Chương 23
Tháng Hai, trường trung học Tinh Tế bắt đầu đi học lại, chỉ còn một trăm ngày nữa là đến kỳ thi đại học.
Tuần đầu tiên, trường tổ chức một kỳ thi mô phỏng.
Điền Chính Quốc dẫn đầu với khoảng cách 30 điểm so với người đứng thứ hai, vững vàng giữ vị trí đầu tiên.
Trong suốt khoảng thời gian đó, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh không nói với nhau một lời, mối quan hệ giữa hai người rơi xuống mức thấp nhất.
Điều trị chỉ là điều trị, pheromone trấn an cũng chỉ là trấn an, sau khi xong việc thì lập tức trở về trạng thái xa lạ, thậm chí còn giống như kẻ thù.
Buổi tối, Kim Thái Hanh vẫn phải chịu đựng đau đơn để ngủ, mỗi đêm đến nửa đêm hắn đều bị đau mà tỉnh dậy, sau đó không thể ngủ lại, cứ như vậy kéo dài suốt mấy tháng.
Tình trạng của hắn ngày càng tệ đi, có lần trong giờ học cưỡi ngựa, hắn suýt nữa bị ngã khỏi ngựa, lên lớp thì hầu như chỉ ngủ bù, đến mức giáo viên cũng không kìm được mà hỏi han vài câu.
Điền Chính Quốc cũng đã thử xin lỗi lần nữa, cậu viết một lá thư xin lỗi dài, nhưng không nhận được phản hồi gì, vì vậy cậu từ bỏ đồng thời cũng cảm thấy thoải mái, tập trung toàn lực cho kỳ thi đại học sắp tới.
Ba tháng sau, kỳ thi đại học đến.
Tháng Sáu, trời đã nóng hẳn lên, địa điểm thi đại học ngay tại trường trung học Tinh Tế. Điền Chính Quốc mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay, cẩn thận viết tên mình lên tờ giấy thi.
Ngày thi kết thúc, trường trung học Tinh Tế tổ chức lễ tốt nghiệp.
Bọn họ đã tốt nghiệp.
Một tháng sau, ngày 31 tháng 7, là sinh nhật mười tám tuổi của Kim Thái Hanh.
Là con trai của thượng tướng Kim Khải và chủ tịch Giang Gia Năng, sinh nhật của hắn không được tổ chức hoành tráng, một phần vì sợ bị dòm ngó, bởi lẽ người có địa vị càng cao càng bị nhiều người chú ý, phần khác vì Kim Thái Hanh cũng không thích phô trương.
Hôm đó chỉ có vài gia đình thân quen đến dự, như Tống Trì Ngạn và Lâm Tử Bá.
Trong khi các bậc phụ huynh trò chuyện trong phòng khách, bọn trẻ thì tổ chức tiệc nướng ngoài trời bên hồ bơi.
Điền Chính Quốc không quen biết bạn cùng trang lứa, cũng không quen các bậc trưởng bối, muốn về phòng nhưng lại sợ thất lễ, nên cậu ngồi yên tại bàn ăn, im lặng cả buổi như một bức tượng.
Giang Gia Năng nhìn ra sự bối rối của cậu, bà lên tiếng: “Chính Quốc, ra ngoài chơi với Kim Thái Hanh và bọn trẻ đi?”
Điền Chính Quốc thấy vật thì đứng dậy, bước ra ngoài, cậu nghe thấy có người nói: “Cậu ta là người có độ tương thích 100% với Kim Thái Hanh đó sao? Nhìn cũng ngoan nhỉ.”
Bên hồ bơi đã ở trong trạng thái náo nhiệt, âm nhạc đang bật, mọi người đang ăn bít tết, nước bắn tung tóe khắp nơi do bọn họ nhảy xuống nước.
Điền Chính Quốc nhìn thoáng qua, Lâm Tử Bá và Tống Trì Ngạn đều có mặt, còn có hai alpha mà cậu không quen biết.
Cậu không định tham gia, chỉ ngồi trên chiếc ghế dài ở góc ngoài cùng và đọc sách.
Không ai nhận ra sự hiện diện của cậu.
Ngoại trừ Kim Thái Hanh.
Lúc này, Điền Chính Quốc không tỏa ra chút pheromone nào, sự hiện diện của cậu rất mờ nhạt, hơn nữa mọi người đang vui chơi, các alpha khác không nhận ra cậu cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng Kim Thái Hanh không biết chuyện gì xảy ra, dù không ngửi thấy mùi, nhưng hắn vẫn cảm giác được Điền Chính Quốc đã đến, theo phản xạ liền nhìn về phía đó.
Dưới ánh trăng và ánh đèn bên hồ bơi, gương mặt sạch sẽ, lạnh lùng của Điền Chính Quốc hiện lên mờ mờ, cậu khẽ nhíu mày, đôi mắt cụp xuống, hàng mi dài nhẹ nhàng rung rinh, những ngón tay trắng bệch lật từng trang sách.
Một bên là sự tĩnh lặng, một bên là sự ồn ào.
Điền Chính Quốc không bị ảnh hưởng chút nào, vô thức đọc được hơn hai mươi trang, mặt trăng đã từ trên tường leo lên đến đỉnh đầu họ.
“Điền Chính Quốc.”
Bỗng nhiên, cậu nghe thấy có ai đó từ xa gọi tên mình.
Điền Chính Quốc chớp mắt một cái, ngẩng đầu lên.
Không biết từ lúc nào, cả năm alpha ở bên kia đều đã dừng lại, nhìn về phía cậu.
Kim Thái Hanh ngồi ở bờ hồ bơi, cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần ngắn thể thao, một chân ngâm dưới nước, chân kia co lên, hắn gọi Điền Chính Quốc như gọi một con cún nhỏ: “Lại đây.”
Điền Chính Quốc kỳ lạ để ý thấy chân co lại của Kim Thái Hanh dài đến mức vượt qua cả xương quai xanh của cậu, thật sự rất dài.
Lâm Tử Bá lúc này mới phát hiện ra cậu, vẫy tay: “Tiểu Bạch! Sao không qua chơi? Mau lại đây!”
Điền Chính Quốc gấp sách lại, đặt lên ghế dài, rồi đi về phía các alpha.
Dù đã vào tháng Sáu và chính thức bước vào mùa hè, nhưng buổi tối ở những nơi trống trải vẫn có chút lạnh. Omega không giống alpha, không khỏe mạnh cũng không chịu được lạnh.
Các alpha bên kia đều để lộ làn da trắng sáng, còn Điền Chính Quốc vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay, cậu dừng lại trước mặt Kim Thái Hanh.
Hai alpha kia đã nghe qua về Điền Chính Quốc, nhưng không ngờ lại gặp mặt theo cách này.
Kim Thái Hanh nói: “Ngồi xuống.”
Điền Chính Quốc từ từ nhận ra trạng thái của Kim Thái Hanh có chút bất thường, nhưng trước đó, cậu vừa mới thả một chút pheromone để trấn an, dựa theo tần suất bình thường là bốn giờ một lần, lúc này vẫn chưa đến giờ.
Không ngờ, vừa cúi người ngồi xuống một nửa, Hách Ngưỡng đã nắm lấy cổ cậu, kéo mạnh xuống.
Cảnh tượng này chẳng khác nào nhìn thấy hai bạn cùng lớp đang hôn nhau, Lâm Tử Bá bị dọa, hét lên: “A a a a———“
Xương quai xanh của Điền Chính Quốc va vào ngực Kim Thái Hanh, cậu vẫn có thể tập trung, dùng ánh mắt thấy một alpha bên cạnh giơ tay che miệng lại như một thiếu nữ.
Kim Thái Hanh ghé vào tuyến thể của Điền Chính Quốc ngửi một cái, sau đó thở dài khoan khoái, hắn dùng xong liền đẩy Điền Chính Quốc ra, uể oải nói: “Cút đi.”
Điền Chính Quốc ngẩn người, sau đó nhận ra hôm nay là ngày hắn thành niên, Kim Thái Hanh có lẽ đã uống chút rượu.
“Cút đi.” Kim Thái Hanh nói: “Đừng chắn tầm mắt tôi.”
Mọi người đều có chút ngơ ngác, lúc đầu cứ nghĩ Kim Thái Hanh gọi Điền Chính Quốc qua để chơi cùng, nhưng hóa ra hắn chỉ gọi để làm công cụ.
Bọn họ đều nghĩ Điền Chính Quốc sẽ xấu hổ mà tức giận, vì dù sao cũng là một omega, da mặt mỏng lại kiêu ngạo, nhưng không ngờ cậu chỉ bình thản quay trở lại chiếc ghế dài ban đầu, ngồi xuống, cầm quyển sách lên, lật lại trang cũ, động tác liền mạch, không hề lúng túng.
Điền Chính Quốc tưởng rằng việc của mình đã xong, nhưng không ngờ chỉ mười phút sau Kim Thái Hanh lại gọi cậu.
Điền Chính Quốc bất đắc dĩ, lại bước tới.
Kim Thái Hanh lại kéo cậu tới hít một cái, sau đó tiếp tục chơi.
Cứ như vậy, lặp đi lặp lại ba bốn lần.
Nếu không phải thấy Kim Thái Hanh nhiều lần căng tay ra để thư giãn, Điền Chính Quốc đã nghi ngờ hắn đang mượn cớ uống rượu để trêu đùa mình.
Cậu định ra quy tắc bốn tiếng một lần, dựa trên mức độ đau đớn mà Kim Thái Hanh thể hiện ở trường học, quan sát vài ngày mới tìm ra được quy luật này.
Vậy nên, thực sự chỉ cần không tiếp xúc trong một lúc sẽ đau, nhưng Kim Thái Hanh lại cố chịu đựng thêm vài giờ?
Vốn dĩ Điền Chính Quốc không có biểu cảm gì, bây giờ ngay cả cảm xúc trong mắt cũng nhạt đi vài phần.
Gần mười giờ tối, mọi người lại tụ tập trong phòng khách, cắt bánh kem và ăn bánh, sau đó buổi tiệc kết thúc.
Điền Chính Quốc không thích ăn ngọt, cậu chỉ ăn một ít, sau đó vì lịch sự mà Điền Chính Quốc vẫn đi tìm Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh đang nổi trên mặt nước trong hồ bơi, nhắm mắt lại, trông rất thư thái.
Điền Chính Quốc đứng trên bờ, nói với hắn: “Chúc mừng sinh nhật.”
Kim Thái Hanh giả vờ như không nghe thấy.
Điền Chính Quốc có thể cảm nhận được Giang Gia Năng rất đau đầu về mối quan hệ của hai người, cậu khẽ nói: “Làm sao để cậu không giận nữa?”
Kim Thái Hanh lười để ý đến cậu, thực ra hắn đã hết giận từ lâu, nhưng không thể chấp nhận mình bị một omega mà mình không thích cắn, trong đầu cứ mãi nghĩ mãi mà không thông.
“Vậy để tôi cho cậu cắn lại nhé? Được không?”
Chỉ một câu nói, alpha lập tức nổi khùng, lộ nguyên hình, hắn đứng trong hồ bơi, khuôn mặt điển trai nghiến răng nghiến lợi: “Ai mà thèm cắn cậu chứ.”
Omega không nói gì, chỉ thở dài một hơi.
Đột nhiên Kim Thái Hanh kêu lên một tiếng, có lẽ do đã uống rượu nên cảm giác đau đớn trở nên thường xuyên hơn, đau hơn bình thường.
Kim Thái Hanh bước tới mép hồ, mực nước dao động ngang vai hắn, hắn nói với Điền Chính Quốc: “Lại đây.”
Không biết tối nay đã nghe Kim Thái Hanh nói “lại đây” bao nhiêu lần, Điền Chính Quốc nhíu mày, nhưng vẫn lại gần. Cậu tự giác nửa ngồi xổm, sau đó thả pheromone ra.
Kim Thái Hanh ngửi thấy mùi cỏ, hắn bỗng nhiên nhếch miệng cười, một bàn tay ướt sũng bất ngờ túm lấy mắt cá chân của omega, kéo cậu xuống nước.
“Á!” Điền Chính Quốc bất ngờ, bị sặc một ngụm nước, cậu biết bơi nhưng không biết đứng nước, hơn nữa không thể chịu đựng được liên tục bị Kim Thái Hanh kéo mắt cá chân bên trái.
Hơn nữa, cậu duỗi thẳng đầu ngón chân phải, phát hiện mình không thể chạm tới đáy hồ.
Kim Thái Hanh cứ thế nắm lấy mắt cá chân của Điền Chính Quốc, ung dung nhìn omega đang vùng vẫy trong nước, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi.
May là Kim Thái Hanh không có ý định “giết người”, kéo cậu lên lại, đẩy người ép vào thành tường của bể bơi.
Điền Chính Quốc toàn thân ướt sũng, áo sơ mi trắng bên ngoài khi gặp nước trở nên trong suốt, dính sát vào áo phông xám bên trong. Cậu ho khan, gương mặt trắng bệch vì sặc nước mà đỏ lên.
“Này.” Kim Thái Hanh hất nhẹ chút nước, nói: “Cho cậu 3000 vạn, rời khỏi nhà tôi, thế nào?”
Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy nước mắt hơi trào ra, câu giơ tay lau rồi lắc đầu.
Hai mũi chân dưới nước giãy giụa hết sức, nhưng vẫn không đủ, phần lớn trọng lượng cơ thể vẫn phải dựa vào Kim Thái Hanh để chống đỡ.
“Cậu nghĩ gì thế?” Alpha bực bội hất ngược mái tóc ướt đẫm lên: “Bây giờ cậu không muốn 3000 vạn này, sau này càng không nhận được số tiền đó. Chẳng lẽ cậu thật sự muốn kết hôn với tôi?”
Điền Chính Quốc vẫn lắc đầu, gió thổi làm cậu cảm thấy lạnh.
“Đừng mơ mộng hão huyền nữa” Kim Thái Hanh lạnh lùng nói: “Thứ nhất, điều đó không thể thành hiện thực, thứ hai, tôi sẽ công khai mọi thứ, cậu một xu cũng không nhận được.”
Điền Chính Quốc nói: “Tôi không cần tiền.”
Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc một lúc, đột ngột buông tay, chống tay leo lên bể bơi rồi bỏ đi.
Hắn không thể hiểu nổi, 3000 vạn không phải là số tiền nhỏ, đủ để một omega sống tốt cả đời.
Không vì tiền, vậy Điền Chính Quốc vì điều gì?
Vừa bước vào trong nhà, đã có người hầu choàng lên vai hắn một chiếc khăn khô ráo, ấm áp. Kim Thái Hanh đi đến đâu, nước nhỏ xuống tới đó, người hầu theo sau lau chỗ ướt.
Hắn bước vào phòng tắm, sảng khoái tắm dưới vòi nước nóng.
Một ngày sinh nhật mười tám tuổi nhàm chán.
Khi còn nhỏ, hắn từng tưởng tượng rất nhiều về ngày này, hoặc là phi ngựa trên thảo nguyên, hoặc là leo lên đỉnh núi A Mộc La để ngắm bầu trời đầy sao, hoặc là lái cơ giáp lượn lờ trên trời suốt một ngày.
Dù là gì đi nữa, nó cũng không nên là bị căn bệnh chết tiệt này và mùi tin tức tố omega cản trở từ phòng ngủ đến nhà bếp.
Tỉnh rượu hơn một nửa.
Hắn đột nhiên bước đến bên giường, nhìn xuống bể bơi phía dưới, thấy không có ai nữa mới trở lại nằm xuống ngủ.
Lần tiếp theo hắn mở mắt, vẫn là thời điểm cố định lúc ba giờ sáng, khi tất cả mọi người đều đang chìm sâu vào giấc ngủ.
Cơn đau của hắn lúc này mới bắt đầu.
Kim Thái Hanh nhắm mắt, cố gắng nhịn.
Giống như cơn chuột rút dữ dội, mỗi sợi cơ trên cánh tay, chân, cổ hắn đều tắc nghẽn, từng dây thần kinh xoắn lại co thắt, đau đớn đến mức tê liệt.
Đột nhiên, hắn nghe thấy một tiếng động nhẹ, tinh tinh tinh... có lẽ là tiếng chuông báo thức, sau đó một lát, “cạch”, có vẻ là omega bên cạnh vừa mở cửa.
Tiếng bước chân rất khẽ, càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại ngay trước cửa phòng hắn.
Kim Thái Hanh mở mắt, đôi mắt ướt đẫm mồ hôi đặc biệt sáng trong bóng tối.
Ngay sau đó, mùi cỏ sau mưa từ khe cửa dần dần len vào, từng chút một, cho đến khi cả căn phòng đều tràn ngập, như cơn mưa kịp thời rơi xuống giữa ngày hạn hán.
Khi cơn đau dần qua đi, Kim Thái Hanh bước xuống giường, hắn bất ngờ kéo cửa ra.
Điền Chính Quốc mặc đồ ngủ, vốn đang tựa vào khung cửa, đầu gật gà gật gù sắp ngủ quên. Đột ngột bị mở cửa, cậu hoảng hốt mở to mắt ra một chút.
Kim Thái Hanh không chút biểu cảm, nhướn mày một cái, nói: “Vào đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com