Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 60


  Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàm theo cửa ngầm trở lại phòng, phân phó nha hoàn đi Lục Bình uyển lấy quần áo cho Y.

Lộc Hàm đem thân thể của mình vây kín bên trong cái áo khoác rộng thùng thình của hắn.

"Một tháng sau chúng ta sẽ thành thân." Ngô Thế Huân ngồi ở bên giường đột nhiên thốt lên một câu.

"Thành thân?" Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn hắn, không tin tưởng hỏi lại một câu: "Ngươi không phải đang nói thật chứ?" Cho tới bây giờ y cũng chưa từng nghĩ sẽ gả cho hắn.

"Ngươi cảm thấy bổn vương không phải đang nói thật sao? " Ngô Thế Huân khẽ cau mày một chút.

"Ta không lấy chồng." Lộc Hàm không hề nghĩ ngợi liền thốt ra.

"Ngươi không lấy chồng?'' Con ngươi đen của Ngô Thế Huânbắn ra tia sắc bén tiến đến gần y "Ngươi không phải muốn làm Vương phi sao?" 

"Ta khi nào thì muốn làm Vương phi? Ta vì muốn ngươi thả ta nên mới nói như vậy." Lộc Hàm thuận miệng liền đem chân tướng sự việc nói ra

Ngô Thế Huân đôi mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm y rồi lại đột nhiên dịu xuống "Mặc kệ ngươi muốn hay không muốn, một tháng sau chúng ta vẫn thành thân."

"Ta không lấy chồng." Lộc Hàm không sợ chết nói một câu.

"Lộc Hàm." Ngô Thế Huân bị y chọc đến tức giận, gầm lên một tiếng "Ngươi không cần khiêu chiến tính nhẫn nại của bổn vương, lấy hay không lấy chồng không phải do ngươi định đoạt.'

"Ngô Thế Huân, muốn cưới ta cũng được nhưng ta có điều kiện." Lộc Hàm cũng nổi giận, là hắn ép y cũng đừng trách y buộc hắn.

'Lộc Hàm, bổn vương có phải đã quá nuông chiều ngươi không? Ngươi có tư cách để ra điều kiện với ta sao? Nhưng bổn vương cũng muốn nghe xem.' Ngô Thế Huân nhếch môi châm chọc.

"Lộc Hàm ta đã từng thề, một.....không.....làm thiếp, hai....phu quân của ta cũng không được nạp thiếp, nhưng mà Vương gia ngươi có thể làm như vậy không? Thúy Hà là người quyến rũ, Tiểu Vân lại ôn nhu động lòng người. Ngươi đành lòng sao?'' Lộc Hàm khóe mắt như đang cười, nếu hắn đáp ứng yêu cầu của y thì y khẳng định là bản thân đã gặp quỷ rồi.

Ngô Thế Huân nhìn thấy bộ mặt lộ ra vẻ thích thú của y trong lòng đột nhiên muốn cười, muốn mượn thủ đoạn này để uy hiếp hắn sao? Hắn chậm rãi mở miệng: "Bổn vương...."

"Ngươi không đồng ý đúng không? Ngươi làm sao đành lòng bỏ các nàng? Nếu là ta, ta cũng luyến tiếc những mỹ nhân như vậy." Lộc Hàm gần như vui mừng quá độ cắt ngang lời hắn. 

"Bổn vương đồng ý."

"Cái gì? Ngươi đồng ý." Lộc Hàm nhìn hắn chằm chắm thét lên kinh hãi lấy tay sờ sờ trên trán hắn, sau đó thì thào nói: " Quái lạ, không có phát sốt, tại sao lại nói mê sảng?''

"Lộc Hàm, bổn vương khi nào thì nói mê sảng, không phải là không cưới thiếp sao? Bổn vương đồng ý, ngày mai bổn vương liền đem các nàng đi, ngươi an tâm chờ làm Vương phi của bổn vương đi." Ngô Thế Huân dùng tay hất tay của y ra, hắn phải cố gắng nén cười khi nhìn thấy bộ dạng kích động của y.

"Ngươi có bệnh." Lộc Hàm nhìn hắn thật lâu, đột nhiên nói.

"Ngươi mới có bệnh. Bổn vương vẫn khỏe, nhớ kỹ, một tháng sau ngươi chính là Vương phi của bổn vương." Ngô Thế Huân tức giận nhìn lại y.

"Ta không lấy chồng." Lộc Hàm nói lại một lần nữa, nhưng vì lo lắng nên giọng càng ngày càng yều.

"Ngươi quyết định được sao? Ha ha ha..." Tâm tình của Ngô Thế Huân đột nhiên rất tốt, hắn cười ha hả.

"Ta không lấy chồng, không lấy chồng, ngươi có nghe thấy không?'' Lộc Hàm thở phì hô to.

"Vương gia, quần áo đã mang tới." Ngoài cửa chợt vang lên thanh âm của Xuân Vũ.

Ngô Thế Huân đột nhiên hôn nhẹ môi y một chút.........sau đó nhìn y, trong khóe mắt mang theo ý cười "Bổn vương có từng nói qua ngươi thực rất đáng yêu không? Ha ha ha....." Hắn cười to, nói xong liền rời khỏi phòng

Lộc Hàm hoảng sợ khi nhìn thấy hắn như vậy "Hắn điên rồi! Hắn nhất định là điên rồi!"

Cư Tình uyển.

'Cô nương, ngươi ăn nhiều một chút đi, ngươi xem, sắc mặt của ngươi tái nhợt rất nhiều rồi, ngươi tội gì phải tự hành hạ bản thân như vậy?' Một tiểu nha hoàn trong tay bưng chén cháo đang an ủi, khuyên giải Châu nhi.

"Ta thật sự ăn không được." Châu nhi nhẹ nhàng lắc đầu, trong đôi mắt đẹp hiện lên đầy vẻ chua xót.

Ngô Thế Huân đi đến ngoài cửa, chợt dừng bước, sắc mặt trầm trọng, cuối cùng vẫn bước vào.

"Vương gia." Tiểu nha hoàn thấy hắn liền vội vàng hành lễ.

Ngô Thế Huân phất tay ý bảo nàng lui xuống, tiểu nha hoàn liền vội vàng lui ra ngoài.

Châu nhi thấy hắn tiến vào, sắc mặt ảm đạm, nước mắt chảy tràn trên khuôn mặt nhỏ nhắn .

"Châu nhi tại sao không chịu ăn uống?" Ngô Thế Huân đứng ở trước giường nhẹ giọng hỏi.

Châu nhi lộ ra vẻ mặt tươi cười vô cùng thê thàm, trong giọng nói mang theo sự tuyệt vọng cực kỳ "Không muốn ăn."

"Châu nhi, bổn vương không biết nên giải thích với ngươi như thế nào? Để làm cho ngươi có thể hiểu được." Trên mặt Ngô Thế Huân tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

"Vương gia không cần cùng Châu nhi giải thích, Châu nhi đều hiểu được, Châu nhi chỉ là một kẻ vô gia cư ăn nhờ ở đậu trong vương phủ, Vương gia không chê bai còn cho ta một mái nhà để trú chân, Châu nhi nên vô cùng cảm kích, sao lại dám si tâm vọng tưởng làm Vương phi." Châu nhi sâu kín nói, tự hạ thấp thân phận mình.

"Châu nhi, ngươi vẫn trách bổn vương ư, bổn vương thực xin lỗi ngươi, nhưng mà Châu nhi à, bổn vương hy vọng ngươi hiểu được từ giây phút ngươi tiến vào vương phủ bổn vương không hề coi ngươi là người ngoài, bổn vương không cho phép ngươi nói mình chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu nữa, từ nay về sau vương phủ chính là nhà của ngươi, ngươi chính là nghĩa muội của bổn vương." Ngô Thế Huân cảm thấy khó xử, không biết làm sao cho vẹn cả đôi đường, nên hắn chỉ có thể nói lời xin lỗi với Châu nhi. 

"Châu nhi không dám trách Vương gia .Vương gia cũng không cần phải xin lỗi Châu nhi. Vương gia nói như vậy, Châu nhi làm sao đảm đương nổi?" Châu nhi vẻ mặt đáng yêu, trong đôi mắt đẹp lóe lên tia lạnh lẽo.

"Châu nhi, về sau bổn vương nhất định sẽ bù đắp cho ngươi, bây giờ ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt đi, hôm khác bổn vương lại đến thăm ngươi." Ngô Thế Huân nhìn nàng một cái sau đó chậm rãi xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, trên mặt Châu nhi hiện ra một chút lạnh như băng. "Ngô Thế Huân ngươi làm sao có thể nhục nhã ta như thế rồi bây giờ lại thốt lời đường mật ''



  Trong đại sảnh của Vương phủ.

Thúy Hà cùng Tiểu Vân bất an đứng ở nơi đó, không biết hôm nay Vương gia cho tìm các nàng đến có chuyện gì không?

Ngô Thế Huân ánh mắt lạnh nhìn các nàng, tuy rằng đối với các nàng không có tình yêu nhưng dù sao cũng từng là nữ nhân của mình, hắn cũng không muốn bạc đãi các nàng.

"Đem đến đây!" một mệnh lệnh vang lên, người quản gia bên cạnh hắn tiến tới, hai tay dâng lên một tập ngân phiếu.

"Thúy Hà, Tiểu Vân ngân phiếu này ta cho các ngươi, về sau các ngươi dùng nó để tự lo cho bản thân mình, các ngươi có thể tự do, lập gia đình cũng tốt, một người sống cũng tốt, số bạc này cũng đủ cho các ngươi sống thoải mái nửa đời sau." Ngô Thế Huân tự mình đem ngân phiếu trao vào tay các nàng.

Thúy Hà cùng Tiểu Vân cầm ngân phiếu trên tay mà cả kinh, giọng nói trở nên run rẩy: "Vương gia, người làm vậy là có ý gì?"

"Bổn vương ý tứ đã rõ ràng, từ nay về sau các ngươi được tự do, không còn là tiểu thiếp của bổn vương nữa." Giọng nói của Ngô Thế Huân có chút lạnh như băng, hắn chán ghét nhất là nữ nhân không biết phân biệt tốt xấu.

"Vương gia, thiếp thân rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? Tại sao Vương gia đuổi chúng ta ra khỏi vương phủ." Thúy Hà cùng Tiểu Vân đột nhiên cùng nhau quỳ xuống, nước mắt ở trong mắt từng đợt từng đợt tuôn ra, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, các nàng không rõ mình đã làm sai chuyện gì?

"Các ngươi không có làm sai, là bổn vương cho các ngươi được tự do, các ngươi hãy thu thập hành trang, ngày mai rời khỏi vương phủ." Ngô Thế Huân có chút không kiên nhẫn khi nhìn thấy các nàng khóc sướt mướt, nước mắt các nàng làm cho hắn cảm thấy phiền chán, trước mắt đều hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn, quật cường của Lộc Hàm.

"Vương gia, thiếp thân van cầu ngươi, thỉnh Vương gia xem xét lại, nể tình chúng ta đã tận tâm hầu hạ Vương gia, xin người không cần đuổi chúng ta đi khỏi vương phủ, nếu người đuổi chúng ta, chúng ta còn có thể đi đâu?" Thúy Hà cùng Tiểu Vân cùng nhau quỳ xuống giữ chặt góc áo hắn, đau khổ cầu xin hắn, nếu bị Vương gia đuổi ra vương phủ các nàng làm sao sống.

"Quản gia." Ngô Thế Huân chán ghét, nhìn bọn họ liếc mắt một cái, các nàng càng quy lụy thì càng làm cho hắn thêm khinh thường các nàng

"Dạ, Vương gia!" Quản gia lập tức hiểu, vẫy tay gọi hai tên gia đinh đến, lôi Thúy Hà cùng Tiểu Vân ra.

Ngô Thế Huân đầu cũng không quay lại, nhanh chóng tiêu sái đi ra ngoài

Thúy Hà cùng Tiểu Vân nhìn thấy hắn tuyệt tình như vậy, càng khóc thảm thiết hơn nữa, tại sao các nàng ngày thường đều tìm mọi cách cẩn thận hầu hạ hắn, để cuối cùng đổi lấy kết cục như vậy. 

"Ai.....Đừng khóc....... Vương gia không phải cho các ngươi ngân lượng nhiều như vậy sao? Về sau tìm một người tốt để thành thân, tạo lập gia đình." Quản gia thở dài khuyên giải.

"Quản gia, Vương gia vì cái gì đột nhiên lại đuổi chúng ta đi? Tiểu Vân lau nước mắt hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình.

"Chuyện này.......". Quản gia có chút do dự không biết mình có nên nói ra hay không?

"Quản gia, ngươi hãy nói cho chúng ta biết đi, để cho chúng ta đi cũng hiểu được vì sao phải đi?" Tiểu Vân nói xong, xuất ra ngân phiếu nhét vào tay quản gia.

"Vương gia muốn lập Vương phi, còn về việc Vương gia muốn lập Châu nhi hay là Lộc Hàm thì kẻ làm hạ nhân như chúng ta cũng không được biết, bất quá ta có một câu muốn khuyên các ngươi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tốt xấu gì Vương gia cũng không bạc đãi các ngươi." Quản gia nhìn vào tờ ngân phiếu nói, hắn đúng là ba phải, đường nào cũng nói được.

"Nhưng mà quản gia, Vương gia muốn lập Vương phi chúng ta đều biết, chúng ta cũng không phản đối, vậy thì tại sao lại đuổi chúng ta đi?" Tiểu Vân vẫn là không rõ, thân phận nàng cùng Thúy Hà không uy hiếp được đến Vương phi.

"Chuyện này ta cũng không biết." Quản gia lắc đầu.

"Tiểu Vân tỷ, hãy quên đi, Vương gia đã quyết định rồi, ngươi cũng biết rõ tính tình của Vương gia mà, chúng ta đi thôi, rời bỏ nơi này, chúng ta đi tìm một cuộc sống mới." Thúy Hà ngược lại bình thản, lấy tay lay lay Tiểu Vân.

'Thúy Hà ngươi cam tâm sao? Nhưng ta còn không cam tâm. Châu nhi là cái gì? Nàng chẳng qua cũng chỉ là muội muội của Mai nhi, Vương gia luôn luôn sủng ái nàng. Lộc Hàm là cái gì? Vương gia hận y vì cái gì lại muốn cưới y? Chúng ta bình thường ngoan ngoãn phục tùng luôn e sợ làm cho Vương gia mất hứng, mỗi ngày thật cẩn thận hầu hạ hắn, nhưng kết quả thì sao? Thính Vũ bị chết thảm trong tay hắn, hiện tại Vương gia lại vô duyên vô cớ từ bỏ chúng ta." Tiểu vân vẻ mặt tức giận bất bình.

"Cam tâm thì sao? Không câm tâm thì sao? Chuyện này không phải chúng ta có thể quyết định được, không phải sao? Tiểu Vân tỷ, chúng ta đi đi, đi tìm cuộc sống của chúng ta, trở về thu thập đồ đạc đi." Thúy hà kéo tay Tiểu Vân, nàng cũng hận, nàng cũng oán ,nhưng mà vẫn phải đối mặt với sự thật.

"Đúng rồi, Tiểu Vân phu nhân, Thúy Hà phu nhân hãy vui vẻ rời khỏi nơi này không phải tốt hơn sao?" Quản gia ở một bên cũng tiếp lời an ủi.

"Đi thôi, Tiểu Vân tỷ." Thúy Hà nhìn thấy nàng không nói lời nào, liền kéo nàng đi ra đại sảnh.

Ban đêm, bên ngoài Lục Bình uyển có một bóng đen lặng lẽ tiêu sái tiến tời bên cửa sổ, trên tay cầm một ống trúc, từ bên ngoài thổi một đám khí vào phòng Lộc Hàm .

Trong lúc ngủ mơ Lộc Hàm không thoải mái nhíu mi một chút, sau đó hôn mê bất tỉnh

Ban đêm, bên ngoài Cư Tình uyển cũng có một cái bong đen lặng lẽ tiêu sái tiến tới bên cửa sổ trên tay cầm một ống trúc, từ bên ngoài thổi một đám khí vào phòng của Châu nhi.

Châu nhi Vẫn chưa ngủ say, chỉ cảm thấy đầu một trận mê muội, sau đó thì cái gì cũng không biết nữa.

Sáng sớm Ngô Thế Huân vừa mới rời giường, chuẩn bị đi vào triều .

Một tiểu nha hoàn vội vã chạy đến bên ngoài cửa phòng lo lắng bẩm báo: "Vương gia, không thấy Châu nhi cô nương." 

"Cái gì? Không thấy Châu nhi." Ngô Thế Huân tâm cả kinh vội vàng mở cửa nói: "Sao lại như vậy?"

Tiểu nha hoàn bị đọa đến toàn thân run rẩy nói: "Sáng sớm nô tỳ đi hầu hạ Châu nhi cô nương thì đã không thấy nàng, nô tỳ tìm khiếp khắp xung quanh nhưng vẫn không tìm thấy nên mới vội vã đến bẩm báo Vương gia."

"Vương gia, không xong rồi!" Lúc này, Xuân Vũ vẻ mặt lo lắng cũng chạy tới.

"Có chuyện gì mà kích động như vậy?'' Ngô Thế Huân sắc mặt bình thản..

"Vương gia, sáng sớm nô tỳ thấy Hưng nhi ngồi khóc, hỏi ra mới biết Lộc ca ca không thấy đâu cả, nô tỳ cẩn thận tìm kiếm chung quanh đều không có phát hiện ra y đâu cả." Xuân Vũ vội vàng hồi bẩm .

"Cái gì? Lộc Hàm cũng không thấy?'' Ngô Thế Huân kinh hãi  .

==============END CHƯƠNG 60==============

Hôm nay up muộn bởi con bạn nó hỏi bài TT^TT Sorry mấy cưng <3 <3 Lần này gay cấn nha ~~ Có ai hóng hiong =))) Nhớ LIKE + CMT + FOLLOW = CHƯƠNG MỚI =)) Yêu thương V

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com