Chương 77
Kim Thái Hanh tỉnh lại khiến nhiều người thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Tần Uy, anh ta không thể đền bù nổi cho thượng tướng Kim và chủ nhiệm Giang một đứa con trai đầy sức sống được!
Tuy nhiên, Kim Thái Hanh chỉ tỉnh được vài phút rồi lại ngất đi, vết thương của hắn quá nặng, cơ thể cần rất nhiều thời gian và giấc ngủ để hồi phục.
Kim Thái Hanh nghĩ rằng Điền Chính Quốc sẽ đến thăm hắn, nhưng ngoại trừ lần đầu tiên, sau đó mỗi lần tỉnh lại, hắn đều không thấy bóng dáng của omega đâu.
Điền Chính Quốc đã tám lần thay thuốc cho chân mình, bây giờ cậu có thể tạm thời đi lại bằng nạng, đang ngồi trong phòng y tế giúp băng bó cho những người lính bị thương.
Chỉ là, khi mọi người nhìn cậu có chút kỳ lạ, mang theo sự tò mò và dò xét.
Điền Chính Quốc rất quen thuộc với ánh mắt này, có vẻ như lại có chuyện gì đó về cậu đang được đồn thổi.
Những ngày này, cậu chỉ qua lại giữa phòng y tế và ký túc xá, thậm chí cũng không đến nhà ăn nên không biết chuyện tình yêu và thù hận giữa cậu và Kim Thái Hanh đã được biến tấu thành tám trăm phiên bản khác nhau, có những phiên bản còn lố bịch đến mức kể cả việc cậu mang theo gì khi chạy cũng được thêm thắt vào.
Cậu có thể hỏi Tùng Kim nhưng cậu vốn không quan tâm đến những chuyện này, người khác thích nói gì thì cứ để họ nói. Còn Tùng Kim nghĩ rằng cậu đã biết nên cũng không tiện nhắc đến chuyện này trước mặt cậu.
“Bác sĩ Điền.” Bác sĩ quân y gọi cậu: “Cậu xử lý xong cho người này thì về nghỉ ngơi đi, cậu đã ở đây suốt mấy tiếng rồi.”
Điền Chính Quốc gật đầu, chống nạng đứng lên, chậm rãi đi về ký túc xá.
Trên đường đi, cậu gặp bác sĩ phụ trách chăm sóc cho Kim Thái Hanh.
“Bác sĩ Điền, chào anh.”
Điền Chính Quốc đáp: “Chào anh, thiếu tá Kim thế nào rồi?”
“Đang hồi phục rất tốt, vừa tỉnh lại, tôi đi pha thuốc cho cậu ấy, bác sĩ Điền có muốn đến thăm không?”
Điền Chính Quốc suy nghĩ hai giây: “Được.”
Cậu đi chậm nên vị bác sĩ đó đi ở phía trước, khi đến phòng bệnh của Kim Thái Hanh, cậu nhìn vào bên trong qua ô cửa nhỏ.
Kim Thái Hanh để hở áo bệnh nhân, lộ ra cơ thể rắn chắc, không biểu cảm nhìn chằm chằm kim tiêm đang cắm vào bụng mình.
Bác sĩ đang tiêm vào vùng bụng hắn.
Tất cả các thiết bị duy trì sự sống của Kim Thái Hanh đều đã được dỡ bỏ, nhưng cũng không được chuyển về trụ sở, Giang Gia Năng bảo cứ để lại đây.
Có thể nói, chỉ cần không bị thương nặng đến mức chết ngay lập tức, thì ai cũng có thể được cứu sống nhờ những thiết bị này.
Điền Chính Quốc gõ cửa.
Kim Thái Hanh ngẩng đầu, khi nhìn thấy người đến là ai, cơ thể hắn lập tức căng lên, các đường nét cơ bụng dần trở nên rõ ràng.
Bác sĩ hoảng hốt kêu lên: “Ôi dồi ôi! Thiếu tá Kim, cậu thả lỏng đi! Kim tiêm bị lệch rồi!”
Điền Chính Quốc: “...”
Cậu khập khiễng bước đến bên giường, cậu đi mất bao lâu thì alpha cũng nhìn chằm chằm cậu bấy lâu.
Cổ họng Kim Thái Hanh co lại một chút, hắn nói: “...Cậu đến rồi.”
Giọng của alpha cũng đã trở lại bình thường.
“Ừm.” Điền Chính Quốc đáp một tiếng: “Bác sĩ, cứ tiêm xong đi đã.”
Lúc này, Kim Thái Hanh mới nhận ra mình đang mặc quần áo không chỉnh tề. Hắn muốn đưa tay kéo lại nhưng quên mất cả hai tay đều bị thương, đang được treo lên, chỉ có thể cựa quậy một cách vô dụng vài cái.
Với bản năng của một bác sĩ, Điền Chính Quốc đặt tay lên vai hắn: “Đừng động đậy.”
Tay của omega hơi lạnh, các ngón tay chạm trực tiếp mà không có lớp vải ngăn cách.
Kim Thái Hanh khó kiểm soát được việc siết cơ, khiến cho bác sĩ càng khó tiêm hơn.
“Thiếu tá Kim! Thả lỏng!”
Kim Thái Hanh không thể thả lỏng được chút nào.
Bác sĩ đành phải tiêm mạnh tay hơn.
Tất nhiên, anh ta cũng đã nghe những “truyền thuyết” giữa hai người họ nên sau khi tiêm xong, liền tự giác tìm cớ rời đi.
Dù rất muốn ở lại hóng chuyện nhưng như vậy quá thiếu ý tứ.
Kim Thái Hanh nhìn bóng lưng bác sĩ, trong lòng thầm gào lên: Có thể giúp tôi mặc lại áo trước khi đi không!
Đúng lúc hắn đang thầm kêu gào thì một bàn tay bỗng xuất hiện trước mặt.
Như đoán được suy nghĩ của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc cúi đầu, tỉ mỉ cài từng chiếc khuy áo lại cho hắn.
Vì vậy, cậu nhìn thấy vết sẹo mổ chạy từ ngực xuống bụng của Kim Thái Hanh, chính tay cậu đã mổ.
Phòng bệnh trở nên yên tĩnh.
Kim Thái Hanh nín thở, nhìn những ngón tay mảnh khảnh lần lượt cài từng chiếc khuy áo.
Đôi tai rõ ràng đang đỏ bừng của alpha thu hút ánh nhìn của Điền Chính Quốc, cậu lên tiếng trước: “Cảm ơn cậu vì lần đó đã đến cứu tôi.”
Có đêm cậu mất ngủ, tưởng tượng vô số kết cục từ những lựa chọn hôm đó, và tất cả đều dẫn đến cái chết.
Nếu không có Kim Thái Hanh, cậu chắc chắn đã chết.
Kim Thái Hanh mím môi, lắc đầu: “Vết thương ở chân cậu, thế nào rồi?”
Điền Chính Quốc đáp: “Sắp khỏi rồi.”
Kim Thái Hanh hỏi: “Có chỗ nào khác bị thương không?”
Điền Chính Quốc thành thật trả lời: “Có chút chấn động não nhưng giờ thì không sao nữa.”
Kim Thái Hanh nói: “Vậy thì tốt.”
Rõ ràng bản thân hắn bị thương nặng hơn, Điền Chính Quốc im lặng vài giây rồi nhẹ giọng nói: “Sau này nếu cần giúp gì, cậu cứ gọi tôi.”
Mặc dù cậu không thể sánh bằng bác sĩ chuyên môn trong việc chăm lo cho bệnh nhân, nhưng chăm sóc kỹ càng một chút thì vẫn được.
Kim Thái Hanh ngay lập tức nghĩ đến điều gì đó, hắn do dự một lúc rồi nói khẽ: “Vậy chúng ta... thêm thiết bị đầu cuối, được không?”
Không có lý do gì để từ chối, Điền Chính Quốc giơ cổ tay lên, kết nối với thiết bị của Kim Thái Hanh.
Thiết bị rung lên một cái, ảnh đại diện của Điền Chính Quốc xuất hiện trong danh bạ của Kim Thái Hanh.
Ảnh đại diện của omega rất quen thuộc, đó là ảnh chụp mặt to của một chú mèo con.
Cuối cùng.
Hai người họ lại rơi vào im lặng.
Thấy Điền Chính Quốc đứng lâu, chân khẽ động, Kim Thái Hanh chủ động nói: “Vậy chúng ta... gặp lại sau nhé.”
Điền Chính Quốc gật đầu: “Được.”
Cậu không biết rằng, sau khi cậu rời đi, Kim Thái Hanh đã nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện đó, ganh tị với một chú mèo con đó rất lâu.
—
Nửa tháng sau, Kim Thái Hanh vốn không gặp vấn đề gì lớn với đôi chân, đã có thể xuống giường đi lại.
Hắn cảm thấy bản thân đã nằm đến mức lưng sắp nổi mụn, vừa hít thở không khí bên ngoài phòng bệnh liền thấy tươi mới hơn nhiều.
Kim Thái Hanh đi về phía phòng của Điền Chính Quốc, gõ cửa nhưng không ai trả lời.
Hắn liền bước nhanh về ký túc xá của mình. Đúng vậy, hắn luôn canh cánh một chuyện — chiếc quần lót của Điền Chính Quốc.
Hôm đó sau khi giặt xong, hắn đã phơi trong tủ của mình, dự định khi nào khô sẽ lén trả lại nhưng không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên bị trì hoãn.
Thực ra hắn đã đắn đo rất lâu, hoặc là vứt đi, hoặc là trả lại.
Điền Chính Quốc thông minh như vậy, dù cậu không hỏi Tùng Kim thì có lẽ cũng đoán được hắn là người đã lấy.
Vậy nên, lựa chọn hiện giờ của hắn là làm một kẻ biến thái trộm quần lót không trả, hoặc làm kẻ biến thái trả lại quần lót đã lấy.
Không ai dám mở tủ của hắn, Kim Thái Hanh chỉ muốn nhanh chóng giải quyết nhưng khi mở tủ ra, vẫn bị mảnh vải trắng sáng làm cho hoảng loạn, không dám nhìn lâu, chỉ vội giật xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Hắn như tên trộm lẻn vào phòng của omega, mở tủ, không nhìn thứ gì khác, vội ném nó vào ngăn đựng đồ lót như ném rác.
Vừa mới đóng ngăn kéo lại, hắn đã cảm thấy không ổn — như vậy quá rõ ràng.
Điền Chính Quốc thường sắp xếp gọn gàng đồ đạc của mình.
Kim Thái Hanh nhắm mắt lại một lúc rồi lấy đồ ra lần nữa, cẩn thận cuộn lại, đặt vào chỗ trống.
Khi bước ra khỏi phòng của omega, hắn cảm thấy cơ thể mình như đang sôi lên.
Vừa định quay về phòng bệnh, hắn bỗng nghe thấy vài người đi ngang qua nhắc đến ba chữ “bác sĩ Điền”.
“Tôi nghe nói có người tỏ tình với bác sĩ Điền ở nhà ăn. Mau, chúng ta đi xem đi!”
Đang là giờ ăn trưa, mọi người đều đang ở nhà ăn.
Kim Thái Hanh nhíu mày rồi cũng đi về phía đó.
Nhà ăn rất náo nhiệt, dường như mọi người đều tụ tập ở đây.
Kim Thái Hanh vốn cao lớn nên dù đứng ở rìa ngoài, hắn vẫn có thể nhìn thấy bên trong. Qua từng bóng người chồng chéo lên nhau, hắn thấy một alpha đang đứng chắn trước mặt Điền Chính Quốc, tay cầm chặt bức thư tình, cố chấp đưa ra.
Điền Chính Quốc bị nhiều người vây quanh, khuôn mặt vẫn không có biểu cảm gì, hai tay cậu buông thõng, trông không có ý định nhận lấy.
“Xin lỗi, tôi đã từ chối anh rồi.” Cậu nói.
Alpha kia không chịu bỏ qua: “Tại sao? Có phải vì Kim Thái Hanh không?”
Tin đồn đã được lan truyền từ lâu nhưng Điền Chính Quốc chưa từng ra mặt phủ nhận. Alpha không thể chịu được nữa, hỏi thẳng Điền Chính Quốc: “Có phải không? Cậu thích Kim Thái Hanh à?”
Lời của alpha vừa nói ra, tiếng bàn tán lập tức vang lên.
“Sao có thể chứ? Nếu cậu ấy thích Kim Thái Hanh, sao còn hủy hôn? Chẳng phải nên bám lấy sao?”
“Với lại, liệu có khả năng bác sĩ Điền lừa cả tình lẫn tiền không? Thời còn ở học viện, dù cho có xảy ra chuyện gì cũng chưa từng thấy cậu ta tới thăm thiếu tá Kim. Như vậy có quá vô tình không?”
“Tôi cũng nghĩ thế, chẳng phải nói bác sĩ Điền xuất thân từ khu ổ chuột sao? Biết đâu chỉ là lợi dụng nhà họ Kim để làm bàn đạp.”
“Bình thường gặp mặt cứ cau có, tôi chẳng hiểu có gì mà tỏ ra cao ngạo như vậy.”
Hàng trăm giọng nói, hàng trăm ý kiến.
Tin đồn càng lúc càng trở nên ác ý, nhất là trong môi trường có 99% là các alpha kiêu ngạo. Cuối cùng, người bị suy đoán không tốt luôn là omega.
Toàn thân Kim Thái Hanh cứng đờ, không tự chủ được mà lùi một bước, hắn không thể tin vào tai mình.
Cảm giác giận dữ xen lẫn lo lắng tràn ngập trong hắn, một lần nữa, hắn đã đẩy Điền Chính Quốc vào vòng xoáy của dư luận.
Lịch sử lặp lại như hồi còn ở học viện, câu nói “Làm sao tôi có thể thích cậu ta” của hắn đã khiến Điền Chính Quốc trở thành mục tiêu bàn tán của mọi người.
Ai cũng có thể mỉa mai Điền Chính Quốc, ai cũng có thể giẫm đạp lên cậu.
Kim Thái Hanh không ngờ, dù hắn đã rất cẩn thận nhưng việc này vẫn xảy ra.
Có thể Điền Chính Quốc không để ý, nhưng điều đó không phải là lý do để người khác có thể tuỳ tiện vu khống, bôi nhọ cậu.
Mọi người đang cười nói vui vẻ thì đột nhiên, “đoàng” một tiếng.
Đó là tiếng súng.
Mọi người lập tức hoảng hốt, tưởng căn cứ bị địch xâm nhập nhưng tìm mãi vẫn không thấy gì.
Kim Thái Hanh bắn thêm một phát lên trần nhà.
Đó là một loại vũ khí nhỏ luôn được gấp lại và giấu trong thiết bị đầu cuối của hắn, dùng để tự vệ khi cần thiết.
Giờ thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.
Nhân vật chính khác của câu chuyện xuất hiện khiến nhà ăn đang ồn ào bỗng trở nên im lặng.
Kim Thái Hanh đột nhiên cười lạnh: “Khả năng dựng chuyện của mấy người đúng là kinh tởm thật nhỉ?”
Không ai dám lên tiếng.
Điền Chính Quốc nhìn theo ánh mắt của mọi người, thấy Kim Thái Hanh không màng đến vết thương, duỗi thẳng cánh tay bắn súng, phản lực đủ làm vết thương nứt ra, khuôn mặt luôn không biểu cảm của hắn khẽ nhíu lại.
Sắc mặt Kim Thái Hanh lạnh lùng, hắn trầm giọng, nói: “Nghe cho kỹ đây, từ đầu đến cuối là tôi muốn đính hôn, là tôi bám theo cậu ấy, là tôi cầu xin cậu ấy đừng hủy hôn, là tôi phạm sai lầm khiến cậu ấy ghét bỏ.”
Hàng mi của Điền Chính Quốc run lên, có chút sững sờ.
“Giống như bây giờ.” Kim Thái Hanh nói. “Cậu ấy không thích tôi, là tôi đơn phương theo đuổi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com