Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

(2) Kẹo ngọt.

=> Sư tôn x Mặc Nhiên 1.0.

=============================

"Sư muội...".

Mặc Nhiên hốt hoảng tỉnh giấc. Ký ức của hắn trước khi mất ý thức là hình ảnh Sư muội dùng thân mình che chắn cho hắn.

Mặc Nhiên vội vã xuống giường, đến giày cũng không kịp đi tử tế. Hắn chạy đến phòng của Sư muội vừa hay thấy được Tham Lang trưởng lão đang băng bó cho y.

Vết thương của Sư muội không nặng, vết cắt ở tay chỉ cần băng bó. Có điều thân thể y yếu ớt lại phải dùng thêm thuốc.

Dù Sư muội vẫn luôn nói bản thân mình không bị thương ở lưng nhưng Mặc Nhiên lại nhất quyết khẳng định. Rõ ràng trước khi mất hết ý thức, hắn vẫn thấy được đao của quái vật chém một nhát vào lưng y, lực đạo mạnh đến như vậy hẳn là da thịt đều đã rách ra thê thảm lắm rồi.

Tham Lang trưởng lão thở dài một hơi, vẫn là thuận theo lời Mặc Nhiên cởi áo Sư muội ra. Y phục rơi xuống lộ ra mảnh lưng trắng thuần.

Xương cánh bướm tinh tế, da thịt trắng như ngọc. Trông bóng lưng thôi cũng đủ khiến người khác thèm nhỏ dãi.

Quan trọng nhất là trên đó không hề có vết thương nào cả, da thịt nguyên vẹn.

Mặc Nhiên có phần khó hiểu. Rõ ràng chính mắt hắn đã thấy y dùng lưng đỡ đao cho hắn, vậy sao giờ lưng lại không một vết thương chứ.

Sư muội mặc lại áo, cũng mở lời nhẹ nhàng khuyên nhủ Mặc Nhiên:"A Nhiên đừng lo lắng. Chắc khi đó đệ trúng độc nên sinh ra ảo giác, ta không bị thương gì nặng cả, dùng thuốc là khỏi thôi".

Mặc Nhiên vẫn bán tín bán nghi nhưng Sư muội đã mở lời hắn không thể không nghe. Chỉ đành ngoan ngoãn đợi Tham Lang trưởng lão kê thuốc rồi mang đến chỗ Dung phu nhân.

Sư muội phải dùng thuốc. Mặc Nhiên nhìn bát thuốc đen ngòm, không cần nếm cũng biết nó đắng đến doạ người. Vậy nên sửa soạn xuống núi, muốn tự mình đi mua chút kẹo ngọt cho y.

Thời tiết đang vào đông, trời bắt đầu đổ mưa tuyết. Hồng Liên Thuỷ Tạ lại không chút ánh lửa sưởi ấm. Sở Vãn Ninh ngồi trên giường, trần nửa người lộ ra vết thương dữ tợn sau lưng. Một vết chém dài, miệng vết thương vẫn chưa khép lại, máu từ trong đó vẫn ồ ạt chảy ra, phần thịt xung quanh đã trở nên hư thối.

Đao của quái vật không phải tầm thường, trên miệng đao bôi lên một chất độc. Chỉ cần lưỡi đao cắt qua da thịt, độc theo đó liền ngấm vào vết thương khiến nó nhanh chóng thối rữa.

Y cầm lên dao nhỏ, từng chút cắt đi phần thịt thối. Suốt cả quá trình, mày kiếm chưa từng nhíu lấy một cái nhưng tấm lưng trần đã mướt mồ hôi, dưới thời tiết này càng đặc biệt rét lạnh.

Dù là đã cắt đi phần thịt hỏng, nhưng miệng vết thương không ngừng râm ran, nóng như lửa đốt. Như ngàn vạn con kiến nhỏ không ngừng day cắn. Sở Vãn Ninh lật tìm trong hòm gỗ, lấy ra thuốc Tham Lang trưởng lão đưa chưa dùng hết, lung tung bôi lên vết thương của mình. Thuốc ngấm vào cũng giảm đi phần nào khó chịu.

Nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra, chợt cảm thấy nó như một vở kịch thâm tình. Sư huynh vì muốn cứu sư đệ, dùng thân mình che chắn cho hắn. Mặc cho thân thể rách nát, vẫn mở lời an ủi:"Ngươi đừng sợ".

Nhưng nào ai hay, nếu giật xuống mặt nạ của sư huynh ôn nhu kia, thứ lộ ra sẽ là gương mặt của vị sư tôn lạnh lùng.

Kẻ hao tâm tốn sức, tổn hại thân thể cứu hắn là y, nhưng người hắn thấy lại là Sư muội.

Nghĩ cũng nực cười, nhưng Sở Vãn Ninh không vì vậy cảm thấy thiệt thòi. Ngược lại, lại cảm thấy bản thân mình may mắn. Bởi trong lúc chắn cho Mặc Nhiên, tay chân hai người thân cận kề sát, tay hắn nắm chặt lấy tay y.

Một cái nắm tay, một sự bố thí cho con người đáng thương thảm hại.

Một cái nắm tay, đối với y là cả một sự an ủi, cũng là may mắn bất ngờ nhận được; để rồi đem ấm áp từ bàn tay kia, cất giấu sâu trong tim mình. Bởi y biết chuyện này sẽ không có cơ hội xảy ra lần thứ hai.

Chân tướng có lẽ cả đời Mặc Nhiên cũng không biết đến, Sở Vãn Ninh cũng sẽ không nói ra.

Tình cảm của y, hèn mọn tới đáng thương, nên một cái nắm tay này cũng là đủ. Đủ để y kiên cường băng bó lại thân thể rách nát, mặc lên y phục trắng thường ngày, che dấu đi lớp vải xô thấm máu. Đẩy cửa bước ra, y lại là Ngọc Hành trưởng lão lạnh lùng sát phạt, tựa như chẳng có gì xảy ra, mọi thứ vẫn một mảnh yên bình.

Sở Vãn Ninh chẳng kịp nghỉ ngơi đã vội vàng đi đến cuộc họp của các trưởng lão.

Mặc Nhiên mua xong muốn sớm về một chút, nhưng trên đường lại chậm chạp không thể đi nhanh. Kẹo hắn mua đầy cả một túi, đi nhanh lại khiến vài cái rơi ra. Hắn phải cẩn thận giữ kẹo, đi được vài bước lại khom người nhặt.

Mặc Nhiên mua rất nhiều, đều là loại kẹo thơm lại ngọt. Hắn rất cao hứng, nghĩ rằng có thể nhân dịp này gần gũi với Sư muội hơn. Có thể sớm chiều chăm sóc cho y. Rồi y sẽ cảm động mà nhận ra tấm chân tình của hắn, mà hắn cũng có thể nhân dịp này thổ lộ nỗi lòng mình.

Mặc Nhiên càng nghĩ càng vui, cảm thấy bản thân có thể mọc ra cánh bay lên luôn rồi.

Vừa về đến nơi lại bắt gặp Sở Vãn Ninh. Chợt nhớ ra y cũng thích ăn kẹo, tâm tình hắn đang tốt cũng hào phóng lấy ra hai cái đưa cho y.

Sở Vãn Ninh theo thói quen định từ chối. Mặc Nhiên lại như rất vội, không có thời gian dây dưa nhiều lời, trực tiếp nhét kẹo vào tay y rồi rời đi.

Sở Vãn Ninh có chút ngơ ngác không dễ bộc lộ, tay y cứng nhắc nhận kẹo từ thiếu niên trẻ, nhìn hắn cười rạng rỡ chạy mất. Đợi khi bóng dáng Mặc Nhiên khuất dạng, y rũ mắt nhìn đến viên kẹo trong tay. Giấy gói sắc màu bao bọc lấy viên kẹo trắng tròn.

Trong lòng nổi lên một trận hỗn loạn, nhưng giờ không phải lúc nghĩ nhiều. Sở Vãn Ninh nắm chặt lấy kẹo, nhanh chân rời đi.

Tiết Mông bởi vì bị cảm nên lần đi diệt quái này mới không có mặt hắn. Nghe tin nhóm người Mặc Nhiên về rồi, còn nghe nói Sư muội bị thương. Hắn cũng tranh thủ ghé qua thăm, vừa đi đến cửa phòng đã bị Mặc Nhiên chặn lại.

"Sư muội đã bị thương rồi, ngươi không cần vào để truyền thêm bệnh cho huynh ấy".

Tiết Mông nổi giận, gắt lên với Mặc Nhiên:"Bệnh ta cũng không dễ lây đến vậy".

"Ai mà biết được".

Tiết Mông tức giận, đầu vẫn còn đau vì bệnh nên không muốn tranh cãi với hắn, chỉ đành ôm cục tức rời đi.

Đuổi được Tiết Mông đi. Mặc Nhiên hí hửng ôm túi kẹo bước vào, vui vẻ như trẻ nhỏ khoe chiến tích của mình:"Sư muội huynh xem nè, ta mua rất nhiều kẹo về cho huynh. Mỗi lần huynh uống thuốc xong ăn vài cái liền không thấy đắng nữa".

Hắn hí hửng chờ đợi được khen, nào ngờ lời Sư muội nói ra lại tạt hắn gáo nước lạnh.

"A Nhiên, ta không thích ăn kẹo".

Sắc mặt Mặc Nhiên thoáng thay đổi. Hắn lúng túng không biết nên làm sao. Cũng may Sư muội đi tới giải vây, đón lấy túi kẹo từ tay hắn:"Không sao, đệ mua ta nhất định sẽ ăn. Cảm ơn đệ nhé, A Nhiên".

Mặc Nhiên chỉ còn biết ngây ngốc gãi đầu, nhưng hắn rất nhanh khôi phục tâm trạng. Lại vui vẻ cùng Sư muội cười nói.

Mặc Nhiên còn muốn hàn huyên với Sư muội thêm mấy câu nhưng y lại kêu mệt muốn nghỉ ngơi một lát. Hắn cũng chỉ đành ngậm ngùi đứng lên ra về.

Mặc Nhiên rời đi vừa hay Sở Vãn Ninh lại đến. Y kết thúc cuộc họp xong liền đến thăm đồ đệ.

Hai người nói chuyện với nhau. Trong một thoáng Sở Vãn Ninh nhìn đến bên giường Sư Minh Tịnh. Đầu giường y để một túi kẹo, có vài cái rơi vãi trên đệm mềm.

Giấy gói sắc màu, viên kẹo trắng tròn.

Thật giống với kẹo Mặc Nhiên cho y.

Sở Vãn Ninh chợt hiểu ra.

Hoá ra, kẹo ngọt ngào như vậy cũng không phải thuộc về mình y.

Hoá ra, hắn gấp gáp như vậy là vì vội đi mua kẹo cho Sư Minh Tịnh. Hai viên kẹo của y, cũng là may mắn được hưởng ké của Sư muội mà thôi.

Đột nhiên không muốn ăn nữa.

Tâm tình vui vẻ cũng vì vậy mà không còn.

Sư Minh Tịnh thấy y cứ mãi nhìn vào túi kẹo, tưởng rằng y muốn ăn liền mở lời mời:"Sư tôn muốn ăn sao? Kẹo này là A Nhiên mua cho con. Nhiều như vậy con cũng ăn không hết. Nếu người muốn....".

Sở Vãn Ninh đột nhiên ngắt lời y:"Ai mà muốn ăn".

Y hơi lên giọng, cơ hồ là giận dữ.

Sư Minh Tịnh toang đứng dậy lại ngồi về, có chút khó hiểu nhìn y.

Sở Vãn Ninh nhận ra mình thất thố. Y chuyển tầm mắt, nhắc lại:"Ta không thích ăn kẹo".

Sở Vãn Ninh thu lại hết tâm tư, dứt khoát đứng dậy rời đi. Ra đến bên ngoài, gió lạnh táp thẳng vào người, len lỏi qua tầng lớp y phục thấm vào da thịt.

Nhưng Sở Vãn Ninh không thấy lạnh. Y muốn ném kẹo đi, nhưng tay lại nắm chặt không nỡ. Y muốn buông lại không nổi, do dự không biết làm thế nào. Cuối cùng cất nó vào túi càn khôn.

Những chuyện như này vốn dĩ chẳng phải lần đầu xảy ra, y vậy mà vẫn vì hai viên kẹo mà trong lòng dâng lên hy vọng với Mặc Nhiên, vọng tưởng rằng hắn đối với y cũng có chút ý thích. Dẫu sự thật đã phơi bày trần trụi trước mắt, vì cớ gì vẫn mang một tia hy vọng.

Mặc Nhiên tiện tay tặng y một cái, y liền coi như trân bảo cất giữ cẩn thận trong túi càn khôn, đến ăn cũng không nỡ. Bởi cất quá lâu, kẹo bị hơi nóng cơ thể hun đến chảy nước, y cũng giữ lại bên mình giấy gói sắc màu.

Mấy ngày sau trời cũng hửng chút nắng, chiếu vài tia sáng nhạt nhòa xuống nhân gian.

Một đệ tử rời đến con đường nhỏ sau Mạnh Bà Đường, muốn thông qua con đường tắt này đi đến cầu Nại Hà cho nhanh. Đang đi trên đường lại thấy dưới đất toả sáng lấp lánh. Hắn tò mò lại gần nhìn, hoá ra giấy gói kẹo dưới ánh nắng mà toả sáng, nhân kẹo bên trong không biết bị ai giẫm vỡ nát tràn ra khỏi giấy.

Một đống hỗn loạn, kẹo ngọt bị giẫm nát, dính bụi đất lại thu hút đàn kiến. Kiến bu đen cả một mảng.

Đệ tử kia ghét bỏ, lẩm bẩm chê ai vô ý thức rồi rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com