Chương 119: Trên mạng nói, hôn môi giải cay
"Ăn nha ăn nha, thích khẩu vị gì cũng không thèm nói với tôi, tôi tùy tiện làm, lần sau em muốn ăn cái gì thì trực tiếp liệt ra một danh sách, tôi làm cho em. Thật ra tôi nướng nguyên con dê ăn rất ngon, đáng tiếc ở đây tìm không ra nguyên con, lần sau tôi mua một cái chân dê làm chân dê nướng cho em ăn."
Kéo ghế dựa ra cho Lâm Mộc, để y ngồi ở kia.
"Anh, không phải đến từ thảo nguyên sao? Sao thích ăn cay như vậy?"
Trần Trạch gắp cho y một miếng thịt kho, Lâm Mộc nhìn cá hấp đã đau đầu.
"Đầu bếp chính ở quân khu đều là người Tứ Xuyên, nấu cái gì cũng thích bỏ ớt vào, ăn thành thói quen cảm thấy rất ngon. Tôi học mấy món Tứ Xuyên của ông ta, em nếm thử cá hấp đi, đúng kiểu Tứ Xuyên, ăn ngon thật sự."
Một miếng thịt cá tốt nhất bỏ vào trong bát Lâm Mộc.
"Ăn đi, nếm thử xem."
Lâm Mộc nhìn hắn đầy mặt hy vọng nhìn mình, y liền không có biện pháp vung đũa nói không ăn.
Đàn ông muốn cái gì? Về đến nhà, ngọn đèn ấm áp, đồ ăn nóng hổi, có người nấu cơm cho ăn đã không tồi rồi, cha mẹ giáo dục, không thể lãng phí lương thực, tôn trọng người lao động. Y có thể không biết tốt xấu ném đồ ăn người ta vất vả làm ra sao? Y cũng không phải người vô tâm vô phế như vậy.
Trần Trạch cởi caravat đặt ở bên trong túi áo sơmi màu xanh nhạt, mặt đầy hy vọng, bưng bát cơm, nhìn chằm chằm y như đứa bé cầm bài thi một trăm điểm chờ cha mẹ khích lệ.
Tâm lý của Lâm Mộc chịu áp lực thực lớn, không thể không ăn.
Ăn nhưng y thật sự sợ cay.
Yên lặng không nói gì bưng lên bát cơm, y quyết định vẫn là ăn trước một chút lót dạ dày mới có lực chống cự.
Ăn thịt, không sai.
"Hương vị rất tốt."
Được đến câu tán thưởng này, Trần Trạch cười cong ánh mắt, lúc này mới ăn cơm, lại gắp cho y cái này một ít, cái kia một ít, cam đoan Lâm Mộc ăn đủ, ăn thuận miệng.
Lâm Mộc đều ăn vài thứ không cay, ăn mộc nhĩ, ăn trứng gà, thế nhưng trứng chiên đều có ớt, y nhanh chóng uống vài hớp canh, tiếp tục ăn cơm.
Không cẩn thận đụng phải thịt cá, chiếc đũa cũng dính cay, y lại uống canh.
Nếu không phải rất cay thì y còn có thể thừa nhận, thế nhưng cá hấp này y thật sự không dám đụng vào, đỏ toàn bộ, nhìn thật dọa người.
Cơm chưa ăn được bao nhiêu đã uống hai chén canh.
Cánh môi vẫn luôn màu đạm nhạt cũng bị cay đỏ bừng, Trần Trạch vốn gắp đồ ăn cho y, mỗi một lần ngẩng đầu, liền phát hiện Lâm Mộc quyến rũ hơn một chút.
Đúng, chính là quyến rũ.
Ánh mắt mọng nước, thật ra đó là cay sắp rơi nước mắt.
Mũi đỏ lên, thật ra cũng là vì cay.
Miệng hồng toàn bộ, đó là bộ phận bị ớt cay đầu tiên.
Trán có chút thiểm quang, đó cũng là bị cay đến toát mồ hôi.
Lâm Mộc kéo áo một chút, lộ ra xương quai xanh, chiếc đũa Trần Trạch gắp đồ ăn, xoạch một tiếng liền rơi trong bát.
Lâm Mộc bưng lên bát canh uống, hơi hơi ngửa đầu, mỗi một lần yết hầu hoạt động, miệng Trần Trạch như nuốt một ngụm, nhìn chằm chằm cái cổ trắng nõn của Lâm Mộc liền mơ màng phiêu phiêu, nếu cắn một ngụm ngay chỗ yết hầu, lưu lại một dấu hồng thì thật hấp dẫn. Cái cổ trắng nõn như vậy chính là để người cắn.
Ánh mắt đi xuống, nhìn đến xương quai xanh, chỗ đó càng thích hợp cắn mấy miếng.
Khi nào có thể nhào lên, cắn như thế nào cũng được, hôn như thế nào cũng có thể?
Lâm Mộc nhấp miệng một chút, thấy Trần Trạch nhìn mình chằm chằm, nhìn đến thân thể y càng nóng lên.
"Ăn cơm của anh đi, xem tôi làm gì."
Trần Trạch híp mắt, phỏng chừng lại nhìn đi xuống hắn sẽ nhịn không được.
Gắp một miếng thịt cá cho Lâm Mộc.
"Ăn cá cho mắt tốt, em chưa khen món này tôi làm có ngon hay không đâu."
Lâm Mộc thật sự không có biện pháp, cũng hiểu được có thể thừa nhận loại cay này. Gắp một miếng lên ăn.
Y thật là quá coi thường người Tứ Xuyên thích ớt như mạng, người Tứ Xuyên ăn ớt nổi tiếng toàn quốc, bó lớn bó lớn ớt không tính, còn là ớt chỉ thiên Tứ Xuyên, có thể cay đến cả người đều phun hỏa.
Nuốt xuống một ngụm cá, y chưa ăn ra hương vị gì thì khoang miệng đã nóng bỏng rát.
Nhả ra cá nhanh chóng uống canh.
Ùng ục ùng ục uống nguyên một bát vẫn cay đến Lâm Mộc mất hết hình tượng, trán đổ mồ hôi đều có thể thấy, chóp mũi càng đỏ, miệng cũng càng sưng đỏ, y liều mạng quạt gió, há to miệng, suyễn ha ha ha.
"Cay chết tôi !"
Lâm Mộc luôn ngạo khí, đứng giữa đám người như vương tử đi thị sát dân tình, nhưng bây giờ thì sao, hà đầu lưỡi, tay liều mạng quạt gió, chóp mũi đều toát ra mồ hôi, trán cũng có, tội nghiệp như con chó nhỏ chạy một vòng lớn giữa trời hè, suyễn như vậy thật dễ thương.
Hình tượng gì đều không có, vương tử cái gì, bây giờ y chỉ là một người đáng thương chịu không nổi loại nóng bỏng rát này.
Chạy nhanh về phía đặt nước lọc, ùng ục ùng ục uống một ly nước đá lớn, vẫn không bớt cay, đành ngửa mặt lên trời, hô hô bật hơi.
Cay cay cay, cay chết !
Trần Trạch nhanh chóng đứng lên đi qua, cùng quạt gió cho y.
"Cay?"
Trần Trạch đau lòng nha, [không đúng] đau lòng đương nhiên đau lòng, càng nhiều là buồn cười, không phải y không đủ thích Lâm Mộc, là vì Lâm Mộc như vậy rất dễ thương, y hướng về phía trời thở ra có tác dụng sao? Uống nước lạnh vẫn cay, tay quạt gió giảm không bớt được loại cay này, đó là cay rát từ trong ra ngoài, không phải nhân tố bên ngoài có thể giải quyết, nước mắt chảy ròng ròng, thật đáng thương.
Mắt hoa đào mê người nhất chính là lúc nước mắt rưng rưng, như cánh hoa đào vươn sương sớm, điềm đạm đáng yêu.
Mê chết người không đền mạng.
Trần Trạch dựa vào gần không dời mắt được. Lâm Mộc tội nghiệp, mắt hoa đào ngấn nước, tâm hắn càng bất ổn loạn thất bát tao. Tim đập theo mỗi một lần Lâm Mộc chớp mắt mà nhảy lên.
Càng xem càng mê người, càng xem càng dễ nhìn, càng xem càng nhịn không được.
Hôn ánh mắt của y một chút đi, hôn nhẹ cánh môi hồng hồng của y đi, y đang chờ mình hôn đấy.
Có một người chính là như vậy, dù y có đánh rắm hắn cũng sẽ thích đến trong tâm khảm, bộ dáng tội nghiệp này, hắn thật sự thích ghê gớm.
Trần Trạch cười xấu xa một chút.
"Điện hạ, có một biện pháp giải cay rất tốt."
"Trong nhà tôi không có sữa."
Lâm Mộc cắn đầu lưỡi oán giận, y là bác sỹ sao lại không biết sữa giải cay tốt nhất. Nhưng y không uống thứ đó.
Trần Trạch lắc lắc đầu.
"Hôn môi có thể giải cay. Vị cay truyền cho người khác, em sẽ không cay như vậy nữa."
Ánh mắt Lâm Mộc xẹt xẹt bay qua đây, phối hợp với cánh môi đỏ rực, mắt hoa đào ngân ngấn nước, ai yêu~, tôi khóc đây, hảo hán không cần rất yêu mị.
Bảy phân kiều mị, một phần nộ, sắp khóc, đáng thương như một chú thỏ.
Trần Trạch nuốt nước miếng một chút, vươn ra một đầu ngón tay.
"Tôi thề với Quốc dân đảng, đây tuyệt đối là thật, tôi xem ở trên mạng."
Trần Trạch, anh có thể cường hãn một chút được không, hôn môi giải cay cũng có thể search google ra được sao?
"Em xem."
Trần Trạch biến thành anh trai tri tâm, bác sỹ ôn hòa nhất. Đầy mặt đều là dỗ dành như đang khuyên bệnh nhân, anh phẫu thuật đi, bỏ khối u đi.
"Em thực cay đi, miệng đều đau tê rần, uống nước cũng không dùng được, sữa cũng không có, làm sao được, muốn lập tức không cay không khó chịu thì biện pháp của tôi là tốt nhất."
"Còn không phải do anh làm hại!"
Lâm Mộc rống lên, môi y bị cay đến mức tê rần, đầu lưỡi sắp cứng đến nơi.
Này, Trần Trạch nghe ra mềm mềm làm nũng, thật sự thật sự là như một đứa bé, trợn trắng mắt nhìn hắn tố khổ. Y khó chịu nha, y không thoải mái, không phải nên oán người khác sao.
Lời này bay vào lỗ tai Trần Trạch liền thành, đều là anh đều là anh, anh là ma quỷ, nếu không phải anh thì tôi phải chịu loại khổ này sao?
Yêu yêu~ nghe một chút, hơi phóng nhuyễn thì đúng là ra làn điệu như vậy.
Chẳng qua, người ta nói lời này thường là lúc ở trước cửa phòng sinh, cô vợ đau từng cơn oán hận ông chồng. Không phải là vì ăn ớt mà oán giận, anh phân rõ địa điểm có được không.
"Đều do tôi đều do tôi."
Trần Trạch lập tức như người đàn ông sắp được làm ba ba, xoa xoa tay, bưng lấy mặt Lâm Mộc, nhìn trái nhìn phải không biết phải làm thế nào, sưng đỏ còn nghiêm trọng hơn lúc hắn hôn hôm nay.
"Vậy truyền vị cay này cho tôi đi, tôi giúp em giải cay.
Lâm Mộc híp mắt một chút, yêu nghiệt mọc lan tràn, đôi mắt hoa đào thực quyến rũ.
Y làm sao không biết Trần Trạch đang nghĩ gì, tên sói sám này, hắn đang lừa bịp muốn hôn môi, nụ hôn nóng bỏng kịch liệt hôm nay đã làm Trần Trạch nghiện rồi.
Lâm Mộc chớp mắt, Trần Trạch giả vờ thực đau lòng, thực thiện lương, tuyệt đối không có ý xấu với vương tử.
Hắn là người tốt, lừa hôn là cái gì, hắn tuyệt đối mặc kệ.
Đó là chuyện không có khả năng.
Lâm Mộc nhéo áo Trần Trạch, hung hăng đẩy ra sau. Máy lọc nước đặt ở trong góc, sau lưng hắn chính là tường, Lâm Mộc đẩy như vậy, Trần Trạch liền bị đổ lên trên tường, phanh một tiếng, phía sau lưng đụng vào mặt tường.
Cái ót đều đụng phải một chút, đây là có chuyện gì, Lâm Mộc chuẩn bị đánh hắn? Chỉ bởi vì hắn làm thức ăn siêu cay? Bởi vì vừa rồi muốn lừa hôn?
Lâm Mộc theo sau áp lên, cánh tay khống chế ngăn cản hắn không được ôm mình, mặt đi về phía trước, dưới ánh mắt trừng lớn như mắt chú chó Samoyed của Trần Trạch, vương tử Lâm Mộc chủ động phóng ra.
Khống chế đầu vai hắn, nghiêng đầu, hôn lên.
Không đúng, là cắn lên.
Cắn lên chóp mũi của hắn một ngụm, lưu lại dấu răng, đi xuống, liếm môi của hắn một chút, đầu lưỡi xẹt vết thương nơi miệng hắn, căn bản không cần y câu đầu lưỡi hắn, Trần Trạch đã khẩn cấp nuốt đầu lưỡi của y vào, Lâm Mộc đẩy mạnh hắn ra.
"Là tôi hôn anh, không phải anh hôn tôi, thành thật chờ cho tôi. Không được nhúc nhích!"
Khí thế nữ vương khai hỏa toàn bộ, cao cao tại thượng chỉ cho phép tôi hôn anh, không cho anh động, đầu lưỡi cũng không được động.
Vương tử của tôi, em không biết tôi khẩn cấp bao nhiêu, đột nhiên ném tôi lên tường, rồi đột nhiên nhào lên hôn môi. Sau đó ngạo khí híp mắt hạ mệnh lệnh, hắn cam nguyện thần phục.
Lại hôn môi, miệng Lâm Mộc hung hăng ma sát môi Trần Trạch, truyền cay nóng ngoài miệng lên bờ môi của hắn, không đi trêu đùa đầu lưỡi của hắn, chỉ nghiền áp, cọ xát, cọ đến cọ đi, cọ đến vết thương trên môi hắn xuất huyết cũng không quản, hắn nói hôn môi có thể truyền tất cả vị cay trên miệng mình lên miệng của hắn.
Vậy thì cọ.
Chuẩn xác mà nói không phải hôn môi, đây chỉ tính là cọ xát.
Môi nghiền đè nặng, cọ xát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com