Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Huyễn Thần siết chặt tay, hắn hẳn bây giờ cảm thấy vô cùng nhục nhã, đau đớn!

Huyễn Thần vẫn tưởng rằng hắn làm rất tốt, sẽ không có ai thấy được tâm tư của mình, kết quả vẫn có kẻ nhìn ra. Hắn đứng ở tại chỗ bất động, biểu tình lạnh lùng, tên khốn kiếp kia nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt hắn. Long Phúc lúc này cười ha hả, đưa tay sờ vào gương mặt vừa mới bị động như giễu cợt chính mình:"Anh thích Lý Mân Hạo không dám nói, tôi thay anh làm biết bao nhiêu việc tốt, tôi thích em gái anh, anh thích anh trai tôi, hai nhà đám hỏi, không phải tiện cả đôi đường hay sao? Ha ha! Tôi giúp anh mất đi một đối thủ chẳng phải anh cũng nên biết ơn tôi hay sao, anh cần gì phải giả mù sa mưa!"

Huyễn Thần không nhịn được ra tay đánh Long Phúc một quyền, gần như dùng toàn bộ sức lực khiến cậu ta ngã nhào xuống đất, hắn bây giờ mất lý trí, nãy giờ kìm nén, bình tĩnh bất quá không có bùng nổ mà thôi, tính tình của hắn vẫn không bao giờ tốt. Hắn tốt, hắn ôn hòa chỉ với người nhà của mình cùng người hắn yêu mà thôi. Long Phúc này chính là đã chạm vào giới hạn cao nhất của hắn!

Thích Mân Hạo chính là bí mật mà bấy lâu nay Huyễn Thần luôn giấu trong long. Hắn vẫn tưởng rằng chính mình che dấu rất tốt, không ai biết được. Hoàng Lý hai nhà là thế gia, nhưng cũng lại là thân thích, mẫu thân hắn cùng Lý phu nhân là tỷ muội thân thiết! Như vậy quan hệ thật sự rất tốt. Hắn thích Mân Hạo, chưa từng có nói qua, bởi vì biết Mân Hạo sẽ không tiếp nhận được, Mân Hạo rất chính trực, còn tên trước mặt này vô cùng âm hiểm, khác nhau một trời một vực.

Tên hỗn đản này! Nếu như cậu ta biết được bí mật này sẽ uy hiếp Mân Hạo! Hắn không thể để tên này uy hiếp Mân Hạo! Mân Hạo thân thể không tốt, mấy năm nay sống đến đến giờ phút này, đều dựa vào thuốc men! Hắn không thể để con người ấy chịu bất cứ ảnh hưởng nào, hắn không thể để thân thế vốn không khỏe mạnh ấy chịu kích thích. Nếu muốn tỏ tình thì cũng là mình nói! Nếu để tên hỗn đản này nói, hắn nhất định sẽ phun ra những lời thêm mắm thêm muối, lúc ấy không thể tưởng tượng được sẽ ra cái dạng gì!

Long Phúc nhìn thấu tâm trí hắn, bị hắn đặt ở dưới không sợ chết cười: " Hoàng đại ca, tôi thật sự thích Lễ Chí, tôi hứa sẽ chăm sóc nàng thật tốt"

Huyễn Thần đáp lại bằng một cú đánh:"Vô liêm sỉ! Em gái tôi có chết cũng không thể gả cho cái tên khốn nạn như cậu".

Long Phúc cuộn mình lại do cú đánh của hắn ta lúc lâu. Một quyền này khiến cậu không thể đứng dậy, cậu quả nhiên cũng định không đứng dậy, nhưng là miệng không buông tha tên kia, tươi cười, dùng bộ dạng hết sức kiêu ngạo châm chọc: "Tôi khốn nạn, nhưng so với một tên đồng tính luyến ái vẫn tốt hơn nhiều! ha ha, con trai duy nhất Hoàng gia là đồng tính luyến ái, ha ha, Hoàng tiên sinh nếu biết nhất định...... ahh......!".

Huyễn Thần lúc này đây đã bình tĩnh. Hắn cảm giác mình thực thanh tỉnh, tửu lượng của mình rất tốt, đêm nay thay Mân Hạo tiếp rượu không nhiều, hắn vẫn còn phân rõ thị phi, cũng không đủ làm cho hắn loạn tính. Hắn chỉ cảm thấy tức giận, muốn nhào tới xé xác cậu ta, vì chưa có ai từng khiêu khích hắn như thế!

Huyễn Thần xác định đối với con người kia một chút hảo cảm đều không có, chán ghét khinh thường tột cùng. Hắn làm cảm thấy sự tức giận mình đạt đến đỉnh điểm, có thể làm ra việc giận quá mất khôn! Đồng tính luyến ái có thể dùng cho người khác nhưng tuyệt đối không được dùng vời Huyễn Thần. Hoàng Huyễn Thần duy chỉ thích một nam nhân, cho rằng đó là tình yêu! Cùng với những người đồng tính khác đều không để ý.

Ánh mắt của hắn lúc này lạnh tanh khiến Long Phúc có chút sợ: "Anh muốn làm gì!"

Thanh âm của cậu bỗng nhiên cao một chút bởi vì sợ khi thấy mình bị chính hắn đè xuống, Ha ha, thực biết điều, Lý gia nhị thiếu gia là một người biết điều, vì Lý gia ai ai cũng rất biết điều. Cậu không muốn một ai nhìn thấy mình chật vật như lúc này, bị một nam nhân đặt ở dưới thân quả thật thực ghê tởm! Bị một nam nhân cường bạo càng là sỉ nhục! cáp, Long Phúc, cậu không phải ghê tởm đồng tính luyến ái sao, kia bị một nam nhân cường bạo tính là cái dạng gì đây! Có phải hay không xấu hổ!

Kia chính là khoảnh khắc nhục nhã của cậu, bị hắn hung hăng xé quần áo, đem cậu đặt ở dưới thân, hắn căn bản vẫn tưởng trong đời chỉ cùng một mình Mân Hạo làm sự việc này, cậu không hề có sức lực để phản kháng, cứ như vậy bị hắn thượng!

Huyễn Thần nhìn người trước mặt, nhìn Long Phúc cố chấp quay mặt đi nơi khác, cậu không tỏ ra tức giận mà lại vô cùng bình tĩnh!

Tình hình đêm ấy hắn vẫn chưa quên! Những chuyện trước đó vẫn một bồi hồi trong tâm trí, buổi tối đêm hốm ấy quả thật hỗn loạn, vết thương bị đánh trên mặt hiện ra rất rõ ràng, ánh mắt hung hăng, miệng cắn chặt gắt gao, tỏ vẻ buồn nôn kích thích hắn, khiến hắn đè cậu ra trừu sáp, máu tươi của thể xác và tinh thần, cúi đầu vang lên thanh âm kêu rên. Hắn thích thanh âm như vậy, mang lại cảm giác chịu đựng cực đoan thống khổ, càng rên rỉ khiến hắn càng thống khoái. Hắn biết kỳ thật làm như vậy quả thật vô sỉ, khốn nạn, mấy năm nay đều khoác cho mình một bộ dạng tốt đẹp, dáng vẻ ôn hòa để che dấu đi những ý nghĩ điên rồ trong lương tâm hắn, chính là đem Lý Mân Hạo đè xuống mà xoa nắn. Muốn nghe Mân Hạo ẩn nhẫn cúi đầu rên rỉ. Muốn nhìn Mân Hạo bị chính mình xoa nắn đến mức biểu tình thống khổ, muốn nhìn y bộc lộ vẻ mặt cao trào. Đây chính là những ý nghĩ điên rồ trong hình tượng của một anh chàng ôn hòa nho nhã thường ngày.

Người mà hắn thích chỉ có thể tưởng tượng mà không chiếm được, áp không được Mân Hạo có thể áp Long Phúc, ít nhất hai huynh đệ họ tương đối giống nhau, đó chính ánh mắt. Đều chung một người cha, họ sỡ hữu một đôi mắt đẹp, cao quý lại lạnh lùng. Ngày thường nhìn vào đôi mắt cảm thấy nó bình thường, nhưng lúc lơ đãng nhìn vào đôi mặt ấy với cự ly gần trong một bộ dạng lúc này, ánh mắt kia như biết nói.

Huyễn Thần dùng một bàn tay nắm hai cánh tay đang giãy giụa kia kéo lên đầu, bàn tay còn lại cố định cằm cậu ta. Tư thế lúc này khiến cậu cảm thấy nhục nhã, ánh mặt xinh đẹp kia hiện lên tia hoang mang, hận thấu xương khiến này ánh mắt đẹp không sao tả xiết! Tùy ý vũ nhục, vong tình trừu sáp, cực hạn khoái cảm, cực đoan xúc giác, tiêu hồn thực cốt, khắc vào cốt tủy.

Cậu ta quả là rất tốt, đó chính là kiên cường, môi đều cắn nát, cũng chỉ gắt gao buông ra một hai lời rên rỉ, khắc sâu vào tâm trí hắn ta. Hắn biết rõ Long Phúc không thể chấp nhận được chuyện này. Tình nguyện chết cũng không muốn bị vũ nhục. Lý gia nhị thiếu gia điểm này rất giống như là nam nhân!

Huyễn Thần biết mình khốn nạn, ra tay thượng em trai người mình thích, như vậy vô luận theo một góc độ nào đó mà nói đều xem như cường bạo, hắn thở dốc lấn át tiếng rên rỉ của Long Phúc. Long Phúc ẩn nhẫn rên rỉ, trong phòng ngập tràn tiếng thở dốc đứt quãng của những người trong đây, bao gồm em gái hắn, uống rất nhiều rượu, ngủ vô cùng ngon. Huyễn Thần nhìn cái cái nháy mắt của cậu rất biến thái, nhìn con người dưới thân mình đang gắt gao cười lạnh, trước mặt một người mình thích bị nam nhân cường bạo thị sỉ nhục đến mức nào! Cậu chịu đựng như vậy, chính là không muốn bị nàng nghe thấy phải không? Huyễn Thần hung bạo ghé vào tai cậu, cười khẽ: "Không cần nhẫn nhịn như vậy, không ai nghe thấy đâu." Người dưới thân ánh mắt lại càng thâm độc nhưng lại càng làm đôi mắt ấy đẹp hơn, miệng phát ra hai tiếng chửi: "Biến thái! Ghê tởm!" Cậu biết hắn không muốn nghe liền chửi ra hết! Bị chính mình chửi như thế, từng chữ từng chữ rặn ra trong đôi môi đang cắn chặt kia.

Huyễn Thần đem hai tay cậu đặt lên đầu, chạm nhẹ vào bộ phận dưới thân, thấy cậu nhắm chặt mắt thống khổ, môi cắn đến ứa cả máu, thanh âm không thể tự kiềm chế được nữa mà phát ra:"A!!!" Đầu xoay đến một bên, nhìn về phía giường! Huyễn Thần lạnh lùng hỏi hắn: "Cậu cho em gái tôi uống cái gì?"!" Tiếng động lớn như vậy mà không tỉnh!

Long Phúc triều phun ra một ít máu, lạnh lùng cười: "Mê dược!"

Con mẹ nó! Bây giờ chính mình là người bị thượng, lại có thêm lý do để tên phía trên tra tấn cậu. Thân thể Long Phúc thống khổ cọ xát, thế giãy dụa thế nào cũng không tránh được, bị hắn ta cố định dưới thân, trốn không thoát tránh không khỏi! Bản thân đã từng học qua Taekwondo, cũng không thể dùng cho nửa thân dưới di chuyển, không giống với những thân thể mềm mại khác, thân thể cậu do rèn luyện nên vô cùng rắn chắn.

Lý gia phòng cách âm rất tốt, phòng của Lý nhị thiếu gia càng là vắng vẻ. Không chỉ được cưng chiều, Lý nhị thiếu từ nhỏ xấu tính xấu nết càng nên khiến hạ nhân trong nhà đều kinh sợ. Trừ khi có chuyện, bọn người hầu bình thường cũng chẳng dám đến.

Hoàng Huyễn Thần điên rồ bừa bải, đối với hắn đây cũng không phải lần đầu tiên, hắn đã 24, sớm là người trưởng thành, chỉ là hắn chưa bao giờ dám như vậy đối diện Mân Hạo, ngày ngày đêm đêm tượng tưởng ra mình cùng Mân Hạo. Tuy Long Phúc không phải Mân Hạo, nhưng cùng họ Lý, cùng dáng người, đều có đôi mắt tuyệt đẹp, cho nên thân thể này vẫn tốt hơn so những người khác!

Thời gian ân ái cũng không kéo dài, nhưng là chất lượng khả quan, ít nhất khi hắn đứng dậy, dưới thân Long Phúc chỉ là cắn răng quan hừ một tiếng, không có khí lực phản kháng. Huyễn Thần nhặt lên quần áo mặc vào, thần thanh khí sảng, đúng là khi làm xong tâm tình đều rất tốt, ngồi xổm xuống nhìn cậu:"Ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo tư vị như thế nào?"

Lời này đúng là nghe không lọt lỗ tai, Long Phúc cắn miệng một câu cũng không nói, ánh mắt đen đến dọa người, Huyễn Thần cười lạnh: "Muốn trả thù tôi, lúc nào cũng chào đón!" Đem áo khoác của hắn ném xuống che lại, vì quần áo của cậu bị hắn xé mất, cho nên giờ đây cậu gần như trần trụi!

Huyễn Thần đắp xong thì đi không hề quay lại nhìn cậu một tiếng, ôm em gái đi ra ngoài, lúc đi ra thay cậu đóng cửa lại, không có một chút cảm tình, nhất báo hoàn nhất báo, cậu là cưỡng gian chưa toại, hắn là cưỡng gian thành công, năm mươi bước cười một trăm bước, quả là một sai lầm trầm trọng!

Bên ngoài thực im lặng, sân nhà Lý gia cùng chủ viện cách một hoa viên, xuyên qua cánh cửa nhìn thấy sân nhà náo nhiệt, hôm nay là sinh nhật 24 tuổi của Lý Mân Hạo, yến hội được tổ chức thực long trọng, nếu không phải thân thể của y không tốt, cơ hồ có thể tiếp nhận làm trụ cột cho cả gia tộc. Lần sinh thần này còn đặc biệt hơn những lần khác. Là vì chúc mừng y thi đậu nghiên cứu sinh, tuy rằng ngành nghiên cứu sinh có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng vì điều này mà làm hắn bỏ quên em gái liền bị tên khôn kiếp kia bế vào phòng, thiếu chút nữa! Nghĩ đến cảnh tượng ban nãy khi mình bước vào phòng, Huyễn Thần ánh mắt càng tối sầm lại, mới vừa đi ra liền đụng tới hạ nhân Lý gia, Long Phúc vẫn đang trong phòng, Huyễn Thần giương mặt lạnh lùng nhìn họ! Hạ nhân Lý gia cẩn thận mở cữa xe: "Tiểu thư uống hơi nhiều?"

Huyễn Thần mím môi cười nhạt: "Ân, uống hơi nhiều, sinh nhật Mân Hạo nên em ấy cao hứng uống vài ly" hạ nhân Lý gia cũng cười: "Đúng vậy, đại thiếu gia sinh nhật lần này thực long trọng, nhiều người đến đây như vậy. Bận rộn đủ chuyện, chúng tôi phải đi ra hỗ trợ".

Huyễn Thần theo bản năng nhìn nàng một cái, cô nương Tiểu Hồng. Huyễn Thần nhíu nhíu mày nghe nàng nói: "Hoàng thiếu gia, không có việc gì thì tôi đi làm việc. Nhị thiếu gia không biết ngủ hay chưa, cả ngày hôm nay cũng không nhìn thấy cậu ấy đâu."

Hoàng Huyễn Thần gọi nàng lại: "Các người không cần tìm, lúc nãy tôi vừa gặp cậu ta, cậu ta bảo buồn ngủ nên vào phòng rồi"

Tiểu Hồng nở nụ cười: "Nguyên lai là như vậy, tôi biết rồi, cám ơn Hoàng thiếu gia, Hoàng thiếu gia trở về bây giờ sao?"

Huyễn Thần nghĩ nghĩ gật đầu: "Ân, em gái tôi say rồi, nên không thể ở đây được, nhờ chị nói với Mân Hạo một tiếng, tôi đi trước."

Tiểu Hồng nghe xong, không hề nghi ngờ chút nào mà tiễn hắn đi về, Huyễn Thần ngồi vào xe và phóng đi.

Hắn tưởng Long Phúc sẽ cảm tạ mình sau khi giúp cậu ta giải vây với đám người hầu trong nhà.. Ngày hôm sau đến Lý gia, rất xa nhìn thoáng thấy Long Phúc, Long Phúc quả nhiên không hề mệt mỏi, trông vô cùng khỏe mạnh. Nhưng lần này căn bản không giống mấy lần trước nữa lần này khi cậu nhìn thấy Huyễn Thần, không nhào tới đánh hắn, cũng không phản ứng, bất quá bị ba mắng nên không cam tâm mà buông ra tiếng chào "Hoàng đại ca"."Kia tiếng gọi ấy lại có tiếng nghiến răng ken két làm hắn cảm thấy thống khoái.

Long Phúc cực kỳ tối tăm nhìn hắn một cái, khóe miệng nửa châm chọc tươi cười, Huyễn Thần biết cậu đang nghĩ cái gì, biết cậu ta chắc chắn sẽ không cam tâm tình nguyện chịu thiệt, nhất định sẽ trả thù. Quả thật, một tháng sau, Long Phúc gửi tin nhắn cho hắn, hẹn hắn ra ngoài gặp.

Chỉ dòng tin nhắn đơn giản, cũng có thể đoán được người kia hận hắn đến tận xương tủy. Dòng tin nhắn ấy khiến hắn thở phào nhẹ nhõm. Hắn cảm thấy không thoải mái khi đứng trước Long Phúc, vẻ mặt của cậu ta vẫn như vậy, suy nghĩ lại cậu ta cũng chỉ là một hài tử mới 19 tuổi, hắn biết mình làm như vậy là quá tàn nhẫn. Cậu ta mỗi ngày hận thù xếp chồng lên nhau khó chịu đến không thở được, ai, thật sự là buồn bực. Huyễn Thần khi đó cũng thừa nhận mình cũng đang rất khó chịu, hắn muốn đánh cậu ta cũng được a, vì cái gì mà lại biến thành thượng cậu ta, khiến cả hai gặp nhau cũng không được tự nhiên. Đương nhiên Huyễn Thần luôn cảm thấy không tự nhiên, ngày đó đến nhà Lý gia không nhìn Long Phúc. Cho nên, khi nhìn thấy tin nhắn kia, trong lòng thở phào nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com