Chương 51 Dương Dương chạy trốn
Vương Dương kêu rên vang vọng phòng.
Hắn mỗi một lần bị nặng nề mà ấn ở trên mặt đất, trán cùng gạch men sứ lạnh lẽo phát ra tiếng trầm vang.
Mặc kệ máu tươi chảy ở trên mặt, hắn bị nhéo tóc dập lên dập xuống ước chừng hơn hai mươi phát.
Lần cuối cùng từ trên mặt đất nắm lên, hắn toàn bộ đầu óc đều đã hôn mê, như cọng rơm úng nước mềm oặt ngã xuống trên mặt đất, hồng hộc thở dốc.
Bảo tiêu che lại tai nghe thấp giọng hỏi vài câu, hướng tới đồng liêu vẫy vẫy tay.
Vài người bắt lấy chân Vương Dương, đem người kéo đi ra ngoài.
Một cái khác trong phòng đầu, Diệp Đình nắm Dương Gia Lập tay, ôn thanh hỏi hắn: "Tâm tình có hay không tốt một chút."
Dương Gia Lập biểu tình phức tạp, chỉ cảm thấy cả người rét run.
Ngày đó ở hậu đài bị Vương Dương nhục nhã, cậu chỉ tức giận vì mẹ bị Vương Dương đem làm trò cười thóa mạ, sau lại bởi vì Vương Dương lên mạng tỏ vẻ oan ức tẩy trắng thay đen, dẫn dắt dư luận công kích, cậu cũng có chút ghi tạc trong lòng.
Vương Dương bị tàn phá làm nhục như vậy, cậu là có chút thống khoái ở bên trong hay không?.
Nhưng......
Dương Gia Lập nhìn thoáng qua Diệp Đình cười đến ôn nhu , đột nhiên đánh cái rùng mình.
Diệp Đình cảm thụ được Dương Gia Lập rất nhỏ rung động, tươi cười ngưng ngưng, thở dài một tiếng.
Hắn ở Dương Gia Lập bên tai chuồn chuồn lướt nước hôn một cái, thấp giọng nói: "Không cần sợ anh".
"Hắn khi dễ em, cho nên anh mới như thế trừng phạt hắn,"
Tiếng Diệp Đình nam tính, giọng nói cực kỳ dễ nghe, trầm thấp lại từ tính, nhưng dừng ở ngực thượng, lười biếng gợi cảm rất nhiều, rồi lại mạc danh có một cổ dã thú lạnh lẽo hướng trong lòng thấm, hắn tiếp theo nói, "Em là người của anh, anh như thế nào bỏ được. Ngoan, ở bên anh, được không?."
Dương Gia Lập nhìn pha lê tường nội, trên mặt nền gạch sứ kia đỏ tươi vết máu.
Cậu hô hấp cứng lại, hoảng mà đứng dậy, cũng không nhìn tới Diệp Đình, đi vào phòng nghỉ.
Diệp Đình nhìn cậu đóng cửa lại, rũ xuống mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
Bảo tiêu từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, đi đến Diệp Đình bên người hỏi: "Diệp tổng, kẻ kia xử trí thế nào."
"Lôi đi, đừng ô uế nơi này." Diệp Đình lạnh giọng nói.
"Vương Dương hiện tại không sai biệt lắm xem như phế đi, đả thông hảo các khớp xương,tạo cho hắn cái profile vết nhơ nghệ sĩ tên tuổi, hợp đồng nào hủy thì nên hủy, nên phong sát liền phong sát, một lần đem hắn phá hỏng cho triệt để."
Bảo tiêu gật gật đầu: "Đã liên hệ, công ty Vương Dương cùng nhà đầu tư khác cũng không nghĩ bảo kê hắn."
Diệp Đình cong cong khóe môi, đùa nghịch đồng hồ trên cổ tay : "Như vậy là tốt nhất. Còn có, ta hy vọng người này về sau như vậy biến mất khỏi mắt ta cùng Dương Dương, không quan tâm lý do là gì, đừng làm cho hắn lại lộ đầu tới."
Bảo tiêu sửng sốt một chút, có chút chột dạ hỏi: "Ngài ý tứ là......"
Diệp Đình nghiêng nghiêng mà liếc hắn liếc mắt một cái.
Này liếc mắt một cái làm bảo tiêu trong lòng kịch liệt nhảy lên, hô hấp không xong: "Xử?"
Diệp Đình cười nhạo một tiếng, lắc đầu.
"Hắn tốt xấu cũng coi như nhân vật công chúng, tuy rằng hiện tại hôi thối không ngửi được, nhưng nếu biến mất không lý do, sẽ có kẻ nghị luận, diệt cỏ chỉ cần phun thuốc chúng sẽ dần dần chết. Vì loại đồ vật này, không cần để bẩn tay."
Bảo tiêu hỏi: "Vậy ý của ngài là?"
Diệp Đình đứng lên, sửa sửa chính mình cà vạt, phấn chấn oai hùng.
Hắn hạ giọng phân phó nói: "Ta tin, làm một người không có bản lĩnh,không gia thế, đang giãy giụa trong đống bùn, lại vĩnh viễn không thể gặp quang, tồn tại so đã chết còn khó chịu, hẳn là có so đánh đánh giết giết càng tốt biện pháp, ngươi cảm thấy vậy không?."
Bảo tiêu một giật mình, cúi đầu nói thanh minh bạch, yên lặng ra cửa.
Diệp Đình nghe được tiếng đóng cửa, xoay người nhìn phòng nghỉ đóng chặt cửa, vừa sủng nịch lại bất đắc dĩ mà thở dài.
Hắn không đi quấy rầy Dương Gia Lập, ngồi trở lại lão bản ghế xử lý công ty sự.
Buổi tối về nhà thời điểm, Diệp Đình mang theo Dương Gia Lập ngồi trên xe.
Hắn đem Dương Gia Lập vòng ở trong ngực, phát hiện Dương Gia Lập cánh tay cùng chân ở rất nhỏ mà phát run.
Hắn thấp giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì, lạnh không?."
Dương Gia Lập không nói chuyện, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe ngân bạch tuyết đọng.
Chờ vào đến cửa, không khí ấm áp ập vào trước mặt, quanh thân đều là như xuân ấm áp, thoải mái vô cùng.
Diệp Đình nắm Dương Gia Lập tay, phát hiện biểu tình của cậu tựa hồ càng căng chặt.
Đêm đó, Diệp Đình ở trong phòng Dương Gia Lập lưu tới khuya.
Dương Gia Lập toàn bộ hành trình không cùng hắn nói một chữ, vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ tự mình phong bế.
11 giờ rưỡi, Dương Gia Lập đánh lên ngáp.
Diệp Đình gỡ xuống mắt kính, buông tờ báo trong tay, cười hỏi: "Mệt nhọc có phải hay không, Ngủ sớm nhé."
Dương Gia Lập lần này rất ngoan, không chờ Diệp Đình động thủ, chính mình liền vào toilet rửa mặt, yên lặng nằm lên giường.
Diệp Đình ngồi ở mép giường, mu bàn tay chạm chạm mặt cậu.
Dương Gia Lập nhìn hắn một cái, khàn khàn mà nói: "Anh trở về đi."
Diệp Đình trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng nói: "Được rồi, em nghỉ ngơi đi, anh không quấy rầy em nữa. Nếu ngủ không được trong lòng khó chịu, có thể đến cách vách tới tìm anh, không cần quan tâm giờ giấc, chỉ cần em nguyện ý."
Nói, Diệp Đình cúi đầu, chóp mũi cơ hồ cùng Dương Gia Lập chạm vào.
Hắn tiến đến Dương Gia Lập bên môi, chậm rãi cúi người, Dương Gia Lập thế nhưng cũng không nhiều phản kháng, tùy ý Diệp Đình không nhẹ không nặng mà hôn một chút.
Diệp Đình ánh mắt thâm thâm, cuối cùng nói câu: "Bảo bảo, mọi chuyện em đều có thể tìm anh, anh sẽ chân thành chăm sóc cho em. Không được đi tìm nam nhân khác làm anh lo lắng, nhớ kỹ."
Dương Gia Lập gắt gao nhắm lại mắt, không đáp ứng cũng không cãi lại.
Diệp Đình cười cười, tắt đèn, ở một mảnh tối tăm trung đi ra Dương Gia Lập nhà ở.
Nghe được tiếng đóng cửa, Dương Gia Lập ngực buông lỏng, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Đồng hồ treo tường tích táp mà vang, Dương Gia Lập trong bóng đêm mở to mắt không ngủ.
12 giờ, mọi thanh âm đều im lặng, đêm đã khuya.
Dương Gia Lập tay chân nhẹ nhàng mà rời giường, trong bóng đêm mở ra chính mình hai túi đồ, chọn ra vài món tắm rửa quần áo, thuốc uống, mấy giấy tờ quan trọng cùng đồ khác cần thiết mang theo, lại thay một thân màu đen áo lông vũ cùng quần, thân ảnh dung ở trong đêm tối, phá lệ khó phân biệt.
12 giờ 29, cậu mang lên mũ lưỡi trai, mang khẩu trang đen, đứng ở phía trước cửa sổ.
Xuyên thấu qua nhà lầu cửa sổ ra bên ngoài, tiểu khu cũ nát một mảnh an bình.
Cổng sau tiểu khu, một loạt hàng cây bên đường, hàng cây bên đường phía sau, lờ mờ, có chiếc xe xa xa mà ngừng ở nơi đó.
Dương Gia Lập nâng lên đồng hồ, nhìn chằm chằm kim giây xem.
Tí tách, tí tách, tí tách.
Cậu ở trong lòng đếm ngược: Sáu, năm, bốn, ba, hai......
Đương kim giây nhảy qua cuối cùng một cách, cậu vội vàng ngẩng đầu hướng chiếc xe kia phương hướng.
Trong đêm đen tối tăm, đèn xe nhanh chóng chớp nháy ba cái.
Dương Gia Lập cả người chấn động.
Cơ hội tới rồi!
Thưc là mệt mỏi không muốn edit vì cái chuyện này nó hâm hâm ở ở lắm ace ợ. Nhưng tại đã trót làm rồi nên không dám dừng bỏ. Thôi cố gắng cho nó xong mịa đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com