Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2 Cuộc sống với Thế Huân

"Ưm".... Lộc Hàm tỉnh dậy,nhận ra mình đang ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ. Lao ra cửa "Rầm" chết!! Cửa khóa rồi!!! Lộc Hàm ngồi suy nghĩ "đây là đâu chứ?" "Nhà Chung Nhân?" "Nhà Bạch Hiền?". Cậu ngó ra cửa sổ "ui, đây là đâu thế này", trước mặt cậu là một vườn hoa rất lộng lẫy nha~ Có đủ các loại hoa nhá! Đối với một đứa biết leo cây từ hồi ba tuổi thì trèo từ trên đó xuống dưới đất không có gì khó nha. 


 Đặt chân xuống bãi cỏ, cái dáng lon ton của cậu chạy khắp khu vườn. Tự nhủ 'trời ơi sao cái vườn này rộng quá vậy'. Cậu chạy ngang qua một hàng hoa hồng trắng. Uii hoa gì mà đẹp thế này! Lộc Hàm quên béng mất mục đích ban đầu là phải thoát ra khỏi đây cứ như vậy đi tham quan khu vườn. 

- Thiếu phu nhân?

Một giọng nói chung niên vang lên sau lưng Lộc Hàm, quay đầu lại tưởng chủ nhà ai ngờ ra là người giúp việc.

-Thiếu phu nhân sao người ra ngoài được vậy?

Lộc Hàm tròn mắt:

-Bác nói với cháu ạ?

-A xin thiếu phu nhân thứ lỗi, tôi là quản gia Lee. Thiếu phu nhân giày của người...

Lộc Hàm quên béng mất là mình đang đi chân đất nha. Nhưng vẫn trợn tròn mắt nhìn ông quản gia 

-Thiếu phu nhân? Cháu ấy ạ?_Tự chỉ mình_ Chắc ông nhầm cháu với ai đó rồi á!

Ông quản gia gật đầu rất chắc chắn:

-Cậu là Lộc Hàm. Là thiếu phu nhân của bọn tôi ạ. Bây giờ mời thiếu phu nhân theo tôi vào nhà

Lộc Hàm tuy ú ớ không hiểu gì nhưng vẫn theo ông quản gia vào nhà. Vừa bước vào cậu đã bị vẻ đẹp của căn nhà hút hồn. Cậu cứ há hốc mồm rồi phi như bay đi xem căn nhà,ông quản gia tuy vừa gặp được Lộc Hàm đã rất thích cậu bé. Nhưng ông không quên nhiệm vụ của mình, phải thông báo cho cậu chủ.

Tối đến, Lộc Hàm cứ bám lấy ông mà hỏi "Đây là đâu vậy?" "Ai là ông chủ ở đây thế?" "Ông có biết ai đưa tôi về đây không?" nhưng chỉ nhận được một câu nói duy nhất"Ông chủ không cho phép chúng tôi trả lời. Khi nào ông chủ về sẽ giải thích cho thiếu phu nhân hiểu".Hazz, cậu đổi chủ đề:

- Ở đây có siêu thị nào không ạ?

-Thiếu phu nhân định đi siêu thị ạ? Để tôi đi cùng.


Suốt thời gian ở siêu thị, quản gia Lee hết lời khuyên can cậu về việc ăn nhiều đồ ngọt quá sẽ béo,ăn nhiều đồ ngọt sẽ bị sâu răng... cậu chỉ trả lời đối phó vài câu rồi cứ món cậu thích quăng vào xe đẩy. Nào là kẹo cao su, kẹo dẻo, chocolate,thạch rau câu,nước ép,bánh quy...v.v....

Ra thanh toán tiền,cậu chưa kịp rút ví đã thấy quản gia Lee thanh toán

-Bác ơi saranghaeyooo~_Bắn tym liên tục_ :) Bác để cháu xách cho nhá hê hê hê

-Thiếu phu nhân đi từ từ thôi kẻo ngã!

Trên đường về Lộc Hàm nai nhóp nhép kẹo cao su,miệng lẩm bẩm bài MoonLight. Thoáng chốc đã về tới biệt thự rồi. Vừa về tới cậu đã thấy dáng người to lớn ngồi ở ghế sopha. Quản gia Lee cúi chào "Cậu chủ", người đàn ông đó quay ra "Ông lui đi". Lộc Hàm nhận ra con người này,chính hắn!! Tên hôn phu đáng ghét 

-OMG!!! Anh!!!!

Hắn quay sang Lộc Hàm cười dịu dàng:

-Bảo bối,lại đây

Lộc Hàm đứng chôn chân ở đấy, mặt méo xệch...Anh ta bước tới chỗ cậu,Lộc Hàm phòng thủ:

-Tui có kẹo cao su!!! Tui chát lên tóc anh bây giờ!!!! Đứng yên đó!!!!

Anh bế xốc Lộc Hàm lên

-Thích ăn đồ ngọt sao?

Lộc Hàm mặt đỏ như cà chua chín *gật gật*_chọt chọt vào áo hắn_ -Anh bỏ tôi xuống đi

-Gọi tên tôi,Thế Huân

Lộc Hàm đen mặt:

-Nếu tôi không gọi thì sao?

Thế Huân cạ răng nanh vào tai Lộc Hàm:

-Em có đủ sức không?

Đương là giám đốc,Lộc Hàm không ngốc tới mức không hiểu hàm ý của anh ta.Nếu cậu không nói anh ta sẽ "ăn"cậu đấy! Lắc đầu nguầy nguậy:

-Huân Huân

Thế Huân gật đầu hôn nhẹ lên má cậu:

-Ngoan lắm. (aigoo ><)

Lộc Hàm hận không thể trát kẹo lên mái tóc bạch kim bóng loáng kia vì khi nãy anh ta dọa ăn cậu cậu đã nuốt luôn kẹo vào trong bụng rồi!

-Thế Huân tôi đói!

-Chúng ta đi ăn.


Cái gì vậy? Nhà hắn không có người làm cơm sao mà lại đi ăn nhà hàng? Thôi kệ,được ăn miễn phí là tốt rồi (anh suy nghĩ hay ghê :))))

Thế Huân đưa Lộc Hàm vào một nhà hàng sang trọng. Gọi đủ món ăn Lộc Hàm yêu thích cho cậu. Lộc Hàm ngạc nhiên nhìn hắn,chả lẽ hắn đọc sơ yếu lí lịch của cậu rồi sao? Thế Huân như đọc được suy nghĩ của Lộc Hàm,điềm đạm nói

- Tôi đã đọc sơ yếu lí lịch của em rồi. Không cần nhìn tôi bằng ánh mắt đó đâu.

Lộc Hàm nghe xong không ăn mà đôi mắt nhìn hắn dường như lại mở to tý nữa. Thế Huân thở dài,bỏ một miếng thịt vào đĩa cậu. 

-Em ra khỏi phòng bằng cách nào?

-Tui trèo cửa sổ.

Thế Huân khẽ nhíu mày:

-Không được xưng hô với anh là tui

Lộc Hàm bỏ miếng thịt vào mồm

-Kệ tui!

Thế Huân lại thở dài một lần nữ. Hắn nói một câu cậu trả lời một câu.Nhìn cậu giống tiểu mĩ thụ chứ thật ra cậu là một ngạo kiều thụ chính hiệu nha.

-Anh đi ra đây một lát.

Lộc Hàm dường như không nghe anh nói, ra sức càn quét mớ đồ ăn trên bàn. Thế Huân dở khóc dở cười bước ra gọi điện thoại

-Diệc Phàm 

-Ô la la hôm nay Ngô thiếu gọi điện cho tôi cơ đấy_Đầu dây bên kia cười ngặt ngẽo

-Chỉ tôi cách chinh phục một ngạo kiều thụ đi.

-.......(im lặng)

-Chỉ tôi đi không tôi chết vì đột quỵ mất

-.....hahahahhahaa!!!! Cho hỏi chàng trai nào may mắn được Ngô thiếu gia để ý đến thế

-Cậu ta tên Lộc Hàm

-......tút....tút...tút.....

Thế Huân sực nhớ,Diệc Phàm là anh trai Lộc Hàm mà! Hazzz gọi nhầm số rồi!!!! Anh lại bấm điện thoại gọi cho Xán Liệt.....


Lộc Hàm đang ăn ngon lành thì có điện thoại gọi đến,uy,là Phàm Ca Ca gọi!

-Alu

-LỘC HÀM!!!!! EM ĐANG Ở TRUNG QUỐC HÃ???

-Tuê tuê tuê!!!! Anh!!! Đến cứu em!!!

-Em đang ở đâu???

-Em...đang đi ăn.....

Cậu nói lí nhí chữ "đi ăn" làm Diệc Phàm tưởng cậu bị ăn. Hùng hổ tắt điện thoại,gọi cho Thế Huân

-Mày ăn em ấy rồi hã????

-Mày đang nói cái gì vậy?_Thế Huân nhíu mày

-Em ấy nói mày với em ấy ăn!

-Là đi ăn thằng ngu!!!!!!_Thế Huân hùng hổ gào vào điện thoại

-...tút...tút....tút.....

Lại thở dài thêm một lần nữa, Thế Huân bước vào nhà hàng... Trợn tròn mắt nhìn cả một cái bàn ăn bị Lộc Hàm càn quét sạch. Lau miệng cho Lộc Hàm "Ăn xog chưa?". Lộc Hàm cười tít mắt nhìn Thế Huân

-Anh trả tiền nhá! Tui ăn xog rồi há

Không cho Thế Huân mở miệng, Lộc Hàm đã vọt ra xe, nhắn một tin nhắn cho Diệc Phàm rồi ngồi bó gối chờ Thế Huân đưa về.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đêm khuya, căn biệt thự vốn chìm vào yên lặng giờ toàn chí chóe tiếng cãi nhau

-Anh cho tui xem nốt đi mà! 5 phút thôi!!! Một tý tẹo teo thui mà!!!!!_Lộc Hàm khổ sở ôm chân Thế Huân...

-Em định thức tới sáng hả? Đi ngủ!_Hắn cương quyết

-Anh ngủ trước đi mà!!!_Lộc Hàm lăn qua lăn lại

-Cho em 1 phút mà không về phòng ngủ đêm nay tôi cho em khỏi ngủ luôn đó!!!!!_Thế Huân cười nham hiểm


Lộc Hàm bĩu môi,phụng phịu đi về phía phòng ngủ. Nhảy tót lên giường trùm chăn kín mít. Chợt điện thoại cậu rung. Là tin nhắn từ Diệc Phàm,nhủ thầm "Hừ,làm anh thế đấy!Mãi mới nhắn tin!!Ta giết"!

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*3h sáng, nhà Diệc Phàm*

"CỘC CỘC CỘC CỘC CỘC CỘC CỘC". Bóng đen nhỏ gõ đủ 7 tiếng,cánh cửa lập tức mở ra

-Sao mãi mới sang vậy?_Diệc Phàm ngáp ngắn ngáp dài

-Hazzz,em ngủ quên đó! Anh nhớ không được nói cho Thế Huân biết là em ở đây nhá!

-Biết rồi vào nhà đi! Có gì vu đại cho Xán Liệt là được! 

Cánh cửa đóng vào, ai con người trong đó ngủ say như chết trong khi nơi_ở_của_con_người_nào_đó đang phải hứng chịu cơn cuồng phong của chủ nhân

-Lộc Hàm!! Tìm thấy em tôi thề sẽ "nuốt " em!!!

(đi đón tiểu mỹ thụ đi Huân ới!!!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com