Chương 2
Chương 2: Hoàng tử x tài tử yêu đương-ing.
Vấn đề một: nếu bạn chỉ nói đùa, cố tình người khác lại tưởng là thật mà cho bạn một câu trả lời rất nghiêm túc, bạn sẽ xử lý thế nào?
Vấn đề hai: người được hoan nghênh rốt cuộc mặt mũi quan trọng, hay là bên trong quan trọng?
Vấn đề ba: bạn là người khác phái luyến, đối phương cũng là khác phái luyến, nhưng cậu ta cố ý cùng bạn biến thành đồng tính luyến ái, xin hỏi bạn muốn lựa chọn như thế nào?
Lộc Hàm dùng thời gian năm giây trả lời xong ba vấn đề.
Đáp án một: không muốn bị đánh tốt nhất đừng nói là nói đùa.
Đáp án hai: một người được hoan nghênh hơn cả bạn ngay cả bên trong hay mặt mũi đều không cần, bạn còn so đo với cậu ta làm gì?
Đáp án ba: câu này khó giải, trước bỏ qua.
Đại não Lộc Hàm kịp thời khởi động lần nữa, lập tức đổi thành hình thức chuyên nghiệp nói:
-Ha ha, vậy cậu suy nghĩ kỹ rồi nói với tôi một tiếng, tôi đi làm việc trước!
Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, Lộc Hàm nhát gan lùi về quầy bar, chỉ cần coi như chưa có chuyện gì xảy ra là xong. Mãi đến khi Ngô Thế Huân rời khỏi quán cà phê, hai người đều không nói chuyện với nhau, nhưng Lộc Hàm không cách nào bỏ qua ánh mắt dính trên người mình từ đầu đến cuối kia.
Cậu luôn cảm giác hình như mình đã chọc vào một sinh vật không nên dây.
Người nếu có phiền não để tâm vào chuyện vặt vãnh cũng không có ích gì, bởi vậy Lộc Hàm quyết định thỉnh giáo với đại sư.
Hôm sau đến trường, giờ cơm trưa Lộc Hàm với bạn thân Biện Bạch Hiền cùng ra ngoài trường ăn cơm. Tìm một quán mì rất ồn ào ngồi xuống, không sợ nói chuyện bị nghe thấy.
Hai người cùng gọi một bát mì xương hầm nước trà, Lộc Hàm luôn giữ thói quen giống trẻ con, ví dụ như trước khi ăn mì sẽ dùng đũa cắt mì trước.
-Hiền Korea, hình như tôi không cẩn thận bẻ cong người ta rồi.
Biện Bạch Hiền quen uống súp trước khi ăn món chính khẽ run tay, không cẩn thận bị bỏng đầu lưỡi.
-Mẹ! Ông học chiêu này ở đâu hả? Muốn đánh lén tôi cũng đừng chọn lúc ăn cơm...
Rót một cốc trà bí đao lạnh cho Biện Bạch Hiền, Lộc Hàm cường điệu:
-Tôi nói thật đấy. Hôm qua hỏi đùa đối phương có muốn thử với đàn ông không, ai ngờ cậu ta lại trả lời nếu là tôi cậu ta sẽ xem xét!
-... Mẹ. – Biện Bạch Hiền cảm thấy bó tay, cậu nói: -Nếu tôi là hủ nam khẳng định sẽ hưng phấn muốn ông lập tức đồng ý.
Lộc Hàm ăn một miếng mì, lập tức vuốt mông ngựa hỏi:
-Biện đại sư, không hiểu ngài có cao kiến gì?
-Có gì mà khó, chiều cao, mặt mũi, đầu óc, túi tiền, danh tiếng, có sở thích bất lương không cùng tiền lương bao nhiêu. – Biện Bạch Hiền uống một ngụm súp lớn, sảng khoái khà một tiếng. –Còn nữa, đầu năm này giới tính không quan trọng, năng lực tình dục mới là trọng điểm.
Lộc Hàm thấy lời Biện Bạch Hiền nói rất có đạo lý, trong đầu hiện lên dáng vẻ Ngô Thế Huân, trả lời theo thứ tự:
-Cao khoảng 183cm, mặt mũi cùng đầu óc đều năm sao, gia thế mạnh nên túi tiền sâu, nhân duyên tốt nên danh tiếng tốt, không phát hiện có sở thích bất lương, luật sư hoặc kiểm sát trưởng tương lai nên tiền lương có lẽ không tồi, còn năng lực tình dục... Chưa dùng bao giờ nên chưa rõ lắm.
-Mẹ, đối tượng ưu tú như vậy sao tôi không gặp được! – Biện Bạch Hiền tỏ vẻ tiếc nuối, lại hỏi: -Trong trường chúng ta à? Người phù hợp những điều kiện này tôi chỉ có thể nghĩ đến một.
-Chính là người đó. – Lộc Hàm rất nghiêm túc nói.
-... Là người kia thật?
Lộc Hàm gật đầu khẳng định, toàn bộ đại học T cũng chỉ có một người này.
Biện Bạch Hiền ném đũa không nói nên lời, chỉ có miệng tạo hình chữ 'shit', vẻ mặt vặn vẹo như đang nói: Đàn ông chất lượng tốt khắp thiên hạ sao đều đi làm gay? (Hình như chú cũng hay tự nhận mình là đàn ông chất lượng tốt ha Bon ha?~)
Nghĩ đến chiều còn có lớp, hai người tạm để chủ đề sang một bên, chăm chú ăn xong tô mì.
Trên đường về trường, Biện Bạch Hiền khó hiểu hỏi:
-Không thể nào, Ngô Thế Huân không phải là một người sắt thẳng tưng tưng, cứng cong cong từ đầu tới đuôi sao?
-Có lẽ cậu ta đã thất vọng cực độ với phụ nữ thật? – Nghĩ đến cô rùa biển hôm qua, Lộc Hàm lại liên tưởng đến khách nữ cho cậu một cái tát lần trước, lòng có chút ưu tư. -Ừ, phụ nữ rất đáng sợ.
-Chuẩn chuẩn!
Lộc Hàm nhún vai không cho là đúng, Biện Bạch Hiền lại tiếp lời
-Nhưng, đã có người đàn ông điều kiện tốt muốn cong với ông gắn bó đến hết đời như vậy, ông cứ dứt khoát theo cậu ta đi!
-Ông nghiêm túc? – Trong lòng Lộc Hàm còn hoài nghi.
Biện Bạch Hiền vỗ ngực cam đoan.
-Đương nhiên! Nghiêm túc đến không thể nghiêm túc, nghiêm túc còn hơn Thiết Mộc Chân!
Lộc Hàm xoa xoa cằm, càng nghe càng thấy đề nghị của bạn tốt rất không tồi, dáng vẻ cẩn thận suy tư khiến Biện Bạch Hiền không nhịn được thổ tào:
-Từ đầu tới cuối ông đều không bài xích đồng tính luyến ái, tôi thấy ông vốn rất vừa ý Ngô Thế Huân!
-Í? – Nghe Biện Bạch Hiền nói vậy Lộc Hàm mới giận mình đúng là thế thật, cậu dường như hoàn toàn không nghĩ đến việc từ chối, ngược lại luôn nghĩ có nên chấp nhận không...
Mẹ, hóa ra cậu có hứng thú với sâu lông? Lộc Hàm lập tức ngây người.
Vẫn cho là mình chỉ thích nữ sinh, sau đó phát hiện mình có thể là song, ngoài kinh ngạc Lộc Hàm hoàn toàn không mâu thuẫn.
Lúc họ quay lại trường còn cách giờ vào lớp 20 phút, có thể chợp mắt một lát.
Nhưng chuyện nên đến sẽ đến, càng không muốn gặp cố tình lại trực tiếp tìm tới cửa.
Khi Ngô Thế Huân xuất hiện trước cửa lớp khiến bạo động không nhỏ, nhân vật nổi danh trong trường quả nhiên danh bất hư truyền.
-Tìm người? – Lộc Hàm chủ động bắt chuyện.
-Ừ, tìm cậu. – Ngô Thế Huân không đợi đáp lại đã nắm cổ tay Kỷ Tử Mân kéo đi.
-Chờ, chờ đã, tôi còn phải học! – Tuy còn thời gian, nhưng Lộc Hàm chưa chuẩn bị tâm lý đối mặt với Ngô Thế Huân.
-Mấy phút là được rồi, tôi suy nghĩ xong rồi, tôi muốn nói cho cậu câu trả lời của tôi.
Mới một ngày đã suy nghĩ kỹ? Thưa ông ông không tham khảo ý kiến của bạn bè bố mẹ thầy cô à? Cậu tối thiểu còn hỏi ý kiến bạn thân.
Đợi đã, kỳ thật tên này còn đang suy nghĩ cậu lại khổ não có nên đáp ứng không, như thế chẳng phải tỏ vẻ thực ra mình rất chờ mong hai người có thể hẹn hò? Lộc Hàm nghĩ thông suốt thì thầm ôm đầu gào thét, vô cùng muốn tìm mặt tường đâm vào.
Hóa ra trước khi cậu bẻ cong Ngô Thế Huân, mình đã cong trước rồi!
Ngô Thế Huân dẫn Lộc Hàm đến tầng thượng khu nhà nghệ thuật, bên trên rất trống trải, gió rất to, quần áo hai người bị gió thổi bay phần phật.
Tóc mái buộc kiểu công chúa của Lộc Hàm bay lung tung, cậu dùng tay vén tóc cố định. (Buộc gì kỳ vậy?=.=)
-Nói đi, câu trả lời của cậu.
Binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn, Lộc Hàm không rõ cách nghĩ của mình với Ngô Thế Huân. Cậu quả thực có hảo cảm với Ngô Thế Huân, nhưng điều đó thành lập trên cơ sở đồng tình đối phương bị đá nhiều lần. Tuy ngẫu nhiên sẽ chú ý tới Ngô Thế Huân, nhưng nhìn thấy người lại không xúc động như khi đối mặt với con gái – không bài xích còn rất chờ mong? Đúng là điên rồi.
-Lộc Hàm, chúng ta hẹn hò đi. – Ngô Thế Huân vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng không đổi, giọng điệu cũng rất bình thản, nhưng nghe được sự nghiêm túc trong lời hắn nói. –Xin chỉ giáo.
Lộc Hàm mỉm cười, tim đập không dồn dập như suy nghĩ, cậu xòe tay về phía Ngôn Hành nói:
-Quả thực phải chỉ giáo.
Ngô Thế Huân cầm chặt bàn tay nhỏ hơn mình rất nhiều của Lộc Hàm. Tay cậu giống với người cậu, trắng nõn xinh đẹp, đầy hơi thở nghệ thuật.
Lộc Hàm bị ánh mắt sâu thẳm của Ngô Thế Huân nhìn cho cả người bứt rứt, có cảm giác quỷ dị như mình là tác phẩm được giám định thưởng thức.
Cậu muốn rút tay nhưng đối phương lại không hề động đậy. Bàn tay Ngô Thế Huân rất lớn mà mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng lại thon dài, nhiệt độ cơ thể hắn rất cao, nóng đến rực người, hoàn toàn khác với khuôn mặt lạnh băng có thể chết cóng người kia.
-Sao vậy, vừa xác định quan hệ xong đã vội vàng muốn bồi dưỡng tình cảm? Tôi là bé ngoan, còn phải về đi học.
Lúc này tính tùy tiện của Lộc Hàm hoàn toàn bộc lộ, bị nắm chặt là tay phải, cậu liền chụp tay trái lên bàn tay Ngô Thế Huân, ngón cái ma xát mập mờ lên mu bàn tay hắn. Cảm giác tay đối phương thả lỏng Lộc Hàm lập tức rút tay mình về.
Tiếp đó,Lộc Hàm xòe lòng bàn tay lên trước mặt Ngô Thế Huân nói:
-Điện thoại.
Mặt Ngô Thế Huân lộ vẻ khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn rút điện thoại trong túi ra, mở khóa màn hình xong mới đưa cho Lộc Hàm.
Chậc chậc, là nhãn hiệu mời Iron Man quay quảng cáo. Lộc Hàm nhận điện thoại, ngón tay bấm bấm vài cái lưu lại số điện thoại của mình, tiếng rung ong ong vang lên, cậu lấy di động ra xác nhận là dãy số của Ngô Thế Huân liền ấn nút kết thúc trả lại cho nguyên chủ.
Nếu mắt Ngô Thế Huân tốt sẽ phát hiện hai người cầm cùng một kiểu điện thoại, sau khi hai người khoác lên danh hiệu tình nhân liền biến thành điện thoại tình nhân.
-Tôi đi trước, có việc call tôi, nếu không thì đến quán ngồi một lúc cũng được. – Lộc Hàm vẫy tay, không mang theo một khối băng.
Nhìn bóng lưng của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân cảm thấy trên mu bàn tay còn lưu lại xúc cảm mịn màng. Hắn cầm điện thoại kiểm tra, phát hiện trong danh sách liên lạc có thêm một dãy số lạ lẫm, tên rất lười biếng, chỉ nhập đúng một chữ Lộc.
Ngô Thế Huân ấn nút sửa, đầu tiên đổi thành 'Lộc Hàm', hình như không đủ thân mật, xóa đi sau đó nhập vào 'tiểu Hàm', rất giống con gái, sau lại đổi thành 'Tiểu Lộc', phụ họa theo nhân vật chính tiểu Minh được hoan nghênh nhất có vẻ không tốt lắm... Do dự rất lâu, cuối cùng Ngô Thế Huân nhập vào bốn chữ – hoàng tử điện hạ, hắn nở nụ cười thỏa mãn.
Bên kia, trên đường quay lại lớp học Lộc Hàm cũng đang sửa số điện thoại mới đến tay, lựa chọn từ anh chàng lạnh lùng, sâu lông, anh bị đá đến tên thật Ngô Thế Huân, đều bị cậu loại từng cái. Cuối cùng quyết định danh xưng bốn chữ – tài tử đại nhân.
Cái gọi là duyên phận và ăn ý, đơn giản như thế đó.
◇◆
Tin hoàng tử khoa nghệ thuật cùng tài tử khoa luật chính thức hẹn hò, không ai biết.
Trong đó đương nhiên không tính Biện Bạch Hiền, nhưng cậu rất cẩn thận trong chuyện này, không khoe khoang khắp nơi, không bát quái tò mò. Trừ khi Lộc Hàm chủ động nói với cô, nếu không sẽ không can thiệp chuyện yêu đương của bạn thân.
Không ai biết bọn họ đang hẹn hò là chuyện rất bình thường, dù sao hai người từ lúc xác nhận quan hệ đến qua lại với nhau sau đó, dù là ai cũng không nhìn ra họ là một đôi, sinh hoạt cùng học hành hoàn toàn không cùng một đường.
Tình tiết yêu đương phát triển siêu nhanh một cách khó hiểu, bây giờ là muốn đi thẳng đến kết thúc ư?
Manga thiếu niên không nhiều view biên tập sẽ trực tiếp kết thúc, nhưng tốt xấu gì còn cố gắng một lần; câu chuyện tình yêu thuộc về Lộc Hàm thì vừa mở đầu trực tiếp thành hố, quá trình đâu? Kết thúc đâu? Đừng nói gì đến ngoại truyện!
Tranh thủ thời gian rảnh lúc làm thêm, Lộc Hàm gục trên quầy bar than thở, cậu lập tức hiểu vì sao tình cảm của Ngô Thê Huân đoản mệnh như vậy, cũng có thể hiểu được khổ sở cùng lên án của mấy cô gái kia. Hai tuần không hề quan tâm, cứ như 'Cuộc sống của tôi có cậu, tương lai của cậu lại không có tôi', không đúng, tám phần là Ngô Thế Huân đã quên có người là cậu rồi!
Nghĩ đến câu 'xin chỉ giáo' của Ngô Thế Huân, đây không phải là cần chỉ giáo mà là phải xóa đi luyện lại một lần, đạt tới trình độ nhân thần đều phẫn nộ. Đối mặt với đối thủ 'mạnh mẽ' như vậy, chả trách những cô gái kia muốn phóng thích đại tuyệt chiêu, Lộc Hàm cảm giác đồng tình mình dành cho Ngô Thế Huân rất không đáng giá.
Lộc Hàm không rõ lắm đồng tính luyến ái với khác phái luyến hẹn hò có khác biệt không, cậu tính toán chi li như vậy có thể lộ vẻ nương khí quá không, nhưng yêu đương chẳng lẽ không quan trọng? Nói thật, ai bảo yêu thương sẽ không có tình thương như Ngô Thế Huân, coi như mình hoàn toàn chơi bời với một số cô gái thì lúc mới hẹn hò ít nhất sẽ gọi điện hỏi han.
EQ của tên kia đều bị IQ nuốt hết rồi à.
Lộc Hàm cảm thấy nghĩ ngợi lung tung không phù hợp với phong cách của mình, nếu hai người cứ dần dần đi đến cuối quan hệ như vậy cũng không sao, dù sao cậu cũng không có ý định nghiêm túc.
Tình yêu thuộc về Lộc Hàm, thuần túy là tham lam nuông chiều của đối phương. Nhưng cậu là bông hoa khó chiều, không dùng tình yêu tưới tắm sẽ héo rũ, một sâu lông không biết phải trả giá yêu đừng nghĩ leo lên người cậu!
-Hoàng tử điện hạ gần đây tâm tình rất kém nhỉ? – Độ Khánh Thù ngậm chocolate, khoác vai Lộc Hàm hỏi: -Linh cảm khô kiệt? Chưa thỏa mãn dục vọng? Có phải lại bị con gái đánh không?
-Chủ quán, bỏ ngay cái vẻ hả hê của anh đi, cẩn thận em không vui liền xin nghỉ một tuần đấy. – Lộc Hàm cầm mu bàn tay Độ Khánh Thù dời sức nặng ra khỏi vai. –Tin em đi, việc buôn bán của anh sẽ kém rất nhiều.
Độ Khánh Thù giơ hai tay đầu hàng, không dám lôi việc buôn bán ra đùa giỡn.
-Trấn điếm chi bảo xin bớt giận, tôi đi thăm bạn tốt cà phê của tôi.
Lộc Hàm vờ như muốn nhào tới, cửa quán đúng lúc bị đẩy ra.
Độ Khánh Thù kịp thời phản ứng, cười nói:
-Hoan nghênh quý khách!
Khách vào đúng là Ngô Thế Huân mà Lộc Hàm chửi bới hai tuần, hai người bốn mắt chạm nhau.
Lộc Hàm nhìn thoáng qua khu ghế salon, đúng lúc có một đôi tình nhân ngồi.
-Vị trí cố định đã có khách, cậu chọn chỗ khác ngồi đi.
Ngô Thế Huân lắc đầu, từ chối:
-Tôi phải đi làm thêm, chỉ thuận đường tới thăm cậu chút thôi.
Mẹ, không tiện đường thì ném cậu ra ngoài không gian đúng không? Lộc Hàm khởi động hình thức chuyên nghiệp, cười nói:
-Nhìn thấy rồi, có hài lòng không?
-... – Ngô Thế Huân không biết trả lời thế nào.
Độ Khánh Thù đứng bên cạnh đương nhiên có ấn tượng với Ngô Thế Huân, cảm thấy qua lại giữa hắn với Lộc Hàm rất lạ, cũng làm người ta rất tò mò, trực giác quan hệ của hai người không tầm thường.
Độ Khánh Thù đến bên cạnh Lộc Hàm, ở trước mặt người còn lại hỏi:
-Bạn bè? Bạn trai? Hay là bạn tình?
Lộc Hàm cười bí hiểm, nói:
-Chủ quán hiểu rõ em như vậy, anh cảm thấy thế nào?
-Tôi đúng là có hiểu cậu, nhưng chỉ sợ còn chưa sâu sắc. – Muốn chơi trò mập mờ,Độ Khánh Thù có năm tháng huy hoàng tuyệt đối sở trường hơn Lộc Hàm.
Vẻ ngoài Ngô Thế Huân nhìn như bình tĩnh, nhưng Độ Khánh Thù quả thật đã nhận được ánh mắt từ hắn. Ừm, rất khó hình dung.
Lộc Hàm biết bản tính ác liệt thích nhiều chuyện của Độ Khánh Thù, quyết định bỏ qua anh, ngược lại nói với Ngô Thế Huân:
-Cậu phải làm thêm, tôi cũng phải làm việc, người nhìn thấy là tốt rồi, đừng để bị muộn.
Vốn tưởng rằng có thể đuổi núi băng đi, không ngờ Ngô Thế Huân lại thả bom nổ người:
-Khi nào tan làm? Tôi tới đón cậu.
-Năm giờ. – Trả lời là Độ Khánh Thù, Lộc Hàm trừng mắt lườm anh một cái.
Ngô Thế Huân gật đầu, nhớ kỹ rồi mới chịu đi.
Đây chính là nội dung phát triển siêu ảo gì đó? Thậm chí Lộc Hàm còn hoài nghi hai tuần bị lơ là tình tiết ngược tâm mình tưởng tượng ra.
Lộc Hàm ngơ ngác nhìn về phía Độ Khánh Thù.
-Em có mảnh mai như vậy à? Sợ em bị tập kích? – Ngô Thế Huân vậy mà nói muốn tới đón cậu tan làm?
Tề Bạch nhún vai, đã nói muốn thăm bạn tốt cà phê của mình.
-Là sợ cậu tập kích người ta!
-... Em cầm thú như vậy? – Lộc Hàm im lặng nhìn trời, nhưng trong lòng vẫn thấy chút mừng rỡ.
Miễn cưỡng coi Ngô Thế Huân là một nhiệm vụ phải hoàn thành, thưởng cho cậu một ít điểm kinh nghiệm là được rồi. Lộc Hàm cúi đầu sát ly, trong miệng khẽ ngâm nga một bài hát.
Năm giờ năm phút chiều, Kỷ Tử Mân ra khỏi quán cà phê trong tiếng cười của Độ Khánh Thù, mà Ngô Thế Huân là một người đúng giờ đã đứng trước cửa chờ.
Lộc Hàm đi ra cười rạng rỡ:
-Đi thôi!
Bị nụ cười sáng ngời của Lộc Hàm làm thất thần, Ngô Thế Huân khẽ ho một tiếng bỏ đi trước.
-Sao cậu lại nhớ chờ tôi tan làm? Cậu không giống một người sẽ đợi tình nhân tan làm. – Lộc Hàm sóng vai Ngô Thế Huân đi về phía đại học T.
Lộc Hàm là vì nhà ở gần trường, còn Ngô Thế Huân... Khả năng là tiện đường.
-Cậu không biết tôi, đừng nói như vậy. – Ngô Thế Huân liếc Lộc Hàm, giọng điệu có vẻ nghiêm khắc.
Lộc Hàm sững sờ, chưa từng bị hung dữ như vậy làm cậu thấy hơi khó chịu, nhưng Ngô Thế Huân nói cũng đúng. Thầm rủa một câu mẹ nó, cậu cười nhạt nói:
-Cho nên? Cậu muốn tôi giải thích với cậu à?
Ngô Thế Huân thân là rường cột tương lai của giới tư pháp, sức quan sát thật ra khá nhạy cảm, hắn biết lời mình vừa nói đã làm Lộc Hàm bực.
-Cậu tức giận?
-Mẹ, con mắt nào của cậu thấy tôi tức giận? – Lộc Hàm dưới cơn tức giận phun ra câu cửa miệng của bạn thân.
Hai con mắt đều nhìn thấy, hai lỗ tai thì chưa nghe.
-Đừng nói tục, không dễ nghe.
Mẹ, cậu quản được hả?
-Câu cửa miệng của đứa bạn, không cẩn thận học theo. – Lộc Hàm trợn trắng mắt, tức giận cãi lại.
-Loại bạn này không hợp với cậu. – Ngô Thế Huân dường như bỏ qua cấp bậc bạn trai, trực tiếp thăng chức thành bố.
Bạn thân bị ghét bỏ khiến Lộc Hàm càng bốc hỏa.
-Bạn này, xin hỏi bạn dùng thân phận gì quản thúc tôi? Bạn bè hay là bạn trai? À, đừng nói với tôi là bạn tình.
Nghe những lời đầy châm chọc của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân nhíu mày.
-Tôi cho là chúng ta đang hẹn hò.
-Vậy sao? Nhưng người hai tuần lễ cũng không liên lạc, tôi cho là chúng ta chia tay rồi.
Tuy đa phần là Lộc Hàm nói dỗi, nhưng lại nói thẳng khó khăn giữa hai người. Còn chưa hẹn hò nghiêm túc đã đầy rẫy vấn đề, như vậy tình cảm còn có thể tiếp tục duy trì không?
Ngô Thế Huân là người tỉnh táo hơn, hắn nói:
-Cậu cũng không liên lạc với tôi, tôi cho rằng cậu bận rộn nhiều việc nên không quấy rầy.
-Cậu cho rằng, cậu rất hiểu tôi à? – Lộc Hàm trả lại y hệt.
Cho nên, đôi tình nhân hai tuần không liên lạc, nguyên nhân lại là vì hai bên đang đợi đối phương gọi điện! WTF!
Lộc Hàm tự mình kiểm điểm-ing, quả thực cậu không muốn chủ động gọi điện hỏi thăm Ngô Thế Huân. Trước đây đều là nữ sinh gọi trước, nếu thấy gọi nhỡ cậu sẽ gọi lại, vì trước giờ đều là bên được theo đuổi, chủ động trước giờ đều là người khác nên Lộc Hàm chưa từng nghĩ mình cũng nên chủ động.
Xem ra bên Ngô Thế Huân cũng không khác gì, nhưng đa phần là do tri kỷ, sợ cậu bận rộn? Chẳng lẽ tên này chưa từng nghe 'có bận rộn cũng phải uống ly cà phê' à? Không dám gọi điện thì không biết trực tiếp đến quán tìm người à? Hôm nay mới xuất hiện có phải quá muộn không!
Ngô Thế Huân nắm tay Lộc Hàm, nói:
-Xin lỗi.
Giáo dục của chị gái rất tốt, dù bạn có sai hay không thì khi đối mặt với tình nhân đang tức giận cứ nhận sai trước là được! Phần lớn người nghe được xin lỗi sẽ bớt kiêu ngạo đến một nửa, sau đó mới dễ nói chuyện. Ngô Thế Huân tuân theo lời dạy của chị gái, quả nhiên, Lộc Hàm nhếch miệng, rõ ràng nguôi giận không ít.
-Tôi không tức giận, lần sau cứ gọi điện, nếu tôi làm việc không nghe được thì nhắn lại hoặc nhắn tin đều được, tôi cũng sẽ làm như thế. –Lộc Hàm thở dài, cười nói: -Ngốc chết mất, việc này nói ra sẽ bị cười chết thôi!
Ngô Thế Huân cũng cười, nắm tay Lộc Hàm không buông, hai người nắm tay cùng đi về nhà.
-Cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về.
Lộc Hàm không từ chối.
-Hẻm số 6 ngõ 50, một chung cư màu vàng nhạt.
Hai người đi trên đường cái, động tác thân mật của hai thằng con trai tự nhiên khiến không ít người qua đường chú ý, nhưng xã hội bây giờ không khí cởi mở, mà vẻ ngoài của hai người lại rất đẹp mắt nên không ai lộ vẻ phản cảm khó chịu.
-Tôi biết chỗ đó, tôi ở ngay cuối hẻm.
Nghe Ngô Thế Huân nói vậy Lộc Hàm kêu lên:
-Thật hay giả vậy? Cho tới giờ tôi chưa từng gặp cậu.
-Tôi đều rẽ sang một đường khác, cậu ở đầu ngõ chắc là đi đường lớn.
Nói không sai, chả trách tới giờ chưa từng gặp nhau.
Ngô Thế Huân an toàn đưa tình nhân đến cổng khu.
Chung cư Lộc Hàm ở rất mới, vừa xây xong trước khi cậu lên đại học, mẹ cậu trực tiếp mua một căn ba phòng một sảnh cho con trai. Hiểu đây là cách bày tỏ tình cảm duy nhất mà người mẹ bận rộn công việc làm được, Lộc Hàm không từ chối ý tốt của bà, an tâm ở lại.
Một mình ở một nhà chỗ tốt là tự do, yên tĩnh, thuận tiện, chỗ xấu là không dễ kết bạn. May mà Lộc Hàm có thói quen một mình, trước khi thân với Biện Bạch Hiền cũng sống rất thoải mái.
-Cậu ở với bố mẹ? – Ngô Thế Huân hỏi.
-Không, bố tôi chết rồi, mẹ tôi ở nước ngoài. – Lộc Hàm nói thẳng không hề giấu giếm. –Cậu thì sao? Tôi nhớ cậu ở với người nhà.
Nơi phát tin tức chính là cuộc đối thoại giữa Ngô Thế Huân với cô rùa biển ở quán cà phê.
-Tôi cũng sống một mình, cuối tuần có rảnh mới về nhà.
Có rảnh thì về nhà chứ không phải đi với bạn gái, cô rùa biển đáng thương.
Lộc Hàm bỗng rất muốn khiêu chiến thử xem Ngô Thế Huân có khó hẹn thật không, bèn hỏi:
-Ngày mai là chủ nhật, đúng lúc tôi cũng được nghỉ, muốn hẹn hò không?
Ngô Thế Huân tuy không tỏ vẻ khó xử nhưng quả thật có suy nghĩ một lúc khiến Lộc Hàm cũng cảm thấy băn khoăn. Dù sao tài tử xếp lịch hằng ngày mà, nhất định là một người bận rộn.
Không ngờ Ngô Thế Huân lại gật đầu đồng ý.
-Được, mấy giờ?
Oa oa, Lộc Hàm có cảm giác rút trúng phiếu đặc biệt, được tài tử đại nhân cho phép không dễ dàng mà!
◇◆
Lộc Hàm là người có thưởng thức, dù chỉ đi mua một hộp cơm cậu cũng không mặc đồ ngủ và dép lê ra ngoài, đây là nguyên tắc cá nhân của cậu. Bởi vậy với cuộc hẹn quan trọng, cậu càng phối đồ theo hành trình và tâm tình trong ngày.
Hẹn với Ngô Thế Huân mười một giờ, đối phương sẽ đích thân đến đón. Lộc Hàm đứng trước tủ quần áo, cuối cùng chọn một chiếc áo sơmi caro màu rực rỡ, áo khoác giả len màu xám đậm, nửa người dưới là quần bó chân kiểu anh màu nâu nhạt, đeo một đôi giày lười màu nâu đậm. Đứng trước gương ngắm nghía mình một hồi, Lộc Hàm tương đối thỏa mãn với tạo hình của mình.
Chuông di động vang lên, màn hình biểu hiện là Ngô Thế Huân, Lộc Hàm cầm balo trên ghế salon đồng thời nghe điện thoại nói:
-Tôi xuống đây.
[Ừ, tôi ở ngay cửa chính.]
Đeo giày xong, cầm chìa khóa trên tủ giày ở huyền quan, Lộc Hàm khóa cửa xong liền đi thang máy xuống tầng một. Vừa ra cổng cậu đã nhìn thấy một chiếc xe bốn bánh màu bạc đứng trước cửa, thầm than kẻ có tiền vạn ác.
Dù gia cảnh Lộc Hàm cũng rất tốt, nhưng một sinh viên lái xe xịn đi hẹn hò thì quá kiêu ngạo rồi.
Mở cửa ghế phụ ngồi xuống, Lộc Hàm ngăn ý tốt muốn đeo dây an toàn giúp mình của Ngô Thế Huân, cũng không phải con gái cậu không quan tâm những thứ này.
-... Đây là xe của cậu?
-Của anh tôi, hôm nay anh ấy nghỉ.
Lộc Hàm nhớ không nhầm thì anh trai Ngô Thế Huân cũng là một luật sư. Xem ra thu nhập rất tốt.
Khởi động xe, Ngô Thế Huân nhìn gương hậu chú ý phía sau xe, vừa hỏi:
-Phim chiếu lúc 1h30, chúng ta đi ăn cơm trước?
-Ừ, tôi không ăn cay cùng đồ nướng, những thứ khác thì tùy. – Lộc Hàm vừa lên xe liền biến thành tộc cúi đầu, mở line nói chuyện với Biện Bạch Hiền.
[làm cái gì đấy]
[hẹn hò với tài tử ing]
[Mẹ, lão đại đang nước sôi lửa bỏng ông lại thấy sắc quên bạn]
Lộc Hàm nhìn đối thuận im lặng toét miệng cười, ngón tay đặt trên màn hình di động muốn trả lời.
Ngô Thế Huân đang chăm chú lái xe nghiêng đầu liếc nhìn Lộc Hàm, tiếp tục chủ đề ăn cơm:
-Có thể ăn được gỏi cá kiểu Nhật không? Phía trên rạp chiếu phim có phố mỹ thực, rất tiện.
-Có thể. – Lộc Hàm không quên mình còn đang hẹn hò, ngẩng đầu cười ngọt lịm với Ngô Thế Huân.
[kháo, ngày mai nhớ chuẩn bị báo cáo]
[không biết hôm nay có thể đá vào golf không]
Lộc Hàm cười mờ ám, hoàn toàn có thể tưởng tượng Biện Bạch Hiền bị quấy rầy công việc sẽ nổi bão thế nào.
Ngô Thế Huân nghe thấy tiếng cười bên cạnh, không nhịn được hỏi:
-Cậu hình như rất vui vẻ, đang nói chuyện với ai?
Lộc Hàm cho rằng Ngô Thế Huân sẽ không hỏi vấn đề này, có hơi bất ngờ. Đang do dự nên trả lời thế nào, cậu chợt nhớ đánh giá về Biện Bạch Hiền của Ngô Thế Huân hôm qua, liền khiêu khích nói:
-Bạn xấu dạy tôi thô tục.
Ngô Thế Huân chuyển tay lái, xe rẽ vào một đường nhánh.
-Nữ sinh?
-Nam sinh. – Kỷ Tử Mân trả lời rất rõ ràng.
-... Bạn trai?
Lộc Hàm lườm Ngô Thế Huân, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Bạn, tốt.
Mẹ, hóa ra bản tính của tên này là đa nghi? Quản hơi bị rộng đấy!
-À. – Ngô Thế Huân chống tay trái lên cửa sổ xe, ngón tay chống bên môi, không hỏi thêm gì.
Lực chú ý của Lộc Hàm lần nữa trở lại điện thoại, Biện Bạch Hiền đã trả lời.
[Đói vậy? Nhớ mặc áo mưa]
Thoát khỏi giao diện chat, Lộc Hàm nhét di động vào túi, sau đó liền nghiêng đầu dùng ánh mắt vô cùng ai oán nhìn chằm chằm vào Ngô Thế Huân, không nói một lời.
Ngô Thế Huân từ gương hậu nhìn thấy vẻ bất mãn của Lộc Hàm, biết vừa rồi mình lỡ lời liền chân thành nói:
-Xin lỗi, tôi không nên hỏi như vậy.
-Không cần phải xin lỗi, tôi so với ai khác đều hiểu rõ những đồn đãi ấy nói thế nào. – Nổi tiếng, trong trường đương nhiên có người nhìn cậu không thuận mắt, lời đồn đãi nhảm nhí cũng rất nhiều, Lộc Hàm chưa từng để ý. –Tuy tôi rất chịu khó đổi quần áo, nhưng không bắt cá hai tay là một trong những nguyên tắc của tôi, điểm ấy cậu có thể tin tưởng.
Xe từ từ dừng lại, tranh thủ đèn đỏ Ngô Thế Huân vươn tay vuốt mặt Lộc Hàm, nói:
-Tôi tin cậu, xin lỗi.
Lộc Hàm cong môi, kéo tay Ngô Thế Huân qua thè lưỡi liếm nhẹ qua đầu ngón tay trỏ.
-Nghe nói đàn ông có ngón áp út dài hơn ngón trỏ, năng lực tình dục tương đối tốt. Cậu thoạt nhìn rất dài...
'Bíp —' phía sau vang lên tiếng còi xe, Ngô Thế Huân đen mặt rút tay về, chân dùng sức giẫm ga. Đoạn đường vốn cần mười phút lại rút ngắn chỉ còn năm phút, còn rất thuận lợi tìm được một ô trống trong bãi đỗ xe gần như đầy.
Xe tắt máy, Ngô Thế Huân tháo dây an toàn, bất đắc dĩ nhìn Kỷ Tử Mân co người cười bên ngoài.
-Hừ hừ hừ hừ... Ha ha ha ha... – Cuối cùng Lộc Hàm không nhịn được cười phá lên, không hề cho Ngôn Hành mặt mũi.
-Trêu tôi rất thú vị à? – Ngồi Thế Huân không tức giận, nhưng không thể không để ý.
Lộc Hàm lau nước mắt, nói:
-Đừng nghiêm túc như vậy, tôi nói là kết quả nghiên cứu, đáng lẽ cậu phải cảm thấy tự hào mới đúng!
-Tôi không nói cái này... – Ngô Thế Huân nghiêng người về trước một tay chống lên cửa sổ bên ghế phụ, giam Lộc Hàm giữa hai tay.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, ánh sáng ở bãi đỗ xe hơi tối nhưng Ngô Thế Huân vẫn có thể nhìn thấy gò má Lộc Hàm vì cười to mà phớt hồng, còn cả đôi mắt ướt sũng kia. Trong đầu lập tức nhớ tới xúc cảm khi đầu lưỡi lướt qua ngón tay, hô hấp Ngô Thế Huân lập tức trở nên dồn dập.
Lộc Hàm tương đối chờ mong Ngô Thế Huân xúc động, bọn họ có thể ngay trên xe trực tiếp lao thẳng vào golf không? Hẹn hò gì đó đợi sau này bổ sung.
Đáng tiếc Ngô Thế Huân tuy là đàn ông, nhưng lại là tên đàn ông lý trí làm chủ tất cả. Hắn im lặng lùi người lại, xem nhẹ vẻ mặt thất vọng của Lộc Hàm, nói:
-Xuống xe đi, trên lầu có một nhà hàng kiểu Nhật không tệ.
Bây giờ có đồ ăn mỹ vị ngon miệng như vậy đợi cậu thưởng thức, vậy mà nửa đường bỏ cuộc nói muốn đi ăn gỏi cá? Lộc Hàm suýt nữa mắng to cậu có phải đàn ông không!
Ngô Thế Huân tháo dây an toàn cho Lộc Hàm, sau đó xoay người lấy túi xách ở ghế sau, lại bị người bên cạnh kéo lấy không thể nhúc nhích.
-Ngón áp út của tôi cũng dài hơn ngón trỏ, nếu cậu không muốn, vậy đổi lại để tôi thử? – Lộc Hàm quyết định dùng phép khích tướng gọi tỉnh bản năng giống đực của Ngô Thế Huân.
Ngồi Thế Huân kéo tay Lộc Hàm ra, lấy túi xong liền mở cửa xuống xe.
-Đừng đùa, cậu sẽ đói bụng.
Ai đùa chứ! Cậu bây giờ rất đói cố tình người nào đó lại giả vờ không biết! Lộc Hàm thầm mắng, miễn cưỡng xuống xe theo. Kỳ thật cậu cũng không khát tình như vậy, thuần túy là muốn thử với Ngô Thế Huân xem sao, nhưng đối phương không chịu phối hợp.
Tục ngữ nói 'Đã qua thôn này liền không có quán kia', con mẹ nó! Cẩn thận sau này để cậu nhìn được ăn không được!
Bọn họ đi thang máy lên nhà hàng tầng hai khu thương mại, chủ nhật đám người nhiều như thủy triều, may mà mục tiêu của họ vẫn còn chỗ.
Ngô Thế Huân vì buổi sáng đi mượn xe có ăn sáng nên không quá đói, Lộc Hàm thì sức ăn vốn không lớn, ăn những món cố định số lượng này vừa đủ với hai người, sẽ không ăn quá no.
Lộc Hàm chọn tôm tempura chiên giòn, Ngô Thế Huân chọn thịt lợn nướng Teriyaki, sau khi gọi món hai người tự uống nước, trong chốc lát không tìm thấy chủ đề.
-Cậu có biệt danh không? – Ngô Thế Huân quyết định phát trước, ném quả thứ nhất.
Lộc Hàm gật đầu, bóng tốt.
-Bạn tôi gọi tôi Tiểu P.
-Tiểu P? Nghe rất hợp với cậu. – Ngồi Thế Huân không ngừng cố gắng ném ra quả thứ hai.
-Vậy sao? Nhưng cậu không thể gọi tôi như vậy, đây là xưng hô thuộc về bạn tôi. – Boong! Lộc Hàm đánh một cú dứt điểm rất đẹp, đạt được một điểm.
Ngôn Hành tiếp tục cố gắng, ném ra quả thứ ba trong ván này.
-Người cậu nói là cùng một nam sinh à?
-Ừ, Biện Bạch Hiền, có lẽ cậu cũng từng nghe. – Từ phản ứng của Lộc Hàm, là bóng tốt.
Tiếp theo là quả thứ tư.
-Có chút ấn tượng... Là người PO ảnh của cậu ra?
-Ồ, cậu cũng xem bài post rồi à? – Giọng Lộc Hàm hơi thấp xuống, rất rõ ràng là bóng xấu, trước mắt là cú dứt điểm hai tốt một xấu.
-Ừ.
Lộc Hàm chống cằm, cười hỏi:
-Như vậy là bạn gái cũ của cậu xinh đẹp hay là tôi xinh đẹp?
Quả thứ năm rất bất an, Ngồi Thế Huân biết đáp án của mình rất quan trọng, không thể có sai lầm. Suy nghĩ một lát, hắn mới trả lời:
-Cô ấy xinh đẹp.
Ngàn vạn lần đừng hi vọng EQ của một con sâu có thể tiến bộ thần tốc trong thời gian ngắn.
-... Vậy sao? – Mặt ngoài Lộc Hàm cười nhưng trong lòng không cười.
Bóng đánh không xong, lại đánh vào người, ván bóng giả thuyết tạm thời kết thúc.
Ngô Thế Huân thử đền bù sai lầm:
-Tôi cho rằng nam sinh không thích được khen xinh đẹp.
-Thông minh một chút cậu có thể nói tôi đẹp mắt, ai thích bạn trai đi tán thưởng cô gái khác! – Lộc Hàm không tức giận, chỉ là rất không thoải mái. –Anh zai à, anh không biết nói chuyện như vậy, tương lai sao làm được luật sư?
-Tôi không thích nói nhảm.
Lộc Hàm cảm thấy huyệt thái dương căng giật, nếu cậu là con gái đã sớm hắt nước rồi!
-Ngô, cậu bị đá là đáng đời.
Dường như chạm vào chuyện đau lòng, Ngô Thế Huân lúng túng quay đầu không nói thêm gì.
-Xin lỗi, tôi bưng món lên cho hai người. – Nữ phục vụ đáng yêu xuất hiện kịp thời hóa giải bầu không khí xấu hổ của hai người.
Đồ ăn nóng hổi thoạt nhìn rất ngon, nhưng hai người lại mất hứng động đũa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com