Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

1.1

Chiếc fic thứ 30 sau hơn 1 năm lọt hố Pilix
Toi cũng không ngờ 1 đứa lười chảy thây như mình cũng có ngày đi được đến con số này 😂




Đã quá nửa đêm, và tất cả những gì Hyunjin muốn làm là nằm trên giường và tận hưởng một giấc ngủ dài không mộng mị.

Than ôi, cậu vừa trở về nhà sau ba tiếng đồng hồ luyện tập tự đặt ra, kết hợp với một ngày ở Inkigayo khiến cậu chỉ có thể lê bước từ cửa trước vào thẳng phòng tắm. Cậu hầu như không nhận ra Chan và Changbin đang ăn tối trên bàn, mặc dù cậu có liếc mắt thấy Jisung trên sofa, tay vòng quanh người.

Ít nhất thì tắm nước lạnh cũng giúp ích phần nào.

Nước nhỏ giọt xuống lưng khi cậu bước ra khỏi phòng tắm, kết quả của việc lau khô người nửa vời. Ngạc nhiên thay, cậu vẫn còn đủ năng lượng để tránh cú vỗ mông của Changbin khi cậu đi ngang qua, và đến được giỏ đựng đồ giặt với cái mông bình yên vô sự.

"Sao mọi người vẫn còn thức vậy?"

"Bọn anh đang thảo luận về chi tiết concert," Chan nói, dụi mắt. "Em có đề xuất nào không? Bất cứ điều gì em muốn trong setlist? Hay không muốn?"

Hyunjin, đang bận rộn nhìn chằm chằm vào bộ sưu tập trà túi lọc của họ, trả lời bằng điều đầu tiên xuất hiện trong đầu mình. "Ừm, Red Lights phiên bản OT8 sẽ rất ngầu đấy."

Có một khoảng dừng, Hyunjin quyết định chọn trà mộc lan và đổ nước đầy ấm.

"Nghe... khá ổn đấy. Được, chúng ta có thể diễn bài đó. Chúng ta nên diễn bài đó."

"Fan hâm mộ sẽ thích lắm đây," Changbin nói thêm. "Họ sẽ phát cuồng nếu tất cả chúng ta bị trói lại."

"Tại sao chúng ta lại bị trói?"

Hyunjin rời mắt khỏi cái ấm, thấy Jisung lê bước tới, dấu vết của một chiếc gối hằn rõ trên má cậu. Jisung ngồi xuống một chiếc ghế, bằng cách nào đó tạo ra thứ tiếng ồn đủ để người chết bật nắp quan tài đứng dậy, và ngay lập tức gục đầu xuống bàn.

"Riêng em thì phải cần đến hai cái dây xích," Changbin nói, và hét lên khi Jisung đá vào ống chân anh.

"Chúng ta nên chia các phần như thế nào?"

"Anh và em có thể bắt đầu và kết thúc," Hyunjin trả lời, rót nước sôi vào chiếc cốc yêu thích của mình. "Những người khác hát phần giữa."

Trong vài giây, âm thanh duy nhất tràn ngập trong căn hộ là tiếng gõ phím nhẹ nhàng của Chan.

"Chúng ta cũng sẽ phải sắp xếp lại vũ đạo nữa."

"Vâng, em có thể giúp."

Có nhiều tiếng gõ hơn, nhưng ngay khi tiếng gõ dừng lại và Chan mở miệng định nói gì đó, cánh cửa ký túc xá của họ bật mở và Felix loạng choạng bước vào.

Sự xuất hiện đột ngột của em khiến tất cả đông cứng vì sốc – ngay cả Jisung cũng ngồi thẳng dậy, mọi dấu hiệu của cơn buồn ngủ đã biến mất. Nét mặt đau khổ của Felix, những giọt nước mắt lăn dài trên má và đôi mắt đỏ hoe của em, đã khởi động bộ não mệt mỏi của Hyunjin.

"Felix, bạn khóc à, chuyện quái gì đã xảy ra vậy?"

Nghe thấy tiếng Hyunjin, nước mắt lại càng lăn dài trên má Felix nhiều hơn, như thể chỉ với giọng nói của Hyunjin thôi cũng khơi dậy một làn sóng cảm xúc không thể ngăn nổi khác.

"Felix –"

"Em nằm mơ," Giọng Felix khàn khàn, dùng mu bàn tay quệt nước mắt trên mặt. Em quay sang Hyunjin, môi run run, hít lấy một chút không khí cần thiết. "Em mơ thấy chúng ta chia tay."

Đây hẳn là một trò đùa quái đản, quái gở nào đó mà vũ trụ đã quyết định chơi với Hyunjin. Việc cậu phải đấu tranh với cảm xúc của bản thân trong vài năm qua vẫn chưa đủ sao, khi mà hằng đêm cậu đều ước rằng mình có thể khóa chúng lại và cất chúng vào sâu thẳm trong tâm trí?

Ở bên Felix là điều mà cậu chỉ có thể mơ ước, nhưng giờ đây cậu lại phải nghe câu chúng ta chia tay phát ra từ chính miệng của Felix – Hyunjin biết phải nói cái quái gì để đáp lại đây?

Cậu thậm chí không muốn nghĩ về lý do tại sao giấc mơ này lại khiến Felix khóc. Nếu cậu làm thế, suy nghĩ của cậu sẽ xoáy sâu vào vùng nước nguy hiểm, và đây không phải là thời gian cũng như địa điểm phù hợp cho việc đó.

"Ừm," Jisung lên tiếng, và ngay lập tức ngậm miệng lại khi bị Changbin nhéo tay.

"Lix, nhưng chúng ta không..." Cậu nuốt nước bọt, ghét phải nói ra những từ này. "Chúng ta không ở bên nhau."

Felix nấc lên. "Phải," em nói một cách mạnh mẽ, như thể sự thật có vị cay đắng. "Em biết."

Một cách thận trọng, Chan trượt khỏi chỗ ngồi của mình và ra hiệu cho Changbin và Jisung đi theo. Họ không được kín đáo cho lắm trên đường về phòng (sự phối hợp của Jisung trở nên tồi tệ mỗi khi cậu ấy thức quá muộn), nhưng Hyunjin vẫn đánh giá cao điều đó.

Bây giờ, cậu bị bỏ lại một mình trong bếp với người bạn thân nhất của mình, người dường như không thể ngừng khóc. Thành thật mà nói, Hyunjin chưa bao giờ cảm thấy mất phương hướng như vậy.

Cậu tiến lên một bước, rồi hai bước, di chuyển đủ chậm để Felix có thể từ chối sự tiếp cận của cậu nếu em muốn. Nhưng Felix đã không, nên Hyunjin nắm lấy cổ tay Felix và dắt em qua bàn.

Felix ngoan ngoãn đi theo, sụt sịt mũi khi ngồi vào chiếc ghế mà Jisung vừa ngồi.

Hyunjin lấy tách trà mới pha từ quầy bếp và đặt xuống trước mặt Felix, sau đó ngồi xuống chiếc ghế đối diện với em.

"Uống đi," cậu nói, và Felix nghe theo, nhấm nháp chất lỏng cho đến khi nó cạn một phần tư. Nước mắt đọng trên hàng mi mỏng manh của em và Hyunjin cảm thấy trái tim mình như tan nát trước cảnh tượng đó.

Thở hắt ra một hơi, Felix đặt cốc xuống và ngước nhìn cậu.

"Giấc mơ. Cảm giác rất thật, Hyun." Em áp lòng bàn tay vào mắt, và trong một khoảnh khắc, tất cả những gì Hyunjin có thể thấy là những chiếc nhẫn xinh xắn trên ngón trỏ của Felix. "Việc chia tay, là bị ép buộc. Ban quản lý muốn thế và chúng ta đã không đấu tranh đủ mạnh để –"

"Felix. Yongbok? Này, thở giùm anh nào." Hyunjin quan sát sự phập phồng trong lồng ngực của Felix, và khi cậu nghĩ hơi thở của em đã đều đều trở lại, cậu nói tiếp. "Tất cả chỉ là một giấc mơ thôi."

"Em biết. Em biết đó là một giấc mơ."

Mắt em sưng húp. Nhưng em vẫn là người đẹp nhất mà Hyunjin từng thấy.

"Em không buồn vì giấc mơ," Felix nói. "Không hẳn."

Chúa ơi, bất chấp mọi nỗ lực, não của Hyunjin vẫn chưa hoạt động ở mức độ cần thiết cho cuộc trò chuyện này. Có lẽ Felix cảm nhận được điều đó, bởi vì em đã giải thích trước khi Hyunjin buộc phải yêu cầu em.

"Trong giấc mơ của em, dù chỉ trong vài phút, chúng ta đã ở bên nhau. Chúng ta đã thuộc về nhau, và rồi khi em tỉnh dậy, em nhận ra rằng chúng ta không hề."

Đầu óc Hyunjin quay mòng mòng.

"Anh không– Bạn đang nói gì vậy?"

"Em đang nói rằng em muốn chúng ta ở bên nhau. Em thà ở bên bạn và sau đó mất bạn còn hơn là không bao giờ được biết cảm giác có bạn là như thế nào."

Điều này thực sự không thể xảy ra. Cơ thể cậu tự động di chuyển, bản năng chiến đấu hoặc bỏ chạy bắt đầu nhen nhóm từ sự điên rồ đơn thuần của tình huống hiện tại. Hyunjin đảo mắt từ chiếc bàn đến tủ lạnh, rồi đến cửa sổ, nơi cậu nhìn ra thành phố đang say ngủ với hy vọng nó sẽ cho cậu câu trả lời nào đó.

Nó không, tất nhiên.

Cuối cùng, khi cậu đủ bình tĩnh để nhìn lại Felix, cậu thấy những giọt nước mắt mới trào ra trên mắt em.

"Em biết bạn yêu em," Felix nói, giọng vững vàng một cách đáng ngạc nhiên.

"Anh yêu cả bảy người mà."

Thật ghê tởm, cái cách cậu giả vờ không hiểu những gì Felix đang nói, nhưng Felix không nhắm mắt làm ngơ.

"KHÔNG. Bạn yêu em giống như cách em yêu bạn – Em như một đứa ngốc chỉ vì bạn, Hyunjin, bạn phải hiểu chứ."

Hyunjin đang phải vật lộn rất nhiều với sự thật rằng Felix vừa tỏ tình với cậu đến nỗi cậu không nhận ra Felix đã đứng dậy khỏi ghế. Và rồi, Felix bước vào không gian của cậu, em vẫn luôn thích làm thế, và Hyunjin cũng luôn muốn vậy.

Em có mùi như quả mọng. Hyunjin chỉ muốn được hít hà em mãi mãi.

"Hãy nói với em là em đúng đi."

Hyunjin có thể nói dối. Cậu có thể nói dối và làm tan nát trái tim của Felix, nhưng sự nghiệp của họ vẫn sẽ an toàn và họ sẽ không phải gánh trên vai gánh nặng quá lớn này.

Cậu có thể làm thế, nhưng cậu không thể. Ai có thể nỡ lừa dối Felix chứ.

"Bạn đúng. Anh yêu bạn. Anh phải lòng bạn. Anh-"

Khuỷu tay cậu va vào quầy bếp phía sau, nhưng cơn đau chỉ thoáng qua, nhanh chóng bị lu mờ bởi cảm giác choáng ngợp của trái tim đang căng phồng trong lồng ngực. Tay của Felix khum lấy quai hàm cậu và Hyunjin đột nhiên được ban cho kiến ​​thức về cảm giác khi hôn Felix là như thế nào.

Cậu đã luôn thắc mắc, và giờ đây, không hiểu sao, cậu đã có câu trả lời.

Không khó để lạc lối trong đó, để chìm trong men say mà đôi môi của Felix mang lại cho cậu.

Nhưng Hyunjin luôn là nạn nhân của những suy nghĩ của chính mình. Vì vậy, mặc dù mọi thớ thịt trong con người cậu đều không muốn làm như vậy, nhưng cậu đã tách khỏi Felix.

"Anh yêu bạn, nhưng chúng ta không thể."

Giọng cậu vỡ ra ở từ cuối cùng, và chỉ khi Felix chạm ngón tay cái vào làn da mỏng dưới mắt cậu, cậu mới nhận ra mình cũng đang khóc.

"Chúng ta không thể, Lix. Anh rất xin lỗi, nhưng chúng ta không thể. Chúng ta sẽ mạo hiểm tất cả những gì chúng ta đã gây dựng lên, và cả nhóm, họ–"

Felix ngắt lời cậu bằng một ngón tay ấn lên môi.

"Không sao đâu." Em chớp mắt để xua đi những giọt nước mắt và nở một nụ cười gượng gạo. "Không sao đâu, Hyunjin-ah."

Khi Felix buông tay và quay đi, Hyunjin bỗng học được định nghĩa của sự đau lòng.

"Em nên quay về," Felix nói, đi thẳng ra cửa. Câu chữ của em trở nên nặng nề và Hyunjin ghét việc bản thân là nguyên nhân gây ra nó. "Hãy cố gắng ngủ thêm một chút, mặc dù em không nghĩ là có thể. Bạn cũng nên nghỉ ngơi đi. Chúng ta còn cả một ngày dài phía trước vào ngày mai."

Em mở cửa và Hyunjin buột miệng, "Bạn sẽ luôn có anh."

Felix dừng lại ở ngưỡng cửa và Hyunjin có thể thấy các đốt ngón tay của em trắng bệch bấu lấy tay nắm cửa.

"Và bạn, cũng có em."

Và rồi, em rời đi, để lại sự im lặng đến chói tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com