Chap 21
Long Phúc cùng hắn một chút phối hợp cũng không có! Nhìn cũng không thèm nhìn, Huyễn Thần âm thầm chửi rủa. Lý Thời Hách tức giận đến hừ hừ, thanh âm rất có uy nghiêm:"Joseph con không cần phải xen vào chuyện của nó, tiểu hài tử này tính tình quả thật rất xấu!" Huyễn Thần pha trò:"Không có việc gì, dượng, ở chỗ con có một căn phòng. Nếu Felix ngại xa nhà, có thể tới ở." Lý Thời Hách dừng lại, Hoàng Chẩn Vĩnh giúp ông nghĩ nghĩ:"Phương pháp này cũng được a. Ta xem Felix đứa nhỏ này lòng dạ cao, có thể ở trong trường học phát triển cũng tốt." Hoàng Chẩn Vĩnh nhìn Lý Thời Hách thở dài, hài tử không cần nuôi dưỡng nghiêm như vậy, ông chẳng lẽ như vậy nuôi cậu suốt đời, chẳng lẽ muốn cậu một đời sống dưới uy nghiêm của ông? Ông chẳng lẽ có thể bảo hộ cậu một đời, một ngày nào đó đủ lông đủ cách cậu cũng sẽ bay đi. Lý Thời Hách nghĩ nghĩ miễn cưỡng đáp ứng:"Hảo, chuyện này trước hết để ta suy nghĩ."
Huyễn Thần nở nụ cười:"Dượng nếu không yên lòng, có thể đi xem thử. Tuy nó không so được với nhà dượng, nhưng cũng vô cùng sạch sẽ. Con cũng ở đó, sẽ giúp chiếu cố Felix. Con còn có hai năm nghiên cứu sinh học, cùng Mân Hạo, chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi rất tốt!" Lời này động tới Lý Thời Hách, quả thật nếu có người thân bên cạnh cậu sẽ khiến ông yên tâm. Lý Thời Hách tuyệt đối không thể tưởng được, thì ra ông đang đem con của ông cho bên cạnh một kẻ vô liêm sỉ.
Mân Hạo không có chen vào nói, nhìn Long Phúc:"Felix, em muốn ra ngoài ở thật sao?" Long Phúc gật gật đầu:"Ân, em muốn trọ ở trường." Mân Hạo trong nháy mắt có chút thất vọng, y biết Long Phúc không muốn lưu lại Lý gia, y cũng biết mẹ y vô hình chung cho cậu áp lực quá lớn, mỗi lần đều là thấy cậu đến ăn cơm, ăn cơm liền đi, cũng không dám lưu lại lâu, sợ y không được tự nhiên. Cậu không nhìn ra ý nghĩ của mẹ, chỉ thấy em trai mình chịu ủy khuất. Y tưởng rằng Long Phúc có thể cùng y một đời, y tưởng rằng Long Phúc không thích Lý phu nhân, cũng sẽ thích phân sản nghiệp này của Lý gia. Y tưởng rằng......
Mân Hạo suy nghĩ một hồi cười cười:"Hảo, cũng hảo, em cùng Huyễn Thần đến chỗ đó ở đi, chỗ đó so với trường cũng không xa không gần. Thanh tịnh." Long Phúc vẫn cúi đầu không có ngẩng đầu, nói:"Được, anh." Một tiếng anh, khiến Mân Hạo hốc mắt đều đỏ. Quan hệ giữa hai anh em tốt ra nhưng quá muộn. Ngăn cách 5 năm trống rỗng không phải một câu có thể bổ khuyết. Không phải một câu có thể nói ra hết sự tình bất công này nọ. Mân Hạo dùng sức cắn răng, y cũng muốn rời Lý gia, muốn tìm một chỗ cùng cậu, chỉ có bọn họ hai người, không có mẹ gây trở ngại, không có thân thể đáng chết này, nếu chỉ có hai người liền tốt.
Mân Hạo rất nhanh liền khôi phục, vì y có thói quen điều tiết tâm tình, không thể quá mức bi thương, không thể quá mức vui sướng, quá nhiều cảm xúc không tốt với cơ thể. Mân Hạo lôi kéo tay Long Phúc:"Cuối tuần trở về nhà đi." Long Phúc chần chừ gật gật đầu:"Được."
Huyễn Thần nhìn này hai người trong lòng kỳ dị chua xót.
Nhìn hai anh em thương lượng, Lý Thời Hách ho khan, Long Phúc quay đầu nhìn, Lý Thời Hách vỗ vai cậu:"Con nói xem trọ ở trường với trong nhà có gì khác nhau? Ở nhà có người quản ăn uống, giặt quần áo, con nói muốn sống một mình, vậy ai làm mấy cái đó cho con đây." Long Phúc cũng thực buồn bực, cậu cũng không biết, cậu cũng muốn ở lại Lý gia a, Tiểu Hồng một người làm hết ba bốn việc, mấy năm nay đều là nàng hầu hạ hắn ăn uống, ly khai Tiểu Hồng cậu thật sự không biết sinh hoạt như thế nào. Lý nhị thiếu gia chính là người chờ dâng cơm tới tận miệng.
Lý Thời Hách nhìn cậu ngẩn người cười nói:"Cho nên vẫn là ở trong nhà đi. Chương trình bận rộn, ở nhà làm cũng giống nhau. Còn giặt quần áo nấu cơm nữa?"
Long Phúc gian nan lắc lắc đầu:"Ba, con muốn học cách độc lập. Con đã 19 tuổi rồi." Huyễn Thần nhìn ông nói:"Dượng, còn có con mà? Con sẽ chiếu cố em ấy." Lý Thời Hách nhìn Long Phúc:"Con quyết định?" Long Phúc gật gật đầu:"Vâng." Trong lòng kia bắt đầu rỉ máu, nghĩ về sau chính mình giặt quần áo nấu cơm, Long Phúc muốn nôn ra máu. Lý Thời Hách cũng không biết nghĩ cái gì, trầm mặc. Lý phu nhân cũng trầm mặc, trên mặt biểu tình có thể nói lạnh lùng. Mân Hạo cũng không có nói chuyện. Bốn người đều trầm mặc. Huyễn Thần nghĩ rằng, Long Phúc này quả nhiên là có vấn đề a, bất quá là đổi chỗ ở, người này làm cho một nhà cứ tưởng là chuyện sinh ly tử biệt. Đại khái là không khí rất nặng nề, Hoàng phu nhân luôn luôn niệm Phật, tính tình bình thản nhân từ, nở nụ cười thanh:"Hảo, Thời Hách a, Felix không phải ở Hàng Châu sao, lại không có đi ra ngoài lần nào,ngày nào đó xuất ngoại nên mang theo nó đi cùng. Con cháu tự có con cháu phúc a."
Lý Thời Hách thở dài cười:"Đúng vậy, ta cũng lười đi quản nó, nó muốn đi đâu liền đi nào! Đủ lông đủ cánh rồi ta quản cũng không được. Chờ ngày nào đó nó không vòi tiên nữa mới đúng là cứng cáp rồi a!" Long Phúc tiếp rất nhanh:"Con không lấy tiền của ba, con có tiền!" Lý Thời Hách nhìn cậu:"Tiền đâu ra? Tiền mừng tuổi hay là tiền tiêu vặt mỗi tháng? Không phải đều do ta cho hay sao?" Long Phúc nghẹn mặt, trên bàn người người đều nở nụ cười.
Lý phu nhân cũng cười thanh:"Nếu đã vậy, ta trở về giúp con thu dọn một chút. Ngày mai liền đi sao?"
Lý Thời Hách ho khan:"Còn nửa tháng mới khai giảng, đến khai giảng lại đi cũng không muộn, đến sớm lại phiền người ta nữa." Long Phúc gật gật đầu:"Vâng." Long Phúc cười nhạo, khi đó cậu cùng Mân Hạo cùng nhau xem, một bên xem một bên châm chọc:"Con chim này thật ngớ ngẩn, ăn xong sao lại phun ra hết!" Hiện tại thấy dùng tại chính mình trên người thực phù hợp!
Huyễn Thần nhìn cậu một cái cười: "Phiền toái cái gì đâu, Felix cũng là em trai con mà." Hắn nói thực tự nhiên, thấy ánh mắt Long Phúc thực ôn hòa, Lý Thời Hách thở dài:"Tất nhiên phiền rồi, con nói con muốn đi làm, còn phải chiếu cố nó," Huyễn Thần cười:"Không có việc gì. Felix chủ yếu là đến trường, sao có thể phiền con chứ." Huyễn Thần trong lòng mặc niệm, có thể ngay cả quyền lợi bước vào nhà cũng bị tước đoạt. Về sau chẳng lẽ ở khách sạn sao?
Chuyện cứ như vậy được xác định rõ ràng, Lý Thời Hách tuy rằng không muốn, nhưng là nhịn không được tên tiểu thí hài bướng bỉnh này, lại còn tuyệt thực! Lý Thời Hách thực sinh khí, hai ba con dọc đường đi đều mặt tốt sầm. Long Phúc định đi vào sân nhà thì bị Lý Thời Hách quát ngừng lại, Long Phúc nhìn ông, đứng ở chỗ đó bất động không nói gì, Lý Thời Hách trong lòng cũng không có tư vị, tiểu hài tử này mấy năm nay đều không thân cận với ông. Lý Thời Hách ôn thanh nói câu:"Lại đây, ta xem xem." Long Phúc đi vài bước lại, bị Lý Thời Hách nắm tay, hai người ngồi ở trong sân
Lý Thời Hách kéo cậu ngồi xuống, sờ sờ đầu, Long Phúc nhìn ông một cái, dựa vào người ông, nhìn ông không nói gì nên an vị ngồi lên đùi. Lý Thời Hách mặt đen không để ý tới, không để ý cũng không có hất ra, Long Phúc liền dựa vào ngực ba mình. Lý Thời Hách giằng co một hồi cũng vỗ vai của cậu, Long Phúc càng làm nũng, mặt đều vùi vào trong lòng Lý Thời Hách, Lý Thời Hách thấy như vậy dở khóc dở cười. Ông chụp lấy cậu như trước "Hảo, đừng nháo, không phải ta đã đồng ý rồi sao. Con nói con lớn, vậy mà cư cử như tiểu hài tử?" Long Phúc chôn ở trước ngực ông thấy khó chịu, rất khó chịu. Thực ủy khuất. Thực sợ hãi, trong bụng này có hài tử khiền cậu sợ hãi. Điều này làm bản năng cậu muốn dựa vào Lý Thời Hách, dù sao đây cũng là ba cậu a! Lý Thời Hách vỗ một hồi, cảm giác chính mình quần áo có chút ướt, muốn gỡ mặt cậu ra, xem coi đứa trẻ này có đem nước mắt nước mũi chùi vào quần áo ông không. Ai biết Long Phúc gắt gao ôm ông không cho nhìn. Lý Thời Hách nhíu nhíu mày:"Làm sao?"
Long Phúc chôn ở trong lòng vẫn là một câu cũng không nói, Lý Thời Hách bật cười:"Hảo, có phải hay không hối hận, nếu hối hận, ta liền không đi trọ ở trường. Học tập a cũng không cần quá mệt mỏi. Ta lại không cầu con khảo Trạng Nguyên. Ta chỉ hy vọng con đời này an ổn." Long Phúc không nói cũng không đứng lên, cố chấp vùi mặt trong lòng, Lý Thời Hách cũng có chút buồn bã, ông lâu như vậy cũng chưa ôm qua con của mình lần nào, hồi nhỏ còn có vài lần, sau này, sau này, Lý Thời Hách có chút cứng ngắc, sau này vì gia đình hòa thuận, liền dần dần không ôm hắn. Tiểu hài tử cũng dần dần trưởng thành, không hề nghĩ đến càng trưởng thành càng độc ác. Có một lần cậu quá đáng, ông liền đánh một trận đau, ông không nghĩ con mình lại có tâm địa quá giống người kia.
Tiểu hài tử bị ông đánh, mang thù, rất nhiều năm cũng không chịu để ý đến ông, ông cũng sinh khí, cũng không muốn ý đến cậu, hai ba con bất hòa, bất hòa nhiều năm như vậy. Nhiều năm như vậy. Lý Thời Hách ôm hài tử đã trưởng thành này trong lúc nhất thời cảm khái ngàn vạn, luôn luôn muốn đem cậu thành đứa nhỏ, không muốn trưởng thành. Hoàng Chẩn Vĩnh nói những lời này lần đầu tiên khiến ông hiểu được, Long Phúc thật là trưởng thành, có một ngày sẽ rời bỏ ông, thành gia lập nghiệp. Lý Thời Hách sờ sờ đỉnh đầu Long Phúc cười cười, mềm mềm hòa hòa, một chút đều không tưởng này hài tử tính tình như kia. Này tiểu hài tử này mà đứng lên thì tám con bò cũng không kéo lại nổi. Lý Thời Hách ôm cậu một hồi cảm giác chân mỏi nhừ, điều này cũng là dĩ nhiên, cậu bây giờ cao lớn 171 cm, ngồi này nửa giờ, chân đều bị áp đến tê rần. Lý Thời Hách vỗ vỗ:"Được rồi, con về nghỉ đi, ngồi chút nữa bị muỗi ăn sạch đó." Long Phúc rốt cục cười ra tiếng, Lý Thời Hách dùng sức đem cậu đứng lên:"Đi thôi, ta không vào, kêu Tiểu Hồng giúp con thu thập một chút, có thể thì phải mang theo. Ai, nếu không có Huyễn Thần, vậy kêu Tiểu Hồng đi với con." Long Phúc đôi mắt có điểm hồng, Lý Thời Hách có phải hay không cũng rất thích mình? Lý Thời Hách thật rõ ràng, không có bao nhiêu nhi nữ tình trường. Đêm nay cuối cùng hai người giải tỏa khúc mắc, điều này làm cho Lý Thời Hách thở dài, con lớn phải rời mình a!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com