Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 101

Long Phúc trên cơ bản không cần đi lên lớp, các học sinh khác đều vội vàng tìm công việc còn hắn ngược lại là không vội, Huyễn Thần cho cậu tiếp tục học về nghiên cứu, tuy là cậu không mấy hứng thú, nhưng cậu không biết bản thân rốt cuộc thích làm nghề gì, các học sinh khác đều dùng nghề chuyên ngành của mình để tìm công việc, nhưng sau mới phát hiện, trong ngành kiến trúc này, muốn xin vào được một công việc làm thì phải thật giỏi giang, cho nên khi ra trường liền đối mặt ngay với cảnh thất nghiệp, Long Phúc thở dài, tìm công việc thật đáng ghét!

Huyễn Thần dõng dạc:"Anh nuôi em!"

Long Phúc cầm lấy sách cười nhạo hắn:"Anh nuôi sao? Tiền thuê nhà anh đã trả xong chưa?" Huyễn Thần dương dương tự đắc:"Tất nhiên rồi, em quên chúng ta một ngày rửa 50 xe hay sao."

Long Phúc cười to:"Chờ anh có thể rửa 100 xe rồi nói sau."

Huyễn Thần ngồi bên cạnh cậu:"Em thích công việc gì?" Hệ chuyên ngành của cậu nằm trong nghệ thuật, lúc đọc sách đều là nghệ thuật linh tinh, xem TV đều là các tiết mục giới thiệu quốc bảo, luyện cho Lý Tinh Dần viết bút lông, học quốc hoạ, đàn dương cầm toàn chơi mấy cài cổ khúc. Long Phúc trong tâm hồn có khí tức Trung Quốc nồng đậm, không thể phủ nhận đều là do Lý gia giáo dục nên.

Long Phúc nhìn sách về nghệ thuật gốm sứ không mấy chú ý tới Huyễn Thần nói:"Thích cái gì?"

Huyễn Thần ôm cậu:"Ân, có biết ba Trần Vũ không?" Long Phúc thật đúng là biết:"Biên tập văn hóa nghệ thuật Tây Hồ Minh Châu Hàng Châu?" Huyễn Thần cười cười:"Đúng, chính là hắn." Hai người bọn họ thường nhìn thấy tiết mục của ông ta trên TV, mỗi tuần, thứ tư, thứ sáu vào buổi tối. Long Phúc nhìn hắn:"Có ý tứ gì?" Huyễn Thần cười cười:"Trần Vũ nói ba cậu ấy đang thu nhận đồ đệ, em đi thử xem?"

Long Phúc trợn mắt lên một chút nhìn:"Đi cửa sau?" Huyễn Thần nhìn xong lắc đầu:"Anh tin tưởng em sẽ làm tốt. Anh càng tin trừ em ra không có ai làm tốt hơn!"

Long Phúc nhất thời cũng không nói gì, cậu là rất muốn đi. Huyễn Thần vỗ vỗ bờ vai của cậu:"Anh tin em." Tiểu Dần chạy đến:"Ba ba, con cũng tin baba!"

Long Phúc đi vào mới phát hiện mình không phải đi cửa sau, bởi vì đồ đệ không chỉ có một người, hơn nữa tiền lương rất thấp, công tác rất khổ. Tiền lương là 1200 đồng tiền, công tác là sưu tập đủ loại tài liệu. Trần lão gia tử thu ba người, cậu cùng những người khác đãi ngộ giống nhau, đầu tiên là được đi học một khóa nghiên cứu 5000 năm văn minh Trung Quốc ......

Công tác như vậy đối với người tuổi trẻ như bọn họ mà nói quả thật rất vất vả, hơn nữa còn rất vô vị. Bọn họ tưởng rằng rất đơn giản, 45 phút trên màn ảnh, nhiều đơn giản a!

Cái gì kêu rằng trên đài một phút đồng hồ, dưới đài công mười năm, Long Phúc xem như đều hiểu rõ ngọn ngành.

Giám thưởng Văn hóa nghệ thuật tuy rằng tên gọi dễ nghe nhưng diễn xuất càng phải tinh túy, thời điểm phân chia công tác rất nhàm chán, bọn họ đem tư liệu sàng lọc một lần, căn bản là không có cơ hội nhìn TV. Nửa năm sau kiên trì chỉ còn Long Phúc. Trần lão gia tử cũng không có biện pháp, liền thu cậu làm đồ đệ, ban đầu cứ nghĩ cậu sẽ là người đầu tiên rời đi vì không chịu nổi áp bức, không hề nghĩ sẽ kiên trì đến cuối cùng, Trần lão gia tử thực vui mừng:"Được, tôi chọn cậu."

Trần lão gia tử cũng không phải chấp nhận tuyển, Long Phúc chính là một người xem trọng khí phách, tính cách cố chấp, đã làm phải làm tới cùng!! Y rất thích tính này của cậu! Quan trọng hơn là y nhìn ra đứa trẻ này thực sự có hứng thú với cái nghề này, không phải nói thích phát thanh chủ trì, mà là thích công tác này, thích đọc sách, thích sửa sang đổi mới văn hóa cổ vận. So với con trai y thì cậu giỏi hơn nhiều lắm, con y trừ bỏ thích tiền cái khác đều không thích! Trần lão gia tử nhắc tới Trần Vũ liền sinh khí!

Vì thế y lưu lại Long Phúc, làm đệ tử của mình. Từ đó Long Phúc tại radio đài lì ở đó, cậu trời sinh đối với một ít văn hóa sẽ có một ít sự giải thích độc đáo. Trung Quốc văn hóa, cậu tinh tường nhất là về vắn hóa trà, thứ hai là về chữ, thứ ba là quốc họa...... Ba dạng này, không thể phủ nhận Lý Thời Hách giáo dục rất tốt.

Trừ lúc trước ra, hai cha con cậu tuy là không gặp được mấy lần, nhưng thư từ đều không thiếu, chính xác là thư, lão Lý trong thư luôn phê bình chú giải, sau đó gửi cho cậu xem. Long Phúc xem liền hồi âm lại cho ông, lão Lý lại tiếp tục phê bình, vì thế cứ như vậy thường xuyên qua lại. Trần quản gia chạy qua chạy lại hai nhà, đưa thư, dùng lý do là tới xem qua nữ nhi thật có chút thông minh. Lý do như vậy sẽ không khiến Long phúc phản cảm. Lý Thời Hách tại một cái góc độ khác lý giải tâm con của mình, tuổi già rốt cục mới hiểu ra, tìm đến phương thức cùng con tìm ra điểm chung.

Long Phúc bị y khơi dậy mở tâm tư mình ra, còn bị ông khích, muốn làm tốt hơn ba mình, cho nên Long Phúc thực khắc khổ, Trần chủ biên càng nhìn cậu chăm càng thấy thích, cho nên khi y về hưu ngầm ý muốn đề bạt cậu thay thế, cho nên hai năm sau Long Phúc rốt cục tiếp nhận vị trí của y, giám thưởng chủ nghệ thuật văn hóa á.

Lần đầu tiên chủ bá chính là giảng về văn hóa trà Trung Quốc. Khác với mọi người tưởng tượng, Long Phúc không có mặc quốc phục, mà chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, áo sơ mi trắng, caravat xanh lam, cùng với văn hóa trà có chút không phù hợp cho lắm đối với người trẻ tuổi như vậy! Tuy đẹp nhưng không mấy phù hợp. Thanh âm ngược lại là không tệ, vì thế bọn họ miễn cưỡng nghe, dần dần khi nghe xong, dài đến 45 phút thế nhưng lại có thể xem xong. Mọi người cảm thấy thanh niên này rất thích hợp, tài ăn nói không tệ, cái kia đối với văn hóa trà thế lý giải thông thấu như thế, này cho nên không bàn tới cách ăn mặc nữa, người trẻ tuổi nha, mặc đẹp một chút cũng không sao, chỉ cần đừng đem Trung Quốc 5000 năm văn minh ra mà phá cho hư là được.

Long Phúc chủ bá hệt như người trước, sắc bén, lại rất dễ nhìn, thanh lãnh, ngồi bên trà hương khiến người khác có ảo giác, phảng phất nghe được âm thanh du dương, không kiêu ngạo, không cao lãnh. Sau hai năm tôi luyện, Long Phúc cũng đã trưởng thành, tính tình đều thu liễm lại, không còn như xưa, cậu rất hợp với bộ đồ tây trang sẫm màu kia.

Lúc này đây Long Phúc chính thức được dẫn, một năm sau, kênh văn hóa nghệ thuật Tây Hồ Minh Châu được đề cao lên đến 5 điểm trên toàn quốc. Từ một vài fans lan rộng thành một cộng đồng fans lớn quần thể nâng cấp từ những thiếu nữ sang những người lớn tuổi, ha ha, không có biện pháp, người lớn thường hay chỉ vào người thanh niên tuấn tú nói với các đứa con cháu nữ của mình: Các con có tìm đối tượng thì nhớ tìm ai đó giống cậu ta! Vì thế trong lúc nhất thời Long Phúc thành nam nhân được mọi người thần tượng. Ha ha, tóm lại là già trẻ đều thích.

Long Phúc không hề nghĩ đến chính mình nổi tiếng như thế nào, cậu cũng không để ý mấy, sinh hoạt vẫn ổn định như trước, chiều đi làm, buổi tối tan tầm. Công tác không tệ, chỉ có điều thời gian không có theo quy tắc, tiết mục trực tiếp thời gian là buổi tối 9 giờ 45 phút, diễn xong liền về nhà. Đợi về nhà xong đều sau đều 10 giờ rưỡi, con cũng đã ngủ. Đối với khoảng thời gian này, Huyễn Thần cũng không mấy yên lòng, tuy rằng Long Phúc thân thể rất lợi hại, nhưng là, bận rộn đến tối như vậy cũng rất mệt không tốt, cho nên mỗi buổi tối đều đi đón cậu.

Long Phúc thu thập xong tư liệu, cùng trợ thủ sau khi giảng bên đại học thì đi ra, đi một đoạn sau liền thấy được xe Huyễn Thần, Huyễn Thần dừng xe địa phương rất bề bộn, dưới bóng cây. Long Phúc khóe miệng cười cười, tiến tới.

Huyễn Thần nhìn cậu đi ra thay cậu mở cửa xe, Long Phúc ngồi trên xe xong mới hắn mới thay cậu thắt dây an toàn, thời điểm thắt dây mới dám thân thiệt một chút, ân, địa phương này tuy rằng không có phóng viên, nhưng vẫn phải chú ý, "vợ" của hắn là nhân vật cùa công chúng.

Long Phúc cuối cùng cũng về, Huyễn Thần cười cười:"Chắc em mệt lắm? Muốn uống chút gì không?" Long Phúc lắc đầu:"Không sao, em đã uống rất nhiều trà hoa cúc rồi, đi thôi, chúng ta về nhà đi. Tiểu Dần đã ngủ chưa?" Huyễn Thần khởi động xe:"Ngủ rồi. Anh nói với con ngày mai em được nghỉ, sẽ dẫn nó đi chơi, con lập tức đi ngủ."

Long Phúc cười cười:"Ừ. Chúng ta ngày mai đi ra ngoài chơi." Huyễn Thần cười cười cùng cậu nói một chút chuyện phiếm, nói về chuyện cả ngày hôm nay,về công việc, về Tiểu Dần, Long Phúc nói một chút liền ngủ. Huyễn Thần cười, lấy áo khoác đắp lên cho cậu. Long Phúc công tác nhìn thực thanh nhàn, một tuần ba lượt, một lần chỉ có 45 phút lên TV, nhưng không có ai biết công tác này mệt chết đi. Giai đoạn trước chuẩn bị mệt đến chết người. Chính cậu phải tìm một mớ tư liệu, sửa sang lại, sau đó giảng thử, phải giảng qua rất nhiều lần, Long Phúc đối với chính mình yêu cầu rất nghiêm, không nghĩ một chút sai lầm nào. Như Trần chủ biên nói như vậy, 5000 năm văn hóa Trung Quốc không thể có chút sơ hở nào được. Lúc phát sóng trên TV càng không thể sai, vì đây là trực tiếp, một khi truyền bá ra không có cơ hội sửa chữa, còn là ngàn vạn người xem, cho nên không thể có một tia qua loa.

Thời gian làm việc qua một ngày, Huyễn Thần nhìn cậu ngủ trong lòng vừa xót vừa tự hào, tiết mục của cậu hắn không thể nhìn trực tiếp, cho nên hắn chỉ có thể đợi đến ngày hôm sau ban ngày xem lại, Long Phúc giảng gì đó ngay cả Tiểu Dần đều có thể hiểu, chỉ trong 5 năm, hắn mở thêm đại lý cải trang ô tô trên toàn quốc, tiết mục của Felix cũng càng ngày càng tốt, nghệ thuật văn hóa, trăm hoa đua nở. Nghệ thuật văn hóa chuyên mục bao gồm rất rộng, cậu giảng từ quốc hoạ đến tranh điêu khắc, từ thưởng thức âm nhạc đến vũ đạo, hí kịch đến kiến trúc, theo Đông Phương, đến Tây Phương, theo viễn cổ đến tương lai...... Giảng vô cùng nhiều, hắn càng xem không đủ. Trong xưởng của hắn thường hay bật kênh này. Bọn họ tuy không thể lúc nào cũng cùng một chỗ, nhưng lúc nào cũng tràn ngập bóng dáng của nhau, liền như Long Phúc trên bàn vĩnh viễn có một ly bảo dưỡng cổ họng trà xanh hoa cúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com