Chương 4: Trong mơ ở phòng học bị bạn thân lấy tay thao đến phun nước.
Chương 4: Trong mơ ở phòng học bị bạn thân lấy tay thao đến phun nước, bạn thân lạnh lùng hóa ra là đại biến thái!
Khi tay Tống Vân Đàn tiếp tục lần xuống, sắp chạm vào nơi ẩm ướt trong hõm sâu mềm mại, Thời Khinh bỗng nhiên bùng phát sức lực lớn, một tay đẩy anh ra, chạy trốn như nhảy vào phòng vệ sinh.
Dòng nước ấm ào ào chảy xuống, Thời Khinh cắn môi, đáy mắt ánh hiện vài phần ngượng ngùng, lau sạch dịch dâm dưới thân.
Nghĩ đến trên tay Tống Vân Đàn cũng có thứ đó, cả người cậu muốn nổ tung.
Thời Khinh không hiểu sao mọi chuyện lại phát triển thành như vậy, rõ ràng cậu đưa Tống Vân Đàn xem phim người lớn là để chuyển hướng sự chú ý của anh khỏi mình, nhưng Tống Vân Đàn lại không hề hứng thú với phim đó, giống như bị lãnh cảm vậy. Thế nhưng khi giúp cậu giải quyết, hơi thở nóng bỏng truyền đến từ phía sau, rõ ràng mang theo sự động tình không thể bỏ qua.
Dưới dòng nước và hơi sương, cơ thể thiếu niên đẹp đẽ tinh tế, không một chỗ nào là không được Đấng Tạo Hóa tỉ mỉ chế tác.
Giấc mơ còn có thể tự lừa dối mình là giả, nhưng đó là hiện thực.
Thời Khinh nhắm mắt lại, hàng mi dài run rẩy, những gì vừa xảy ra có chút quá giới hạn, cậu vùi đầu như đà điểu, không muốn nghĩ sâu thêm.
Cốc cốc.
Cửa phòng vệ sinh bị gõ.
"Liếc liếc, áo ngủ và quần lót treo ở tay nắm cửa, anh về trước đây." Giọng Tống Vân Đàn truyền đến từ bên ngoài, qua một cánh cửa, có chút lệch lạc.
Thời Khinh vội vàng đáp: "A? Ồ... Em biết rồi!" Cậu quên mất mình không mang quần áo tắm vào.
Tống Vân Đàn đưa quần áo cho cậu, rồi thuận thế rời đi, hành động chu đáo tránh được sự xấu hổ, tâm trạng Thời Khinh lại nhẹ nhõm.
Chuyện vừa rồi... chỉ là một tai nạn thôi.
Tống Vân Đàn hơn cậu một tuổi, từ nhỏ đã thích chăm sóc cậu, có lẽ, giúp cậu thủ dâm cũng là một kiểu chăm sóc.
Thời Khinh nhanh chóng thuyết phục bản thân, tâm tư cũng từ sự bối rối lớn lao đó thoát ra, che lại trái tim nhỏ bé vẫn đang đập thình thịch, quyết định ngày mai coi như không có gì xảy ra.
Nếu cậu không lần nữa mở mắt ra lần nữa thì sẽ phát hiện mình lại đang ở trong giấc mơ của Tống Vân Đàn.
Không biết có phải bị bộ phim người lớn tối qua ảnh hưởng hay không, lần này trong mơ không còn là một căn phòng trống rỗng ngoài chiếc giường, mà là một phòng học, quen thuộc, trường thực nghiệm tỉnh, phòng học của chính bọn họ.
Tống Vân Đàn nhìn cậu, tâm trạng rất tốt mà cười cười, ánh mắt long lanh, "Lại mơ thấy bảo bối của anh, thật tốt."
Thời Khinh mặc đồng phục học sinh, ngồi trên bục giảng, bị ép ngửa đầu, đón nhận nụ hôn chiếm hữu tùy ý của nam sinh cao lớn.
Hai tay cậu bị nắm chặt cổ tay ấn vào ngực nam sinh, dưới lòng bàn tay là trái tim đập mạnh mẽ, đôi mắt nửa khép có thể nhìn thấy vẻ đắm chìm hiện lên trên khuôn mặt tuấn mỹ kia, hơi thở ngày càng nặng nề.
Nụ hôn của Tống Vân Đàn rất nhẹ nhưng cũng rất sâu, đầu lưỡi mang theo sự lưu luyến, từng chút từng chút liếm láp thịt mềm trong khoang miệng ấm áp, đầu lưỡi cọ xát qua lại vào hàm trên mẫn cảm của Thời Khinh, rồi lại mút lưỡi cậu mà tỉ mỉ phân biệt, nghiêm túc như đang nghiên cứu một bài toán khó.
Thời Khinh không biết, hóa ra hôn môi cũng có thể thoải mái đến vậy, cơ thể dần mềm nhũn như một vũng nước, đôi mắt không tự chủ hiện lên chút thích thú lấp lánh, bàn tay ban đầu còn chống đẩy cũng mất đi lực, mặc kệ người khác muốn làm gì thì làm.
Khi Tống Vân Đàn rời đi, liền thấy người nhỏ bé bị anh ta hôn đến choáng váng ngơ ngác há miệng, đôi môi ẩm ướt, lộ ra một chút đầu lưỡi đỏ bừng bị mút, yết hầu nhỏ khẽ động, như thể còn ngậm gì đó rồi nuốt xuống.
Yết hầu nam sinh khẽ động, không cưỡng lại được sự dụ hoặc này, véo cằm cậu lại hôn tiếp, một lúc lâu mới dừng lại.
Bàn tay lớn nắm lấy cổ tay tinh tế không biết từ khi nào đã buông ra, vuốt ve vòng eo thiếu niên, rồi lại di chuyển xuống dưới, từ vạt quần đùi thể thao hơi rộng rãi nhanh chóng tiến vào, đi đến nơi tối qua muốn chạm vào nhưng lại bị đẩy ra.
Lần này thành công, không còn ngăn trở, thiếu niên đáng thương đã hoàn toàn mất hết sức phản kháng.
Tống Vân Đàn đã hoàn thành tất cả những chuyện muốn làm mà chưa làm được vào tối qua ở trong giấc mơ.
Những ngón tay thon dài mạnh mẽ lướt qua bắp đùi non mềm, hơi uốn lượn thám hiểm vào trong quần lót, đầu ngón tay rất nhanh liền thấm một chút ẩm ướt bởi nụ hôn môi vừa rồi, không chỉ mình cậu động tình.
Thời Khinh đột nhiên trợn to mắt, nhấc chân chống vào đầu gối Tống Vân Đàn, dường như muốn lặp lại trò cũ đẩy anh ta ra xa một chút, nhưng Tống Vân Đàn rất nhanh nắm lấy hõm đầu gối cậu, theo lực của mà tách hai chân cậu ra, đứng giữa hai chân cậu.
Đây là một tư thế nguy hiểm, Thời Khinh mơ hồ ý thức được mình đã hoàn toàn phơi bài, cuối cùng không thể chạy thoát.
Tống Vân Đàn một tay nâng eo Thời Khinh không cho cậu lùi, ngón tay một bên ấn vào khe thịt ướt át mà qua lại vuốt ve, đi sâu vào trong tìm thấy hạt thịt nhỏ, vô cùng hứng thú mà xoa nắn.
"Liếc liếc hôm nay xem phim người lớn chỗ này cũng ướt đúng không?" Nam sinh ở cuối thời kỳ vỡ giọng đã qua giai đoạn xấu hổ nhất, lúc này gần như hoàn toàn là giọng trầm thấp từ tính của đàn ông, mang theo sự dục tình khàn khàn.
Mắt Thời Khinh rưng rưng nước mắt, cắn chặt môi để kìm nén tiếng rên khi khoái cảm dâng trào từ bên dưới.
Sau đó, bàn tay đặt ở eo cậu rời đi, một đường đi lên, xoa xoa mặt cậu, lả lơi dùng đầu ngón tay vẽ một vòng, cuối cùng bóp vào môi cậu, ấn ra một hõm sâu, khiến Thời Khinh không thể tiếp tục cắn, vừa mở ra một khe hở, đã bị ngón tay nắm lấy thời cơ mà đẩy vào.
Tống Vân Đàn trong miệng cậu thô tục mà trêu chọc, dâm loạn chiếc lưỡi mềm ướt của thiếu niên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, ánh mắt sâu thẳm, "Chịu đựng làm gì? Rõ ràng rất thoải mái." Anh cúi đầu hôn hôn khóe mắt ửng đỏ của Thời Khinh, khẽ cười một tiếng, "Thoải mái đến khóc luôn rồi..."
Đầu óc Thời Khinh "ong" một tiếng, cả người bị sự ngượng ngùng và dục tình khó giải thích cuốn lấy, giận dữ cắn một ngụm ngón tay đang tác quái trong miệng, nghiến răng.
Tống Vân Đàn cũng không giận, chỉ cảm thấy Liếc Liếc như vậy thật đáng yêu vô cùng, lại hôn hôn mặt cậu.
"Ngô... Hừ..." Thời Khinh cắn người một miếng liền dùng đầu lưỡi đẩy ngón tay trong miệng ra ngoài, nhưng ngón tay đang vuốt ve ở hoa huyệt cũng ngay sau đó đẩy cánh hoa ra, cắm vào động non đang rỉ nước.
Chỉ là một ngón tay đi vào, đã bị thịt non bên trong bao bọc chặt chẽ mà co rút mút vào, giống như một cái miệng nhỏ tham ăn, khiến sắc tối trong đáy mắt nam sinh không khỏi càng thêm nồng đậm.
Ban đầu, đó là một cảm giác lạ lẫm khó tả, như có vật gì đó vừa xâm nhập., Thời Khinh chỉ cảm thấy mình biến thành một quả đào chín chỉ cần chọc vào là sẽ chảy mật ngọt, chờ ngón tay đi vào đến đáy huyệt bắt đầu di chuyển, khắp nơi tìm kiếm cọ qua chỗ thịt mềm mại bên trong, mọi cảm giác khác đều tan biến, chỉ còn lại khoái cảm không thể diễn tả bằng lời.
"Đừng! Ô..." Thời Khinh túm lấy vai Tống Vân Đàn, giống như một con vật nhỏ bị kinh hãi, bị nắm được điểm yếu, đến cả lông tơ toàn thân cũng dựng đứng lên.
Giọng Tống Vân Đàn trầm thấp, mang theo chút dỗ dành, "Ngoan Liếc Liếc, em sẽ thích."
Anh cong ngón tay, lòng bàn tay tùy ý xoa ấn vách thịt mẫn cảm, ngón cái còn ở bên ngoài phối hợp nghiền nát hạt đậu non hơi nhô lên, hai tay cùng làm, khoái cảm cuồn cuộn không ngừng ập đến, còn kiều diễm hơn giấc mơ tối qua.l
Thời Khinh chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác như vậy, cậu không thể nghĩ được gì cả, tâm trí trống rỗng, mu bàn chân căng thẳng, đầu ngón tay dùng sức nắm chặt quần áo trên vai Tống Vân Đàn, cả người đều chui rúc vào lòng anh.
Tống Vân Đàn vỗ vỗ lưng cậu như dỗ trẻ con, ôm cậu vào lòng chặt hơn một chút.
"Ha... A a..."
Cơ thể thiếu niên còn rất ngây thơ, làm sao chịu nổi sự xoa nắn thưởng thức kịch liệt như vậy, không lâu sau liền thở hổn hển, rúc vào lòng nam sinh run rẩy cao trào.
Huyệt mềm run rẩy co rút xoắn chặt, thịt mềm tranh nhau vuốt ve liếm mút ngón tay, sâu bên trong hoa tâm òm ọp tiết ra một lượng lớn dâm dịch ướt át, phun ra như những cột nước nhỏ, làm ướt lòng bàn tay Tống Vân Đàn.
Tống Vân Đàn say sưa ngắm nhìn cảnh tượng miệng huyệt ẩm ướt run rẩy nuốt ăn "dị vật" , cuối cùng co rút cao trào, không bỏ sót một chi tiết nào của cảnh tượng dâm đãng đó,, đến khi nó hoàn toàn co giật xong mới không nhanh không chậm rút ra ngón tay ướt đẫm.
Đôi mắt đen thẳm như mực chặt chẽ nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh diễm của thiếu niên sau cơn mưa hải đường, mỉm cười nghiêng đầu, liếm một chút đầu ngón tay còn vương nước.
"Ngon ngọt thật." đôi mắt anh hơi híp lại, như nếm được món gì mỹ vị lắm.
Thời Khinh hoàn hồn sau cơn khoái cảm mãnh liệt, thứ đập vào mắt cậu là một cảnh tượng khiến tâm trí chấn động.
Trong lòng ít nhiều cảm thấy bạn thân có chút biến thái, Vừa xấu hổ vừa bực bội vì cảm xúc dễ dàng bị dao động., Thời Khinh không kìm được mà đấm mạnh vào ngực Tống Vân Đàn một cái, "Biến thái! Đồ khốn!"
Tống Vân Đàn nhướng mày, bắt lấy tay Thời Khinh, xoa xoa mu bàn tay cậu bị đấm đỏ, "Anh không phải đang hầu hạ Liếc Liếc sao?" Giọng anh ý vị mờ ám, "Bảo bối ngoan, tiếng kêu thật dễ nghe..."
"Tránh ra!" Thời Khinh đạp anh ta một cái, nghẹn đến khó thở, lại đạp một cái nữa, nhảy xuống khỏi bục giảng, hận không thể cách xa anh vạn dặm.
Đứng trên mặt đất, Thời Khinh không tự nhiên vuốt phẳng nếp gấp trên quần, di chứng của việc bị ngón tay thao vẫn còn đó, quần lót ướt đẫm một mảng, dính vào hoa huyệt đặc biệt mẫn cảm sau cao trào, vô cùng khó chịu.
Tống Vân Đàn đối mặt với ánh mắt cảnh giác của Thời Khinh đi tới, trên tay trống rỗng biến ra một chiếc quần lót, đúng là kiểu dáng Thời Khinh thường xuyên mặc nhất.
Thời Khinh nhìn ra ngoài phòng học đều là một màu trắng xóa, hiển nhiên cảnh trong mơ còn chưa đủ khả năng hiện ra nhiều chi tiết như vậy. Nếu muốn thay quần, phải thay cùng Tống Vân Đàn trong cùng một không gian, nghĩ thế nào cũng không an toàn.
"Em không thay." Thời Khinh mếu máo, bày ra tư thế từ chối, "Anh tránh xa em một chút."
Dù sao Tống Vân Đàn ngày mai tỉnh lại lại sẽ quên những gì xảy ra trong mơ, Thời Khinh nên Thời Khinh không lo ngại bị xấu hổ, nhưng cũng không muốn bị anh chiếm nhiều tiện nghi, nếu không phải mở mắt ra đã bị hôn đến choáng váng đầu óc, cậu đã chẳng phải liên tục lùi bước, hoàn toàn bị anh khuất phục như vậy.
Tống Vân Đàn liền đứng cách một thước không hề đến gần, chỉ là lời nói của anh lại có thể xuyên qua khoảng cách này, thẳng tắp chui vào tai Thời Khinh.
"Liếc liếc thích không? Có muốn thử cảm giác thoải mái hơn không?"
"Ở phòng học có phải càng kích thích không? Nước đều chảy ra nhiều hơn."
"Trước đây chỉ thỉnh thoảng mới mơ thấy Liếc Liếc, gần đây ngày nào cũng mơ thấy, anh thật cao hứng."
Anh cao hứng, nhưng em thì không cao hứng!
Thời Khinh trừng mắt nhìn anh một cái.
Lúc này Thời Khinh cảm thấy Tống Vân Đàn không nhớ chuyện trong mơ cũng có một mặt không tốt, người này trong mơ khác hẳn bình thường, quả thực là vô liêm sỉ. Anh tỉnh lại cũng không thể ở hiện thực trách tội chuyện trong mơ.
Tống Vân Đàn sao lại như vậy chứ...
Trong lòng Thời Khinh dâng lên một cảm xúc kỳ quái, không phải không cao hứng, cũng không vui sướng, khó có thể diễn tả.
Trải qua hai ngày này, Thời Khinh cuối cùng cũng thay đổi ấn tượng về bạn thân. Nếu không phải đi vào giấc mơ, cậu cũng không biết, Tống Vân Đàn lại là người... dâm đãng như vậy.
Mệt công mình còn tưởng anh ta là người băng thanh ngọc khiết lãnh đạm tình dục chứ, còn dẫn Tống Vân Đàn xem phim người lớn, E rằng những gì anh biết còn nhiều hơn cả trong phim ấy chứ
Chẳng biết tự lúc nào, Tống Vân Đàn trong mắt Thời Khinh đã mang thêm nhiều điều Chân thật hơn. Từ trước đến nay, Thời Khinh luôn rất thân cận Tống Vân Đàn, tin tưởng và ỷ lại anh , nhưng đồng thời cũng có chút sợ hãi mà nay cả bản thân mìnhh cũng không hề biết.
Có lẽ là cảnh tượng lạnh lùng chứng kiến lúc nhỏ, vẫn còn ảnh hưởng đến cậu. Dù ký ức lúc đó sớm đã mơ hồ, dù Tống Vân Đàn sau này đều "sửa đổi", dấu vết để lại cũng không hoàn toàn biến mất.
Thế nhưng giờ phút này, vì hành động của Tống Vân Đàn trong mơ, hình tượng hoàn hảo trong mắt Thời Khinh về anh đều đã tan vỡ.
Người này... còn có một mặt như vậy?
Tống Vân Đàn thần tiên như vậy, cũng vẫn không thoát khỏi dục vọng trần thế.
Chỉ là, nếu dục vọng này không nhắm vào cậu, thì sẽ tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com