Chương 3: Crush của thư kí Oh
Mỗi thứ bảy cuối tuần sau thời gian làm việc buổi sáng, Song Jaewon có lịch cố định về ăn cơm với ông bà Song. Để hỏi về công việc và đặc biệt là tình hình yêu đương của hắn, Hanbin nghiễm nhiên trở thành khách mời quen thuộc mỗi trưa thứ bảy.
Nhận lời mời của vợ chồng chủ tịch cậu rất ngại, cố tìm mọi cách để thoái thác nhưng đều bất thành. Ăn trưa ở nhà họ Song khiến Hanbin có chút không thoải mái. Đù toàn là cao lương mĩ vị do đầu bếp hàng đầu chế biến, vợ chồng chủ tịch luôn niềm nở nhưng trước sự háo hức mong chờ của hai người về việc yêu đương của sếp, Hanbin chỉ đành bất lực nhìn ông bà thất vọng thở dài.
Thứ bảy vừa rồi cũng thế. Bà Song phải gọi cho Song Jaewon đang ngồi lì ở văn phòng duyệt tài liệu mà chưa có dấu hiệu muốn tha cho nhân viên đi ăn trưa, giục hắn dẫn cả thư kí Oh về cùng. Song Jaewon đối với việc này cũng không hề bài xích, có thư kí Oh hắn cũng có thêm một người chịu trận chung không đến nỗi phải nghe mắng một mình. Dù sao ông bà Song có cằn nhằn cũng phải giữ mặt mũi cho con trai trước mặt cấp dưới. Hanbin còn thỉnh thoảng nói đỡ cho hắn khuyên vợ chồng chủ tịch không nên cưỡng cầu, đến với nhau vì tình cảm thì hôn nhân mới bền vững được. Mỗi lần như vậy hắn đều gật đầu phụ họa theo, vô cùng hài lòng và tự hào về vị thư kí của mình.
Không biết có phải do thường xuyên về ăn trưa cùng Song Jaewon mà vợ chồng chủ tịch coi cậu như người nhà hay không, bữa cơm hôm ấy sau chuyên mục giục hắn kết hôn, bà Song chuyển sang thắc mắc về chuyện của Hanbin:
- Thế còn thư kí Oh thì sao? Cháu đẹp trai lại dịu dàng thế này chắc là có người yêu rồi đúng không?
Hanbin đang uống nước nghe đến đây thì suýt sặc nhưng may mắn kìm lại được. Bị hỏi về vấn đề này ai mà chẳng ngại ngùng, chẳng lẽ trả lời thẳng ra rằng do con trai hai bác bóc lột hết thời gian rảnh nên không ma nào thèm ngó ngàng tới cháu sao. Ấy vậy mà thủ phạm ngồi bên cạnh dường như không hề nhận ra tội lỗi của mình. Nghe thấy câu hỏi của mẹ, hắn đang ăn cũng dừng dao dĩa lại quay ra chú ý hóng hớt. Hanbin chỉ cười gượng khiêm tốn đáp:
- Phu nhân quá khen, cháu không tốt được như thế nên hiện tại vẫn là nên độc thân tập trung vào công việc thôi ạ.
Được lời như cởi tấm lòng, bà Song mắt sáng rực lên tha thiết nhìn Hanbin:
- Thư kí Oh còn độc thân, tốt quá. Dù sao thằng nhóc Jaewon cũng cả ngày chỉ ở cạnh cháu, hai đứa tuổi tác cũng ngang ngửa nhau...
Phu nhân đang có ý tác thành cho hai người!!! Lòng Hanbin dậy sóng bất bình. Có lẽ phu nhân lâu không sống chung với con trai nên không biết tính cách hắn lớn lên quái đản thế nào. Yêu đương với hắn chẳng khác nào cậu bị biến từ bảo mẫu part time lên giúp việc full time sao? Trừ việc được làm chủ đống gia sản kếch xù ra thì chôn vùi cả cuộc đời tươi đẹp cạnh tên cuồng công việc này hoàn toàn không xứng. Chưa kể hắn là ai chứ, chính là Song Jaewon- kẻ yêu bản thân nhất trên đời, muốn thó chân vào đống tài sản kia phải vượt qua mấy lời dè bỉu của hắn đã.
Hanbin hận không thể nói hết suy nghĩ trong lòng ra chửi thẳng vào mặt Song Jaewon nhưng nghĩ đến lương tháng cùng mạng sống của mình cậu chỉ đành nhẹ nhàng trả lời phu nhân:
- Giám đốc ưu tú như vậy chắc chắn cháu với không tới đâu ạ, anh ấy cũng không thích cháu. Chưa kể bọn cháu cũng đều là Alpha, e là có chút không tiện...
Phu nhân họ Song vẫn niềm nở:
- Thời đại nào rồi còn mặc cảm chuyện đó, cháu ở cạnh nó còn là thiệt cho cháu, cháu cứ yên tâm dù là Alpha thằng nhóc Jaewon...
Chưa kịp để mẹ nói hết Song Jaewon đã húng hắng ho một tiếng ý muốn kêu bà dừng lại nhưng phu nhân vẫn cố lờ đi mà tiếp lời:
- Thằng nhóc kia con ăn uống từ tốn thôi chứ, sặc rồi kìa. Thư kí Oh cháu cứ kệ nó. Nếu cháu không chê hai đứa cứ thử tìm hiểu nhau xem sao.
Chê! Hanbin rất chê! Đây cũng không phải lần đầu tiên cậu thấy bà Song có ý tác hợp hai đứa chỉ là lần đầu bà thẳng thắn nói ra như vậy. Hanbin lúng túng không biết nên đối mặt với bà thế nào. Tình hình này chỉ còn cách cắt đứt triệt để hi vọng của phu nhân họ Song. Thà đau một lần rồi dứt còn hơn mập mờ dai dẳng:
- Cảm ơn ý tốt của phu nhân, thật sự giám đốc không thích cháu... Cháu... Cháu cũng đã có người trong lòng rồi ạ. Phu nhân yên tâm, xung quanh giám đốc người tài giỏi ưu tú không thiếu, chắc chắn sau này sẽ gặp được người xứng đôi với anh ấy thôi.
Không khí bữa ăn rơi vào yên lặng. Song Jaewon lúc này mặt mũi xám xịt, vừa nhìn tròng trọc vào đĩa thức ăn như muốn ăn tươi nuốt sống miếng thịt trong đó, vừa tỏa ra xung quanh khí tức bức người ta đến nghẹt thở. Hắn giận rồi. Bà Song thấy con trai khó chịu cũng không nói gì nữa, không khí bỗng ngột ngạt vô cùng khiến chủ tịch phải lên tiếng giải vây:
- Bà gặp ai cũng cố tác hợp cho con trai làm người ta khó xử rồi kìa. Hai đứa nó làm việc với nhau lâu như vậy có tình cảm thì đã từ lâu rồi. Thư kí Oh đừng để bụng bà ấy, ăn đi cháu.
Hanbin thở phào vâng dạ tiếp tục ăn chỉ có Song Jaewon mặt ngày càng đen lại, cả bữa ăn không thấy hắn định nói lời nào thỉnh thoảng chỉ trả lời ông Song qua loa mấy câu hỏi về công việc.
Hai người sớm kết thúc bữa ăn, chào hai vợ chồng chủ tịch rồi quay trở lại công ty. Trên đường lái xe về văn phòng, Hanbin luôn cảm giác bị uy hiếp như có dao kề cổ. Tổng giám đốc ngồi bên cạnh không nói câu nào, mặt quay ra ngoài cửa sổ không rõ biểu tình, chỉ là tin tức tố của hắn nồng quá lại đầy cảm giác tức giận buộc Hanbin phải cố tập trung hết cỡ mới có thể lái xe an toàn.
Xe vừa dừng ở cửa tòa nhà tập đoàn S, cậu quay sang định thông báo với hắn đã đến nơi bèn giật mình thấy Song Jaewon đang dành cho mình ánh mắt không khác nào ánh nhìn dành cho miếng thịt trong bữa trưa hôm nay. Hanbin cố tua lại kí ức rõ ràng sáng nay cậu thấy hắn vẫn bình thường, trong bữa ăn hắn mới bắt đầu giận, cậu không có nói gì đáng để hắn phật lòng, chắc có lẽ hắn khó chịu do phu nhân cố tình gán ghép hai người. Thật là, giận ai cũng đứng trút hết lên đầu cậu thế chứ.
- Giám đốc... Anh có gì muốn nói với tôi sao?
Song Jaewon nhận ra mình đang dọa người ta bèn thu liễm lại mà nhìn đi chỗ khác.
- Chỉ là... chuyện trong bữa ăn, mong thư kí Oh không vì tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc. Nếu tôi phát hiện cậu yêu đương sao nhãng việc công ty, cái ghế hiện tại của cậu tôi e là không giữ được đâu.
Nói rồi, không đợi Hanbin bước ra mở cửa giúp hắn đã ra khỏi xe còn cố ý đóng mạnh cửa xe một cái "rầm", bỏ lại cậu bên trong ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Tên này bị điên sao? Thì ra hắn không chỉ khắt khe trong công việc mà còn muốn quản chuyện riêng của nhân viên. Hanbin bỗng thấy hắn giống mẹ của mấy đứa bạn mình hồi học trung học, khi phát hiện con trai có người yêu thì đe dọa đủ kiểu nếu xao nhãng học tập sẽ cắt tiền tiêu vặt. Nhưng hắn không phải mẹ cậu, cậu cũng không còn là học sinh cấp ba nữa. Được cảm nhận tình mẹ trong hoàn cảnh bất đắc dĩ thế này Hanbin cảm thấy buồn cười hơn là cảm động.
Về phần Song Jaewon, sau khi Hanbin đánh xe xuống bãi đỗ bèn một mình lên phòng làm việc. Thang máy dành cho ban lãnh đạo hôm nay phải bảo trì, tâm trạng hắn đang không tốt lại buộc phải đi thang máy nhân viên. May mắn là đã vào giờ làm việc, không có nhân viên cần di chuyển nên hắn không phải chen chúc trong đám mùi hỗn độn kia.
Vị trí hắn đứng nằm ở góc khuất gần quầy lễ tân, thế nên trong lúc chờ thang đi xuống, Song Jaewon vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai nữ Beta trực quầy.
- Cậu nói xem thư kí Oh đẹp như vậy đã có người yêu chưa?
- Cậu thích người ta rồi sao? Người như anh ấy chắc chắn là có rồi, chúng ta cũng chẳng với nổi.
Có lẽ hai cô nàng không biết cuộc nói chuyện đã lọt vào tai sếp tổng đang đứng chờ thang máy. Song Jaewon thầm nghĩ phải đuổi việc đám người nhiều chuyện này sớm. Trong giờ làm việc dù không có khách tới nhưng cũng không được bàn tán chuyện cá nhân của người khác thế chứ.
Hai lễ tân Beta vẫn không hay biết gì mà tiếp tục:
- Cậu có thấy không khí đột nhiên hơi lạnh không?
- Cũng có lạnh lên thật. Mà kệ đi cậu có nghĩ mình nên tỏ tình anh ấy không? Không biết chừng anh ấy cũng như mấy thư kí trước đây nghỉ việc lúc nào không hay.
- Mình cũng không biết nữa, nhưng cậu không thấy lạ sao? Tại sao thư kí Oh lại trụ được lâu như vậy? Nghe chị Kim trên phòng thư kí nói sếp trái tính trái nết lắm nhưng thư kí Oh vẫn cam chịu. Có lẽ nào... Mình chỉ đoán thôi nhé, thư kí Oh vì thích sếp tổng nên...
Thang máy đã xuống đến nơi, Song Jaewon vẫn không bước vào. Hắn đang mải hóng nốt diễn biến cuộc tám chuyện của nhân viên quầy lễ tân mà quên mất giây trước còn định sa thải hai cô nàng.
- Cậu nói mình cũng thấy hợp lý. Thư kí Oh cũng ưu tú lắm, ứng tuyển vào công ty khác có khi cũng ngồi lên ghế sếp nhà người ta, tại sao phải chạy theo sau tổng giám đốc pha trà rót nước như thế chứ... A... Chào thư kí Oh, anh mới ra ngoài về ạ?
Song Jaewon nghe thấy người ta chào Hanbin mới giật mình bước vào thang máy vội vàng nhấn nút lên tầng cao nhất. Hanbin gật đầu đáp lại hai cô nàng lễ tân xong liền thấy sếp mình đã ở trong thang máy đang đóng cửa mà vụt đi. Đúng là xấu tính, đợt cậu vài giây cũng không được sao.
Cả buổi hôm đó tổng giám đốc Song rơi vài trầm tư. Lời mấy cô gái kia nói cũng có phần có lí nhưng Song Jaewon có khó tính đến nỗi Hanbin phải kiêng dè hắn đâu. Nghĩ lại từng cử chỉnh hằng ngày của cậu từ chuẩn bị tài liệu công việc đến từng bữa ăn trưa cho hắn, thái độ lại hết sức chuẩn mực, dịu dàng chắc chắn là muốn ở bên thầm lặng chăm lo cho hắn mà không cần đáp lại.
Song Jaewon ngồi nghĩ chán chê bèn đưa ra kết luận: hắn chính là người trong mộng mà trưa nay Hanbin nhắc đến. Tội nghiệp thư kí Oh, trước mặt người mình thích vẫn phải chối đây đẩy sợ hắn khó xử, lại chịu đựng làm thư kí để ở cạnh hắn. Cảm giác ngay bên cạnh mà không thể nào với tới được chắc chắn không dễ chịu gì. Bấy lâu nay Oh Hanbin cật lực dùng công việc che dấu đi tình cảm này cũng thật tội nghiệp. Dù hắn không thể đáp lại tình cảm của cậu nhưng sau này sẽ đối xử với Hanbin tốt hơn một chút coi như bù đắp. Song Jaewon khẽ thở dài.
Hanbin đang đánh máy trong văn phòng bỗng hắt xì liên tục. Chẳng lẽ cậu ốm rồi. Thư kí Oh nghĩ ngợi, đúng là cậu bị bệnh rồi, bệnh viêm màng túi. Do lời hứa được bao ăn cả tháng nên lương tháng trước cậu gần như gửi hết về cô nhi viện rồi, giờ bị bệnh cũng không còn tiền mua thuốc nữa. Vậy mà tên Song Jaewon kia không biết còn đang giận dỗi cậu chuyện gì. Đã hết tiền còn sắp thất nghiệp nữa. Hazz, cuộc đời Oh Hanbin thật thảm quá mà.
_________________
Có lỗi chính tả mọi người cứ comment để mình sửa nhó (。・ω・。)ノ♡
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com