn không quan tâm đến thân phận nô tỳ của y, rất tốt, nếu mình mở miệng yêu cầu thì Ngô Thế Huân nhất định sẽ đáp ứng, nghĩ vậy đột nhiên nắm chặt tay nói: "Vương gia, Chung Nhân có một yêu cầu quá đáng, thỉnh xin Vương gia đáp ứng."
"Nga....Vương gia có chuyện gì cứ việc nói, nếu bổn vương có thể làm được nhất định sẽ đáp ứng."
"Có thể thỉnh Vương gia đem Lộc Hàm ban cho Chung Nhân hay không, nếu được vậy Chung Nhân ta đây vô cùng cảm kích?" Ngữ khí của Kim Chung Nhân dường như có chút cấp bách.
Đại sảnh vốn đã an tĩnh giờ phút này lại càng thêm im lặng, có rất nhiều cặp mắt đang nhìn vào bọn họ.
Lộc Hàm giật mình, quay sang nhìn Kim Chung Nhân, y hoàn toàn không ngờ hắn lại yêu cầu Ngô Thế Huân đem y cấp cho hắn.
Kim Chung Nhân vẫn như trước, ôn nhu nhìn y, hắn tựa hồ khẳng định Ngô Thế Huân sẽ không cự tuyệt.
Con ngươi đen của Ngô Thế Huân trở nên ngoan độc, sắc mặt bỗng nhiên xanh mét, cả người tản ra lửa giận, cảm giác quen thuộc này, Lộc Hàm biết hắn đang rất giận dữ.
" Ha ha ha ha......" Ai cũng thật không ngờ Ngô Thế Huân lại đột nhiên cười ha ha nói: "Vương gia, tuy rằng Lộc Hàm là nô tỳ trong phủ của bổn vương, nhưng bổn vương từ trước đến nay đều tôn trọng ý nguyện của bọn họ, nếu y đồng đi cùng với Vương gia, bổn vương tuyệt đối sẽ không giữ y lại, nhưng nếu y không đồng ý thì bổn vương cũng sẽ không miễn cưỡng."
Hắn nói tựa hồ như là rất hợp tình hợp lý, mọi người nghe xong ai cũng gật đầu khen ngợi Vương gia thật là anh minh rộng lượng, chỉ có Lộc Hàm nãy giờ vẫn chăm chú theo dõi hắn là không tin hắn sẽ thả cho mình đi.
Kim Chung Nhân nghe được hắn nói như vậy, trong đôi mắt ôn nhu mang theo một tia tình cảm, nhẹ nhàng hỏi: "Lộc Hàm, ngươi có nguyện ý đi cùng ta không?"
"Ta...." Lộc Hàm vừa muốn mở miệng nói chuyện đột nhiên đã bị Ngô Thế Huân ngắt lời.
"Lộc Hàm, chính ngươi phải hiểu rõ, nếu ngươi muốn đi bổn vương tuyệt đối không giữ ngươi, bổn vương còn có thể tặng cho ngươi một người cùng đi." Ngô Thế Huân cố ý đem chữ một người nói thật nặng, thật rõ ràng.
Lộc Hàm cả kinh, nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn hắn, y biết hắn sẽ không buông tha cho mình, hiện tại lại lấy an nguy của Hưng nhi ra để uy hiếp y, hắn biết y sẽ không bao giờ rời xa Hưng nhi, cũng sẽ không bao giờ bỏ lại Hưng nhi.
"Được không? Tiểu Lộc." Kim Chung Nhân hai mắt sáng lên, không khỏi vui mừng.
Lộc Hàm hít thở thật sâu, hành lễ nói: "Lộc Hàm cảm tạ sự yêu mến của Vương gia, nhưng Lộc Hàm thân phận thấp kém, không xứng với Vương gia, xin Vương gia thu hồi ý tốt."
"Tại sao ngươi lại không muốn đi cùng ta? Nghe được giọng nói uyển chuyển cự tuyệt của y,Kim Chung Nhân thật sự sửng sốt, hắn không nghĩ y lại ở trước mặt mọi người cự tuyệt tâm ý của mình. Trong hai tròng mắt ôn nhu hiện lên một tia bi thương.
Trong đại sảnh không khí dị thường xấu hổ, tất cả mọi người đều không nghĩ y lại cự tuyệt, mà người y cự tuyệt lại là vị Vương gia cao cao tại thượng của nước láng giềng.
"Trời ạ! Ta không có nghe lầm chứ?" Công chúa Kim Mẫn Hương trừng lớn ánh mắt, dường như không thể tin được khi nhìn thấy Lộc Hàm thản nhiên lại cự tuyệt hoàng huynh của nàng. Hoàng huynh là nam tử tuấn mỹ mà tất cả nữ nhân đếu muốn gả cho hắn, thế mà y lại cư nhiên cự tuyệt.
"Kim công tử.....À không, Vương gia, ta........." Nhìn thấy bộ dáng chịu đả kích của Kim Chung Nhân, trong lòng Lộc Hàm có vô số lời xin lỗi muốn nói. Y không muốn làm hắn khó xử, nhưng không biết giải thích thế nào.
"Ha ha....Nếu y không biết phân biệt tốt xấu lại cự tuyệt Vương gia, Vương gia hãy quên đi, bổn vương sẽ tìm cho ngươi vài người, bảo đảm ngươi sẽ hài lòng." Ngô Thế Huân cười to nói, tâm tình của hắn lúc này thật tốt, khóe miệng không giấu được sự hài lòng cực kỳ khi nghe câu trả lời của Lộc Hàm.
Lộc Hàm oán hận nhìn hắn, cắn môi hành lễ "Lộc Hàm cáo lui."
Cuống quít chạy về Lục Bình uyển đã thấy Hưng nhi đang ngồi ở trong phòng cắn chân gà.
"Hưng nhi, vừa rồi đã chạy đi đâu? Lộc Hàm phụng phịu, tức giận hỏi cậu, có biết y lo lắng nhiều thế nào không?
Đệ mới vừa đi xuồng nhà bếp, ca ca đừng tức giận nữa về sau Hưng nhi sẽ không như vậy nữa, được không?" Nhìn thấy bộ dạng tức giận của ca ca, Hưng nhi ngoan ngoãn nói.
Nhìn thấy khuôn mặt ủy khuất cùng sợ hãi của Hưng nhi, Lộc Hàm đau lòng ôm lấy cậu "Hưng nhi, về sau không được chạy loạn nữa, ca ca tìm không thấy ngươi thật sự rất lo lắng, ngươi biết không?"
"Dạ bíêt rồi ca ca, Hưng nhi về sau không bao giờ.....chạy loạn nữa." Cái đầu nhỏ của Hưng nhi gật gật.
"Ân, ngoan lắm, ăn nhanh lên rồi đi ngủ đi." Lộc Hàm dịu dàng vuốt đầu Hưng nhi.
"Dạ ca ca, đệ ăn xong rồi, bây giờ đệ đi ngủ đây." Hưng nhi sôi nổi nói rồi trở về phòng.
Vừa rồi trong đại sảnh, thấy Ngô Thế Huân đắc ý cười, Kim Chung Nhân nhớ tới chuyện bị Lộc Hàm cự tuyệt,cảm thấy xấu hổ, thất vọng cùng bi thương. Tâm trí phiền não, hắn tiêu sái đi đến hậu viện, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đêm nay trăng sáng dị thường, ánh sáng tỏa ra bốn phía, soi sáng một giọt nước mắt trong suốt xẹt qua khuôn mặt y.
Một giọng nói ôn nhu mang theo đau xót ở sau lưng vang lên.
"Lộc Hàm, tại sao lại cự tuyệt ta?"
Lộc Hàm đột nhiên quay đầu lại liền nhìn thấy Kim Chung Nhân, một thân tử y đứng dưới ánh trăng, thân hình cao lớn của hắn ngăn trở ánh trăng sáng ngời, chỉ nhìn thấy được con ngươi đen của hắn khẽ lay động.
"Vương gia, là ngươi?"
"Nói cho ta biết, ngươi có phải có nỗi khổ riêng không, nói với ta, ta sẽ thay ngươi giải quyết." Kim Chung Nhân vẫn không thể tin được y lại cự tuyệt hắn.
Nỗi khổ riêng? Lộc Hàm bi thương cười, nỗi khổ của y ai có thể hiểu được đây, đôt nhiên nhớ đến chuyện gì, y lấy ngọc bội ra, nói: "Vương gia, ngọc bội này của ngươi, Lộc Hàm vẫn thay ngươi bảo quản, bây giờ trả lại cho ngươi."
Kim Chung Nhân thấy y tránh né đề tài này nên cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, nhưng hắn cũng không có đưa tay lấy lại ngọc bội, chỉ nhìn ngọc bội rồi hỏi: "Lộc Hàm, ngươi biết ngọc bội này có nghĩa gì không?"
"Ý nghĩa?" Lộc Hàm ngạc nhiên, nhẹ nhàng lắc đầu, vật quý như vậy chắc chắn là phải có ý nghĩa phi thường.
"Thật ra ngọc bội này là đại diện cho thân phận cùng địa vị của ai có được nó, cũng chính là đại diện cho nam chủ của vương phủ, thân phận vô cùng cao quý, chính là Vương phi." Kim Chung Nhân gật đầu giải thích ý nghĩa của miếng ngọc.
"Vương phi?'' Lộc Hàm nhất thời cảm nhận được ngọc bội trong tay như nặng ngàn cân, vội vàng đem ngọc bội bỏ vào tay hắn "Ngọc bội quý giá như vậy, thỉnh Vương gia hãy mau thu hồi."
"Lộc Hàm, ngươi còn không hiểu được ý tứ của ta sao?" Kim Chung Nhân nhìn thấy y vội vàng đem miếng ngọc trả lại cho mình, trong lòng có chút buồn bực, Lộc Hàm thân thể cừng đờ một lúc, không phải y không hiểu mà là y không thể nhận.
Kim Chung Nhân nhẹ nhàng kéo tay y đem ngọc bội thả trở lại "Lộc Hàm, ta đã đưa nó cho ngươi, cũng đã nói lên, ngươi về sau chính là Vương phi của Kim Chung Nhân ta đây."
"Không! Vương gia, thực xin lỗi, Lộc Hàm không thể nhận." Lộc Hàm cả kinh, vội vàng đem ngọc bội trả về cho hắn "Vương gia, ngươi nói Lộc Hàm không biết tốt xấu cũng được, ngươi nói Lộc Hàm bạc tình bạc nghĩa cũng được nhưng Lộc Hàm thật sự không thể nhận, bởi vì Lộc Hàm không xứng đáng, Lộc Hàm về trước đây." Y nói xong bất đắc dĩ xoay người rời đi.
Kim Chung Nhân không hiểu y vì cái gì lại cự tuyệt, chẳng lẽ thân phận Vương gia của mình không xứng với y sao? Lập tức giữ chặt tay y, đem ngọc bội bỏ lại vào tay y, nói: "Lộc Hàm, ngươi là người mà Kim Chung Nhân đã chọn cho nên ta sẽ không dễ dàng buông tha, ta cho ngươi thời gian suy nghĩ cẩn thận, sau đó mới trả lời ta."
——–
Ngô Thế Huân đột nhiên phát hiện chỗ ngồi của Kim Chung Nhân trống không liền nhướng mày đứng dậy rời đi, vừa mới đi đến bên ngoài Lục Bình uyển chợt thấy Kim Chung Nhân cùng y đang ở chung một chỗ nói chuyện, nam nhân chết tiệt, dám ở sau lưng hắn nắm tay một nam nhân khác........
"Vương gia, Lộc Hàm thật sự.......'' Lộc Hàm chưa kịp nói xong đã bị Kim Chung Nhân ngắt lời.
"Lộc Hàm, ngươi chỉ cần nhờ kỹ ngươi chính là Vương phi của ta, ngọc bội này ngươi cứ giữ lấy, hôm khác ta sẽ tới tìm ngươi." Vừa nói dứt lời đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Lộc Hàm ngơ ngác nhìn ngọc bội trong tay, y không nghĩ sự tình lại chuyển biến đến như vậy, vượt ra ngoài dự kiến của y, còn đang suy nghĩ miên man thì bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm giận dữ.
"Lộc Hàm, ngươi dám cùng nam nhân khác tư tình sau lưng ta?"
Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn lên đã thấy vẻ mặt xanh mét của Ngô Thế Huân, trong đôi mắt lóe lên tia lửa giận dữ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên rất nhiều.
"Tư tình? Ta không có." Lộc Hàm nhìn hắn lắc đầu.
"Ngươi còn dám nói dối, vậy đây là cái gì?" Ngô Thế Huân giật ngọc bội trong tay y, tức giận đến mức muốn đem ngọc bội bóp nát.
"Trả lại cho ta, cái này không phải tín vật đính ước." Lộc Hàm có chút bối rối giải thích, ngọc bội này đối với y rất quan trọng, ycòn phải mang nó trả lại cho Kim Chung Nhân.
"Nếu không phải là tín vật định ước thì ngươi khẩn trương như vậy làm gì?" Ngô Thế Huân nói xong liền phẫn nộ, đem miếng ngọc bội đang cầm trong tay ném ra xa.
"Đừng!" Lộc Hàm thét một tiếng kinh hãi vội vàng lao theo chụp lại miếng ngọc bội, nếu nó bị phá hủy thì y lấy cái gì trả lại cho Kim Chung Nhân.
"Chết tiệt! Có phải ngươi để ý Kim Chung Nhân hay không?" Ngô Thế Huân rống lên một tiếng liền ôm chặt lấy y.
Lộc Hàm chụp lại được ngọc bội, không khỏi thở ra nhẹ nhõm, sửng sốt hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
"Ngươi rất muốn ta không biết phải không? Lộc Hàm, ngươi muốn chuyển mục tiêu sao? Đầu tiên là Diệc Phàm, hiện tại lại là Kim Chung Nhân, bản lĩnh của ngươi cũng thật không nhỏ, nhưng mà ngươi đừng quên ngươi là của bổn vương, nếu không có sự cho phép của ta, ngươi muốn thoát cũng thoát không được, biết không?" Ngô Thế Huân nhếch môi châm chọc.
Lộc Hàm không phiền não cũng không xấu hổ, bình tĩnh nghe hắn nói xong mới mở miệng nói: "Vương gia nói xong chưa? Nếu nói xong rồi thì ta đi vào nghỉ ngơi." Y nói xong liền xoay người bước vào phòng.
Ngô Thế Huân lẳng lặng đứng một hồi, sau đó tức giận dùng chân đá văng cánh cửa phòng đang đóng chặt của Lộc Hàm "Đây là thái độ của ngươi sao?"
''Vậy xin hỏi Vương gia ta nên có thái độ như thế nào? Là muốn ta thừa nhận đã câu dẫn bọn họ sao? Hay muốn ta giải thích với ngươi là ngươi đã hiểu lầm rồi, không bằng ta nói ta thích Kim Chung Nhân, ta thích hắn, đáp án này ngươi vừa lòng không?" Lộc Hàm nhìn thấy hắn đá hư cửa phòng thì giận tím cả mặt.
Ngô Thế Huân từng bước đi tới gần y, trong con ngươi đen phát ra một luồng lửa giận, y dám nói y thích Kim Chung Nhân.
Lộc Hàm sợ hãi thối lui vào góc tường, ánh mắt chăm chú nhìn vào bốn cánh cửa phòng đang rộng mở. Trong lòng thầm nghĩ, y có thể chạy thoát ra ngoài được hay không?
Thân thể chưa bước được bước nào đã bị thân hình cao lớn của Ngô Thế Huân gắt gao áp sát, tay nâng cằm của y lên rồi lặp lại câu hỏi ấy một lần nữa.
"Ta đã cứu Kim Chung Nhân." Lộc Hàm đột nhiên nói ra một câu, mặc kệ hắn có tin hay không, y cũng muốn giải thích.
"Cái gì?" Ngô Thế Huân nheo mắt hoài nghi.
"Lúc ta ở thôn trang vô tình phát hiện hắn bị thương cho nên cứu hắn, hắn vì cảm tạ ta cho nên mới đem ngọc bội tặng cho ta, nhưng ta vẫn luôn tìm cơ hội trả lại cho hắn." Lộc Hàm bẩm báo chi tiết.
Thân hình Ngô Thế Huân cứng lại một chút, nhìn chằm chằm y, dường như đang suy nghĩ có nên tin lời nói của y hay không?
"Không tin ngươi có thể đi hỏi hắn." Lộc Hàm nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của hắn, vội vàng thêm vào một câu.
"Ngươi sớm giải thích rõ ràng không phải tốt hơn sao?" Ngô Thế Huân đột nhiên buông tay y ra, ngồi xuống một bên, không biết đang suy nghĩ cái gì?
Lộc Hàm ủy khuất, nhỏ giọng nói thầm: "Ngươi có cho ta cơ hội để giải thích sao?"
Ngô Thế Huân nghe được lời nói thầm của y, quay đầu lại nhìn, Lộc Hàm lắc đầu tỏ vẻ như mình cái gì cũng đều chưa nói .
==================END CHƯƠNG 55=================
Ahuhuu TT^TT Cho ta xin lỗi nha toàn up chương muộn :'( Tại ta có việc thật mà :((( Cảm ơn tất cả m.n đã ủng hộ fic này à chuẩn bị chương 1 được 100 likes rồi đấy!!! AAAAAAA~ Hặn phúc cá =))) Yêu tất cả các rds ^^ Nhớ Like + Cmt + Follow a~ Ta thân thiện nga~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com