Chap 46
Đi tới phân nửa ngã ba, Hoàng Lễ Chí cũng tách ra đi hướng khác, Long Phúc mới bắt đầu giãy dụa, Huyễn Thần lập tức đem tay cậu đè xuống, thay cậu cầm dù. Hai người trầm mặc đi một đoạn dài, nơi cậu ở cùng chỗ học cũng không gần không xa, cho nên phải cố chịu đựng, Huyễn Thần chậm rãi đi, hai người sau khi về đến nhà, cũng chưa thấy Phương Xán về, xem ra chắc cũng bị mưa gián đoạn rồi..
Vì Huyễn Thần chỉ che nửa người nên quần áo ướt đẫm. Long Phúc so với hắn tốt hơn, có mặc áo khoác, một chút cũng không có ướt thậm chí chóp mũi còn ra mồ hôi.
Huyễn Thần nhìn cậu một cái rồi nói:"Đi lên lầu tắm đi. Cơm chiều không thể kêu bên ngoài, anh nấu cho em." Long Phúc nhìn hắn một cái, tây trang giày da bị mưa ướt hết cũng nhìn không hảo xem chút nào, Long Phúc gật gật đầu đi lên lầu. Không có đồng ý cũng không có cự tuyệt. Huyễn Thần khóe miệng cong lên, đúng là tiểu thí hài! Cởi bỏ quần áo ướt, đi vào phòng Phương Xán, quần áo hắn để lại không nhiều, áo ngủ ngược lại là còn một bộ, hẳn là ngày đó nhét vào máy giặt nên quên mất, Huyễn Thần mặc vào rồi đi xuống lầu.
Phòng bếp quả thật rất sạch sẽ ngay cả dấu vết của mấy miếng hành cũng không có. Huyễn Thần dạo qua một vòng, nhìn lại thì thấy mì ăn liền! Huyễn Thần cười mắng:" Phương Xán thật đúng là ngốc, tình nguyện ăn mì ăn liền cũng không chịu nấu cơm." Mì ăn liền này Long Phúc không thể ăn, Huyễn Thần mở tủ lạnh, trong tủ lạnh vẫn còn miếng thịt, Huyễn Thần đem lấy ra, đợi tuyết tan rồi nhanh chóng đem đi rửa, bỏ vào nồi áp lực. Thời gian còn lại, Huyễn Thần mở ra ngăn tủ lấy một ít khô mộc nhĩ, làm nấm. Long Phúc thích ăn đồ ăn linh tinh, hơn nữa thích ăn nấm, bình cô nấm hương, kim châm cô đều có thể! Lúc trước Huyễn Thầb mua rất nhiều, không thể tưởng được mấy thứ này sau khi hắn đi đều vẫn nằm im chỗ này, không thiếu miếng nào. Huyễn Thần thở dài, hai người kia thật là chỉ ăn đồ ăn bên ngoài không thôi! Huyễn Thần rửa qua bằng nước ấm. Đợi 20 phút thịt đã muốn chín, đem ra, rửa đáy nồi, làm cơm.
Long Phúc tắm rửa xong xuống lầu thời điểm liền thấy Huyễn Thần mặc tạp dề làm cơm, áo ngữ màu đen lại mang cái tạp dề màu xanh nhạt, thiết! Long Phúc không muốn nhìn hắn, bất đắc dĩ hương khí từng đợt xông vào mũi, làm cậu nhịn đi về phía nhà bếp. Cậu càng ngày càng đói nhiều hơn, lúc đói nhìn gì cũng muốn ăn! Trương Gia Nhuận nói lúc cậu nhìn thấy đồ ăn mắt sáng lên như mèo ấy!
Huyễn Thần đem món thịt kho tàu cùng nấm đem lên bàn, mặt trên phủ chút hành thái. Huyễn Thần giải thích:"Mì ăn liền bên trong hành thái. Ân, Felix, về sau không cần ăn mì ăn liền, không có dinh dưỡng." Long Phúc biểu tình nhìn tốt hơn nhiều, thế nhưng không có mắng hắn.
Huyễn Thần nhìn cậu cười cười:"Đợi đã, uống miếng nước, uống chút canh xương đi." Hai người ngồi ở trước bàn cơm, Long Phúc tắm xong, thay bộ đồ thoải mái. Chiếc áo thun màu trắng cùng quần thể thao màu nâu, uống một chén canh xương rốt cuộc cũng thả lỏng,tựa thân mình vào sát thân ghế. Huyễn Thần yên lặng nhìn cậu, ánh mắt cố kìm chế không được nhìn xuống bụng, Long Phúc duỗi thân một hồi, sau đó Huyễn Thần mang cơm lại, Long Phúc ăn chậm rãi, đem nấm mộc nhĩ ăn, cuối cùng cũng ăn thịt, Huyễn Thần nhìn cậu cười, Long Phúc ăn no có tâm tình nhìn hắn trợn mắt:"Anh cười cái gì?"
Huyễn Thần khụ khụ:"Chiều anh có gặp Lý bá phụ." Long Phúc mặt không chút thay đổi, Huyễn Thần nở nụ cười:"Em không về nhà thì gọi điện thoại cho ba đi. Anh buổi chiều hôm nay mua một bộ ấm trà, em đưa cho Lý bá phụ được không? Hảo, đừng nháo nữa, Lý bá phụ thật sự muốn gặp em. Chính là chịu mất mặt tới gặp em, em lại không chịu nhìn ông."
Long Phúc trầm mặc không nói gì. Huyễn Thần đứng lên, nhìn nhìn thời gian, 7 giờ hơn rồi mà Phương Xán vẫn chưa có trở về. Huyễn Thần thấy thế gọi điện cho Phương Xán.
Lúc nói điện thoại xong, Huyễn Thần thanh âm có chút thấp:" Felix, Phương Xán đêm nay không thể đến đây. Em ở đây một mình anh không an tâm. Cho nên đêm nay em cho anh ở lại được không. Em yên tâm, anh ngủ ở phòng khách. Ngày mai buổi sáng liền đi."
Long Phúc nhìn hắn rồi nhìn ra bên ngoài, trời vẫn đang mưa, hừ một tiếng:"Không cần anh xem." Ngữ khí ngược lại là dịu đi, Huyễn Thần trong lòng vui vẻ:"Vậy không nói, được chưa? Anh đi rửa chén" Long Phúc hừ một tiếng tỏ vẻ ngầm đồng ý.
Một đêm tường an vô sự, Long Phúc buổi sáng là bị mùi thơm làm cho tỉnh giấc..
Thời điểm xuống lầu, trên bàn dọn xong bữa sáng, cháo cùng bánh bao, dưa muối, canh trứng gà, xúc xích nướng, nấm hương, ân, chút rau xanh, còn có một chút đậu hủ nữa. Nhìn cũng không tệ lắm! Vì thế Long Phúc cũng không có so đo bên trong đậu hủ cùng rau xanh. Huyễn Thần nở nụ cười, cuối cùng cũng có biện pháp cho cậu ăn rau cùng đậu hũ..
Long Phúc ăn xong cơm liền đi lên lớp, vẫn là không muốn cùng Huyễn Thần một mình ở trong phòng, Phương Xán cả ngày đều không trở về, chỉ có buổi tối mới chịu lết xác, cho nên Long Phúc không lên lớp liền đi tới xã đoàn, đa số đều ở đó, Trần Vũ trong mắt chỉ có tiền, chỉ cần là đương thời nổi danh tiểu thuyết, anh ta đều sẽ cải biên làm thành kịch truyền thanh. Sau đó kiếm tiền!
Long Phúc nhìn vở kịch quả thực buồn bực cực điểm, kịch bản đam mỹ! Cậu như vậy mà phải diễn đam mỹ! Cái bài có hai tên nam nhân ôm nhau, rõ ràng là nam đi, tuy rằng là tóc dài vì đây là trong cổ trang, nhưng vẫn phải có hầu kết chứ! Nhìn danh tự muốn mù mắt![ Thanh bình thịnh thế ]!!
Trần Vũ thấy cậu ném kịch bản lên bản liền cười ân cần:"Làm sao vậy, Phúc nhi?" Mặc dù Long Phúc có phản đúng nhưng cả xã đoàn này đều thống nhất nhất trí với nhau. Long Phúc cắn chặt răng:"Tôi không phối âm cho mấy nhân vật này!" Trần Vũ đến nhìn xem:"Cái nào? Dung Ngự? Nhan Chấn?" Dung nữ vương? Trần Vũ vẫn chưa nói mấy từ này ra, hắn chính là nhìn trúng Long Phúc, cậu có tiếng nói lạnh như băng, đậm chất nữ vương thụ! Long Phúc hừ một tiếng:"Hạ Vũ hợp hơn. Muốn phối âm thì phải đổi vai!!" Lão tử như thế nào cũng là công!! Cậu là nam nhân mà vẫn phân biệt được công thụ!
Trần Vũ trấn an hắn:" Phúc nhi a, công tác không thể nói đổi là đổi, em xem thử đi, thanh âm Dung Ngự lạnh lùng hoa lệ, hợp với em hơn." Trần Vũ trong lòng sung sướng khi thấy người gặp họa.
Long Phúc híp mắt nhìn anh ta: "Không hợp, chính anh tự đi mà gánh đi. Trần biên kịch thà mệt chết chứ không đói chết, với này là ý mà anh nói với tôi sao!" Còn dám lừa cậu thanh âm lạnh lùng, nói thanh âm của Nhan Chấn mềm mại? Ôn nhu công? Vậy mà văn án dám ghi tra công!!! Long Phúc hừ một tiếng đứng lên, cậu không thích chính là không thích!
Mắt thấy Long Phúc muốn đi, Trần Vũ vội vàng đứng lên, vẻ mặt tươi cười:" Phúc nhi a, chớ đi, chớ đi, chớ đi, chúng ta vạn sự hảo thương lượng, hảo thương lượng." Long Phúc nhìn anh ta trợn mắt lên:"Không thương lượng. Hoặc là chúng ta đổi nhân vật, hoặc là anh thay đổi người."
Mấy luật lệ Trần Vũ đối với trên người Long Phúc một chút đều không dùng được, cuối cùng không có biện pháp, Trần Vũ khuất phục quyết định làm phối âm cho đế vương nữ vương thụ. Vì thế Long Phúc phối âm cho Nhan Chấn là tướng quân công. Phối âm đầu tiên phải quen thuộc kịch bản, quan đến có thể cảm nhận được cái hồn, hiểu được tâm lý nhân vật. Vì thế Long Phúc xem, xem xong liền muốn nôn mửa. Cậu không thấy ghê tởm mà có chút mệt mỏi. Long Phúc có chút cười khổ, từ khi nào mà cậu không ghê tởm kịch bản đam mỹ? Là nhìn mấy chục bộ sau quen hay là, hay là ngay cả chính bản thân cũng không hề ghét loại cảm tình này?
Kịch bản này theo khách quan góc độ mà nói rất tốt, vô luận là ngôn ngữ miêu tả hay là cảm tình miêu tả đều thực hiện thực, lý trí, hiện thực. Có lẽ là nam nhân cùng nam nhân cảm tình khốn khổ, cho nên đã không có triền triền miên miên gì đó, mà phá lệ lưu loát. Đặc biệt chiến trường chi thượng, sinh tử chi gian cái loại này trong nháy mắt đột phát cảm tình! Có thể xem như là lấy tình cùng máu, chỉ trong nháy mắt, đột ngột kịch liệt!. Long Phúc không thể không thừa nhận Trần Vũ tìm văn chương không tệ, ít ra vẫn không làm người ta chán ghét. Kịch bản lý này hai nam nhân xử lý cảm tình rất tốt, cảm tình tại bất tri bất giác từ từ lan tỏa, đợi đến khi tỏ tình cũng không thấy đột ngột. Ai, Long Phúc thở dài, kịch bản này tạm được, may mắn chỉ là phối âm, không cần nhìn mặt Trần Vũ! tra công, hẳn cũng rất xứng đôi!
Long Phúc vừa xem vừa ăn, trên bàn rất nhiều đồ ăn, do Phương Xán mua rất, hoàng gia mĩ phu, không biết giờ mua lúc nào,blâu không gặp khẩu vị cũng mới mẻ. Ân vừa rồi trên đường còn đụng phải ba của Long Phúc, nói là đi ngang qua trường học mau đồ ăn vặt cho con, KFC! Trường học đối diện đây mà! Long Phúc lúc ấy liền nở nụ cười:" Hoàng bá phụ, Hoàng Huyễn Thần không ở nhà. Anh ta lên lớp rồi, hay đợi anh ấy về rồi đưa."
Khôi hài, thế nhưng đưa đồ ăn vặt cho Huyễn Thần, hắn chắc chắn không ăn? Một túi rất to a? Hình như món nào cũng có. Đại khái là ánh mắt Long Phúc tỏ rõ muốn ăn khiến Hoàng Chẩn Vĩnh nở nụ cười:"Nó không ở nhà, vậy con ăn đi. Ân, con ăn nhanh, để lạnh không ngon đâu. Ta đi trước, lần sau gặp" Long Phúc tuy rằng không nghĩ muốn cho Huyễn Thần nhận, nhưng cũng không thể cự tuyệt Hoàng Chẩn Vĩnh, đành phải nhận lấy. Đợi tới khi lên lầu thì bị bọn người trong xã đoàn ăn hết! Trương Gia Nhuận một ngụm, Hoàng Dung lại càng không kém cỏi, bao tử bọn họ không đáy mà!
Bọn họ đem cái phòng trở thành nơi chứa đồ ăn! Khắp phòng đều đầy mùi đồ ăn..
Trần Vũ nhìn thoáng qua cậu, Trương Gia Nhuận lại che tầm mắt, Trần Vũ cắn răng! Cậu ngàn vạn lần đừng trưởng thành giống tên Gia Nhuận kia!! Cứ làm một mỹ nhân Giang Nam a!!!
Trình Viện Viện tiến vào sau liền thấy cậu vẫn đang ăn:"Phúc nhi a, đừng ăn nữa, mang ra ngoài đi" Long Phúc nhìn nàng một cái:"Chị không ăn nên tức đúng không!" Trình Viện Viện đen mặt, tên này đúng là không nể nang ai! Nàng vì duy trì dáng vóc nên không thể ăn gà rán, bánh ngọt cũng vậy.
Trình Viện Viện hừ:"Cứ lo mà ăn đi, kỷ niệm ngày thành lập trường, chị không mang em theo đâu!" Long Phúc tiếp tục ăn, cậu đang rất đói! mỗi khi đến buổi chiều 4 giờ liền đói bụng! Một khi đã đói phải ăn! Không ăn thì cái bụng liền kháng nghị, nháo lên nháo xuống!! Long Phúc vỗ vỗ cái bụng tiếp tục ăn, lại nói cậu muốn cùng nàng chủ trì đâu a! Đứng ở trên đó đùa giỡn chả ra gì! Trình Viện Viện không biết nội tâm cậu độc thoại gì, vẫn tỏ vẻ tiếc hận:"Chị muốn cùng em lên chủ trì. Không được, em không được ăn đâu, chị nhất định phải mang em đi! không thể ăn! Mấy ngày kế phải giảm giảm béo! Đem cái bụng phì phì này tiêu trừ cho chị!" Long Phúc hừ một tiếng, cậu càng ngày càng thích ở đây, bởi vì nơi này không ai hoài nghi cậu, mỗi ngày nhìn cậu ăn đều cho rằng cậu béo lên, điều này làm cho cậu càng tỏ ra lớn mật, càng tự do! Trình Viện Viện nhìn cậu muốn ăn liền đoạt đi:"Không được ăn!"
Long Phúc nhìn bị miếng gà bị cướp đi nhíu mày:"Lão Phật gia! Tôi không muốn chủ trì! Cùng Trần biên kịch đi, hai người nhìn đẹp đôi hơn! Trai tài gái sắc, trời sinh một đôi nha!" Thiết, mọi người trường học đều nói hai người này là trời đất tạo nên một đôi, cậu không tin, kết quả hoàn toàn tương phản, hai người này chính là oan gia, hoàn toàn không có điểm giống nhau. Đều rất cường thế, bất đồng phương diện cực phẩm. Một là nữ vương, một là vô sỉ! Hoàn toàn không có cảm giác trời đất tạo nên gì cả! quả nhiên Trình nữ vương bĩu môi:"Ai cùng cậu ta trời đất tạo nên! Cậu ta không tốt lành gì đâu, sẽ làm mất mặt chị!" Trần Vũ ở phía sau hừ một tiếng:"Tốt lắm, năm nay cậu cứ dẫn Long Phúc đi đi. Vừa có thể kết nhóm, lại có thể làm bạn trai! Để ta xem một chút, đúng là trâu già khoái gặm cỏ non!" Thiết, người ta đã có chủ, nàng còn muốn ăn! cũng không sợ nghẹn!
Đáp lại Trần Vũ, Trình nữ vương tuôn ra một cuốn sách dài, thật là lợi hại, Long Phúc không có quay đầu liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Trần Vũ! Long Phúc bĩu môi, xứng đáng! Trình nữ vương xử xong tên kia liền quay đầu khuyên Long Phúc, Long Phúc không kiên nhẫn, cầm lấy một miếng gà phóng vào miệng nàng:"Lão Phật gia, ăn đi, một cái mà thôi, sẽ không béo lên." Trình Viện Viện ăn cơm cũng không dám ăn no, giờ ăn cái này, liên tục hối hận. Đêm nay cơm chiều lại không thể ăn, nàng là nữ sinh, uống nước lạnh cũng sẽ béo nữa! So không được với Long Phúc! Long Phúc đâu? Long Phúc bắt đầu thu thập túi sách muốn quay về nhà, nguyên lai là đến giờ ăn cơm!!! Đúng giờ người kia tan tầm!
Long Phúc đi ra theo bản năng nhìn nhìn chung quanh, nhớ lại lúc gặp gỡ Hoàng Chẩn Vĩnh, cũng không biết Hoàng Chẩn Vĩnh đến đây tìm con ông, nếu như theo hắn nói, hắn sẽ không về, người ta thấy hai người đi chung cũng không tốt mấy, lại nói cậu không muốn gặp. Long Phúc chậm rì rì trở về đi.
Hoàng Chẩn Vĩnh chưa có đi, hôm nay biết con mình đi vấn an Kim Thái Hanh. Chẳng qua lần này không tiến lên chỉ là xa xa con trai của mình. Hoàng Chẩn Vĩnh theo bản năng cười cười, nhiều thế này năm bộ dáng như vậy. Trường học cũng không thay đổi mấy, trừ bỏ hai bên cây xanh cao lớn, vẫn như ban đầu. Hoàng Chẩn Vĩnh đứng ở dưới tàng cây nhìn tiểu hài tử nói chuyện điện thoại, sau đó đi nhanh đến cuối đường, quẹo vào hẻm. Hoàng Chẩn Vĩnh nhìn không thấy người mới xoay người bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com