CHƯƠNG 66
"Vương gia..." Trương Ưng nhìn thấy Vương vẫn xuất thần không nói lời nào, đợi đã lâu rốt cuộc không nhịn được mà kêu lên một tiếng.
Ngô Thế Huân lập tức hồi phục lại tinh thần, nhìn Trương Ưng nhẹ giọng phân phó: "Ngươi lui xuống trước tiếp tục cẩn thận điều tra."
"Dạ! Vương gia, ty chức cáo lui trước." Trương Ưng cung kính lui ra ngoài.
Ngô Thế Huân lại cuối đầu trầm tư, sau khi Mai nhi chết, hắn mới phát hiện thì ra nàng còn có một người muội muội, hắn cũng tra xét đã lâu nhưng không tra được ai là hung thủ. Có người đoán là do Mai nhi tự mình hạ độc thì hắn lập tức phủ nhận. Nếu là Mai nhi hạ độc thì tại sao nàng lại tự mình uống, mãi cho đến khi Trữ Vương suy sụp, hắn mới từ miệng đồng bọn của Trữ Vương moi ra được tin tức, thì ra là do Hàn Mộ Xuân sai người hạ độc hắn, nhưng Mai nhi lại oan uổng chết thay cho hắn.
Không biết vì cái gì hôm nay nhớ tới cái chết của Mai nhi, hắn lại cảm thấy kỳ hoặc như vậy, điểm đáng ngờ lớn nhất là việc Châu nhi làm sao ăn được nhân sâm cùng tuyết liên, vì hắn nhớ rõ lần đầu tiên hắn đến, chỉ nhìn thấy đó là một ngôi nhà nghèo nàn, xơ xác.
Việc này hắn cần phải điều tra rõ ràng thêm một chút, nhưng trước hết, lúc này hắn phải đi nhìn xem Lộc Hàm ra sao rồi.
Lục Bình uyển.
"Ca ca, ca làm sao vậy? Có đau lắm không?" Hưng nhi thấy trên vai y lộ ra vết máu, khuôn mặt nhỏ nhắn mang đầy vẻ lo lắng.
"Hưng nhi, ca ca không sao, là ca ca không cẩn thận bị vấp té, không có chuyện gì đâu, đệ không cần phải lo lắng" Lộc Hàm dịu dàng an ủi nó.
"Ca ca, vậy hôm nay đệ có thể ngủ cùng ca được không?" Hưng nhi giương khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập chờ mong.
"Được!"
"Không được." Hai thanh âm đồng thời vang lên.
Ngô Thế Huân bước nhanh tiến vào phòng, nhìn thấy Hưng nhi, cố gắng hạ thấp giọng nói: "Hưng nhi, ca ca bị thương, nếu ngươi ngủ chung ở đây, chẳng may đụng tới vết thương của y, ca ca sẽ đau lắm biết không? Tự mình đi ngủ đi."
"Ân." Hưng nhi nhìn thấy hắn vẫn còn có chút sợ hãi, nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Lộc Hàm nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn lại tới nữa?
Ngô Thế Huân đang tự mình cởi bỏ áo khoác và giày.
"Ngươi muốn làm gì?" Lộc Hàm cảnh giác nhìn hắn, phía sau hắn vẫn còn đang.......
"Làm gì ư? Đương nhiên là đi nghỉ ngơi rồi." Ngô Thế Huân ngữ khí phẫn nộ, trừng mắt liếc nhìn y một cái. Ánh mắt của y như vậy là có ý gì chứ? Coi hắn là dã thú đang động dục sao?
Lộc Hàm cũng trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi buồn ngủ sao không trở về phòng mình mà ngủ, còn đến nơi này làm cái gì?"
"Bổn vương muốn tới thì sao? Còn cần đến sự cho phép của ngươi sao? Đừng quên cả vương phủ này đều là của bổn vương, bổn vương thích ngủ ở chỗ nào thì ngủ ở chỗ đó." Nói xong, Ngô Thế Huân lại nhìn y liếc mắt một cái.
Lộc Hàm xê dịch ra bên ngoài một chút, đối với biểu hiện có chút vô lại của hắn, bất mãn nói: "Ngươi không phải vừa rồi nói với Hưng nhi là ta đang bị thương, không thể đụng vào sao, vì sao giờ lại quên mất vậy?"
"Bổn vương là Hưng nhi sao? Bổn vương là đứa trẻ sao? Hơn nữa, vì ngươi bổn vương đã đem tất cả tiểu thiếp đuổi ra khỏi vương phủ, hiện tại bổn vương không đến nơi này thì biết đi nơi nào?" Con ngươi đen của Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm y, sau đó ôm cổ y
"Đau!" Lộc Hàm thét một tiếng kinh hãi, tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi ngủ nơi này, ta đi ngủ cùng Hưng nhi."
"Ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn nằm xuống cho bổn vương." Ngô Thế Huân một tay ôm lấy thắt lưng y, một tay đặt trên bả vai y "nếu không, để miệng vết thương chảy máu thì đừng trách bổn vương."
"Ngươi có phải là người không vậy, thật là quá đáng mà?" Lộc Hàm thật là nổi giận, hắn thật đê tiện khi lấy vết thương của y để áp chế chính y.
"Ta không chỉ là người mà còn là một nam nhân, ngươi có muốn nghiệm chứng một chút hay không?" Ngô Thế Huân nhếch môi, ý muốn chọc tức y.
"Hạ lưu, vô sỉ." Lộc Hàm nhẹ giọng mắng.
"Tinh thần của ngươi cũng thật tốt, chi bằng chúng ta tìm chuyện gì khác làm để tiêu hao tinh lực một chút." Ngô Thế Huân mở to mắt nhìn y, trong hai tròng mắt lưu động một tia hào quang.
Tâm Lộc Hàm cả kinh, vội vàng nói: "Không cần, ngủ thôi, lập tức ngủ thôi."
"Sớm an phận không phải tốt lắm sao, dông dài cả nửa ngày." Ngô Thế Huân hài lòng khi nhìn thấy y nằm ở bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy y, tránh đi vết thương trên bả vai y. Một mùi hương toát ra từ thân thể y xông thẳng vào mũi hắn.
Lộc Hàm thân thể cứng ngắc, một cử động nhỏ cũng không dám, vì sợ làm cho thân thể hắn nổi lên biến hóa, y cũng sợ hắn đột nhiên thay đổi chủ ý.
Một đêm yên lặng trôi qua, bình minh cứ như vậy mà đến.
Lúc Lộc Hàm mở mắt ra thì Ngô Thế Huân đã rời khỏi phòng.
Sau khi cùng Hưng nhi ăn sáng xong, Lộc Hàm một mình lẳng lặng ngồi trong phòng, còn Hưng nhi thì đi nghe tiên sinh giảng bài.
"Lộc ca ca, ngươi ăn một chút bánh đi, phòng bếp mới vừa làm, ngon lắm, nên bảo ta đem cho ngươi." Xuân Vũ mang một khay thức ăn thơm ngon mang đến.
"Cám ơn ngươi, Xuân Vũ, ngươi cũng ăn một ít đi." Lộc Hàm nói xong liền cầm một cái bánh đưa cho nàng.
Xuân Vũ có chút cảm động nhưng vẫn kinh hãi nói: "Không cần đâu, đây là cố ý làm cho ngươi ăn, ta làm sao dám ăn?"
"Cái gì vậy? Ta muốn ăn." Lúc này, Hưng nhi từ bên ngoài hào hứng chạy vào, thấy khay bánh trên bàn liền cầm lấy ăn.
"Hưng nhi, chậm một chút, tiên sinh giảng bài xong rồi sao?" Lộc Hàm hỏi nó.
Hưng nhi gật gật đầu, cái miệng nhỏ xíu chỉ lo chú tâm ăn.
Lộc Hàm nhìn thấy bộ dạng tham ăn của nó, mỉm cười bất đắc dĩ, cầm lấy miếng bánh đưa lên miệng, nói với Xuân Vũ: "Xuân Vũ, ăn đi."
Vừa tính cắn vào miếng bánh, thì đột nhiên thấy Hưng nhi té trên mặt đất, thống khổ ôm bụng kêu: "Đau quá!"
Lộc Hàm cùng Xuân Vũ cả kinh ném miếng bánh trong tay vội vàng nâng Hưng nhi dậy, lo lắng hỏi: "Hưng nhi, đệ sao vậy?"
Hưng nhi vô lực, thống khổ, mở to mắt nhìn ca ca nói: "Đau bụng quá." Sau đó ngất đi trong lồng ngực Lộc Hàm.
"Hưng nhi....."
Một tiếng kêu thê thảm từ trong Lục Bình uyển phát ra làm vang vọng cả toàn vương phủ
Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân ôm chặt vào trong ngực, nhìn thấy Hưng nhi gương mặt xanh xao, hai mắt nhắm chặt, toàn thân y run rẩy, cắn chặt môi ngăn không cho tiếng nức nở thoát ra khỏi miệng, tránh làm ảnh hưởng đến ngự y, nhưng trên mặt nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi...
Sắc mặt của Ngô Thế Huân tái xanh, vẻ mặt thâm trầm, trong đôi mắt tràn ngập lửa giận, trong lòng hết sức căng thẳng ôm chặt y.
Một lúc sau, ngự y mới đứng dậy, trên trán đầy mồ hôi, vẻ mặt áy náy hồi bẩm: "Vương gia, xin thứ lỗi cựu thần tài sơ học thiển, không thể tìm ra hắn trúng loại độc gì."
Câu nói của ngự y làm cho thân hình Lộc Hàm mềm nhũn, không thể đứng vững, Hưng nhi trúng độc, ngay cả ngự y cũng tìm không ra. Y lập tức cảm thấy tuyệt vọng.
Tìm không ra? Ngô Thế Huân mang y đặt ở bên giường Hưng nhi, gầm lên giận dữ: "Đồ phế vật, truyền lệnh của bổn vương, dán bố cáo ai có thể giải được độc của Hưng nhi bổn vương sẽ trọng thưởng."
"Dạ!" Một tên hạ nhân lên tiếng trả lời rồi vội vàng rời đi.
"Vương gia, cựu thần đã kiểm tra qua khay bánh trên bàn đích thực là có độc, có lẽ nếu tìm được người hạ độc, nói không chừng hắn sẽ có thuốc giải." Ngự y ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.
Khay bánh trên bàn có độc? Trên đầu Ngô Thế Huân nổi đầy gân xanh, một lần nữa có người dám ở trong vương phủ của hắn hạ độc.
"Người đâu? Đem tất cả những người ở phòng bếp đã từng tiếp xúc qua khay bánh này gọi tới cho bổn vương, một người cũng không được thiếu."
"Dạ! Vương gia."
Bọn hạ nhân ở Lục Bình uyển quỳ rạp dưới đất, run như cầy sấy, nhìn lửa giận bùng cháy trong mắt Vương gia như muốn đem người ta cắn nuốt mà thân thể họ không ngừng run rẩy.
"Nói! Khay bánh này là do ai bỏ độc?" Ánh mắt sắc bén của Ngô Thế Huân bắn về phía các nàng.
"Hồi bẩm Vương gia, khay bánh này là do chúng nô tỳ cùng nhau làm, nhưng mà cho dù chúng nô tài có mười lá gan cũng dám hạ độc." Một nô tỳ lớn tuổi vừa khóc vừa run rẩy bẩm báo.
"Vương gia, khay bánh là do nô tỳ đưa đến nhưng nô tỳ thật sự không có hạ độc, thỉnh Vương gia minh xét." Xuân Vũ quỳ ở một bên, dập đầu khóc lóc thỉnh cầu.
Trong phòng lúc này chỉ toàn tiếng than khóc.
Ánh mắt Ngô Thế Huân lạnh lùng đảo qua các nàng, nếu không để cho các nàng chịu chút đau khổ thì các nàng sẽ không khai ra, hắn hô to: "Lấy roi đến cho bổn vương."
"Dạ! Vương gia." Một tên gia đinh ngoài cửa xoay người rời đi.
Bọn hạ nhân nghe đến roi, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, cùng nhau dập đầu cầu xin: "Vương gia, thật sự không phải nô tỳ làm, xin Vương gia minh xét."
Ngô Thế Huân giương đôi mắt vô tình, lạnh như băng nhìn các nàng.
"Vương gia, roi đã mang đến." Tên gia đinh dùng hai tay cung kính dâng lên trước mặt hắn.
Roi trong tay Ngô Thế Huân được giương lên, lạnh lùng nói: "Hiện tại bổn vương cho các ngươi một cơ hội cuối cùng. Nói! Rốt cuộc là ai hạ độc? Nếu không nói thì một người bổn vương cũng không tha."
Bọn hạ nhân nhìn nhau khóc ròng nói: "Vương gia tha mạng, nô tỳ thật sự không biết."
"Xem ra không cho các ngươi nếm mùi đau khổ thì các ngươi sẽ không nói." Ngô Thế Huân vừa dứt tiếng thì roi dài trong tay đã hạ xuống.
"Không cần." Lộc Hàm giờ phút này mới hồi phục tinh thần vội vàng chạy đến ngăn cản.
Ngô Thế Huân hơi sửng sốt, khó hiểu nhìn y nói: "Ngươi không muốn biết ai hạ độc? Ngươi không muốn cứu Hưng nhi sao?"
"Ta đương nhiên là muốn, nhưng nếu vì Hưng nhi mà khiến người vô tội bị hàm oan thì ta đây sẽ cảm thấy trong lòng bất an, huống chi ngay cả ngự y cũng không biết đó là độc gì thì các nàng làm sao biết được? Cho dù các nàng là người trung gian nhưng nếu các nàng không thừa nhận ngươi cũng không thể giết hết tất cả bọn họ. Vương gia thả họ ra đi, đừng để roi của ngươi làm họ bị thương mà vẫn không tìm được người chủ mưu." Lộc Hàm thái độ kiên định, cầm lấy roi dài trong tay hắn.
Ánh mắt của Ngô Thế Huân phát ra tia nhìn phức tạp hoang mang, một lúc sau nhẹ buông roi dài trong tay xuống mặt đất, vung tay lên: "Tất cả các ngươi lui xuống."
"Cám ơn Vương gia, cám ơn Lộc ca ca." Tránh được một kiếp nạn, bọn hạ nhân thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dập đầu tạ ơn.
"Mọi người mau đứng lên, Lộc Hàm chỉ xin các ngươi, nếu thật là có người trong nhóm các ngươi đã hạ độc, xin hãy xem như Hưng nhi còn nhỏ đối với các ngươi cũng không thù không oán, xin đưa cho Lộc Hàm thuốc giải, Lộc Hàm vô cùng cảm kích." Lộc Hàm nhìn bọn họ, trong đôi mắt đẹp đều là đau xót, Hưng nhi là tất cả của y.
Bọn hạ nhân đều đồng loạt nhìn y, sau đó tất cả đều lặng lẽ lui ra ngoài.
Lộc Hàm nhẹ nhàng đi đến bên giường Hưng nhi, nhìn thấy gương mặt mà mình yêu thương, nước mắt nhịn không được lại chảy xuống, y nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó đặt trên mặt mình.
Nhìn thấy vẻ thương tâm muốn chết của y, nắm tay Ngô Thế Huân gắt gao siết chặt "Ngươi yên tâm, bổn vương nhất định sẽ không để nó xảy ra chuyện."
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói thúc giục của Ngô Diệc Phàm: "Lạc thần y, ngươi mau cứu người."
Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm đồng thời sửng sốt "Thần y?" Rồi đột nhiên chợt dâng lên hi vọng.
Một ông lão râu tóc hoa râm đi vào trong phòng, liếc mắt nhìn thấy Hưng nhi đang nằm trên giường, ánh mắt lộ ra một tia hào quang, lập tức nhẹ nhàng đến gần.
Lộc Hàm vội vàng tránh ra, Ngô Thế Huân vừa muốn nói chuyện đã bị Ngô Diệc Phàm lên tiếng ngăn cản, ý bảo hắn không cần nói gì cả.
Ba người dường như ngừng thở, chăm chú chờ đợi kết quả chuẩn đoán của Lạc thần y.
Thật lâu sau Lạc thần y mới đứng lên nhìn bọn họ nói: "Tiểu hài tử là trúng độc 'Tam thiên túy. "
"Tam thiên túy?" Mọi người đều sửng sốt, đây là loại độc gì?
"Lạc thần y, ngươi đừng thừa nước đục thả câu, mau giải độc đi." Ngô Diệc Phàm bất mãn nói.
Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huan cũng gật gật đầu, giải độc cho Hưng nhi quan trọng hơn.
Lạc thần y lườm hắn một cái rồi nói: "Tầm bậy, nếu có thể giải được ta nhất định sẽ tận sức, nhưng mấu chốt là ta không giải được loại độc này.
"Cái gì? Ngươi là thần y mà.Ngay cả ngươi cũng không giải được sao?" Ngô Diệc Phàm chấn động.
"Tiểu tử, ngươi chưa từng nghe qua câu 'thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân' sao?" Lạc thần y trừng mắt nhìn hắn nói.
Trong lòng Lộc Hàm vừa dâng lên một chút hi vọng thì ngay lập tức đều tan biến. Ngay cả thần y cũng không thể giải được độc của Hưng nhi, như vậy Hưng nhi không phải là... Y lảo đảo lui về phía sau hai bước, thân hình mềm nhũn ngất đi.
=================END CHƯƠNG 66 ==============
Cuối cùng cũng up chương mới =)))) Có ai hóng không ^^ Luật như cũ : LIKE + CMT + FOLLOW = CHƯƠNG MỚI . Báo trước là sau khi hoàn thành bộ này , và sau khi thi xong cấp 3 mình sẽ bắt đầu vào viết fic của mình =)) Mong được mọi người ủng hộ nhiệt tình a~ Ai nghĩ hộ cái tên fic hay hay nhé fic sẽ là Ngược luyến tàn tâm nha~ Nghĩ đi a~ Cảm ơn ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com