Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 59

Huyễn Thần cảm thấy kế hoạch này rất tốt, nhưng so với sự thật thì có chút chấn động hơn.

Chưa đến kì nghỉ đông, Lý Thời Hách đã trở lại. Trước khi về còn gọi điện cho Long Phúc, cậu ngồi ở sô pha nói chuyện với ông, lông mi nhướn lên, khóe miệng còn trề ra, nói chuyện không nghiêm túc lắm, còn vì người đang nghe là ba mình nên tỏ vẻ làm nũng. Huyễn Thần nhìn thấy chỉ biết bật cười, chỉ lặng lẽ đi ngang qua cười không dám cho cậu nhìn thấy. Lý Thời Hách không còn ngày nào cũng gọi cho cậu nữa, ba bốn ngày một cuộc có khi cả tuần mới gọi, tóm lại là không có thường xuyên như lúc trước. Tiểu hài tử ban đầu không quen dần dần cũng thành quen. Còn nguyện ý nghe điện thoại của anh cậu nữa. Mỗi ngày một cuộc kéo dài đến nửa tiếng, cũng không biết hai người nói cái gì nữa. Long Phúc đại khái là sợ anh mình đến khảo sát, sợ y đến xem hắn nhìn thấy cậu, cho nên ngày nào cũng báo cáo tình hình rất rõ ràng.

Mân Hạo quả thật là có tâm vô lực, không phải thân thể có vấn đề, mà là do y bận rộn. Lý Thời Hách cũng không biết có phải cố ý hay không, chính mình đi ra ngoài, còn đem một cục diện rối rắm quăng cho y, cuối năm công ty rất nhiều chuyện, mặc dù là Lý Thời Hách an bài cho y một trợ lý giỏi, cũng thông báo về chuyện cho mọi người trong công ty, nhưng y vẫn cảm thấy mệt mỏi.

Mân Hạo chưa từng có cảm giác mệt như vậy, loại y mệt mà nói không nên lời, làm cho thân thể tới mức cực hạn như bọt biển, càng tích càng nhiều. Mân Hạo đối với loại tình huống này cũng kể cho bác sĩ Trần nghe, ông nghe xong cười ha hả nói: ”Nếu cảm thấy thân thể còn có thể chống nên tiếp tục”

Thấy bác sĩ Trần cũng nói như vậy, Mân Hạo có chút kinh hỉ:”Ý của anh là thân thể của tôi ngày càng có chuyển biến tốt?” ”

Bác sĩ Trần cười gật gật đầu:”Ân, hiện tại chỉ còn lại có một ít bệnh từ từ cho nó khỏi liền tốt. Quá trình này có thể rất nhanh, cũng có thể rất chậm.” Lời của bác sĩ Trần có căn cứ, phương thức là này có lẽ là lấy độc trị độc, chậm một chút dựa vào hắn chính mình từng chút để hồi phục. Lý Thời Hách có lẽ không dám kích thích y, cho nên chọn dùng phương pháp từng chút một bồi dưỡng cho thân thể y hồi phục. Mân Hạo trong lúc nhất thời ngây dại, trong mắt hoá thành một mảnh.

Bác sĩ Trần đứng ở đối diện nhìn y mỉm cười, ông là bác sĩ của cậu từ lúc nhỏ, biết rõ mấy năm nay y đã chịu bao nhiêu gian khổ. Ông đi tới vỗ vai y:”Về sau sẽ khỏe.”

Mân Hạo dùng sức gật đầu:”Cám ơn bác sĩ nhiều lắm.”

Lúc Mân Hạo cao hứng thì Lý Thời Hách cũng trở lại. Sau hai tháng cũng quay lại, thấy con của ông cao hứng như vậy cũng vui mừng khôn xiết. Mân Hạo cơ hồ vui đến suýt bật khóc, gọi điện cho Long Phúc, Lý Thời Hách ở bên cạnh cũng cười nói:”Đúng rồi, kêu em con về nhà, hai ngày nay tuyết rơi, ngày mai là ngày nghỉ nguyên đán, nếu trong trường học không có việc gì thì kêu nó tới tham gia tiệc mừng trong công ty, ba muốn tuyên bố một chuyện.”

Mân Hạo cùng Long Phúc nói, Long Phúc nghi hoặc nhìn di động chính mình:”Chuyện gì cao hứng như vậy? Đây cũng đâu phải lần đầu tiên anh đi tham gia tiệc ở công ty đâu.”

Huyễn Thần hỏi cậu:”Chuyện gì vậy?” Long Phúc nhíu mày:”Ba tôi về rồi. Ngày mai buổi tối công ty có tiệc tối cuối năm, muốn tôi đến dự.” Huyễn Thần nội tâm thực kích động, không lẽ đây là thời điểm để ngả bài? Long Phúc không có cao hứng như hắn, trong lòng thực rối rắm, Lý Thời Hách trở về cậu cũng vui, nhưng mà Lý Thời Hách trở lại, cậu nhất định phải quay về nhà? Cái bụng này làm sao đây?

Long Phúc nghĩ một lúc:”Tôi không về đâu! Anh đi thay nói cho ba tôi đi!”

Huyễn Thần dở khóc dở cười:”Lên lớp anh có thể thay em đi, đó là bởi vì lão sư mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng bây giờ là ba em mà! Ông ta có thể giả mù mà không biết anh sao? Ông ta không lẽ nhận sai con mình?”

Long Phúc thực đau đầu:”Dù sao, tôi cũng không về!”

Huyễn Thần kéo cậu lại:”Chúng ta, khụ, chúng ta có thể cùng ba em nhân cơ hội này nói rõ ràng không a!” Long Phúc tạc mao hung tợn trừng Huyễn Thần:”Không được! nếu chuyện này mà cho ba tôi biết, tôi nhất định không tha thứ cho anh! Nhất định bóp chết nó!!!”

Huyễn Thần nhìn cậu chỉ vào bụng dở khóc dở cười:”Được, trước tiên đừng kích động như vậy, nghe anh nói.” Long Phúc thở phì phì ngồi xuống, Huyễn Thần ngồi xổm trước mặt cậu:”Tiệc tối chúng ta bắt buộc phải tham gia, em cũng biết nếu em không đi, sớm muộn gì ba em cũng đến đây xem em có đúng không?” Long Phúc lông mi rối rắm, ánh mắt vẫn hung hăng, Huyễn Thần cười khổ:”Được, anh biết là anh sai, chuyện này giao cho anh đi. Ngày mai anh sẽ cùng em đi, xảy ra chuyện gì cũng một mình anh gánh hết. Anh nhất định không để ba em phát hiện!” Long Phúc nhìn xem bụng mình rồi lại nhìn hắn, rõ ràng không tin!

Huyễn Thần kéo cậu về phòng ngủ:”Anh tìm quần áo cho em.” Long Phúc ngồi trên giường nhìn Huyễn Thần kiếm quần áo cho mình. Huyễn Thần thật vất vả mới tìm ra một bộ, quần màu xanh hải quân cùng áo bông, mũ hơi to, tóm lại là mấy món đó đều rộng thùng thình. Long Phúc nhìn thấy không tệ, vì thế đứng lên thử. Huyễn Thần giúp cậu mặc vào, quả nhiên rộng thùng thình, cách bụng một khoảng lớn, nhưng Long Phúc cúi đầu nhìn xem, vẫn có thể nhìn ra, cậu không thấy chân mình đâu!! Huyễn Thần tìm ra chiếc khăn quàng cổ, bắt đầu quàng cho cậu rồi thắt vài nút, thoạt nhìn cũng tạm chấp nhận được. Long Phúc rốt cục gật gật đầu:”Cái này thì được.” Huyễn Thần đi vòng ra sau cậu để cậu có thể nhìn thấy mình trong gương:”Ân, thoạt nhìn cũng liền chỉ có 5 tháng, rất nhỏ.”

Long Phúc nghe hắn nói xong mới nhìn trong gương, thanh âm có điểm chần chờ:”Thật sự rất nhỏ?” Huyễn Thần ôm eo cậu gật gật đầu:”Ân, rất nhỏ, anh cũng có thể ôm trọn này.” Long Phúc trên mặt có chút thương cảm, Huyễn Thần nhanh chóng ôm lấy bờ vai của cậu:”Được rồi, cười một cái, về sau con chúng ta sẽ lớn mà.” Long Phúc bị hắn nói trúng, náo loạn đem đẩy hắn ra. Huyễn Thần cũng không để ý hắc hắc cười.

Long Phúc trong lòng rất là buồn bực, Huyễn Thần càng ngày càng khốn kiếp, không chỉ có thói quen nói đến cái bụng mình. Còn hay nhân cơ hội mà sờ bụng nữa! Quả thực tự thiên! Huyễn Thần nhìn cậu không bằng lòng cười nói:”Cười một cái đi.”

Long Phúc nhếch miệng một cái, dù sao cậu cũng muốn có một người nhìn bụng mình với ánh mắt bình thường. Có người như vậy sẽ tốt hơn, đỡ cho mọi người thấy sợ. Tựa như tên hỗn đản cũng nói mọi chuyện hắn sẽ tự gánh hết. Long Phúc trừng mắt nhìn Huyễn Thần một hồi, cảm giác trong lòng khó chịu, rõ ràng là tên này hại mình ra cái bộ dáng này, nhưng tại sao cậu lại nguyện ý cùng hắn ở một chỗ, có lẽ bởi vì trong thế giới này, không một ai có thể chấp nhận được mấy chuyện như vậy.

Huyễn Thần nhìn cậu cười:”Anh đi tìm quần áo của anh, hai ta sẽ mặc áo bông. Ngày mai mọi người phỏng cừng đều mặc y phục dạ hội, chúng ta hai đứa ngốc cùng mặc áo bông sẽ tốt hơn.” Long Phúc nhìn hắn mặc đồ như con gấu Bắc Cực cười nhạo: "Không ai muốn mặc giống anh hết!” Huyễn Thần hắc hắc cười:”Anh tự nguyện. Chúng ta như vậy cũng tốt, hai ngày nay tuyết rơi, mặc vậy mới không lạnh, để cho bọn người mặc đồ dạ tiệc hâm mộ chúng ta đi.”

Long Phúc thoạt nhìn thon thả hơn so với Huyễn Thần. Hai người đi đến rất đúng giờ, không sớm không muộn, không khiến mọi người chú ý cũng không phải kẻ đến cuối, tóm lại lúc đến, tiệc tối đã muốn bắt đầu. Lý thị tập đoàn kinh doanh trà nên kiến trúc vô cùng cổ kính, bên trong tương đối rộng rãi. Người đến cũng rất đông. Huyễn Thần nhìn Long Phúc một vòng, Lý Thời Hách cùng Lý Mân Hạo quả nhiên ngồi ở bàn đầu tiên.

Huyễn Thần lôi kéo cậu đi qua, Lý Thời Hách hơn hai tháng không có thấy con của ông nên giờ đây tương đối thân mật, chẳng qua uống hơi nhiều, tuy không say nhưng cũng không tỉnh, sờ tay tiểu hài tử cười:”Rốt cục đến rồi, sao chậm như vậy? Đói bụng không, tại sao lại gầy như vậy?” Long Phúc nội tâm muốn thổ tào: Xem ra say rồi! Cậu có nơi nào gầy đâu, rõ ràng là béo!!!

Long Phúc ngồi bên cạnh ông cau mũi:”Sao ba lại uống nhiều như vậy?” Mân Hạo tại một bên cười:”Uống với trợ lý Trần may mà có Hoàng bá phụ ra cản, không khéo còn đang uống nữa đấy!” Huyễn Thần nhìn nhìn bốn phía:”Ba tớ cũng đến?”

Mân Hạo gật gật đầu:”Ân đúng vậy. Hoàng bá phụ đang ở bàn kia xã giao, hôm nay có rất nhiều người.” Huyễn Thần cũng nhìn ra, không chỉ có mấy nhân viên nòng cốt của công ty, còn có những thương giới khác, những người này, Huyễn Thần tương đối quen thuộc, hắn cùng Hoàng Chẩn Vĩnh mấy tháng này cũng quen biết không ít. Trách không được hôm nay ba hắn cũng đến đây, nguyên lai là người thương giới đều đến hơn phân nửa, Lý Thời Hách mời nhiều người như vậy tới để làm gì? Hắn cũng không nghe ba mình nói qua. Huyễn Thần thấy nghi hoặc.

Lý Thời Hách đi lên đài chủ tịch, tay áp vào nhau, Long Phúc xem như thói quen, cũng không có để ý, cùng Mân Hạo nhỏ giọng nói chuyện. Lý Thời Hách xem ra đêm nay thật cao hứng, nói tuy có chút tùy hứng nhưng vẫn vô cùng trật tự rõ ràng:”Hôm nay, cám ơn mọi người trăm sự bận rộn tham gia tiệc tối Lý gia. Tôi – Lý Thời Hách hôm nay muốn nói cho mọi người một chuyện. Lý Mân Hạo, con lên đây.” Hai anh em đang nói chuyện bất ngờ dừng lại. Long Phúc nhìn Mân Hạo đi lên đài, có chút không rõ, ba mình đang là muốn làm gì? Mân Hạo hôm nay mặc một bộ âu phục rất trang trọng, còn Lý Thời Hách luôn luôn mặc âu phục.

Hai người đứng chung một chỗ thoạt nhìn rất hài hòa, Lý Thời Hách thân thiết vỗ con ông cười nói:”Tôi tổ chức tiệc này chính là muốn công bố một chuyện. Từ hôm nay trở đi, Lý Mân Hạo sẽ thay tôi nhậm chức tổng giám đốc tập đoàn Lý thị. Từ hôm nay trở đi, Lý Mân Hạo chính là người thừa kế Lý gia vườn trà tương lai.” Long Phúc ngồi ở phía dưới lập tức sửng sốt.

Nếu như ông chỉ nói câu đầu thì cậu còn thể chấp nhận sự thật nhưng câu sau như muốn đánh vào Long Phúc. Trên đài Lý Thời Hách nói thêm những gì, Long Phúc nghe không rõ ràng, đứt quãng, nguyên lai Mân Hạo thân thể thật sự khỏe rồi!! Lý Thời Hách, ông vì cái gì mà nói như vậy, Mân Hạo là người thừa kế, còn tôi là gì? TÔI LÀ CÁI GÌ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com