Chương 11: Trùng phùng
Ta mơ hồ giữa mộng cảnh và thực tại, chẳng biết đâu là thực, đâu là mơ.
Rất nhiều mảnh ký ức chồng chéo lên nhau, ta không thể phân rõ mình rốt cuộc là ai.
Tiên đồng lại thúc giục:
"Tỷ mau chuẩn bị đi, đừng để tiên tôn đợi lâu."
Ta gật đầu, đứng dậy vào trong sửa soạn một chút.
Còn nhớ, trước kia lúc ta mới tu thành hình người, ai ai gặp ta cũng kinh ngạc, không ai tin được một con rùa có thể hóa ra dung mạo yêu diễm như thế. Cũng bởi vì vậy, có lời xì xầm cho rằng ta dùng mỹ sắc mê hoặc sư tôn mới được thiên vị yêu chiều nhường ấy.
Lúc này, ta nhìn bóng mình trong chậu nước, đã chẳng còn dáng dấp như trước. Bây giờ, ta chỉ là một tiểu nha đầu người phàm, tuổi chừng mười một, mười hai, dung mạo cũng chỉ thanh tú một chút, hoàn toàn không thể gọi là mỹ nhân. Ta cũng chẳng tiếc dung mạo khi trước, chỉ lo sợ có ngày gặp lại sư tôn sẽ không nhận ra mình.
Ta thở dài, mặc vào bộ đạo bào màu trắng đã được tiên đồng chuẩn bị sẵn, rồi bước ra ngoài.
Tiên đồng trông thấy ta, nhăn mày bảo:
"Tỷ không búi tóc lại ư? Dáng vẻ này mà bái kiến tiên tôn thật thất lễ."
Ta hơi xấu hổ, cúi đầu nói:
"Ta... Ta không biết búi tóc."
Thường ngày luôn ỷ y có sư tôn lo liệu, lúc này không còn sư tôn ở bên, mới biết trước kia người đã hao tâm tổn sức vì ta đến thế nào.
Tiên đồng không hài lòng, có vẻ còn muốn nói gì đó, nhưng thời gian đã không còn sớm, hắn chỉ hừ một tiếng, cuối cùng vẫn dẫn đường đưa ta đến Nam Hoa điện.
Ta ở đây không lâu, cũng chưa từng rời khỏi gian phòng nhỏ kia, chỉ loáng thoáng nghe tiên đồng nói Nam Hoa điện là nơi ở của Chưởng môn. Chưởng môn có đạo hiệu là Tử Hàn tiên tôn, có vẻ rất được mọi người kính trọng, tiên đồng mỗi lần nhắc đến người này đều cung kính như thần thánh, khiến ta cũng hiếu kỳ. Nếu tiên tôn này thật sự thần thông quảng đại như thế, biết đâu ông ta có thể giúp ta tìm về Bích Du cung, trở về bên sư tôn?
Ta khấp khởi mong chờ, dù phải đi bộ một quãng đường xa cũng không thấy mỏi mệt.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng tới Nam Hoa điện. Chỉ thấy một một tòa cung điện nằm lơ lửng giữa hồ nước mênh mông, xung quanh không có cầu, cũng chẳng có thuyền. Nếu là lúc trước, ta cũng chẳng cần phải lo. Nhưng bây giờ chỉ là phàm nhân không chút tiên pháp, ta chỉ đành nhìn sang tiên đồng cầu cứu.
Tiên đồng huýt sáo một cái, trên trời bỗng sà xuống một đôi tiên hạc to lớn. Ta cùng tiên đồng ngồi lên lưng đôi tiên hạc, vèo một cái đã được đưa đến trước cửa điện.
Nam Hoa điện không nguy nga đại khí bằng tẩm điện của sư tôn ở Bích Du cung, nhưng tiên khí lượn lờ, bài trí cũng rất tao nhã, tinh tế. Vừa bước vào trong, ta đã nghe thấy tiếng dao cầm dịu dặt vang lên giữa gian điện rộng lớn u tịch. Ta vốn không tinh thông cầm kỳ thi họa, sư tôn dạy bao năm cũng chỉ miễn cưỡng phân biệt được dao cầm với không hầu, nghe khúc nhạc này cũng chẳng biết là khúc gì, chỉ thấy vô cùng quen tai.
Tiên đồng đưa ta đến trước cửa một gian phòng rộng lớn, cung kính nói:
"Thưa tiên tôn, A Sinh đã đưa tỷ tỷ đến, xin được bái kiến."
Tiếng đàn chợt ngừng, bên trong vọng ra một giọng nói lành lạnh êm tai, bảo:
"Vào đi."
Ta sững sờ.
Giọng nói này...
Cánh cửa đá nặng nề bỗng chợt tự mở ra, không đợi tiên đồng dẫn đường, ta vội vàng bước vào trong.
Bên trong là một thư phòng, bài trí rất đơn sơ. Ta cũng chẳng có tâm trí để ý đến đồ vật xung quanh, chỉ ngơ ngẩn nhìn bóng người đang ngồi bên án thư. Chỉ thấy trên án thư là một cây dao cầm bằng ngọc, người nọ ngồi nơi đó đặt tay lên dao cầm, đạo bào trắng cao khiết như tuyết trên đỉnh Thiên Sơn chẳng nhuốm bụi trần. Thật chậm rãi, người nọ quay mặt nhìn lại, ta mừng rỡ đến bật khóc.
Đây chính là khuôn mặt thân thuộc khắc sâu trong ký ức mấy ngàn năm của ta.
Ta mừng đến luống cuống tay chân, vội chạy ào đến bên chân người, ôm lấy chân của người, khóc gọi:
"Sư tôn... Sư tôn..."
Rõ ràng là ta muốn nói rất nhiều, đến khi gặp được người, thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ còn lại một tiếng "sư tôn" này.
Tiên đồng bị hành động của ta dọa cho xanh mặt, lập tức quỳ xuống, rối rít nói:
"Tiên tôn tha tội, tỷ tỷ này vừa tỉnh dậy, thần trí còn chưa tỉnh táo mới bất kính với người..."
Sư tôn cũng không đẩy ta ra, cúi xuống nhìn ta, nhíu mày hỏi:
"Ngươi gọi bản tôn là gì?"
Ta quệt nước mắt, ngơ ngẩn đáp:
"Sư tôn, người chính là sư tôn của đồ nhi mà."
Vẻ mặt của tiên đồng có vẻ rất đau khổ, liên tục ra hiệu gì đó cho ta, nhưng ta chẳng hề để ý đến hắn, trong mắt chỉ có sư tôn.
Sư tôn không nói gì với ta, lại bảo tiên đồng:
"Ngươi ra ngoài đi."
Tiên đồng còn muốn nói gì thêm, đến cuối cùng lại vẫn không dám mở miệng, chỉ đành lui ra.
Tiên đồng lui ra ngoài rồi, sư tôn bỗng vươn tay, chạm nhẹ vào mặt ta. Bàn tay của người lạnh lẽo vô cùng, ta lại rất yêu thích, dụi dụi đầu làm nũng.
Sư tôn nâng cằm ta lên, nhìn sâu vào mắt ta. Đôi mắt của người như kính chiếu yêu, soi thấu vào nội tâm của ta, dường như đang dò xét gì đó, khiến ta không thể giấu giếm chút tâm tư nào. Ta cũng không sợ hãi, cứ thể mở to mắt nhìn lại sư tôn.
Một lúc sau, chỉ nghe sư tôn khẽ thở dài, nói:
"Gọi sai rồi."
Ta nghĩ rằng sư tôn còn giận mình chuyện cãi lời người, hai mắt thoáng chốc đỏ hoe, nhẹ níu lấy tay áo người, nghẹn ngào nói:
"Sư tôn đừng giận, đồ nhi biết sai rồi... Đồ nhi không nên cãi lời người, sau này đồ nhi nhất định sẽ ngoan ngoãn, sư tôn đừng bỏ mặc đồ nhi, được không?"
Sư tôn nhìn ta khóc lóc thảm thiết một lúc, dường như không chịu nổi nữa, nhẹ kéo ta vào lòng, khẽ dỗ:
"Chuyện đã qua, không cần nhắc lại."
Ta vui mừng, ngước mắt nhìn sư tôn.
Sư tôn biến ra một cây trâm bạch ngọc, giúp ta búi tóc lại, cài trâm lên. Ta nhớ đến ngày tháng trước kia, khóe mắt lại cay cay, vòng tay ôm chặt lấy người, nhỏ giọng nói:
"Sư tôn thật tốt."
Sư tôn nhéo nhéo chóp mũi ta, cười khẽ, bảo:
"Tiểu Ngư ngốc, phải gọi sư phụ mới đúng."
Ta ngẩn ra, còn không hiểu đầu đuôi thế nào, ngơ ngác hỏi lại:
"Không phải là sư tôn sao? Tiểu Ngư là ai?"
Sư tôn khẽ nhíu mày, đưa tay kiểm tra mạch tượng của ta, hỏi:
"Có thấy không khỏe ở đâu không?"
Ta lắc đầu.
Sư tôn nhẹ ôm ta vào lòng, âu yếm vuốt tóc ta, khẽ nói:
"Không sao, có lẽ chỉ là ký ức hỗn loạn một chút thôi. Không nhớ lại cũng tốt, Tiểu Ngư chỉ cần nhớ một mình vi sư là được."
Ta cảm thấy sư tôn trước mắt này rõ ràng vẫn dịu dàng yêu thương ta như trước, nhưng lại có gì đó không đúng. Ta không thể hiểu được những lời mà người nói, cũng không biết giải thích ra sao.
Sư tôn siết chặt ta trong lòng, thì thầm bên tai ta, nói:
"Đừng lo, có vi sư ở đây, kiếp này không ai có thể bắt nạt ngươi. Tiểu Ngư phải ngoan, không được rời xa vi sư nữa, biết không?"
Ta không hiểu vì sao người lại nói vậy, nhưng vẫn gật gật đầu, cũng vòng tay ôm lấy sư tôn.
Mặc kệ người biến thành như thế nào, ta sẽ không bao giờ nhận nhầm, sư tôn vẫn là sư tôn của ta.
Chỉ cần như vậy là đủ.
....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com