Chương 12 - Nếm thử một chút phương thức theo đuổi của người bình thường
Điền Viễn đau đầu, giới thiệu với toàn bộ thân thích của y ? Một cáicục trưởng cục cảnh sát đã làm cho hắn mất hồn bạt vía, nếu còn gặp thêm mấy người kia nữa nữa hắn khẳng định sẽ chạy trốn tới tỉnh khác.
"Phan Lôi, ta không dám trèo cao."
Phan Lôi lúc này mới nhìn hắn, vẻ mặt kỳ quái.
"Có cái gì mà không dám trèo cao? Chúng ta yêu nhau không liên quan gì tới bọn họ. Đây là chúng ta xác định quan hệ , trong nhà sẽ biết , chuyện đơn giản như vậy có gì mà trèo cao. Ta cũng lo lắng cho ngươi, ta đi nhận nhiệm vụ có đôi khi tới một hai tháng, trong khoảng thời gian này ngươi gặp phải chuyện đau đầu khó xử ta không có biện pháp giúp ngươi giải quyết, những người này vừa lúc có thể giúp ngươi. Ta cho dù không ở bên cạnh ngươi, cũng muốn đem chuyện của ngươi an bài cho tốt, như vậy ta mới có thể yên tâm."
Ynhận nhiệm vụ phải tuyệt đối giữ bí mật, ngăn cách với thông tin bên ngoài, vạn nhất Điền Viễn tìm y nhưng không được, hai vị huynh trưởng trong phạm vi có thể sẽ giúp hắn. Y không thể để Điền Viễn chịu một chút khổ, y muốn dùng cách của chính mình, bảo vệ cho Điền Viễn. Bá đạo cũng tốt, chặt chẽ cũng tốt, bị ai mắng cũng không quan tâm, y phải bảo hộ cho bảo bối của mình.
"Ngươi đừng cảm thấy ngượng ngùng, cho dù là có nhân tình, cũng là ta đi giải quyết. Hơn nữa, chúng ta ở bên nhau, không được có nhân tình linh tinh, đối bọn họ mà nói đều là những thứ vụn vặt."
"Ngươi nghe không hiểu ý tứ của ta hay sao, ta không nghĩ đáp lại ngươi, không muốn cùng ngươi có quan hệ. Ngươi hiểu hay không?"
Phan Lôi đứng lên, vẻ mặt không đành, so với Điền Viễn còn muốn bất đắc dĩ hơn.
"Ta nói ngươi cũng nghe không hiểu có phải hay không, hiện tại ngươi không nghĩ đáp lại ta là ngươi hiểu biết về ta quá ít, chờ chúng ta tìm hiểu sâu hơn, ngươi sẽ biết ta là thực lòng thích ngươi, yêu ngươi, ngươi cũng sẽ yêu ta . Không thích ta chỉ là tình huống tạm thời, về sau sẽ khác."
Đúng là đầu gỗ, nói nhiều lần như vậy mà còn không nghe vào, tình hình thay đổi trong nháy mắt, hắn có thể cam đoan hôm nay cùng ngày mai tâm tình là giống nhau sao? Hiện tại không thích y, biết đâu ngày mai đột nhiên liền yêu y.
Điền Viễn xem như đàn gảy tai trâu , vẫn là một cái trâu hoang, trâu rừng, trâu ngốc.
"Trừng ta làm gì?"
Phan Lôi cảm thấy được, vị bác sĩ mà y thích này có chút hỉ nộ vô thường, có chút tính tình nóng nảy, hắn tức giận cũng không cần có nguyên nhân.Giống như nữ nhân, cơn tức tới đột nhiên,khó mà vẫn hồi.
Điền Viễn thực không còn gì để nói, như thế nào lại gặp phải người không biết cự tuyệt là ý tứ gì.
Chỉ cần thích là mặc kệ suy nghĩ của người khác, giống như đại gia, lão tử yêu thượng ngươi , ngươi sẽ ngoan ngoãn mà nghe lời, chờ ta yêu ngươi, không nghe lời liền vũ lực trấn áp, không đồng ý? Y trong đầu không tiếp thụ người khác cự tuyệt, phản đối không có hiệu lực, đấu tranh cũng vô dụng, ngoan ngoãn yêu thương ta, mới là con đường duy nhất.
Y chính là thổ phỉ.
Chẳng lẽ là bởi vì xuất thân gia đình y có vấn đề, nhà bọn họ khẳng định là cấp bậc sâm nghiêm quản lý theo chế độ quân sự, hạ cấp phục tòng thượng cấp, thủ trưởng lên tiếng, binh nhì không thể phản đối.
Điền Viễn không phản ứng y, hắn hiểu được cái gì tên là chiến địa không thể phá được, hắn chính là một cái lô-cốt, mặc kệ Phan Lôi ở ngoại vi mãnh liệt oanh kích như thế nào, hắn chính là hội nhiên bất động(a.k.a không xi nhê =)) ), xem y có biện pháp nào.
Hắn trên có cha mẹ, dưới còn muốn có thê tử con cái, hắn mới không cần làm ngoại tộc, hắn mới qua hai mươi tám tuổi, một người đàn ông hào hoa phong nhã, mới không cần thích nam nhân, lại càng không sẽ thích một cái quân đội đời thứ hai.
Đi đến phòng bếp, quyết định làm cơm cho chính mình ăn, ăn rồi đi ngủ, không cần quan tâm y, đem y trở thành không khí. Ngày nghỉ của Phan Lôi cũng không bao lâu, y nên biết khó mà lui đi.
Phan Lôi nhảy dựng lên, thấy Điền Viễn cầm dao thái thịt.
Đừng cho là Điền Viễn là đàn ông mà thô kệch, hắn cũng trắng trắng nộn nộn, bác sĩ đều thực để ý bảo dưỡng hai tay, tay hắnmềm mại mịn màng, ở trong mắt Phan Lôi, ngay cả viền móng tay cũng đều phiếm đạm hồng nhạt sáng bóng, giống như vòng ngọc trai mà mẹ y hay đeo, thực sự rất đẹp.
Phan Lôi tiếp nhận thái đao trong tay hắn, dùng bả vai đẩy hắn về phía cửa.
"Ngươi đi xem TV, ta nấu cơm.Đôi tay của bác sĩ cần phải giữ gìn, hait ay này là để trị bệnh cứu người, vạn nhất để lại vết cắt thì phải làm ssao? Khi ta còn ở nhà, ta nấu cơm, thời điểm ta không ở nhà, ta sẽ gọi điện thoại cho tiệm cơm mang tới.Những việc nặng dầu mỡ này vẫn là để ta làm đi."
Điền Viễn dở khóc dở cười, hắn từ nhỏ đến lớn thật đúng là không có thu được loại lễ ngộ như thế này, hắn là con trai, từ nhỏ cha mẹ giáo dục hắn đỉnh thiên lập địa, hắn phải gánh vác trách nhiệm, không được dựa vào người khác.Về sau khi đã đi làm, việc nhà đều là chính mình làm. Hắn khôngcho rằng việc nhà chỉ dành cho phụ nữ, chuyện đủ khả năng hắn đều tự mình làm lấy.Nhưng Phan Lôi này, lại chiều chuộng hắn như vậy.
"Ta không phải đại thiếu gia. Phải nói, ngươi mới xuất thân thiếu. Thế gia tử, hừ."
Hãy vào webtruyenonline.com để đọc truyện nhanh hơn!
Động tác của Phan Lôi rất thuần thục, chảo nóng, đổ dầu, đảo thịt lợn đã xé nhỏ, thêm rau xanh, nước, nước sôi thì thả mì, chưa đầy mười phút mì thịt heo nóng hôi hổi đã ra lò .
Hắn vội vàng nêm gia vị, cảm thấy đã ổn, dùng thìa đơm một chút canh đưa đến bên miệng Điền Viễn.
"Ngươi nếm thử, có mặn hay không."
Điền Viễn cũng không cảm thấy ngượng ngùng, há miệng ăn.
"Không tồi."
Phan Lôi lại xới một ít cơm trong nồi cơm điện, làm thêm một chút trứng xào dưa chuột (o_O món lạ).
"Hơn mười tuổi ta mới sống cùng ba mẹ, ba ta trước kia vẫn đóng ở quân khu Tây Nam, khi đó ta không ở nhà đại bá,mà ở cùng với gia đình nhị bá, cho nên ba huynh đệ chúng ta tình cảm cũng không tệ lắm, tuy rằng đều là con một, nhưng ta không thấy cô đơn. Khi đó bướng bỉnh nha, điều kiện cũng không phải tốt lắm, nhà ai cũng không giàu có, nhà bá phụ cả tháng mới thịt một lần, ta cùng ta hai ca ca cả ngày theo đám người quân khu đại viện lên núi bắt thỏ, hạ hà mạc ngư (kiểu như đánh bắt cá á). Trong đại viện một cái nha đầu hay theo chúng ta đi chơi, có một lần ra bờ sông nha đầu đó suýt chút nữa chết đuối, ba chúng ta bị bá phụ cầm dây lưng đánh cho một trận. Chúng ta còn có thể trộm súng của cảnh vệ, ta mười hai tuổi bắn bia chính là mười vòng, vì cái này, ba chúng ta cũng bị ăn đòn không ít, còn ném vỡ cửa sổ thủy tinh nhà người ta, cướp đường, mang theo chó của lão tư lệnh chạy lên núi, khiến cho nó mệt tới 3 ngày không ăn được gì. Thấy họa mi của tham mưu không tồi, liền trộm đi nướng ăn, nếu không thì bắt một con chuột nhét vào phòng thay quần áo nữ của đoàn văn nghệ, chuyện xấu gì cũng làm.Ta chính là thổ bá vương của quân khu đại viện, đả biến thiên hạ vô địch thủ, đại ca nhị ca cũng bị ta đùa giỡn tới phát điên. Dây lưng của nhị bá ta cũng đổi mất vài cái."
Điền Viễn phì một tiếng, sau đó ôm bụng cười lăn lộn thiếu chút nữa theo khung cửa rơi ra ngoài, đồng chí này đúng là một đứa trẻ nghịch ngợm muốn giận mà không giận nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com