Chương 3: Vỗ về đứa trẻ bên trong..
____
Đang lúc nàng vừa nắm tay cô đứng dậy, nàng đi cùng cô chưa tới được cánh cổng của ngôi trường thì bỗng lúc này khung cảnh xung quanh liền bao trùm một màu tối đen như mực.
Ngay trước khung cảnh bóng tối đang dần chiếm lấy không gian này giữa nàng và cô. Nàng thấy trên gương mặt cô vẫn là một nụ cười quen thuộc mà nàng đã khắc ghi nó từ rất lâu rồi, nó dịu dàng, ấm áp như ánh nắng ban mai.
Khi nàng vẫn còn đứng ngây ngốc ra đó thì bóng tối đã chiếm hết lấy không gian từ bao giờ rồi.
Lúc này, nàng mới chợt hoàn hồn mà lo lắng, hốt hoảng nhìn không gian xung quanh mình, vì cô đã không còn ở trước mặt nàng nữa, nàng cũng không còn cảm nhận được cái nắm tay ấm áp mà cô dành cho nàng ban nãy.
Giờ đây, trong tâm trí nàng là những cảm xúc hỗn độn, chẳng thể nào lí giải hay hiểu được cảm xúc của mình bây giờ. Đầu óc nàng như trống rỗng vậy. Trong lòng nàng chợt mang một cảm giác khó chịu đến tột độ khi cô không còn ở trước mặt mình, thậm chí là không thể cảm nhận được hình bóng của cô xung quanh nàng.
Mang trong lòng một cảm giác lo lắng, khó chịu như vậy, nàng như không chịu được cảm xúc của mình bây giờ nữa, nàng bất chợt liền không muốn gồng mình mà bật khóc nức nở, bật ngửa ra sau mà ngồi xuống, hai tay ôm lấy gối mình như đang muốn ôm ấp và vỗ về đứa trẻ bên trong nàng lúc này.
Và nàng cứ ngồi khóc mãi như thế..
.
Tít tít tít~
Tiếng chuông báo thức từ chiếc điện thoại trong căn phòng nhỏ, trật hẹp của nàng ở kí túc xá lúc này vang lên đã từ bao giờ rồi.
Nàng khi nghe được tiếng chuông báo thức như vậy thì liền từ từ khó nhọc mở mặt, với lấy chiếc điện kế gối kê đầu của mình mà cầm lên rồi tắt chuông báo thức đi. Nàng để ý được rằng, giờ chỉ mới là 4 giờ rưỡi sáng thôi.
Tay nàng vẫn cầm chiếc điện thoại mà bất chợt ngồi dậy, khẽ vươn mình để dãn gân, xương cốt một chút.
Vội để điện thoại của mình nằm lăn lốc trên giường. Nàng một lần nữa lại lấy hai tay mình ôm đầu gối mà siết chặt, như thể tưởng tượng rằng đang có ai đó ôm nàng vậy, hoặc ít nhất là cũng có một dòng suy nghĩ xẹt ngang như dòng điện chảy trong đầu nàng rằng "Ước gì cô có thể ở bên cạnh nàng ngay lúc này, và ôm lấy nàng thật chặt nhất có thể."
Khi đang ngồi co ro một góc trên giường, nhớ lại những gì mình vừa mơ thấy được khi ở bên cạnh cô. Bất chợt, lòng nàng lại mang một cảm giác nhẹ bâng, xen lẫn một chút buồn bã và hối tiếc vì giấc mơ khi nãy của nàng quá ngắn hoặc đối với nàng là vậy, khi không thể ở bên cạnh cô được lâu hơn.
____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com