Chương 13
Chương 13:
Từ phòng tắm trở về nhà giam không phải là quãng đường quá dài, nhưng bởi vì không khí yên tĩnh quá mức nên trong tiềm thức con người ta sẽ có cảm giác đường đi như mọc dài thêm ra. Bình thường cũng vẫn là con đường này, nhưng Ngô Thế Huân không cảm thấy trống vắng như thế. Bởi vì nếu như thói quen khi trước, Thế Huân cậu và Lộc Hàm sẽ nói chuyện gì đó. Không nhất thiết phải có chủ đề phù hợp, chỉ cần cậu mở lời, anh sẽ đáp lại, cứ như thế đổi hết đoạn hội thoại này đến đoạn hội thoại khác, cho đến lúc về phòng giam cũng chưa muốn kết thúc.
Hiện tại, Lộc Hàm đi đằng trước, xung quanh toát ra hàn khí dọa người, ngay cả Ngô Thế Huân cũng không có dũng khí đi lên hỏi chuyện anh. Lúc nãy ở trong nhà tắm, mạo muội yêu cầu anh kì lưng cho mình coi như "trả ơn" đã là quá suy nghĩ của Ngô Thế Huân rồi, giờ đầu óc cậu cũng trống rỗng, ngay cả một chủ đề cũng chẳng nghĩ ra được. Ngửng cổ lên nhìn bầu trời lấp lánh sao đêm, trong lòng Thế Huân vô tình cảm thấy thực ảo não. Không khí cứ chìm trong yên tĩnh như vậy đến lúc về phòng giam.
"Này!"
Là giọng của Kim Chung Nhân.
"Ngô Thế Huân, Khương Vĩ muốn gặp riêng cậu."
Chung Nhân đứng tựa lưng vào cửa phòng giam, nhìn Lộc Hàm cùng Thế Huân đi tới mới dùng biểu cảm bán tiếu bán thực mà nói.
"Tới phòng Khương Vĩ đi, hắn nói tôi đợi cậu tắm xong thì gọi tới."
"Làm gì?"
Kim Chung Nhân bình thường hay nói đùa, cho nên lúc này Ngô Thế Huân cũng ngờ ngợ, không biết là cậu ta đang đùa hay thật nữa.
"Tù có luật ngoài giờ giới nghiêm, bất kể tù nhân nào cũng không được rời khỏi phòng giam. Cậu ở tù lâu như vậy rồi, tính lừa gạt tôi bằng mấy mánh khỏe trẻ con đấy?"
Thế Huân đang cho là Kim Chung Nhân bày trò gạt mình. Nhưng ngay lập tức, người kia phẩy tay, cười cười hướng hắn nói tiếp.
"Ngày hôm nay quản ngục nhập đại tiệc rồi, đây là tin mật tôi vừa nghe lỏm được. Nên Khương Vĩ muốn gặp cậu ở phòng riêng, còn sai tôi đi gọi, cậu hẳn cũng xác định mục đích của hắn là gì đi."
Lộc Hàm ở trong phòng, mặc dù cách một lớp cửa dày nhưng anh vẫn có thể nghe rõ từng lời của Kim Chung Nhân, trong tâm bắt đầu thoáng nhộn nhạo một trận.
"Về đi. Nhắn Khương Vĩ lát tôi tới."
Ngô Thế Huân biết nếu hôm nay cậu không đến gặp người, xác định là sẽ có chuyện. Cho nên đối với con hổ hung dữ này, cậu phải gặp riêng một phen, có gì thì cũng phải giải quyết cho thỏa đáng, xem là sau này hổ dữ sợ sói hay sói sợ hổ đây?
Đẩy nhẹ cửa phòng, Thế Huân bước vào trong.
Lộc Hàm đang nằm trên giường, vẫn giữ một bộ dáng điềm tĩnh. Thấy anh không quan tâm, trong lòng Ngô Thế Huân đương nhiên là xuất hiện không ít sự thất vọng. Cậu đi lại vài ba bước, cuối cùng đành thở dài, nắm lấy vặn cửa định bước ra thì nghe được thanh âm người kia.
"Sắp đến giờ giới rồi còn đi đâu?"
Lộc Hàm mặc dù đã nghe rõ cuộc hội thoại của Thế Huân với Chung Nhân, nhưng anh vẫn muốn tỏ ra không quan tâm đến cậu. Đối với Huân mà nói, chỉ cần anh để lộ tâm mình mềm yếu thêm một chút, xác định thiếu niên này sẽ tiếp tục ở lại bám đuôi anh mà không chịu nhận đặc xá của quân đội để ra tù sớm.
"Bên ngoài nguy hiểm, có gì để sáng mai tính. Lỡ bây giờ cậu đi rồi, quản ngục tới kiểm tra, xác định sẽ ảnh hưởng đến cả tôi. Đừng gây chuyện làm thiệt hại cho cả người khác nữa."
Ngô Thế Huân đặt tay vào cửa, đẩy ra.
"Không sao, không liên lụy anh là được."
Khi nãy Kim Chung Nhân có nói rồi. Đêm nay quản ngục tiến nhập tửu tiệc, ngoại trừ mấy người Khương Vĩ và thân cận của hắn như Chung Nhân biết được thì trong nhà tù này, không một lính gác nào hay.
Lộc Hàm nằm quay mặt vào tường, nghe tiếng bước chân của Ngô Thế Huân bước dần ra. Anh hiện tại chỉ cảm thấy thiếu niên này một mực cứng đầu. So với lần đầu tiên anh gặp, cậu cũng không thay đổi là mấy. Vẫn tuyệt đối yêu mến anh, nhưng đối với lời nói của anh thì không hoàn toàn nghe lời răm rắp. Anh biết ai cũng có chủ kiến của mình, nhưng đối với sự cứng đầu bất ngờ của Ngô Thế Huân, trong lòng không thể không cảm thấy kì lạ. Hơn nữa thân thế của cậu vẫn là một dấu hỏi chấm to đùng. Lộc Hàm kì thực rất tò mò, thiếu niên nói với anh mình là dẫn đường chưa hoàn toàn giác tỉnh, như thế nào lại có thể xây dựng phòng vệ ý thức cao đến không ngờ? Lộc Hàm cũng từng tiếp xúc qua các lính gác thông thường. Khả năng bảo vệ tâm thức của họ không tốt, cho nên ngoại trừ được huấn luyện lĩnh vực chiến đấu như những cỗ máy, thì phần tâm của họ rất yếu. Anh đã từng thấy qua trường hợp dẫn đường tấn công lính gác bằng tin tức tố. Đối với những lính gác chỉ mạnh về sức, yếu về tâm, nếu dẫn đường nào muốn cùng người đó ghép đôi sẽ rất dễ. Chiêu trò này mấy dẫn đường học viên cùng tuổi của anh ngày ấy thường dùng để hạ gục lính gác mình thích. Mỗi mùa hè sẽ có cuộc giao lưu giữa hai học viện tiếu binh và học viện hướng đạo, chỉ cần nhắm được một lính gác mình cần, phát tin tức tố gạ tình, đánh vỡ tất cả phòng tuyến tâm hồn của lính kia, một cuộc kết hợp nhiệt sẽ diễn ra theo ý muốn của dẫn đường.
Bởi vì đã tồn tại đến tuổi ba mươi, Lộc Hàm tất nhiên biết đến trường hợp lính gác mạnh cả mặt thể lực lẫn tâm lực. Những lính gác này không tồn tại tràn lan, mà gần như trong hàng nghìn lính gác mới có một người. Mỗi năm, quân đội Liên Bang vẫn dày công tìm kiếm lính gác có sức mạnh tối cao như vậy, nhưng những năm gần đây, hiện tượng lính gác phát triển đạt đến tuyệt đối sức mạnh gần như bị biến mất hoàn toàn. Đối với vấn đề này, Lộc Hàm cần phải suy xét thêm. Anh vẫn nhớ kĩ ngày mình bị tống vào tù, Tổng thống đương thời đang phát lệnh nghiên cứu để cải thiện gen lính gác và dẫn đường mới, tuy nhiên bên dưới quân đội vẫn chưa đồng tình. Hiện tại đã bảy năm bị giam trong nhà tù phía Tây này, thời gian vùi lấp tất cả, ngay sự quan tâm của anh đối với quân đội cũng không còn như trước.
"Thế Huân..."
Trong đầu hiện giờ chỉ có ba tiếng Ngô Thế Huân. Đối với thiếu niên này, anh chính là dành một sự ưu ái đặc biệt. Lộc Hàm biết bản thân mình có giới hạn, nhưng đối với Thế Huân, anh lại luôn không xác định được giới hạn. Cố gắng tỏ ra không quan tâm thiếu niên, nhưng thực chất, trong lòng anh lúc nào cũng lo đến sự an nguy của cậu nhất. Cho nên ngay lúc Ngô Thế Huân đi được một quãng, Lộc Hàm cũng rời khỏi phòng giam.
Màn đêm tĩnh lặng. Mùi đặc trưng trên cơ thể lính gác từ các phòng giam tỏa ra đặc biệt nồng. Lộc Hàm bước đi trong bóng đêm, dùng con mắt tâm linh để tìm đường, chốc chốc lại phải đưa tay day thái dương. Lính gác thông thường có mùi thiên về yếu tố nồng, khác với dẫn đường, thường được đặc trưng bởi những mùi có chiều hướng dịu hơn. Bước càng gần phòng giam của Khương Vĩ, mùi xạ hương lan trong không khí càng dày đặc dễ khiến cho người khác phải đau đầu. Trong tâm thức Lộc Hàm lập tức tưởng tượng đến mùi hương của Ngô Thế Huân. Thiếu niên mười chín tuổi mang trong mình mùi trà sữa thơm nhẹ, còn sở hữu năng lực đặc trưng là gió, cho nên mỗi lúc ở trong phòng cùng cậu, Lộc Hàm ngoại trừ ngủ ngon lành trong hương thơm dễ ngửi ấy thì không phải cảm nhận bất kì mùi của lính gác nào. Hiện tại ngửi thấy mùi xạ hương từ khu vực phòng của Khương Vĩ, Lộc Hàm cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Lộc."
Trong bóng tối, Lộc Hàm nghe thấy có giọng người gọi mình. Thanh âm này không phải của Ngô Thế Huân, cho nên anh lập tức giật mình lùi lại một chút. Xung quanh bị bao phủ bởi bóng tối. Lộc Hàm đứng chôn chân một chỗ, lặng thinh nghe ngóng động tĩnh.
Một lát, trong phòng Khương Vĩ phát ra tiếng động lạ giống như đánh nhau. Trong lòng lập tức nảy lên cảm giác không lành, Lộc Hàm liên vươn tay chạm vào mặt cửa, toan đẩy ra thì có người ngăn lại.
"Bình tĩnh đi."
Người nãy giờ vẫn đứng trong bóng tối sát bên cạnh Lộc Hàm. Anh có thể cảm nhận sự hiện diện của đối phương, là một lính gác, nhưng không thể xác định danh tính.
"Cậu là ai?"
Khu vực của Khương Vĩ là một vòng tròn các dãy phòng giam. Các phòng xung quanh đều là lính gác, là những kẻ làm nhiệm vụ tay sai cho gã. Trong nhà giam này, không ai muốn gây chiến với Khương Vĩ cả. Có thể coi gã là con hổ thiện chiến nhất trong nhà tù phía Tây. Gã ngồi tù rất lâu rồi, trong nhà giam này, gã có thể giết lính gác khác để thỏa mãn, hoặc là làm loạn, ở thêm mấy năm nữa cũng không sao, hoặc bị giam cầm cả đời cũng là chuyện bình thường. Thế nên Lộc Hàm biết, lính gác đang ở cạnh mình chắc chắn là người phục vụ cho Khương Vĩ.
"Đừng loạn."
Lộc Hàm vẫn đặt tay lên bề mặt cửa, cảm nhận độ rung. Bên trong phòng hình như xảy ra ẩu đả.
Theo lý mà nói, các phòng giam thường có diện tích không lớn. Nhưng riêng phòng của Khương Vĩ lại có những ba gian. Bốn năm trước, gã một mình đập tan tường ngăn của dãy phòng giam, tự mở rộng nơi ở cho mình. Sau sự việc đó, cấp cao quân đội tỏ ra rất phẫn nộ, giáng tội cho gã đi đày ở đảo hoang một năm, sau đó lại để gã trở về, giam tại nhà tù này. Cuối cùng, phòng giam ngày ấy vẫn thuộc về gã.
Lộc Hàm thở dài hạ tay xuống. Lúc này anh rất muốn bước vào. Bên trong không biết có thật sự xảy ra chuyện gì không, nhưng thời gian đứng bên ngoài nghe ngóng, trong lòng giống như phát nhiệt, từng tế bào đều có cảm giác sôi sục không yên.
"Thế Huân vào được một lúc rồi."
Người bên cạnh nói chuyện, thanh âm bình thường vô hại.
Lộc Hàm nghe qua, hơi sững lại một chút, sau đó cũng nhận ra là Kim Chung Nhân.
Lần này thực sự muốn đánh cậu ta. Khi nãy nếu không phải Chung Nhân đột nhiên răm rắp nghe lời Khương Vĩ, đến gọi Ngô Thế Huân tới, xác định sẽ không xảy ra chuyện. Bây giờ Lộc Hàm chỉ muốn lập tức xông vào bên trong xem sự tình, nhưng mà anh lại chẳng có một cái cớ nào xác đáng để giải thích nếu như không có chuyện gì xấu xảy ra.
"Sao lại cản tôi vào trong?"
Lộc Hàm thu tay trở về, cố gắng đè nén bất an trong lòng xuống. Kim Chung Nhân vẫn đứng kế anh, mùi phát ra là đặc trưng của một lính gác có sức mạnh. Không khó để Lộc nhận ra năng lực của một lính gác thông qua mùi. Trước đây, anh từng có giai đoạn tiếp xúc với nhiều lính gác ở học viện, cho nên việc nhận biết sức mạnh qua mùi dần hình thành rồi trở thành bản năng lúc nào không hay.
"Hiện tại nếu anh xông vào, ngộ nhỡ không có chuyện gì xảy ra, kết quả sẽ rất mệt."
"Sao cậu dám chắc sẽ không có gì xảy ra?"
"Trước khi Ngô Thế Huân đến, Khương Vĩ đang phát tiết với một lính gác nữa."
Lộc Hàm vừa nghe đến chuyện lính gác dùng lính gác để thỏa mãn, tay lập tức đưa lên bóp trán.
"Chứng bệnh hoang dâm khó bỏ. Thật cmn biến thái mà!"
Nhưng miệng nói xong, trong đầu lập tức nhớ đến một lần bị Khương Vĩ gây nhiễu loạn, đánh vỡ phòng tuyến. Ngày hôm ấy, chính Ngô Thế Huân - với thân phận là một tiểu dẫn đường đã giúp anh dập đi cơn sóng tình lên đến cao trào. Có đánh chết Lộc Hàm cũng không thể quên đi ngày hôm đó. Hiện giờ nhớ lại, cơ thể tự nhiên nóng lên một trận, không phải cảm giác nóng nực do giận dữ, mà là nóng nực do một chút xúc cảm lạ anh tạm chưa biết gọi tên.
"Tôi luôn cảm thấy cậu rất lạ."
Lộc Hàm đứng gần Kim Chung Nhân, sau một khoảng yên lặng liền lên tiếng. Đối phương nghe đương nhiên hiểu ý anh muốn nhấn mạnh vào điều gì.
"Đến tôi còn cảm thấy bản thân mình lạ, huống hồ là người khác."
Thời gian ở trong quân đội luyện tập, thượng tướng Phác từng dạy học trò của mình rằng: khi bị nghi ngờ, thay vì đánh lạc hướng bằng cách nói đến vấn đề khác, hãy đánh lạc hướng bằng cách tập trung nói chính nghi ngờ mà mình vướng phải. Kim Chung Nhân bây giờ đang áp dụng thử điều ấy, cũng cảm thấy không tệ đi.
"Anh đang tự hỏi tôi rốt cục có theo Khương Vĩ thật hay không? Vấn đề này hẳn anh phải nhìn rõ. Tôi chỉ không muốn rắc rối ngẫu nhiên bay đến mình mà thôi."
Lộc Hàm gật gù, nhưng trong lòng tất nhiên cảm thấy không thỏa.
Kim Chung Nhân có lẽ quên mất. So bề tuổi tác, Lộc Hàm đã là dẫn đường ở tuổi ba mươi, thời gian ở trong học viện đào tạo cũng lâu hơn hắn, nên giải pháp đánh lạc hướng bằng cách đánh vào trọng tâm vừa rồi, anh sớm đã biết rõ.
Không nói ra, không phải sẽ hết nghi ngờ. Trong lòng vốn đã đặt dấu hỏi với Ngô Thế Huân, hiện giờ lại có thêm một Kim Chung Nhân gây khúc mắc. Lộc Hàm đột nhiên có cảm giác nhà tù phía Tây này thực sự không đơn giản. Cho dù đã bảy năm bị giam giữ trong này, cho dù đã biết nơi đây chứa chấp những kẻ đầu xỏ bị quân đội loại bỏ, nhưng đâu đó ở đây còn những khúc mắc mà anh tạm thời chưa thể giải đáp.
Hệ thống quản lý Liên Bang rất lớn. Quân đội chỉ là một bộ phận trong hệ thống đó, thực hiện nhiệm vụ bảo vệ cho quốc gia. Lộc Hàm không có cơ hội tham gia lâu trong học kì quân đội, bởi vì năm đó, anh bị Tổng thống đẩy vào tù. Nhưng những khúc mắc trong vấn đề tìm kiếm lính gác có sức mạnh tối đa và cuộc nghiên cứu ngầm về hệ gen của lính gác tối cao, anh có biết.
Bảy năm trước còn nghĩ mọi thứ đơn giản, quân đội có thể giải quyết trong vài ngày. Nhưng hiện tại là bảy năm sau mới biết, cuộc chơi thực sự chưa có hồi kết. Hoặc giả, bây giờ mới là thời điểm bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com