Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15

Đêm nhạc văn nghệ cuối khoá cuối cùng cũng kết thúc trong tiếng hò reo, tiếng vỗ tay cổ vũ nhiệt tình của khán giả. Thế là bao nhiêu nỗ lực, vất vả ngày đêm đến cả vật vã mà bỏ bao nhiêu bữa ăn của Mashiho, Jeongwoo và ban sự kiện coi như cũng được đền đáp xứng đáng.

Chương trình vừa đến hồi kết thúc, trong khi Mashiho cùng với ban sự kiện đang bận bịu thu dọn thì Doyoung đã vội dáo dác đi tìm Junghwan. Trong lòng cậu vô cùng buồn bực, tin nhắn của cậu, người đó không thèm đáp lại, mà từ nãy đến giờ cậu đã gọi không biết bao nhiêu cuộc, người đó cũng không có nghe. Cuối cùng sau một hồi đi mấy vòng, cậu cũng mệt mỏi mà bỏ cuộc. Mọi người sau đó rủ nhau chơi trò ném bóng nước. Thật sự, trời sinh cậu đã ghét chơi bóng nước cực kì, ném vào nhau vừa đau rát vừa bẩn, chẳng có gì hay ho. Junghwan thì, giống như là biến mất giữa biển người tấp nập, mà cậu cho dù tìm thế nào cũng không thấy, dù gọi thế nào người đó cũng sẽ không đáp lại.

Doyoung đem tâm trạng buồn bực trở về phòng, cứ thế ném mình xuống chiếc giường, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Mà chính cậu cũng không biết, Junghwan đang đứng phía ngoài cửa, đợi cậu đã ngủ say rồi mới nặng nề cất bước trở về phòng.

Hai ngày sau đó đã trải qua nhạt nhẽo và vô vị đến mức Doyoung cũng chẳng thể nhớ nỗi mình đã làm gì nữa. Junghwan cứ như thể đang chạy trốn khỏi cậu, thực sự vô cùng bực mình. Mà chính cậu cũng không biết bản thân mình đã làm gì sai. Đau đầu thật sự. Xem cho cùng, đó cũng chỉ là vài con số '1-4-3' và '4-8-6', cũng không phải chính cậu và Junghwan đã trực tiếp tỏ tình với nhau. Những con số đó, cuối cùng cũng chỉ là những con số vô nghĩa mà thôi.

Buổi tối của đêm cuối cùng trên Busan, cả phòng 303 quyết định gọi gà nướng và bia về để liên hoan. Vì là đêm cuối, nên các thầy đều rất dễ tính, cũng không bắt cả trung đội đi ngủ sớm. Mọi người đều ngầm hiểu với nhau, chỉ cần không làm loạn quá đà, thì có thể tùy ý liên hoan thế nào cũng được, thức cả đêm cũng không vấn đề gì.

Doyoung đứng một mình ngoài lan can, tiết trời về đêm cũng khá lạnh, mà cậu chỉ mặc đúng một chiếc áo phông, nhìn đi nhìn lại thật sự quá phong phanh. Cậu cầm một lon bia trên tay, suy nghĩ một hồi có nên uống hay không, cuối cùng vẫn bật lon bia và tu một ngụm. Nước tràn vào khoang miệng, rồi dần dần trôi xuống cổ họng, thật sự đắng ngắt. Đắng như vậy, cũng là đắng như lòng cậu. Doyoung lắc qua lắc lại lon bia, chẳng biết làm thế nào mà cũng đã uống được hơn một nửa.

"Đừng uống nữa"- Hyunsuk đứng bên cạnh nhìn Doyoung đầy ái ngại, thiếu chút nữa giật lon bia trên tay đứa em

"Anh cứ kệ em đi"- Đáp lại Hyunsuk, Doyoung chỉ ương bướng lắc đầu

"Đêm hôm rồi, ngủ đi. Sáng mai còn về Seoul"

"Anh, thực ra em không hiểu. So Junghwan, cậu ta là đang nghĩ cái quái gì vậy? Chơi đùa em như vậy chưa đủ hay sao?"- Doyoung thực sự trong lòng rối bời, vì thế lại uống thêm một ngụm bia. Thứ chất lỏng đắng ngắt kia lại trôi xuống cổ họng, thế nhưng cậu cũng chẳng còn thấy quá đắng nữa rồi.

"Cái này, Junghwan chỉ là thiếu quyết đoán thôi"- Hyunsuk thở dài một cái, rồi vẫn nhẹ giọng lên tiếng -"Cứ cho Junghwan thời gian, thằng bé nhất định sẽ tự biết cách sắp xếp lại"

Đồng hồ điểm 2 giờ sáng, Mashiho loạng choạng từ tầng 5 đi xuống, có vẻ như vừa uống cho đến say rồi. Junkyu nãy giờ lo lắng đi qua đi lại hết từ trong phòng ra đến cả hành lang, trong lòng như có lửa đốt. Giờ nhìn thấy Mashiho đi xuống trong tình trạng như vậy, trong lòng Junkyu không khỏi có chút bực mình. Tất nhiên là dù có bực tức thì anh vẫn chạy vội ra để đỡ lấy cậu nhóc

"Takata Mashiho, giờ em giỏi rồi đấy, dám sau lưng anh đi uống rượu bia hả?"

"Haha, ban sự kiện liên quan, em có uống một chút"

"Em còn gọi thế này là một chút? Đã say khướt thành cái dạng này rồi mà còn dám nói là một chút"

"Em mới say một nửa thôi"

"Say một nửa là cái gì hả? Takata Mashiho, em làm anh bực mình đến chết mất"

"Say một nửa tức là chưa say haha. Đồ ngốc Junkyu haha. Anh Junkyu chính là đồ ngốc "

Junkyu cảm giác anh sắp phát hoả đến nơi rồi, ấy vậy mà đứa nhóc kia vẫn cứ mải mê nói líu lo, còn bám lấy tay anh thật chặt rồi bày đủ trò, làm cơn giận của anh vì thế lại nguôi đi phần nào

"Doyoung ơi Doyoung à"

"Ừ tớ đây"

Doyoung đang đứng cùng với anh Hyunsuk cũng bị đứa nhóc kia gọi ra. Rõ là đang yên vị trong vòng tay Junkyu rồi, thế mà Mashiho vẫn chạy sang bám lấy Doyoung

"Haha, Doyoung này, cậu có biết không, khi nãy ban sự kiện liên hoan, So Junghwan cũng ở đó"

"Gì cơ?"- Vừa nhắc đến cái tên So Junghwan, ánh mắt của Doyoung đã bị làm cho lay động rất nhiều, giọng nói cũng bắt đầu có phần gấp gáp -"Sao Junghwan cậu ta lại ở đó?"

"Thì thấy cậu ta cứ ngồi lì mãi ở trong phòng, Jeongwoo liền kéo cậu ta cùng đi liên hoan. Chắc giờ cậu ta cũng đang say khướt trên kia rồi"

"Phòng bao nhiêu?"

"509 haha. Còn một câu chuyện vô cùng đặc sắc nữa, cậu có muốn nghe không?"

"Chuyện gì đó để sau đi, tớ lên trên đó tìm Junghwan đã"

"Không được, cậu nhất định phải nghe đã"

Doyoung đang tính rời đi thì bị Mashiho cùng giọng nói đầy chắc nịch níu chân, lại cộng thêm cánh tay Doyoung đang bị đứa bạn ôm cứng, nên cũng không thể nhúc nhích đi đâu được

"Khi nãy lúc tớ chuẩn bị trở về phòng, Junghwan đã bảo tớ không được kể với cậu chuyện cậu ta ở trên đó uống rượu bia. Nhưng mà haha tớ đã trót kể mất rồi. Tớ có hỏi vì sao không được kể, cậu biết cậu ta trả lời thế nào không?"

"So Junghwan đã nói gì?"- Doyoung cũng tự thán phục bản thân mình sao có thể dùng bộ mặt bình tĩnh mà hỏi câu đó, khi mà trong lòng cậu đang ngổn ngang biết bao suy nghĩ

"Cậu ta nói, cậu ta chính là rất thích cậu, thích cậu đấy Kim Doyoung, nên càng không muốn làm cậu lo lắng"

Mashiho vừa dứt lời, Doyoung đã chạy vội lên cầu thang, trong lòng cậu cảm giác mọi thứ cứ nhộn nhạo hết cả lên, giống như là đùng đoàng sấm chớp một trận. Khi vừa lên đến tầng 5, Doyoung đã thấy Junghwan loạng choạng đi xuống, có vẻ vì uống khá nhiều, nên đi đứng cũng không vững, phải bám vào tường. Doyoung không nghĩ được quá nhiều, vội chạy ra đỡ lấy người kia. Junghwan dù có chút không tỉnh táo do men rượu, nhưng vẫn cảm nhận được rõ ràng có người đang đỡ lấy mình lại còn có cả một mùi hương quen thuộc...

"Doyoung, là cậu?"

"Ừ là tớ"- Doyoung vừa chậm rãi đáp lại vừa một tay đỡ lấy Junghwan

"Sao cậu lại lên đây?"- Junghwan cũng rất ngoan ngoãn mà bám lấy cánh tay của Doyoung, xong như sực nhớ ra điều gì đó, anh liền hỏi cậu -"Là Mashiho nói cho cậu đúng không? Cậu ta thật nhiều chuyện mà"

"Cậu bớt nói đi, uống say rồi bắt đầu lảm nhảm hả?"- Doyoung không hiểu sao cảm thấy bực mình, liền lớn giọng mà mắng mỏ

"Hahaha"

Đáp lại cậu, Junghwan đột nhiên bật một tràng cười. Hai mắt Doyoung nhíu cả lại, trong lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu. Cậu thực sự đang bực mình lắm đây mà So Junghwan còn dám cười? Cười? Có gì hài hước lắm hay sao?

"Kim Doyoung, cậu đang không vui"- Junghwan vẫn luôn quan sát biểu cảm trên gương mặt cậu, vô thưởng vô phạt nói một câu

"Không có"

"Thật là không có?"

Vừa dứt lời, Junghwan đã kéo lấy tay Doyoung, đem thân hình bé nhỏ của cậu ôm trọn vào lòng. Tất nhiên Junghwan cao hơn Doyoung tận một cái đầu, cộng thêm anh lại khoẻ hơn cậu rất nhiều. Chính vì vậy mà cậu cứ thế bị anh ôm cứng trong lòng, mà bản thân cậu, cũng không hề muốn đẩy anh ra

"Kim Doyoung, tớ thích cậu"

Doyoung ngước lên nhìn Junghwan, ánh mắt có chút kích động, giống như đang không tin vào điều mình vừa nghe được. Junghwan trái lại cười vô cùng dịu dàng, còn vòng tay ôm chặt lấy Doyoung hơn

"Tớ thích cậu, Doyoung"

Junghwan lặp lại câu nói một lần nữa, giống như là thêm một lần khẳng định tình cảm của bản thân. Doyoung vẫn không nói gì, nhưng lại rúc sâu vào lòng anh hơn, cứ y như một chú mèo nhỏ. Junghwan vẫn tiếp tục lên tiếng, giọng điệu thực sự vô cùng nhẹ nhàng, giống như là đang kể chuyện cổ tích, ru cậu vào giấc ngủ.

"Thực ra mấy ngày nay trốn tránh cậu, tớ cũng không vui vẻ gì. Tớ cũng cảm thấy rất bức bách, rất khó chịu, nhưng mà chính bản thân tớ cũng không biết nên làm thế nào. Nếu tiến tới một bước, thì chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể quay về như ban đầu được. Nếu tớ tiếp tục đứng im tại đó, chúng ta sẽ vô cùng khó xử mà cậu nhất định sẽ không chịu nhìn mặt tớ nữa. Mà điều tớ sợ nhất, chính là đánh mất cậu, Doyoung à. Cho nên, tớ nghĩ rồi, chúng ta hẹn hò đi"

Doyoung cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đúng lúc ấy, hai mắt cậu vừa vặn chạm phải ánh mắt của Junghwan. Anh nhẹ nhàng đặt lên má Doyoung một nụ hôn, rồi thì thầm vào tai cậu

"Doyoung à, cậu chưa trả lời tớ"

"Không phải cậu biết rõ câu trả lời rồi sao?"- Doyoung ương bướng đáp lại, một phần cũng vì cậu đang cảm thấy mặt mình đỏ dần lên, ngượng ngùng đến mức chỉ muốn tìm nơi nào mà chui xuống

"Nhưng tớ muốn nghe mà"- Junghwan dĩ nhiên là cũng không hề chịu thua thiết rồi

"Tớ thích cậu, Junghwan"- Doyoung nói thật khẽ, chỉ đủ cho cậu và anh nghe thấy, thế rồi cậu vòng tay ôm lấy anh thật chặt, giống như đang ôm cả thế giới của mình -"Sau này đừng trốn tránh tớ nữa, hai ngày vừa rồi tớ rất đau lòng"

"Nhất định sẽ không"- Junghwan đáp lại đầy chắc nịch rồi kéo Doyoung đứng dậy -"Dắt tớ xuống tầng 3 đi, tớ đau đầu quá"

"Ừ được"- Doyoung nắm lấy tay Junghwan, vừa đi còn vừa trách móc -"Sau này đừng uống bia rượu nữa. Đàn đúm thế này chẳng hay ho gì cả"

Thấy cậu cằn nhằn như thế, biết rõ là cậu đang quan tâm mình, anh gật đầu lia lịa để đáp lại rồi vô thức nở nụ cười, hai mắt cứ thế híp cả lại, ánh lên biết bao hạnh phúc. Thế rồi sau đó, chẳng biết lấy đâu ra biết bao nhiêu can đảm, Junghwan liền nói

"Về phòng tớ ngủ đi"

"Không"

"Thế tớ sang phòng cậu ngủ nhé"

"Không"

"Chỉ là ôm cậu ngủ thôi mà"

"Để tớ suy nghĩ đã"

"Suy nghĩ coi như là đồng ý rồi"

Vừa dứt lời, chẳng kịp để cậu nói thêm lời nào, Junghwan đã bế bổng Doyoung lên giống như bế cô dâu, rồi đi thẳng về phòng của cậu. Lúc này tất cả mọi người đều đã ngủ say, nên Junghwan cũng đi thật khẽ khàng, tránh để mọi người thức giấc rồi lại trêu chọc Doyoung của anh thì mệt lắm. Anh sau đó cũng đặt nhẹ Doyoung xuống giường, sau đó leo lên nằm bên cạnh cậu, vòng tay ôm lấy cậu thật chặt.

"Ngủ ngon, Doyoung của tớ"

"Ừm, cậu cũng thế"

"Tớ yêu cậu, Doyoung à"

Cậu ở trong vòng tay anh đã ngủ ngon như thế, không mộng mị, mà cứ thế chìm thật sâu vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com